- Nhóc nghĩ rằng bọn ta biến thái đến mức sử dụng chiến tranh làm niềm vui hay sao? – Âu Vĩnh Lạc cười khổ một tiếng:
- Nếu không phải bị bắt buộc, bọn ta đâu có làm như vậy chứ?
- Bắt buộc? – Trần Nam nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Âu Vĩnh Lạc.
- Nếu bọn ta không làm thế, vậy thì tất cả tu sĩ sẽ chết, các sinh vật
biết tu luyện đều phải chết, ta chết, nhóc chết, tất cả Bất Diệt Thần
cũng không thể thoát được. Vì vậy… bọn ta không thể không làm như thế!
Trần Nam kỳ quái nhìn vào ông bác, sau đó bắt chước y hệt câu nói mà Park Ji Jie đã từng dùng:
- Bác nói như chúa cứu thế vậy! Nhưng giờ đây bác đang muốn giết bọn họ!
- Đúng thế! – Âu Vĩnh Lạc gật đầu:
- Nhưng là họ hy sinh để rất nhiều người khác được sống! Chẳng phải như thế tốt hơn nhiều sao?
- Vậy sao bác không tự mình hy sinh đi? – Trần Nam vỗ bàn đánh bốp một cái, tức giận chất vấn.
- Nhóc nghĩ rằng ta tự hy sinh thì ai sẽ tiếp tục làm cái việc này? Ta
chết mà ngăn cản được chuyện tồi tệ này thì ta cũng tự sát từ mười vạn
năm trước rồi! Không cần thằng nhóc như mi nhắc nhở!
Trần Nam trở nên ỉu xìu, ngồi xuống ghế chán nản hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Là Long Tổ!
- Long Tổ? – Trần Nam nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Âu Vĩnh Lạc.
- Đó là tổ tiên của tất cả những loài bò sát trên thế gian này, là một
con rồng có hai đầu, một đầu có mỏ ngắn, cổ đầy vảy đen, mỏ quặp như đại bàng, là đầu của rồng có cánh phương Tây, đầu còn lại lại đầy vảy vàng
kim, có bờm sư tử, sừng hươu, là đầu một con rồng phương Đông. Năm xưa,
Long Tổ là sinh vật mang tu vi duy nhất thoát được sau đợt thảm sát của
Tiêu Dao Tử, vì thế mà nó mang lòng thù hận mãnh liệt với thế giới này.
Long Tổ rất giảo hoạt, nó đã ẩn giấu kỹ suốt hàng tỷ năm, chờ cho đến
khi Tiêu Dao Tử biến mất khỏi thế giới này, nó mới lòi đầu ra và bắt đầu một cuộc thảm sát. Nhưng khi đó, thánh Allah còn ở lại Sinh Tồn tinh đã ra tay chấn áp nó, Long Tổ do trốn tránh quá lâu nên không rõ ràng lắm
về thánh Allah, dễ dàng bị đánh bại rồi bị phong ấn. Chính thánh Allah
cũng đã biến mất hoàn toàn sau chuyện đó, kết thúc thời đại Thánh giả
trên Sinh Tồn Tinh này.
- Vậy bây giờ thì sao? – Trần Nam đã ngửi ra được mùi nguy hiểm nào đó.
- Con rồng khốn kiếp đó, vị trí của nó không ngờ lại là vách ngăn giữa
thiên địa. Nghe nói chỗ đó là nơi duy nhất trên Sinh Tồn Tinh mà thiên
địa giao dung, sinh ra thiên địa linh khí cung cấp cho thế giới này. Vì
cái vị trí đó bị nó bịt kín, vì vậy mà tu sĩ chúng ta sẽ không có thiên
địa linh khí để sử dụng, tất cả mọi người, dù tu vi cao thấp cũng sẽ dần kiệt quệ mà chết, không có ngoại lệ.
Còn nhớ năm đó, khi bọn ta phát hiện ra sự tồn tại của con rồng kia, tất cả các Bất Diệt Thần đều tụ tập lại để mong tiêu diệt nó. Nhưng con
rồng đó quá khó tiêu diệt, muốn giết chết nó phải chặt được hai cái đầu
xuống cùng một lúc, nếu không đầu bị chặt sẽ mọc lại chỉ trong chớp mắt. Nhưng bọn ta không làm được, sự phối hợp của bọn ta không cao đến như
thế, đã vậy còn kẻ này đề phòng người kia, không thể làm đến mức như thế được.
Cuối cùng, bọn ta đều bại lui trở về. Nếu không phải có trận pháp của Allah bảo hộ, có lẽ chúng ta đã bị toàn diệt rồi.
Còn nhớ cái thời đó, không biết bao nhiêu tu sĩ đã ngã xuống vì không có thiên địa linh khí. Bọn ta càng nóng ruột đi khiêu chiến con rồng kia,
nhưng cuối cùng đều thất bại mà về. Tu sĩ chết càng nhiều, hình như con
rồng tà quái đó càng mạnh. Bọn ta đã biết, nó muốn chúng ta chết sạch để hút lấy linh hồn bọn ta, tạo thành sức mạnh cho nó.
- Vậy các người đã ngăn cản nó như thế nào? – Trần Nam to đầu ra, tự đặt mình vào cái hoàn cảnh tuyệt vọng đó, cũng không biết sẽ làm thế nào.
Lúc ấy, cứu tinh thực sự của cả nhân loại đã xuất hiện, hắn là Joe
Winsor của đế quốc Anh Lan. Chỉ bằng ba tấc lưỡi, hắn đã liều phán đoán
rằng, dù tất cả tu sĩ trên Sinh Tồn Tinh chết đi, con rồng kia cũng
không đủ mạnh để phá phong ấn. Quả nhiên, Long Tổ đã bắt đầu dao động.
Sau đó, Long Tổ lại nói rằng, chết hết tu sĩ rồi, nó lại thả thiên địa
linh khí ra, đào tạo tu sĩ mới. Lúc ấy, bọn ta đoàn kết đến thần kỳ, đều trăm miệng một lời khẳng định. Chỉ cần bọn ta đến thời khắc cuối, chắc
chắn sẽ tự tay hủy diệt sạch mọi bí tịch trên đời, không cho bất cứ tu
sĩ nào xuất hiện. Đến lúc đó, Long Tổ cũng đừng có mơ thoát khỏi phong
ấn. Quả nhiên, con rồng đó cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Và điều kiện thỏa hiệp chính là: Nó thả linh khí ra, bọn ta sẽ cung cấp
vong linh cho nó. Nhưng tất nhiên, cả hai bên đều chỉ cung cấp một số
lượng nhất định, coi như kềm chế lẫn nhau, không cho đối phương cơ hội
mạnh lên. Nhóc cũng đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, những người chết
đi do chiến tranh này đều là tu sĩ. Nếu họ không chết vì chiến tranh,
vậy thì chắc chắn sẽ chết vì Long Tổ, vì vậy…
- Vì vậy họ chết một cách vinh quang phải không? – Trần Nam thở dài nói.
Âu Vĩnh Lạc trầm mặc.
- Thật sự khó tiêu diệt con rồng đó đến thế hay sao? – Trần Nam hỏi.
- Thực sự cũng không khó! Chỉ cần chặt hai cái đầu của nó đủ nhanh,
không cho một trong hai cái mọc ra là được rồi! Chỉ là… tất cả bọn ta dù có mạnh thì phối hợp cũng không đến được mức như thế, kiểu gì cũng có
thời gian chênh lệch, mà cái sự chênh lệch xíu xiu đó cũng quá đủ để cho nó mọc cái đầu kia ra rồi.
- Thực sự không có cách nào? – Trần Nam vẫn không buông tha.
- Có thì cũng có! – Âu Vĩnh Lạc lấy ra một quyển sách nhỏ xíu:
- Nhóc hẳn cũng biết Quyến Lữ Hợp Bích Song Thần Tôn phải không? Họ là
hai Bất Diệt Thần duy nhất hy sinh trong lần đó. Để rồi đổi lại được
thông tin về cách tiêu diệt Long Tổ, đó là hai người chiến đấu với nó
cần có tâm ý tương thông, lại cùng có tu vi Bất Diệt Thần! Hành động của người này không lệch với người kia một ly một tý nào chính là nhờ hai
chữ “tương thông” này. Nhưng rất tiếc, sau bọn họ, Bất Diệt Thần là nữ
chỉ có duy nhất một người là Shien. Hồi đó, một phần là vì yêu thích,
một phần là vì chuyện về thứ công pháp này mà Joe Winsor đã điên cuồng
theo đuổi Shien, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại sự lạnh nhạt của nàng, bởi
nàng đã dùng tâm thệ trên người Thiên Hoàng mất rồi.
Trần Nam tiếp nhận lấy cuốn sổ nhỏ xíu kia, mở ra rồi xem chăm chú. Lúc
thì hắn nhíu mày, lúc thì hắn lại giãn lông mày ra, lộ ra sự thưởng thức rõ rệt.
Quyến Lữ Hợp Bích Song Thần Tôn không hổ là đôi thần tiên quyến lữ độc
nhất vô nhị trên Sinh Tồn Tinh, mọi lĩnh ngộ của họ đều liên quan đến
việc đồng tu cả hai người, không ai bỏ lại ai. Vì vậy tâm ý đã tương
thông đến cùng cực, chỉ riêng một ít cảm ngộ và chỉ dẫn về tâm ý trong
này thôi mà Trần Nam đã thấy vô cùng ảo diệu rồi.
- Hay là… bác cứ cho thằng Lữ ra trận đi thôi! – Trần Nam suy nghĩ thật lâu, đột nhiên mỉm cười nói.
- Cháu biết, bác đang lo nó gặp nguy hiểm! Nhưng dù lý do diễn ra trận
chiến này là gì đi nữa thì đây vẫn là chiến tranh chân chính. Trần Lữ có ước mơ của nó, có con đường của nó, cũng có đạo của riêng nó. Ngăn cản
nó thực hiện ước mơ, đó chính là làm hại nó, tạo thành tâm kết cho nó!
Trần Lữ ra trận, ít nhất nó có thể giúp cho đồng đội của nó bớt hy sinh, giúp cho dân chúng Âu Tiên ít chịu khổ hơn một chút. Nếu chuyện này đã
không tránh được, vậy thì chỉ có thể hạn chế thiệt hại đến mức tận cùng
mà thôi!
- Nhưng mà… nếu để nó ra trận, chính nó sẽ phải tự lực cánh sinh. Đừng
nghĩ hai lão già kia mời nhóc đến đây chỉ đơn giản là làm chứng, họ đang nhắc nhở nhóc không được phép tham dự vào chiến trường này đó!
- Cứ cho là bây giờ không đi, vậy một ngày nào đó nó ra trận, cháu vẫn phải kè kè bảo vệ nó hay sao?
Âu Vĩnh Lạc trầm mặc.
- Trước nay Trần Nam này vẫn liên mồm xưng thanh niên nghiêm túc, nhưng
có lẽ vẫn chỉ là nghiêm túc trên mồm thôi! Lần này… thôi thì cháu sẽ
nghiêm túc một lần, chiến tranh lần này… cháu không can dự vào nữa!
“Nhưng… Trần Nam này sẽ tự tay chấm dứt đoạn lịch sử dùng chiến tranh để tồn tại, dùng cái chết để sinh tồn này!” Trong lòng Trần Nam nói thêm
một câu.