Hoàng Tuyết Nhu thấy hai người kia nói chuyện cứ mập mà
mập mờ, không nhịn nổi mà dùng thần thức điều tra một chút. Và ngay lập
tức, nàng đã nhận ra thứ mà họ muốn chờ là gì.
Ở ngoài xa khoảng hơn ba mươi mét, có một người thanh niên khoảng chừng
hơn hai mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng, ăn mặc cũng không quá sang
trọng, nhưng nói chung là cũng lịch sự. Trên lưng hắn đeo một thanh kiếm bản, theo Trần Nam nhận xét thì không khác thanh kiếm của Ca Lích trong Dragon ball là bao. (Lúc Ca Lich chém Fi De ý )
Đáng ngạc nhiên chính là cách mà hắn đang di chuyển, khi chân hắn đạp
xuống đất, mặt đất như đang biến dạng, tạo động lực mạnh mẽ cho hắn tiến lên phía trước, tốc độ của hắn có lẽ không thua kém gì một tu sĩ tầng
ba. Đến khi hắn đạp bước xong thì mặt đất lại trở về bình thường, giống
như chưa từng có gì xảy ra vậy.
Hoàng Tuyết Nhu không chắc lắm, phán đoán một câu:
- Thổ thuật?
- Là những kỹ năng cơ bản nhất của thuật Thổ Độn! – Kiko nhanh chóng tiếp lời.
Ở phía bên kia, tên thanh niên cao lớn đang cười lạnh tấn công về phía
Âu Văn, thằng bé lại chỉ luống cuống né tránh, không có một chút lực
hoàn thủ nào. Đột nhiên, tên thanh niên biến chiêu, chiếc quạt không
biết lấy từ đâu đã xòe căng ra, tua tủa từng chiếc sống gai sắc nhọn,
đâm thẳng về phía mặt thằng bé.
Người xung quanh đã tránh né ra hết, không dây dưa gì vào mấy hoàng tử
thích tranh đấu này. Tên Âu Thạch vừa rồi thấy thanh niên động thủ, cũng không ra tay ngăn cản nữa, chỉ nhíu mày chán ghét rồi đứng sang một
bên, ra vẻ ta mặc kệ các người.
Keng!
Cái gì?
Tên thanh niên đột nhiên thấy tay mình tê rần, chiếc quạt trên tay cũng
cầm không vững, có xu thế muốn rơi xuống đất. Hắn không khỏi đưa mắt
nhìn lại. Chỉ thấy thanh kiếm bản cứng như kim cương kia đã chặn đứng
đường quạt của mình, dù có giãy dụa thế nào cũng không gỡ ra được.
- Âu Tùy! Thằng tạp chủng này! Buông ra ngay!
Trần Nam nhướng mày.
Âu Tùy?
Đó chẳng phải là người mà họ Hoàng năm xưa lựa chọn để “bán” Hoàng Tuyết Nhu đi hay sao?
Liếc liếc qua cô nàng kia, chỉ thấy sắc mặt nàng cũng trở nên cổ quái,
những cũng chẳng nói gì cả, nàng lặng lẽ mà ôm lấy cánh tay Trần Nam,
quan sát diễn biến tiếp theo.
- Bắt nạt một thằng bé không muốn hoàn thủ! Mày thấy như thế rất anh hùng sao? – Âu Tùy cứng rắn nói, không hề nhường một bước.
Thanh niên cười gằn một tiếng, dữ tợn nói:
- Mày còn chưa đủ tư cách giáo huấn tao đâu! Nên nhớ thân phận của mày
và cả thằng em trai hèn nhát của mày đều chỉ là con của một ca kỹ phiên
bang đê tiện! Đừng nghĩ rằng mang họ Âu thì mày đủ tư cách ngang hàng
với bọn tao! Còn nữa, thằng em trai hèn yếu của mày không ngờ lại đi tới cái nơi này để bán bỏng ngô! Cái loại thấp hèn làm xấu mặt hoàng gia
như nó, người mang họ Âu như tao có thừa tư cách để dạy dỗ lại nó, hiểu
chưa?
Âu Tùy vẫn giữ nguyên vẻ mặt cứng như cương thiết kia, đến nhíu mày một cái cũng không có. Hắn lạnh nhạt thốt ra:
- Mày mới là nỗi nhục của hoàng gia đó con lợn!
- Mày nói ai là con lợn? – Thanh niên tức giận gào lên.
- Nói mày là con lợn có khi còn là sỉ nhục loài vật đáng yêu kia đó! – Âu Tùy cười lạnh một tiếng:
- Đệ tử hoàng gia từ mười hai đến mười lăm tuổi đều phải tự thân kiếm
được đủ hai trăm kim tệ! Đó là thử thách đầu tiên trong đời của bất cứ
một hoàng tộc Âu Tiên nào! Mày có biết tại sao tổ tiên lại đề ra quy củ
đó hay không? Là vì họ muốn con cháu mình biết kiếm ra hai trăm kim tệ
khó đến nhường nào, để con cháu bọn họ thấu hiểu nỗi khổ nhân gian, biết quý trọng từng chút tài sản một, bởi vì chúng đều là mồ hôi nước mắt
của từng con người trên thế giới này. Bọn mày đã từng làm gì? Thằng thì
lợi dụng thân phận để cầu các đại thần đấu giá hộ thứ đồ rác rưởi nào
đó, bán một thứ đã được hai trăm kim tệ. Thằng thì đi ăn chặn của các
anh em khác, hoặc cả thái giám cung nữ cũng không buông tha! Thằng thì
vào sòng bạc nhà mẹ đẻ, đóng kịch đánh một ván thắng lớn rồi mang tiền
về! Em tao nhát gan, nhưng nội tâm nó thực sự biết tự trọng! Nó bán bỏng ngô thì sao? Đó là đồng tiền do hai bàn tay nó kiếm ra, không phải thứ
tiền bẩn thỉu như chúng mày mang về đối phó phụ hoàng!
Trần Nam đứng bên kia tý nữa thì vỗ tay rầm rầm! Mẹ nó, nói quá hay! Âu
Tùy này con mẹ nó là tiểu thuyết gia hả? Chỉ tiếc hai tay hắn đã bị hai
cô gái kia giữ chặt, có muốn động đậy cũng khó. Vì thế chỉ đành đứng im
quan sát.
- Chẳng phải chỉ vì bọn mày quá thấp hèn, không có cách kiếm tiền nào khác hay sao? Ngụy quân tử.
Thanh niên kia cười nhạt một cái rồi phản bác.
- Thằng ngu! – Âu Tùy khinh bỉ “anh em” của mình một trận, đưa tay ra tiếp nhận một cái túi từ tay Âu Văn:
- Nếu thực sự muốn kiếm tiền, vậy thì cái túi này của mày có lẽ cũng gấp đến năm mươi lần tiêu chuẩn rồi!
Thanh niên kia giật mình, sờ sờ bên túi một lượt rồi nhận ra túi tiền
của mình đã biến mất tiêu. Hắn giận dữ nhìn về phía hai anh em ghê tởm
kia, tay đã không còn quạt, nhưng hắn vẫn vươn quyền tung một cú đấm cực kỳ bất ngờ thẳng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Văn.
Phập…
Cánh tay của thanh niên đã bị một vật chặn đứng lại. Trần Nam đột nhiên
mở to mắt, không ngờ thằng bé Âu Văn đột nhiên ra tay, hơn nữa tốc độ
lại nhanh vô cùng. Thanh đoản kiếm sau lưng đã được rút ra, một tay cầm
kiếm một tay cầm vỏ. Thứ chặn lại cánh tay của thanh niên chính là chiếc vỏ kiếm không mấy sắc bén.
Păng…
Âu Tùy giật tay một cái, quyền của thanh niên đã lệch hẳn quỹ đạo, thân
thể cũng không chịu khống chế mà ngã nhào ra đất. Hắn thấy đau đớn cả
người, nhưng vẫn lật người hòng đứng dậy. Nhưng còn chưa kịp thực hiện
thì một tay đã bị vỏ kiếm kia đóng chặt xuống, thanh đoản kiếm sắc lạnh
hàn quang kề lên cổ hắn, giống như tử thần đang đòi mạng.
Đám “đồng đội” của thanh niên đột nhiên nhao nhao lên, tên nào tên nấy
sắc mặt tái mét nhào lên tấn công hai anh em Âu Tùy, Âu Văn. Hai người
liếc nhau một cái, gật nhẹ đầu rồi nhào lên phản công, tung hoành ngang
dọc không hề yếu kém một chút nào.
Chỉ thấy kiếm pháp của Âu Tùy cực kỳ nặng nề và chắc chắn, uy lực từng
chiêu đều khiến đối thủ kinh hồn bạt vía, chỉ sợ trúng phải là tan tành
xác pháo. Phòng thủ quanh người hắn cũng cực kỳ chắc chắn, hạ bàn như
bám chặt vào mặt đất, đối thủ phải vô cùng khó khăn mới làm hắn di
chuyển được nửa bước nhỏ xíu xiu.
Còn Âu Văn thì lại khác hẳn, kiếm pháp của hắn nhanh như gió, lướt qua
lướt lại trong không gian như phong nhận muốn xé nát da thịt người ta.
Có lẽ… thực lực của Âu Văn còn kinh khủng hơn cả anh trai Âu Tùy của
mình, nhưng… tại sao vừa rồi nó lại chỉ biết yếu đuối lùi bước, không hề phản kháng?
- Quả nhiên như em đã đoán… - Kiko chợt hít sâu một hơi:
- Âu Văn và Âu Tùy là hậu duệ của hai Samurai huyền thoại năm xưa! Âu
Văn giống hệt Kageki, kẻ có thực lực kinh khủng nhưng lại nhát gan,
không dám đối địch một mình, chỉ khi có đồng đội bên cạnh, dũng khí mới
khiến hắn tạo ra được sức tấn công cường liệt nhất, Kageki tương ứng với chữ Phong, tấn công như gió, tàn ảnh sát địch. Âu Tùy lại giống với
Kizan, chiến binh chữ Địa, có thuật độn thổ và cảm ứng nguy hiểm đồng
đội, có thể tới tương trợ trong thời gian ngắn nhất. Kiếm pháp trầm
trọng mà uy lực, không ai dám trực tiếp đón nhận…
- Hậu duệ của Samurai? – Trần Nam nhíu mày:
- Chẳng phải họ là hoàng tử Âu Tiên hay sao? Hơn nữa lại cùng một mẹ, sao lại là hậu duệ của hai người
- Chẳng phải vừa rồi đã nói mẹ họ là một ca cơ phiên bang hay sao? – Kiko mỉm cười:
- Năm xưa hậu duệ của Kizan và Kageki đã trốn đi cùng nhau, việc hòa
chung huyết thống là quá bình thường. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy rồi, việc huyết thống lưu lạc sang Âu Tiên cũng đâu có gì lạ? Em dám chắc,
mẹ của hai người bọn họ có huyết thống Phù Tang trong người!
- Vậy còn kiếm pháp? Đây rõ ràng là kiếm pháp cấp Thần, chắc chắn là do
Shien cải tiến! Đừng có bảo Kizan và Kageki có thực lực lưu giữ kiếm
pháp trong huyết thống! Rốt cuộc là ở đâu ra? – Trần Nam nghiêng đầu
hỏi.
- Kiếm pháp sao? Trong ký ức mà em nhận được, chỉ có duy nhất kiếm pháp
của Mizuho là đi theo hậu duệ của cô ta, tới quần đảo Song Tử để cất
giấu ký ức, sau đó đi theo hướng Tây và biến mất, kiếm pháp của Shien
thì để lại trong ký ức, không ai biết được. Còn lại bốn kiếm pháp kia
đều tán lạc trên Quân Vương đại lục…, không ngờ hiện giờ cả hai đều xuất hiện cùng một lúc!
- Vậy sao? – Trần Nam trầm ngâm một chút, sau đó cười nhẹ một cái:
- Thôi kệ đi! Tý ra hỏi bọn họ chẳng phải là rõ ràng hết hay sao? Trước
em cũng có nói với anh về việc tái hiện lại sáu Samurai, thực hiện ước
vọng cuối cùng của Shien phải không? Vậy xem ra công tác của em cũng đã
tiến được một bước dài rồi đó!
Trần Nam hứng thú dạt dào dựa vào một cây cột ven đường, chứng kiến cuộc chiến kia đi vào hồi kết.
Đám hoàng tử quần là áo lụa kia tuy cũng có tu vi tầng hai, nhưng ở
trong cung lâu toàn chỉ ăn với chơi, đâu có chiến đấu bao giờ. Hai anh
em Âu Tùy và Âu Văn lại được cao nhân chỉ dạy, đối luyện hàng ngày, kiếm pháp lại là cấp Thần mạnh nhất, chẳng mấy chốc đã đánh cho đám “anh em” kêu cha gọi mẹ.
Cho đến lúc một nhánh quân hoàng kim giáp chuyên bảo vệ hoàng cung tới
gô cổ cả đám, mang về dùng gia pháp hoàng gia phán xử thì cuộc chiến mới dừng lại. Thời gian cũng đã muộn, Trần Nam liếc liếc qua vị trí đám
người kia biến mất, cuối cùng ôm eo hai mỹ nữ rảo bước trở về nhà…