Trên thế giới này, sự việc đôi khi đổi chiều 180 độ chỉ trong giây lát như vậy thôi.
Trong lòng của thiếu nữ, nàng chỉ chi vọng thiếu niên hiểu được tấm lòng của mình, suy nghĩ lại một chút. Dù sao thời gian của nàng vẫn còn,
nàng có thể đợi hắn được.
Nhưng không ngờ, tên này lại trực tiếp như vậy, há mồm ra là đòi cưới.
Vậy thì quá trình yêu đương ở đâu? Hẹn hò ở đâu? Còn cái mà hắn nói như
không khí lãng mạn, cảnh ven hồ và ánh nến nữa… Ở đâu hết rồi?
Không thể không nói, Hoàng Tuyết Nhu đã có tư tưởng rất là tiến bộ so
với vô số bạn trẻ khác cùng thế hệ. Trong thế giới này, quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy vẫn tồn tại rất phổ biến, như tộc họ Hoàng có thể
cho con cháu chọn lựa bạn đời trước mười tám tuổi đã là nhân nhượng lắm
rồi. Mặc dù theo Trần Nam, cái việc nhân nhượng này cũng cực kỳ thối
tha. Trước mười tám tuổi thì có bao nhiêu người có khả năng chọn bạn đời chuẩn xác cơ chứ? Chẳng nhẽ có người chọn nhầm mấy tên thư sinh nghèo
không tý võ lực nào mang về nhà mà cũng cho cưới? Đến lúc đó tám phần là người trong tộc đứng ra phản đối, nói cái gì mà chọn người cũng phải đủ tiêu chuẩn một chút, rồi đưa ra điều kiện “thách cưới” trên giời. Không muốn cho kết hôn thì thiếu gì thủ đoạn.
- Sao nào? Có đồng ý không? – Trần Nam thấy nàng ngẩn ra đó, không nhịn được nhắc nhở.
Hoàng Tuyết Nhu giật mình, sau đó mừng rỡ nói:
- Được! Tao… Em đồng ý, anh nói rồi đó, không cho nuốt lời! Nếu không… nếu không…
Nói nếu không nửa ngày, nàng cũng chả nghĩ ra cái gì, cuối cùng ngượng ngùng rúc vào ngực hắn, hạnh phúc nói:
- Nếu không hôn chết anh.
Trần Nam dở khóc dở cười, vỗ vỗ lưng trấn an thiếu nữ. Trong lòng cũng thở ra một hơi.
Theo như ý nghĩ ngớ ngẩn trong cái đầu nhỏ của hắn, người yêu vốn chẳng
là cái quan hệ mẹ gì, yêu thì yêu, không yêu thì mỗi thằng đi một xứ.
Hắn rất sợ bị lừa gạt tình cảm, nếu lấy rồi, muốn bỏ cũng không có đơn
giản như vậy, thế giới này nhìn có vẻ thoáng hơn so với thời kỳ phong
kiến nhiều, nhưng thực tế quan niệm cũng cực kỳ bảo thủ. Nhất là các gia tộc lớn, việc người trong tộc bỏ vợ bỏ chồng bị cho là cực không may
mắn, hơn nữa nếu hai nhà là môn đăng hộ đối, hai bên còn có thể thù hằn
nhau vì cho rằng đối phương đang làm xấu mặt mình.
Mặc dù chính hắn cũng không tin mấy thứ trói buộc đó có thể làm gì được
Hoàng Tuyết Nhu, hắn chỉ đang tìm một cái cớ, một cái cớ cho chính mình, tự an ủi mình để vượt qua ám ảnh trong lòng kia mà thôi. Hắn thích
nàng, thích lắm… Để nàng đi lấy thằng khác, hắn thấy mình không làm
được.
Ngày hôm sau, hiệu trưởng đã nhận được đơn xin nghỉ dài ngày của hai học sinh, trong đó có cả học sinh thiên tài nhất học viện: “Bạch vũ thiên
sứ”. Dù thấy hơi kỳ nhưng đó việc riêng của học sinh, hiệu trưởng cũng
chỉ hỏi thăm một hai câu rồi gật đầu cái rụp, đồng ý cho nghỉ.
Ở cái học viện này, thân phận thật Hoàng Tuyết Nhu cũng có danh tiếng
không nhỏ, chủ yếu là vì nàng rất đẹp. Khuôn mặt như thiên sứ, thân hình uyển chuyển nhu nhuyễn, âm thanh thánh thót nhẹ nhàng, lại thêm khí
chất quý tộc xen lẫn với vẻ tinh nghịch sẵn có, nàng làm cho không ít kẻ tự nhận là thanh niên tài tuấn si mê như điếu đổ.
Việc nàng hay qua lại với một thằng nhóc lớp dưới làm không ít tên ghen
tức nổ đom đóm mắt, việc khiêu chiến với Trần Nam đã diễn ra không ít
lần, nhưng tất cả đều bị hắn xì mũi khinh thường, coi như một đám rác
rưởi rồi đuổi đi. Cũng từ đó lời đồn đại về tên vô dụng Trần Nam cũng
được truyền đi, nhiều kẻ còn tự nhận là rất phong độ, nói bóng nói gió
về Trần Nam vô dụng thế nào cho Hoàng Tuyết Nhu, cuối cùng cũng chỉ nhận lại một ánh mắt khinh miệt của nàng cùng cái quay lưng không thương
tiếc.
Vốn có nhiều kẻ còn định lợi dụng sinh nhật của Hoàng Tuyết Nhu để đè ép Trần Nam một trận, nào ngờ còn chưa kịp ra tay đã bị thằng kia nhanh
tay dẫn người đẹp đi mất.
----Lại là vệt kẻ ngang đáng ghét----
Lúc này, Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu đang ngồi trên một chiếc xe ngựa
khá rộng rãi. Trần Nam đang ngồi nghiên cứu một cuốn từ điển bách khoa,
còn Hoàng Tuyết Nhu ngồi bên cạnh vừa giải thích cho hắn mấy chỗ không
hiểu, vừa cùng nghiên cứu với hắn. Đôi khi có chỗ nàng không hiểu, hắn
còn có thể giải thích lại cho nàng nữa.
Cuốn từ điển này mượn được từ thư viện, có giới thiệu khá đầy đủ về thế
giới này. Cũng tại Trần Nam ngày thường toàn trốn học đi luyện công,
đồng thời rèn luyện chiêu thức, vì thế mấy thứ kiến thức về địa lý hay
lịch sử, phân bố thế này hắn chỉ biết được một hai mà thôi.
Theo đó, thế giới này gọi là Sinh Tồn Tinh. Cái tên này nghe nói được
thủy tổ của loài người đặt ra sau khi trải qua bao khó khăn, chiến đấu
với thiên nhiên, đánh bại các loại yêu tộc, ma tộc… Loài người là phe
chiến thắng cuối cùng. Đặt tên là Sinh Tồn tinh là để cho con cháu luôn
ghi nhớ việc rèn luyện và phát triển thực lực, vì chỉ có thực lực mới có thể Sinh Tồn trên phiến đất này.
Sinh Tồn Tinh có hai đại lục chính, nằm ở phía Đông là Quân Vương Đại Lục, còn ở phía Tây là Quyền Hoàn Đại Lục.
Người của Quân Vương Đại Lục hầu hết là tóc đen mắt đen, da vàng, có
thói quen để tóc dài cả nam và nữ, chế độ Quân Vương cầm quyền, các quốc gia hầu hết đều là Vương Quốc. Tất nhiên, nơi đây cũng không chỉ có mỗi người da vàng, người da trắng tôn sùng đạo Quân Vương cũng có không ít.
Quyền Hoàn Đại Lục lại là địa bàn chính của người da trắng, mắt và tóc
thì có nhiều màu khác nhau, đàn ông có thói quen để tóc ngắn. Chế độ khá giống tư bản, các gia tộc, các thế lực luân phiên chuyển giao quyền
lực, thường thì một gia tộc chỉ cầm quyền mười năm, nếu sau mười năm mà
không giao quyền cho người khác thì rất dễ gây bất mãn, làm người khác
có cảm giác nguy cơ, từ đó dẫn đến việc bị các gia tộc khác cùng công
kích, kiêng kỵ.
Đặc biệt, người của Quân Vương Đại Lục có hơi mê tín nhưng không quá tin vào thần tiên, nếu cho họ lựa chọn giữa một túi vàng và vị thần nào đó, đại đa số người sẽ không thương tiếc mà lựa chọn túi vàng. Còn người
của Quyền Hoàn? Có lẽ họ sẽ lấy túi vàng, sau đó chia một nửa cho vị
thần mà họ kính ngưỡng, coi như là “xưng tội”.
Chúng ta bắt đầu phóng to bản đồ về phía Quân Vương Đại Lục, trên đó có
khoảng năm mươi quốc gia lớn nhỏ, trong đó có ba nước khổng lồ nhất,
được gọi là Tam Cực của Quân Vương Đại Lục. Đó là vương quốc Âu Tiên
phía nam, vương quốc Tổ Hán phía Đông và vương quốc Allades phía Tây.
Ba nước này là ba nước lớn nhất, gần như nắm quyền thống trị toàn đại
lục. Không những thực lực mạnh mẽ, cường giả như mây, hơn nữa Hoàng Đế
còn anh minh thần võ, có tu vi cực cao, sinh mệnh dài lâu, thừa sức đào
tạo ra người thừa kế hoàn mỹ nhất trong tương lai. Nhưng cũng vì thế mà
tranh đoạt trong hoàng cung cũng kịch liệt hơn bao giờ hết. Nghe nói
hoàng đế Tổ Hán có đến hơn ba trăm con trai, hai trăm năm mươi con gái,
hơn nữa nếu không chấm trúng được ai thừa kế thì có thể tiếp tục sinh,
sinh đến khi nào thỏa mãn thì thôi.
Lại tiếp tục đi sâu hơn vào vương quốc Âu Tiên. Nơi đây ngoài hoàng gia
thì còn có bảy dòng họ quốc trụ, bao gồm Đinh Lý Trần Lê Mạc Trịnh
Nguyễn. Cả bảy dòng họ này đều có tu sĩ tầng thứ tư trấn thủ, địa vị cao thượng không gì sánh bằng.
Dưới tay dòng họ Trần có một ngôi thành tầm trung, gọi là thành Thanh
Yến, đó cũng chính là ngôi thành mà Trần Nam cùng Hoàng Tuyết Như sống
từ bé.
Trong thành Thanh Yến này ngư long hỗn tạp, hổ báo cáo chồn gì cũng có, nhưng có ba thế lực cầm đầu, là địa đầu xà của nơi này.
Một là nhà họ Hoàng, cũng chính là dòng tộc của Hoàng Tuyết Nhu, bí tịch gia tộc là Huyền Băng Quyết, do Băng Tuyết Tiên Nữ năm xưa truyền thừa
xuống.
Một là nhà họ Trần, họ Trần này không phải là họ Trần quốc trụ kia, mà
chỉ là một chi, do gia thần của dòng tộc, cưới con gái họ Trần rồi sáng
lập nên, nhằm củng cố sự thống trị của họ Trần trong thành Thanh Yến mà
thôi. Bí tịch gia tộc là Thủy Ngọc Công, nghe nói được truyền thừa từ
con trai của người sáng lập dòng họ. Công pháp này được suy diễn từ Thủy Ngọc Thần Công, bí tịch chí cao của họ Trần quốc trụ, cũng là do người
con này có mang huyết mạch họ Trần di truyền từ mẹ, từ đó mới có thể tu
tập và truyền thừa xuống.
Họ còn lại là họ Từ, thế lực không thua gì họ Trần và họ Hoàng, bí tịch
gia tộc là Kinh Đào Chưởng Pháp, nghe nói là do một vị tiên cổ đại tự
nhận là Tiêu Dao Tử truyền xuống.
Ba dòng họ này rất mạnh, đều có hai vị lão tổ tu vi tầng thứ ba tọa
trấn, coi như chư hầu một phương. Thực tế, cả ba đều quy thuận họ Trần
quốc trụ, nhưng vẫn tranh đấu nhau theo kiểu “tranh sủng”. Cả ba dòng
tộc đều tu luyện công pháp hệ thủy, bởi công pháp của họ Trần quốc trụ
cơ bản chính là hệ thủy.
Phân bố thế lực sơ sơ là như vậy, tiếp đến là về tu luyện. Thế giới này có năm cảnh giới:
- Sơ luyện: Mới tu luyện công pháp, có thể địch lại khoảng mười người bình thường, coi như bước tạo căn cơ, tăng cường thể chất.
- Trăm Ngàn Vạn Địch: Tu Luyện khoảng năm năm, tư chất kém hơn có lẽ hai mươi năm là có thể đạt được. Có thể địch lại trăm người hoặc ngàn
người, có khi cả vạn. Địch được trăm, ngàn hay vạn được suy xét theo
khía cạnh khác chứ không phải là do tu vi mạnh hay yếu.
- Lực Bạt Sơn Hà: Như cái tên được mệnh danh, dùng sức mạnh của bản thân bạt sông chém núi, trong mắt người thường đã là thần tiên sống rồi.
- Tam Hoa Ngũ Khí: Tam Hoa Tụ Đỉnh, ngũ khí triều nguyên. Chính thức
thành tiên thể, được mệnh danh tiên nhân chân chính. Như Băng Tuyết Tiên Nữ, Tiêu Dao Tử đều là ở cảnh giới này, cả mấy vị lão tổ tọa trấn trong bảy dòng tộc quốc trụ cũng là ở cảnh giới này.
- Bất Diệt Thần: Bất Tử Bất Diệt, sinh mệnh vô biên, ngạo nghễ thương
sinh, ngửa tay làm mây úp tay làm mưa, nhìn xuống nhân thế như nhìn một
bàn cờ, có thể thắng, có thể thua, người chết như quân cờ bị loại bỏ,
không có gì làm tâm tình dao động.
….
- Móa! – Đọc đến đây, Trần Nam không nhịn được chửi đổng:
- Mấy lão già bất diệt thần này chắc tu luyện đến váng đầu rồi, ngồi một chỗ nhìn người khác chạy nhảy thì có hay cái mẹ gì? Tao mày như mấy lão già đấy chắc kiếm khối đậu hũ đập đầu tự sát cho nhanh.
- Khúc khích! – Hoàng Tuyết Nhu không nhịn được che miệng cười, bộ ngực
no đủ run rẩy như trêu tức con mắt hắn, làm nó suýt nữa lồi ra khỏi hộp
sọ. Cô nàng này ở bên hắn càng ngày càng phóng đãng không giữ ý, lúc nào cũng trêu chọc làm hắn thú huyết sôi trào… Thiện tai, thiện tai!
Trần Nam miễn cưỡng dời mắt, đọc nốt trang giới thiệu về tu luyện trong từ điển:
- Cảnh giới tu vi rất khó để đột phá, nhưng đã đột phá thì sẽ thay đổi
như trời và đất. Một người ở cảnh giới Trăm Ngàn Vạn Địch có thể nhấc
tay là diệt sát một kẻ Sơ Luyện sắp đột phá tới nơi, mặc cho tên Sơ
Luyện có chiêu thức tinh diệu nhất, còn tên Trăm Ngàn Vạn Địch chẳng có
chiêu thức gì đáng nói đi nữa, kết quả vẫn là như vậy.
- Những kẻ có cùng cảnh giới thì công lực chẳng khác nhau là mấy, nếu so đọ công lực thì có đấu đến chết cũng khó mà phân thắng bại. Đột phá là
cần nhờ vào lĩnh ngộ, còn tích lũy công lực đủ để đột phá thì chỉ cần
một thời gian rất ngắn mà thôi.
- Vậy nếu hai người có cùng cảnh giới thì phân thắng bại bằng cách nào?
Người ta dựa vào đẳng cấp của tâm pháp, đẳng cấp của chiêu thức, đồng
thời còn dựa vào đường lối tu luyện của bản thân.
- Đường lối tu luyện có bốn tiêu chí:
Xét khi tu luyện: + Trong ra ngoài: Tu nội tức trước, dùng nội tức rèn luyện thân thể.
+ Ngoài vào trong: Tu luyện ngoại công thân thể, dùng năng lượng dư thừa từ thân thể để lĩnh ngộ nội tức
Xét khi chiến đấu: + Tinh diệu: Thích hợp đả kích từng mục tiêu, đơn đả độc đấu chiếm ưu thế tuyệt đối.
+ Bàng đại: Thích hợp đả kích diệt rộng, phát huy hiệu quả mạnh mẽ
trong quần công. Nếu chiến đấu năm đấu năm hoặc nhiều hơn, phe bàng đại
có thể dễ dàng đánh bại phe tinh diệu.
Bốn tiêu chí này kết hợp với nhau tạo thành bốn đường lối tu luyện: Nội – Tinh, Ngoại – Tinh, Nội – Bàng và Ngoại – Bàng.
Nhưng bốn đường lối này chỉ phân biệt rõ ràng ở hai tầng đầu, rõ ràng
nhất là ở chỗ Trăm Ngàn Vạn Địch. Ở đây người luyện Ngoại Bàng có thể
địch vài ngàn người, cận chiến không cần sợ gì cả, Nội Bàng có thể địch
vạn người, nhưng dễ bị tập kích gần người do kém hơn về cận chiến. Còn
về đường lối tinh diệu chỉ có thể địch trăm người, nhưng nếu trên chiến
trường thì lại là khắc tinh của Nội Bàng khi ám sát.
Đến tầng thứ ba thì đã bắt đầu kết hợp Bàng Đại và Tinh Diệu, hình thành sức mạnh vừa trải rộng, vừa mạnh mẽ, có thể bạt núi sông. Tầng thứ tư
đã bắt đầu nội sinh ngoại, ngoại sinh nội, hình thành tiên thể trường
tồn.
Tầng thứ năm… không thấy nhắc đến nhiều, vì số người đạt tới đây chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đọc đến đây, Trần Nam gật đầu vui vẻ, xem ra vô địch thiên hạ có lẽ cũng là tầng thứ năm, Bất Diệt Thần. Mình mặc dù vẫn chưa đạt đến, nhưng
thực lực bây giờ cũng không tồi rồi, chỉ là không biết mạnh tới đâu nữa? Xem ra lần này về cầu hôn mặc dù có thể có khó khăn, nhưng có thực lực
thì có thể giải quyết dễ dàng hơn nhiều.