Biên giới Thiên Đức và Anh Lan.
Một đoàn lâm tặc vừa bị bắt quả tang bên Thiên Đức, giờ đang tìm cách
vượt biên qua Anh Lan để tránh nạn. Cái bài tủ này bọn chúng đã làm
không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ cần qua được Anh Lan, đến thành thị kế tiếp là bọn chúng không còn cần phải lăn tăn gì về vấn đề an toàn bản
thân.
Trong cái đoán người ấy, Trần Nam cũng đang trà trộn với tư cách một
thằng phụ bếp quèn. Vốn vị trí này là của một thằng câm, dáng người cũng na ná như hắn, hơn nữa làm phụ bếp nhiều nên mặt mày lem luốc bẩn thỉu, trên đầu lại lúc nào cũng đội cái mũ len rách mướp, vì thế chẳng mấy ai trong đoàn lâm tặc này nhận ra hắn.
Còn thằng phụ bếp thật hay sao? Trần Nam rất nhân đạo cho hắn mười kim
tệ rồi đuổi đi, cho hắn tự tìm đường làm ăn, đừng đi theo con đường này
nữa. Tên phụ bếp câm thấy thế thì mừng rơi nước mắt, mỗi một lần đi lậu
thế này, hắn cùng lắm kiếm được năm mươi ngân tệ là nhiều rồi, tự dưng
có hẳn mười kim tệ, hắn có thể mở một sạp hàng nhỏ, buôn bán sống qua
ngày, có khi còn lấy được một cô vợ bình dân nữa cũng không chừng a!
Vốn sau cái lần kia, Trần Nam đã bị truy lùng trong thành thị nơi có bến cảng ấy, xem ra núi thịt kia cũng có thân phận không tồi. Những tưởng
thoát ra khỏi thành thị kia là an toàn, nào ngờ khắp nơi đều là lệnh
truy nã hắn, khuôn mặt hắn được khắc họa sắc nét từng chi tiết, đến cả
dáng người hắn như thế nào, còn cả việc hắn có nốt ruồi ở vị trí kín đáo cũng không tha.
Trần Nam nghiến răng nghiến lợi, hắn đã đoán ra, tám phần là do Emily
khốn kiếp kia làm! Nàng đã từng nói, chỉ cần nàng thoát ra là cả Thiên
Đức này sẽ truy sát hắn, xem ra không phải nói đùa a! Lần này dây vào tổ kiến lửa rồi, không biết cô ả kia có thân phận gì nữa?
Đù móa! Một ngày vợ chồng, ân nghĩa trăm năm nha! Dù tôi với cô mới có
hai tiếng vợ chồng, là 1/12 ngày, vậy thì ít ra cũng phải có 8 năm ân
nghĩa chứ? Sao chưa được 8 ngày đã cắn tôi thế này! Aiz…
Trần Nam kêu ca thì cứ kêu ca, nhưng giờ phút này hắn vẫn còn tỉnh lắm.
Mấy cái trò truy nã này hắn không sợ. Theo kinh nghiệm của Trần Nam thì
cứ đi đường ngoại ô, không bao giờ chui vào thành thị, vậy thì cái lệnh
truy nã này cũng giảm mạnh về hiệu quả. Quả nhiên, Trần Nam đã lang
thang đến hơn nửa tháng mà vẫn không ai bắt được tung tích hắn, có người nhìn qua cũng chỉ nghĩ hắn là ăn mày mà thôi.
Trần Nam đã nghĩ kỹ rồi, quyết định sang Anh Lan lánh nạn! Thiên Đức này không ở được nữa. Tình cờ sao hắn lại nghe được đám lâm tặc này đàm
luận, vì thế mới kiếm đường trà trộn vào bên trong, đi theo bọn chúng
tìm đường vượt biên.
Quả nhiên, bọn lâm tặc này rất có kinh nghiệm, chọn đường rừng núi không quá khó đi, lại vắng người, không có ai truy đuổi. Chỉ mất thời gian
mười ngày mà đã lần mò được sang biên giới Anh Lan rồi. Đấy là còn may
cho Trần Nam, cái bến cảng mà hắn cập vào khá là gần biên giới, nếu mà ở vị trí nào khác, Trần Nam có tìm vài năm cũng khó mà thấy đường sang
Anh Lan được.
Chỉ là…
Thực sự là Trần Nam quá nhọ, nhọ từ cái mặt cho đến cái số phận. Đúng là thất đức không đùa được a… may mà đó là công đức mới bành trướng, chưa
gắn liền với Trần Nam nên có mất đi cũng không có hậu quả nghiêm trọng,
nếu không… chắc giờ phút này hắn đã chẳng còn là con người nữa rồi.
Thoát được khỏi Thiên Đức, những tưởng núi cao rừng sâu sẽ mang lại bình yên cho hắn, ngồi hồi phục thêm vài hôm là tốt rồi. Hiện giờ Trần Nam
cũng đã tranh thủ được những giây phút rảnh rỗi, ngồi vận công hồi phục, tu vi cũng trở về đến tầng ba, tốc độ khôi phục cũng ngày càng nhanh
chóng, ngày trọng trấn hùng phong cũng không còn xa nữa.
Nhưng mà…
Khi Trần Nam bám đít đoàn người kia tiến tới thành thị kế tiếp, hắn lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Hình như ở đây kiểm tra hơi bị nghiêm ngặt nha! Chẳng khác so với các thành thị đang truy nã bên Thiên Đức bao nhiêu…
Trong đoàn lâm tặc cũng có tay mơ giống như Trần Nam, cũng được xếp hàng chót giống như hắn, tên đó không nhịn được hỏi “tiền bối”:
- Sao phía trước lại kiểm tra nghiêm như vậy? Có vấn đề gì không?
- Mày ngu thế? Đây là biên giới giữa hai nước, cần phải kiểm tra kỹ để
tránh những nhân vật nguy hiểm của Thiên Đức tràn sang Anh Lan, hiểu
chưa? Chúng ta chỉ là lâm tặc tép riu, khỏi phải lo bọn họ bắt bớ. Yên
tâm đi, tao đi qua cái thành này cả trăm lần rồi, mày thấy mấy lão đại
phía trước kia kìa, có ai biến sắc chút nào không?
Tên gà mờ kia gật gật đầu, ngoan ngoãn không nói gì nữa. Trần Nam cũng
thầm thở ra, tự giễu cợt mình đúng là chim sợ cành cong, chẳng có tý
sảng khoái nào…
Nhưng mà… chim sợ cành cong đôi khi lại là đúng nha…
Đám người Trần Nam vô cùng hôi hám, bẩn thỉu, vừa đến vị trí cổng thành
đã bị giội vài thùng nước vào đầu, tên nào tên nấy ướt như chuột lột.
Tên đứng trên thành cao giọng hô:
- Mấy thằng bẩn thỉu kia, nhanh chóng cọ rửa qua rồi vào kiểm tra! Tụi
bay không phải là nhân vật nội gián nguy hiểm gì thì có thể thoải mái
thông qua! Đừng có vác cái bộ mặt mèo đó vào thành làm mất mỹ quan đô
thị!
Đám lâm tặc cầm đầu ngày thường ăn to nói lớn, giờ lại ngoan như cún,
cúp đuôi làm theo lời yêu cầu. Chẳng mấy chốc, mặt mũi cả đám đã sạch sẽ hẳn lên, chỉ là cái mùi hôi trên người tạm thời vẫn chưa át đi được.
Quả nhiên, những người gác thành này không làm khó đám lâm tặc, lũ buôn
lậu bé tẹo thế này thì có đáng gì đâu? Thế giới này rộng lớn lắm, chỉ
vài tên lâm tặc còn chưa đủ sức gây ra hậu quả gì, mà kể cả có thiệt hại chút chút đi nữa thì các đại thần thông chỉ cần phất tay một cái là cây mọc thành rừng, thế giới tu luyện này kỳ diệu lắm. Không giống trên
Trái Đất, lâm tặc được coi là một nghề tội ác nhân loại, đáng bị tru
diệt cả ngàn lần.
Từng tên, từng tên đi qua, vô cùng trôi chảy, chót lọt. Trần Nam lại càng thả lỏng cảnh giác, trong lòng nhẹ nhõm.
- Đứng lại…
“Đù má!” Trần Nam chửi ầm lên. Cả đám đi qua chót lọt, sao đến tao lại
bị chặn? Chúng mày bị làm sao vậy? Sao tất cả đều nhằm vào tao?
Tên gác thành chặn Trần Nam lại, sau đó vẫy vẫy cấp dưới, đưa cho hắn
một tấm giấy gì đó. Thần kinh Trần Nam căng lên, tim đập thình thịch như muốn nổ. Trong cái sự chán nản và hoảng hốt của hắn, tên gác thành tàn
nhẫn quay tấm giấy ra, làm Trần Nam đáng thương gần như muốn sụp đổ!
- Truy nã: Tội phạm cướp bóc Trần Nam, năm trăm tuổi, bề ngoài giống
thanh niên hai mươi, cướp bóc mấy trăm năm, làm hại không biết bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát. Ai bắt sống hắn được thưởng mười vạn kim tệ,
nhưng yêu cầu là bắt sống, người nào làm hắn thiệt hại tính mạng sẽ bị
xử tử hình cả tộc!
Trần Nam vừa mới định khóc ra tiếng, đột nhiên thân hình chấn động, đôi
mắt trợn tròn, bởi dưới tờ đơn truy nã kia là một dòng chữ hơi nguệch
ngoạc, nhưng lại thật thân thiết.
Người bị hại: Yellow Snow!
Có người hỏi Yellow Snow là cái gì?
Vậy Trần Nam sẽ không ngại mà trả lời, đó là vợ yêu của hắn.
Trước đây, Trần Nam có làm trò đặt tên tiếng anh cho hai cô gái kia.
Nhưng cũng chỉ là trò đùa, phiên dịch mấy chữ trong tên các nàng ra mà
thôi. Hoàng là màu vàng, tức là Yellow, Tuyết là Snow. Còn Nhu thì Trần
Nam định để là Ju, mang nghĩa như Judo hay Jujitsu mà nàng luyện. Nhưng
nàng không thích chữ Ju kia lắm, cuối cùng nghe Yellow Snow cũng hay,
nên để như vậy luôn, coi như là mặc định.
- Trời cao có mắt a… Cuối cùng thì Trần mỗ cũng biết mình lấy được cô vợ tốt thế nào rồi a… - Trần Nam ngửa mặt lên trời để tạ ơn. Không ngờ cô
nàng này cũng thật thông minh, biết dùng cách này để tìm mình! Lại dùng
tên tiếng Anh để khỏi dính phải các rắc rối không cần thiết, nghĩ sao
khi dùng tên người nước ngoài, lại đi điều động lực lượng của Anh Lan
hả? Không sợ người ta có ý kiến sao?
Nhưng… Trần Nam không biết rằng mình vui mừng quá sớm, độ nhọ của hắn
vẫn đang còn cao lắm, phải chịu đen đủi đủ một tháng thì hậu quả này mới chấm dứt, giống hệt với hồi bé hắn bị “thất đức”. Chỉ là hồi ấy có
Hoàng Tuyết Nhu bên cạnh đồng cam cộng khổ, còn bây giờ… aiz… đúng là
đen đến chết…
Pặc…
Với cái tu vi tầng ba của Trần Nam hiện tại, không ngờ lại chẳng chịu
nổi một kích, cái người đánh lén kia hắn cũng chẳng biết là ai. Đến khi
ngã xuống ngất xỉu, trong đầu Trần Nam chỉ kịp lóe lên hai chữ: Tầng
bốn!
----Vạch kẻ ngang ngu ngốc đáng ghét----
Trần Nam dần dần mở mắt ra, trong đầu mờ mịt, chẳng biết mình đang ở đâu, bây giờ là ngày tháng năm nào.
Con mẹ nó… sao dạo này toàn bị đánh ngất xỉu thế này? Lần trước là
Emily, lần này lại là kẻ nào nữa? Đúng rồi, đó là một tên có tu vi tầng
bốn! Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào?
Đưa mắt nhìn xung quanh, Trần Nam rất thất vọng khi nơi đây chẳng có tý
ánh sáng nào. Thử cựa quậy một chút thì lại phát hiện ra mình bị trói
bằng xích sắt. Xích này không ngờ lại cực kỳ rắn chắc, với tu vi tầng ba bây giờ thì không thể ngắt nó ra được.
Không gian xung quanh có vẻ chật hẹp, có thể cảm nhận rõ được tường bao
quanh, trần và nền đều được làm bằng đá. Hơn nữa không biết là loại đá
gì mà rắn chắc vô cùng, xem ra đây là một cái lao tù nhỏ được đặc chế
thành pháp bảo rồi.
Mẹ kiếp, trước đến nay mình vẫn hơi khinh pháp bảo, dù có phát minh ra
vài thứ nhưng toàn là loại vớ vẩn có công năng vụn vặt. Còn loại pháp
bảo hại người, khống chế người khác thế này thì chưa từng để vào mắt,
không ngờ bây giờ lại bị nó hành cho chết lên chết xuống! Kể cả lần
trước trong tàu của Emily cũng vậy, tất cả đều là pháp bảo để củ hành
người khác a…
Cạch…
Một âm thanh nhỏ vang lên, ánh sáng bắt đầu le lói chiếu xuống đầu Trần
Nam. Quay đầu lại, chỉ thấy đó là cái cửa sổ kéo nhỏ tý, giống như loại
cửa sổ trong lao tù hiện đại vậy, mở ra chỉ lộ được mỗi cái mặt, dùng
cho các quản ngục dặn dò phạm nhân vài điều gì đó.
- Dậy rồi hả? Không hiểu cái thứ như ngươi có tư cách gì nữa? Không ngờ
lại bắt ta đích thân ra tay! Không biết ngươi may mắn hay là đen đủi,
lại dám bước chân lên đúng thành thị mà ta đang tuần tra! Hắc… ngoan
ngoãn mà chời đợi số phận đi ha…