Nhắm mắt đau khổ một hồi, Trần Nam lau đi giọt lệ tràn
mi, bi tráng đứng thẳng người, giống như một tráng sĩ đã quyết tâm tử
chiến hy sinh vì nước vậy.
- Hai em… đã quyết như thế! Anh, cũng chẳng còn cách nào nữa rồi!
Trần Nam rưng rưng nước mắt, tay run rẩy trút bỏ thắt lưng, cái quần ngoài, rồi đến quần trong cũng bị tuột xuống…
Ba cô gái trợn trừng mắt, đỏ mặt quay đầu đi, nhưng ba đôi mắt xinh đẹp
vẫn luyến tiếc liếc liếc về phía “cục cưng” chung của cả ba người.
Trần Nam a lê hấp một cái, con dao nhỏ quen thuộc của Emily đã rơi vào tay hắn. Trần Nam nghẹn ngào thốt lên:
- Anh không phải kẻ bạc tình! Anh chắc chắn không làm kẻ bạc tình! Vậy
được rồi, hai em đều muốn anh lựa chọn mà! Anh không thể để cả hai em
theo anh, vậy anh chia mình ra cho các em, mỗi người một phần nha… Ở đây có hai viên và một sợi, mỗi người một phần. Kiko ngoan nhất cho em phần nhiều nhất…
Trần Nam bắt đầu bi tráng giơ dao lên, trong lòng thầm khẩn cầu có ai đó ngăn cản mình… Nhưng không, Emily chỉ kỳ quái nhìn hắn, Hoàng Tuyết Nhu thì khoanh tay làm ngơ, dường như chắc chắn hắn chẳng dám làm như vậy.
Trần Nam muốn khóc, sao con gái bây giờ vô tâm với hạnh phúc nửa đời sau như vậy chứ? Mình mà làm thế thật thì các nàng bị thiệt chứ ai thiệt a… Oa oa… tôi khổ quá a… chán chẳng buồn chết… hu hu!
Trần Nam chém xuống gần xong, bàn tay cứng đơ ngừng tại chỗ, không biết
cất đi đâu cho phải. Trán đổ mồ hôi ròng ròng, mặt đen hơn cả Bao Công,
thằng em cũng thấy lạnh lẽo mà co rụt lại như con rùa rút đầu.
- Thôi anh Nam… Đừng làm thế mà! Em hiểu lòng anh rồi! Thôi anh đi ra ngoài trước đi ha…
Vẫn là Kiko tốt nhất! Trần Nam chỉ muốn nhào lên hôn nàng cho thỏa lòng
thương yêu. Con bé này sao mà khéo hiểu lòng người, lại biết chiều
chuộng chồng thế chứ? Không được rồi! Anh yêu em chết mất thôi!
Trần Nam cảm động rối tinh rối mù, cuống quýt kéo quần rồi chạy té khói, để lại ba cô gái thần tình mờ mịt nhìn nhau, không biết tên này có phải lắp động cơ của Red Queen vào hay không mà khiếp thế.
- Xong! Vậy là rốt cuộc hắn cũng không bỏ được! Quyết định đánh trống
lảng đến cùng! - Emily nhún nhún vai, không biết nói gì hơn.
Hoàng Tuyết Nhu hừ lạnh một tiếng:
- Cũng tại chưa ép hắn đến cùng thôi! Hôm nay mà cứ chờ thêm tý nữa thì
hắn còn có thể làm trò đến lúc nào? Cũng tại cái con bé này này!
Thấy Hoàng Tuyết Nhu đang trắng mắt nhìn mình, Kiko ngượng ngùng đỏ mặt ngồi xuống, thần tình xấu hổ vô cùng:
- Em… em thấy cũng đừng nên ép anh ấy nữa! Dù… dù sao già néo thì đứt dây, đến lúc mọi chuyện thực sự hỏng bét thì…
- Hỏng bét thì sao? Tiểu thư đây cùng lắm là bỏ hắn đi chỗ khác! Hừ…
trên đời này thiếu gì kẻ si mê Hoàng tiểu thư, cần gì phải bám riết lấy
cái tên hoa tâm đại củ cải khốn kiếp đó! – Hoàng Tuyết Nhu bất mãn lầm
bầm.
Emily bên cạnh cũng chẳng vừa, cưởi khẩy một tiếng:
- Thôi đi bà! Bà có muốn độc chiếm đàn ông thì cũng chỉ chiếm được một
kẻ tầm thường vô năng mà thôi! Còn nếu bà kiếm được kẻ nào sánh được với hắn, tôi chắc đến chín phần mười là bà không độc chiếm được! Đừng nhìn
lão già Joe Winsor kia trước đây hô hào trung tình với Shien, thực tế có khi lão còn nhiều tình nhân hơn cả Tiêu Dao Tử nữa đó!
- Tầm thường vô năng thì tầm thường vô năng… - Hoàng Tuyết Nhu giận dỗi
quay mặt đi, khí thế đã yếu rất nhiều. Nàng biết, nếu năm xưa mà nàng
yêu một kẻ tầm thường vô năng, vậy thì nàng cũng chỉ là con rối của họ
Hoàng mà thôi. Năng lực của nàng bây giờ cũng có đến chín phần là do
Trần Nam dâng hiến, giúp đỡ, còn nàng thì đến thỏa mãn sinh lý cho hắn
cũng không tự làm được! Nghĩ đến cũng làm Hoàng Tuyết Nhu thấy hơi khổ
sở…
Trong lòng chua xót, thiếu nữ không kềm được giọt lệ lập lòe… Tiếng thút thít nức nở phát ra khiến cả hòn đá cũng phải mủi lòng. Trần Nam vẫn
đang trốn trong một góc ngoài kia, hắn đang tự vò đầu bứt tai, tự hỏi có phải mình quá đáng quá rồi không?
- Thôi nào… đừng khóc nữa được không? – Emily áp sát lại bên người Hoàng Tuyết Nhu, vỗ vỗ vai nàng an ủi…
- Á… - Hoàng Tuyết Nhu chợt rên lên một tiếng, mặt đỏ bừng đứng dậy:
- Cô… cô làm cái gì thế?
- Không tệ! Cỡ khoảng 86, nhưng mà tôi là 93 cơ! Hi hi… - Emily làm động tác vô lại giống hệt Trần Nam.
- Nói bậy! Anh Nam nói tôi ít nhất phải 88! Á… cô thật vô sỉ! Sao cô lại dám sàm sỡ tôi? Không được!
Hoàng Tuyết Nhu hoảng sợ chạy trối chết, nấp vào sau lưng Kiko. Nào ngờ
cô nàng biến thái ngay cả Kiko cũng không tha, liên tục kiểm tra rồi nói cái gì mà 81 82, người cao 1m55 mà thế là vừa vặn… Mấy lời làm cho Kiko hết chỗ nói, cuối cùng cũng phải bỏ chạy giữ mạng.
- Ấy! Kiko theo chị đi! Tên khốn kia cắm sừng em một lần rồi! Để hai chị em mình ngoại tình với nhau, cắm sừng hắn cho bõ ghét! Còn cô nữa, nếu
thích thì thử một chút cũng được!
- Biến! Đồ đàn bà biến thái! Tôi còn lâu mới giống như cô! – Hoàng Tuyết Nhu tức giận phản bác.
- Cô nói ai biến thái? Nói cho cô biết, tôi càng biến thái thì tên kia lại càng thích tôi! He he he…
- Đồ khùng! – Hoàng Tuyết Nhu trợn mắt quát
- Chồng cô cũng sắp làm chồng của đồ khùng đó! – Emily không thèm để ý, vô lại giống hệt Trần Nam.
Hoàng Tuyết Nhu hết chỗ nói thật rồi. Đã thế, đang mải tức giận mà lại
bị đồ biến thái kia bóp một cái, khiến nàng tức điên lên, không thèm
chạy trốn nữa mà quay ngược lại phản kích, nhất thời cả căn phòng thành
một cái chiến trường nhỏ, bừa từng centimet.
----
Sáng hôm sau.
Trần Nam thất tha thất thểu, bá vai bá cổ đồng chí F.A Park Ji Jie đi vào đấu trường. Sau đó kiếm đại một chỗ ngồi xuống.
Hôm đó những tưởng mọi chuyện đã êm đẹp thông suốt, nào ngờ mấy cô nàng
kia đột nhiên như trúng tà, nhất quyết mặc kệ Trần Nam, coi như chưa
từng quen biết hắn. Có gọi cũng không thèm nghe, ngay cả Kiko hiền lành
nhất cũng không thèm để ý đến hắn, có lẽ… dù thương Trần Nam nhưng ít
nhiều nàng cũng có chút gì đó ai oán a…
Từ cái hôm diễn kịch bị thương nặng kia, Trần Nam vì bị Park Ji Jie “vô
tình” đá xoáy ngay vào phút cuối nên thất bại, cuối cùng phải trốn mất
tăm vài ngày giời, tranh thủ trị liệu thương thế. Dù sao cái chân của
hắn cũng thật sự bị Frank đập gãy, lại không trị liệu ngay nên bị nặng
hơn rất nhiều, cần phải điều trị vài ngày thay vì vài tiếng đồng hồ như
mọi khi.
Trốn thì trốn, Trần Nam chỉ đang đợi mọi việc lắng xuống mà thôi. Hắn đã dặn dò Emily rất kỹ rồi, mọi chuyện lấy nhẫn nhịn làm đầu, phải làm sao cho Hoàng Tuyết Nhu bình tĩnh lại, không được làm cô gái kia nóng nảy
và bất mãn thêm bất cứ điều gì về Emily nữa. Chỉ có thế thì mọi chuyện
mới có thể có chuyển cơ.
Emily lần này thực sự phối hợp rất tốt! Trước đó, chính nàng cũng chỉ
nghe Trần Nam dặn dò, phải biểu hiện tốt nhất có thể, phải tỏ ra thật
chân tình, thì mới đả động được Hoàng Tuyết Nhu. Vì thế, khi thấy Trần
Nam bị thương nặng, dù không biết hắn diễn trò hay là thật sự, nhưng
nàng vẫn không do dự mà hy sinh vì hắn. Bởi nàng đang đánh cuộc, cược
rằng Trần Nam sẽ không làm tổn thương nàng, mà dù nàng có sai thì cũng
thôi, coi như hy sinh vì Kiko…, hy sinh vì một chút tình cảm lạ lùng vừa nhen nhóm với tên đàn ông khốn kiếp đó.
Cũng vì đã cược đúng, nàng để lại được chút ấn tượng gì đó thật tốt đẹp
trong lòng Hoàng Tuyết Nhu. Có lẽ là hình tượng một cô gái dám yêu dám
hận chăng?
Thực tế, Emily đúng là dám yêu dám hận, nhưng không phải với Trần Nam,
he he! Tạm thời Trần Nam cứ giải quyết như thế đã. Còn chuyện sau này
thì phải tùy thuộc vào bản chất của từng người, Trần Nam biết, Emily dù
hơi biết thái một chút, nhưng nàng là một người có tình có nghĩa, nếu vô tình, nàng đã không vì mẹ mình mà chán ghét Frank Morgan, nếu vô tình,
nàng đã không phải hận đàn ông đến biến tính như thế, nếu vô tình, nàng
đã phải hận mẹ cả Miho, chứ không phải yêu quý bà như mẹ ruột của mình.
Nếu đã là vàng thì không sợ lửa! Chỉ cần Emily không phải kẻ vô tình vô
nghĩa, vậy thì chắc chắn mấy cô gái có thể hòa hợp với nhau, ít nhất là
hòa hợp nhờ Kiko và hắn ở giữa trung hòa. Vấn đề là thời gian, chỉ là
thời gian mà thôi!
Lại nói tiếp, Trần Nam dù bị áp dụng chiến tranh lạnh nhưng mà cũng
không dám ý kiến ý cò gì! Hắn quyết định tạm thời ở chung với Park Ji
Jie, trong lòng thầm chờ mong ngày mấy cô gái sang đón mình về.
“Nếu… chỉ là nếu thôi nhé! Nếu mấy cô nàng kia quyết tâm bỏ mặc mình,
thế thì ông đây sẽ Neptune với Park Ji Jie cho bõ tức! Mẹ nó!” Trần Nam
tàn nhẫn nghĩ, còn thực hiện được hay không thì không biết.
Ngồi một lúc, Trần Nam liếc mắt thấy ba cô gái đang hùng hùng hổ hổ bước vào đấu trường. Kiko là Bất Diệt Thần, rất nghiễm nhiên được đứng đầu,
Hoàng Tuyết Nhu đi đằng sau, còn Emily khoa trương nhất, ôm chầm lấy
cánh tay nhỏ của cô bé kia, bộ ngực khủng cọ đi cọ lại, khiến Kiko không biết phải nói gì.
Hoàng Tuyết Nhu đi đằng sau thủ kín các vị trí “hiểm”, giữ khoảng cách
thích hợp với “đồ biến thái”. Đã thế còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn
Kiko đang bất đắc dĩ đằng trước.
Đội hình có vẻ hơi không đồng đều, nhưng vừa nhìn thấy Trần Nam, ba cô
gái rất là ăn ý quay mặt đi, không thèm để ý, giống như đã thương lượng
từ trước vậy! Park Ji Jie cười hề hề bên tai Trần Nam, lại còn vỗ vỗ vai hắn giống như cực kỳ thông cảm vậy.
----
Trở lại với cuộc luận đạo.
Tính ra thì hôm nay đã là ngày thứ bốn từ sau khi Trần Nam đánh với
Frank Morgan. Mỗi ngày đều diễn ra luận đạo như thường, chỉ là Trần Nam
ru rú trong một góc nên không đi xem mà thôi.
Tính ra thì mỗi bảng đã đánh được ba trận. Trong đó, Frank Morgan đã đấu với Trần Nam và Joe Winsor là hai trận, còn Joe đánh với Park Ji Jie là trận thứ ba. Nhóm 1 của Trần Nam còn 3 trận, và hắn thì cần tham gia 2
trận trong số đó.
Tương tự với nhóm 1, nhóm 2 cũng còn 3 trận và Kiko thì phải tham gia 2
trong số đó. Lý do cũng là vì mấy ngày nay lằng nhằng việc nhà, không
rảnh tham chiến nên ban tổ chức tự sắp xếp lại.
Và trận đấu hôm nay thì kể như cũng khá đặc sắc: Trần Nam vs Joe Winsor!
Coi như là trận đấu của tình địch a! Nhìn tên kia trước sau vẫn cứ thầm
liếc trộm Kiko mà Trần Nam chỉ mong sớm ngày cắt phéng hắn đi cho yên
lòng hả dạ… Ờ! Ít nhất là Trần Nam nghĩ thế, nhưng hắn sẽ không bao giờ
làm thế với người tốt như Joe Winsor, hắn là thanh niên nghiêm túc cơ
mà!