Quần đảo Song Tử.
Trần Nam lại một lần nữa đặt chân tới nơi này, tính ra cũng bốn năm năm
chứ ít ỏi gì? Có nhiều việc đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng có
những thứ vẫn nhịp nhàng theo giai điệu của nó, chẳng hề thay đổi gì.
Như Dì Dê năm xưa, bạn quen biết của Hai Cam giờ đã trở thành một nhân
vật không thể chạm tới, như con bé nhu nhược Kiko chỉ biết nấp sau lưng
Trần Nam giờ đã thành một vị Thần Bất Tử cao cao tại thượng. Hay như cô
nàng thiếu tướng hải quân từng mười ba lần lĩnh quân quét ngang nửa Tây
Song Tử, bây giờ lại trở thành một người nhàn nhã dạo chơi, suốt ngày
quấn quít, tán tỉnh “cô em gái”.
Lúc này, bốn người Trần Nam đang ngồi trong khoang tàu đánh tiến lên.
Không thể không nói, đội hình bốn người quả thực quá đẹp, chơi cái gì
cũng tiện: Tấn, Tiến lên, Phỏm, tam cúc, chắn, thậm chí cá ngựa hay cờ
đua xe cũng không ngoài lệ.
Cũng vì cái lý do đó, Trần Nam thầm khen mình thật là sáng suốt, nếu chỉ có ba người, vậy chơi đùa cũng mất cả vui vì thiếu chân, bảy tám năm
gặp tình trạng đó rồi, Trần Nam cho đến bây giờ mới chính thức cảm nhận
được cái gì là tiêu dao, thoải mái.
Còn vụ cái huy chương, Trần Nam dứt khoát móc một sợi dây rồi treo nó
lên cổ. Mọi khi toàn vứt trong nhẫn không gian, đúng là quá lãng phí
những khoảnh khắc nghiên cứu từ đời thường. Bây giờ để ở ngoài, quả
nhiên, lúc nào Trần Nam có tiếp xúc thân mật với Emily và Hoàng Tuyết
Nhu là y như rằng thứ này hơi sáng lên.
Hắn cũng đã thử nghiệm, tự hỏi nhiều lần, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ
ra. Hắn nghi ngờ là do hai cô gái này có cùng tu vi tầng bốn, còn Kiko
là tầng năm nên không có hiệu quả. Nhưng chắc chắn là các Bất Diệt Thần
khác cũng đã tiếp xúc với người có tu vi tầng bốn không ít lần! Ví như
mẹ cả của Emily, chẳng phải là tu sĩ tầng bốn hay sao? Vậy mà Frank gì
gì đó với nàng ta cũng đâu có giải được bí mật?
Lằng nhà lằng nhằng, Trần Nam không thèm bận tâm nhiều nữa. Khoảng chiều tối thì nghiên cứu một ít, còn thời gian khác thì giành cho những việc
cần làm. Như những thú vui tao nhã như câu cá mập, lặn biển, trêu chọc
quái vật biển sâu, đi tìm xem có mỹ nhân ngư tồn tại hay không, hoặc có
thể đánh bài với vợ, còn có cả trò nhảy xuống nước rồi thi lột đồ với
Emily, lại vẫy vẫy mấy thứ gợi cảm kia khiến Hoàng Tuyết Nhu đỏ phừng cả mặt, chạy biến đi mất. Cuối cùng, đến hôm sau lại bí mật “đá lẻ”, rủ
Hoàng Tuyết Nhu chơi trò này mà không cho hai cô nàng kia biết… he he!
Trần Nam vẫn còn nhớ như in cái vẻ mặt của “vợ cả”, rõ ràng đã đồng ý,
lại hơi hưng phấn nữa, vậy mà còn nhăm nhe đe dọa hắn nếu để lộ ra ngoài thì biết tay, cái nắm đấm nhỏ giơ giơ, lắc lắc, vẻ uy hiếp cực kỳ đáng
yêu, khiến Trần Nam không nhịn được mà kéo nàng chìm nghỉm xuống nước
sàm sỡ vài phát.
Chỉ là, hôm nay dường như Emily không tập trung cho lắm, thần tình có vẻ chờ mong, lại hơi có chút thương cảm. Đánh bài gì mà toàn nhầm với lẫn, Trần Nam cũng thông hiểu một ít việc đọc tâm tình người khác, hắn buông tay quan tâm hỏi:
- Sao thế? Hôm nay tâm trạng em không tốt phải không?
Emily hơi ngập ngừng một chút rồi thở dài một hơi:
- Đến nơi đây rồi… Em muốn đi thăm mẹ một chút!
- Mẹ? – Trần Nam nghi hoặc một chút, chẳng phải mẹ của Emily đã qua đời
rồi sao? À… chết thật, xem ra sơ ý vụ cha mẹ này, từ cái hôm thắng
Frank, sau đó mang một đám đồ cưới sang rước nàng về, Trần Nam cũng quên béng mất không đề cập đến việc đi viếng mộ mẹ cô gái này! Không ngờ lại được đặt trên quần đảo Song Tử!
Xấu hổ ho khan vài tiếng, Trần Nam chân thành nói:
- Vậy thì cùng đi thôi! Anh cũng muốn thăm mẹ vợ một chút.
Nói xong lại liếc liếc qua phía Hoàng Tuyết Nhu và Kiko. Vợ cả đang định lắc đầu thì Emily lại cướp lời trước:
- Mọi người cùng đi một chỗ đi! Mẹ tôi ở đó cũng cô đơn lắm! Mang theo
chồng cùng với mấy người bạn đến, có lẽ sẽ khiến bà đỡ buồn…
- Bạn… - Hoàng Tuyết Nhu hơi mờ mịt, sau đó thì gật đầu không nói gì
nữa. Nàng từ nhỏ tới giờ chỉ có duy nhất một người bạn là Trần Nam, một
người bạn thân chân chính. Còn Kiko thì giống một cô em gái nhút nhát
hơn. Bây giờ lại có người coi nàng là bạn? Cảm giác thật kỳ lạ!
Tàu biển đỗ vào bến cảng, Emily vào buồng chỉ huy bấm bấm vuốt vuốt vài
cái, cài đặt hết các chế độ ngưng nghỉ trên tàu, sau đó dẫn ba người kia đi tới một ngọn đồi hoang vắng.
Trần Nam ngó nghiêng, hòn đảo này thuộc phía Đông của Song Tử, tức là
địa bàn của các thế lực Quân Vương đại lục. Hòn đảo này tên gì thì không nhớ, nhưng vị trí này thì hắn còn nhớ là nơi tập trung người Tổ Hán! Mẹ của Emily là người Hán sao?
Vậy thì chẳng trách dáng người của Emily lại yểu điệu, mượt mà và uyển
chuyển đến như thế, chứ con gái phương Tây hầu hết có dáng người hơi thô và đầy đặn, mắt thẩm mỹ của họ cũng cho rằng như vậy mới đẹp, hơn nữa,
hình như họ có vẻ thích thú với những người con gái có da khỏe mạnh màu
bánh mật hơn là làn da trắng nõn thì phải?
Lên đến đỉnh đồi, nơi đây được xây thành một nghĩa trang thô sơ, mộ cũng không phải chỉ có một cái, nhưng cũng không quá nhiều. Người nơi đây
hầu hết liếm máu mà sống, mấy ai được chết thanh thản để rồi chôn cất
đàng hoàng đâu? Không trở thành đồ ăn cho thú hoang hay cá mập là một
ước mơ của bao người đã khuất.
Trần Nam hơi nhíu mày nghi hoặc, Emily là con của Bất Diệt Thần Frank cơ mà? Sao mẹ nàng lại phải yên thân ở cái nơi này? Lạ, quá lạ!
Emily giờ phút này giống như đọc được suy nghĩ của hắn, nàng chợt nở nụ cười mỉa mai, lại có chút khổ sáp:
- Không hiểu tại sao mẹ em lại ở cái nơi thế này phải không?
Trần Nam trầm mặc không nói, hai cô gái kia cũng chỉ từ tốn đi đằng sau, không phát ra âm thanh gì.
Emily lúc này đã đi trước một ngôi mộ được dựng bằng đá hoa cương. Trần
Nam vừa nãy đã tranh thủ chạy ù đi mua được một ít hương khói hoa quả ở
trên đảo, đưa cho Emily.
Cô nàng kia thuần thục đốt nhang, cắm vào trước ngôi mộ, làm từng thao
tác giống y hệt nghi lễ của người Hán. Trần Nam biết, bên phương Tây
người ta không thăm mộ kiểu này, nhưng mẹ của Emily là người Hán nha,
làm như vậy cũng chẳng có gì lạ cả.
Sau khi thăm viếng, nói chuyện với người khuất một lúc, giới thiệu qua
về Trần Nam và hai cô gái kia, Emily lại trầm mặc nhắm mắt, dường như
đang thầm kể chuyện với mẹ mình. Trần Nam cũng bắt chước, chắp tay lẩm
bẩm cái gì mà: mẹ vợ phù hộ cho bọn con bền vững, tuy rằng con không chỉ có một mình Emily, nhưng con hứa sẽ đối tốt với cô ấy, không để cô ấy
chịu khổ, v.v…
Mất cả nửa giờ, Emily mới viếng mộ xong, bốn người lại cùng nhau trở về
đảo Long Quân nghỉ ngơi một chút, có thể gặp lại vài người quen, chào
hỏi một câu rồi đi.
Rời khỏi hòn đảo, Emily dường như đã bớt nặng nề đi nhiều. Bốn người giờ đây đang ngồi chung một cái bàn tròn, Emily chống tay lên cằm, nhẹ
nhàng nói:
- Ba người… có muốn nghe chuyện xưa không?
- Ừ! Kể đi! – Hoàng Tuyết Nhu lên tiếng đáp đầu tiên. Mặc dù nàng cho
rằng câu chuyện này có lẽ cũng chẳng hấp dẫn đến đâu, nhưng tâm trạng
người ta không tốt, có lẽ cũng không nên khiến nàng buồn.
Emily liếc qua Trần Nam, thấy hắn cũng chỉ một thái độ đồng ý, đôi mắt nàng lại nhìn về phía hòn đảo kia, mơ màng nhớ lại:
- Mẹ em tên là Triệu Thuần Liên, nghe nói vốn là con gái trong gia tộc
họ Triệu, một trong bốn tộc đứng đầu của Tổ Hán. Nhưng từ nhỏ bà đã
chẳng có thiên phú gì nhiều, tu luyện mãi cũng không đột phá trở thành
tu sĩ tầng hai, lại thêm cái thân con gái nên bị liệt vào hàng “phế
vật”, không được nhận tài bồi của gia tộc nữa. Không những thế, số phận
của bà rất có thể trở thành đồ giao dịch để mang lại tài phú cho gia
tộc.
Hồi đó bà còn rất trẻ, bản tính lại có cái gì đó thật phản loạn, giống
như em vậy. Nói cho đúng thì là em được di truyền từ bà. Vì vậy, bà ấy
đã trốn nhà ra đi, mong tìm được một mảnh bình yên cho mình.
Chỉ là… đời đâu có đẹp như mơ. Một cô gái xinh như hoa như ngọc, thực
lực lại thấp đến đáng thương, bà nhanh chóng bị một tổ chức buôn người
nhắm tới, cuối cùng lưu lạc đến quần đảo Song Tử này, định cho bà trở
thành kỹ nữ mua vui. Nên nhớ, kỹ nữ trên quần đảo này ít hơn trên đại
lục, người nơi đây lại giàu nứt đố đổ vách, nên thu nhập từ ngành này
cao hơn rất nhiều, đó cũng là lý do cái tổ chức buôn người kia ra đời.
Còn may cho bà, vì bọn chúng muốn bán trinh tiết của đại mỹ nữ, kiếm bộn tiền từ đó cho nên bà mới giữ được thân trong sạch, nếu không…
Đến cuối cùng, duyên phận đã đưa mẹ đến với cha. Cũng không biết có phải do ông trời sắp đặt hay không? Lần đó cha em bị thương nặng, còn nặng
hơn anh lúc giao đấu với Joe Winsor nhiều… Ông ấy đang kiếm chỗ trị
thương, nhưng đám người kia lại mắt mù đứng ra cản đường, cuối cùng bị
ông xả đạn giết sạch. Những cô gái kia coi như may mắn, được ông ta phất tay thả đi.
Chỉ có mẹ em, một cô bé con chưa hiểu mùi đời, lại khờ dại lại gần ông
ta, coi ông ta là thần tượng, là anh hùng, là siêu nhân. Ma xui quỷ
khiến lại mang lòng ái mộ, điên cuồng đeo bám như keo con voi vậy. Nhưng mẹ em cũng không ngốc, lúc nào cũng tỏ ra ôn nhu, hiền thục, chăm chút
ông ta từng chút một. Hỗ trợ ông ta trị thương, vì thế nên ông ấy không
đuổi mẹ em đi, cho bà ở lại như một người hầu hạ.
Nói đến đó lại liếc liếc qua Kiko, ý bảo “bà lúc đó có lẽ cũng chẳng
khác gì con bé kia cả”, khiến cô nàng đỏ hồng mặt cúi đầu, âm thầm cắn
cắn môi tự nói: “Ôn nhu kệ người ta! Đó là bí pháp giữ chồng của con gái Phù Tang, có gì sai hả?”
- Rồi sao nữa? – Hoàng Tuyết Nhu hơi sốt ruột hỏi, chẳng biết hai người kia tạo ra Emily trong hoàn cảnh nào.
Emily nhún vai:
- Trong một lần bất cẩn, ông ta bị thương nặng hơn, bất tỉnh nhân sự.
Một cô bé có máu phản nghịch như mẹ em, cuối cùng lại quyết định “mê
gian” ông ta, định giữ ông ta lại. Nhưng lại vì thế mà chọc giận ông ấy, khiến ông ấy nhận định rằng mẹ em là loại lẳng lơ không giữ mình, biểu
hiện ôn nhu trước đó tất cả chỉ là giả, và kết quả là bỏ mặc mẹ em ở đó.
Trần Nam cười khổ.
Hắn có lẽ cũng hiểu được tâm lý của lão già Frank kia. Vốn quen vẻ ôn
nhu hiền thục của Miho, vì vậy cũng có chút động tâm với Triệu Thuần
Liên khi nàng đang tỏ ra ngoan hiền. Chỉ là… cái động thái này có lẽ quá nóng vội, khiến ông ta hoảng sợ chạy đi mất. Nếu là Trần Nam, hắn có lẽ cũng hơi buồn bực, nhưng rồi cũng bình tĩnh nghĩ phương pháp giải quyết đỡ nặng nề hơn. Nhưng… Frank có lẽ hơi cực đoan trong tình cảm, cho nên cách nghĩ của hắn khác đi rất nhiều.
Ờ… có thể hắn nghĩ Triệu Thuần Liên làm thế để trèo cao, ham muốn quyền
lực và sức mạnh của hắn chăng? Cái này… dù Trần Nam bị lừa tình nhiều
như vậy cũng không đến mức đó nha!
(Tác giả: Thôi đi cha nội, chú dại gái bỏ bu, mồm nói đề phòng nhưng tay vẫn vơ ào ào lấy, lại đi so sánh với người ta là dư lào?)
- Rồi kết cục ra sao? – Trần Nam chờ một lúc mà không thấy đoạn sau, khó hiểu hỏi.
- Thì mẹ em một mình sinh con thôi! Bà ấy chán nản sống qua ngày, may
sao lại có một người đàn ông tốt bụng thu lưu bà. Cuối cùng, bà lại trở
thành vợ của người đàn ông ấy, sinh cho ông ấy một thằng cu. Chỉ là số
bà rất khổ, năm em bốn tuổi thì dượng cũng qua đời, để lại một đứa con
trai sáu tuổi của ông với người vợ trước, lại thêm em và thằng bé chưa
đầy một tuổi, may mà có mấy “chiến hữu” chí thân của ông chăm sóc, nếu
không mẹ con em cũng đã thành nắm xương khô rồi!
- Cho đến một năm sau, đột nhiên ông ta đến lôi em đi! Lúc đó em còn
chẳng biết ông ta là ai, muốn làm gì? Cho đến khi đủ trưởng thành, đủ
năng lực rời khỏi đại lục, đặt chân lại về đây thì tất cả đã biến mất.
Anh em tứ tán chẳng biết về đâu, may mà còn một người già tốt bụng chỉ
cho em ngôi mộ của mẹ, để em có thể đến thăm nom bà. Chỉ tiếc, người cha cứng nhắc kia dường như không muốn đề cập đến bất cứ vấn đề gì của mẹ
em, vì ông ta sợ động đến sẽ làm mẹ cả phiền lòng. Vì vậy mẹ em vẫn chỉ
có thể an nghỉ nơi đây mà thôi!
Trần Nam vỗ trán cười khổ, liếc qua Hoàng Tuyết Nhu.
Hai cô nàng này giống nhau đến kỳ lạ: Đều là con riêng, đều được mẹ nuôi nấng khi còn nhỏ, cuối cùng đều được cha rước về. Chỉ là số phận của
hai nàng thật khác, Hoàng Tuyết Nhu vẫn có mẹ kề bên, cha dù hơi lạnh
lùng bạc bẽo một chút, nhưng đối với nàng cũng không tệ. Còn Emily thì
không có mẹ, thậm chí bà con qua đời, cũng coi như không có cha, may mà
có người mẹ cả vĩ đại, nếu không nàng cũng trở thành con mắm đầu đường
rồi!
Thảo nào mà hai cô gái này đều có một tính cách rất giống nhau: Phản
Nghịch. Cả hai đều có tư tưởng chống đối gia đình, chống đối dòng tộc,
mà tất cả đều xuất phát từ sự bất mãn với người cha thiếu trách nhiệm
của mình.
- Hai em… đúng là sinh ra để làm bạn a… - Trần Nam vỗ vỗ vai hai cô nàng, than thở một câu.
- Ai làm bạn với cô ta? – Hoàng Tuyết Nhu bất mãn trừng mắt, gắt một tiếng.
- Yên tâm đi! Chị Nhu trước sau cũng bỏ anh về với em thôi! Lúc đó bọn
em sẽ là tình nhân, không phải bạn nữa rồi! – Emily gật đầu tán đồng.
Trần Nam giơ tay đầu hàng, kéo tay Kiko chạy trối chết. Bởi Hoàng Tuyết
Nhu chuẩn bị giở nguyên một bài thuyết giáo nhằm mục đích chữa trị ngôn
từ biến thái của Emily rồi.
Aiz… cô nàng lẳng lơ kia không nghiêm túc a! Bị chấn chỉnh là đúng a!