Sáng hôm sau.
Hoàng Tuyết Nhu tạm thời tiếp tục sự nghiệp bị giam lỏng, ít nhất cũng
phải tạm thời giả bộ, chờ cho đến khi mọi chuyện có phương hướng giải
quyết.
Còn về trong dòng tộc họ Trần, quả nhiên cũng có những âm thanh phản
đối, đó là những người đối lập với bác cả của Trần Nam, không muốn bác
hắn có thêm một nguồn ủng hộ mạnh mẽ. Hơn nữa, người dẫn đầu trong đám
người đó còn có quan hệ thông gia với nhà họ Từ, có thể tưởng tượng ra
việc Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu kết hôn không hề có một chút lợi ích
nào dành cho họ cả. Vì vậy, âm thanh phản đối là không thể nào tránh
khỏi.
Điều này làm Trần Nam hết chỗ nói, không ngờ không chỉ có nhà họ Hoàng,
ngay cả trong nhà mình cũng có một đám ruồi nhặng đáng ghét như vậy. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, mình mà còn thấy ăn không tiêu, không
biết bao nhiêu bạn trẻ khác thì thế nào? Phản kháng đến cùng hay là
buông tha cho tự do, nghe theo người khác bày bố như một quân cờ đây?
Cũng may hắn vẫn còn có cha mẹ, có bác cả ủng hộ, mặc dù mục đích của
bác cả có khi cũng chả thuần khiết gì, nhưng ít ra người ta còn đứng bên mình, Trần Nam thấy thế là đủ lắm rồi. Nhờ có bác cả mà những âm thanh
này bị nén xuống, nhưng nếu có cơ hội phá phách, có lẽ họ cũng sẽ không
bỏ qua dễ dàng.
Lúc này, Trần Nam đang suy xét mấu chốt của vấn đề này là ở chỗ nào?
Là ở việc mình không sánh được với tên Âu Tùy kia!
Đúng, chính xác là như vậy!
Kém hơn ở chỗ nào? Xét về lợi ích thì Âu Tùy chưa chắc gì đã đưa ra được thứ gì quý giá hơn so với nhà họ Trần. Hắn tuy rằng là hoàng tử, nhưng
có nhiều hoàng tử lắm, quyền lực mà hắn nắm giữ có được bao nhiêu chứ?
Hơn nữa hắn còn ở xa tít tận Kinh Thành, chắc gì đã mang lại lợi ích
thiết thực như nhà họ Trần?
Vậy thì là tiềm lực của bản thân?
Mình được nhận định là một kẻ khá tầm thường, trong khi Âu Tùy lại là
một hoàng tử xuất sắc, đã từng được hoàng đế sủng ái một thời gian dài,
chứng minh hắn cũng có tài ở phương diện nào đó. Trong tương lai, tiếng
nói của mình sẽ dần dần nhỏ bé, có khi vô giá trị, trong khi Âu Tùy dù
có thất thế đi nữa thì vẫn là hoàng tử, lợi dụng cái danh phận đó có lẽ
cũng mang lại lợi ích. Chưa kể thực lực bản thân Âu Tùy cũng không thể
coi thường. Nói chung: tiềm lực của hắn lớn hơn Trần Nam.
Trần Nam mang ý nghĩ này nói cho bố mình, Trần Việt Thanh cũng đồng ý
với phân tích này, đồng thời tán thưởng con trai mình có chút đầu óc
phân tích, rất khá.
Giờ đã biết được nguyên nhân, vậy thì xử lý kiểu gì?
Trên thực tế, thực lực của hắn còn mạnh hơn cả một ngàn tên Âu Tùy, kể
cả lão tổ của Âu Tùy có nhảy ra đây thì hắn cũng không sợ. Cái ý nghĩ
của đám người kia làm hắn dở khóc dở cười, nhưng cũng phải thừa nhận,
nếu mình là họ thì chắc chắn cũng sẽ nhận định như thế.
Vậy thì chỉ cần chứng minh thực lực của mình, tiềm lực của mình mạnh mẽ hơn Âu Tùy là được rồi!
Trần Nam vỗ bàn một cái, nhưng sau đó lại bình tĩnh ngồi xuống.
Không được!
Hắn không thích.
Trong cái giấc mơ kia, “hắn” đã đọc rất nhiều tiểu thuyết. Thường thì
nhân vật chính đều là những thằng thích thể hiện, ra vẻ thâm trầm, bày
ra thực lực mạnh mẽ hơn mấy thằng ngu một chút rồi lộ ra tiềm năng trước mặt người khác, sau đó bị một đám người nhìn chằm chằm, lúc nào cũng
rình rập tính kế, muốn lợi dụng hắn. Dù thằng nhân vật chính đó sau này
có rất nhiều gái theo, hâm mộ hắn nhưng không thể phủ nhận rằng bọn hắn
đều là những thằng ngu dây dưa vào những việc không đáng có.
Trần Nam tự nhận rằng mình không có ngu, đồng thời năng lực học tập cũng không tồi. Đọc nhiều truyện như vậy mà còn chưa rút ra kinh nghiệm thì
đi kiếm sợ mì mà treo cổ cho rồi.
Mình mà bày ra thực lực không phải là để cho cả họ Hoàng và họ Trần lợi
dụng hay sao? Người này nhờ một cái, người kia xin một phát, không mệt
chết mới lạ. Hắn là người thích tiêu dao, còn bao nhiêu kế hoạch du
lịch, còn bao nhiều trò hay cùng chơi với Hoàng Tuyết Nhu, hắn không thể bỏ mặc cô gái hiếu động tinh linh kia để đi phục vụ cho lợi ích chó má
của đám người đó được.
Hơn nữa, bày ra thực lực xong không phải để cho đám người họ Hoàng kia
mừng húm hay sao? Một đám biến thái bệnh hoạn, Trần Nam đã ghét lắm rồi
đó. Đã ác cảm thì phải cho chúng nó khó chịu, có lý nào lại làm chúng
vui vẻ cho được. Hắn việc gì phải thỏa mãn điều kiện của bọn chúng? Cứ
làm cho chúng khó chịu như ngậm ruồi mà vẫn phải gả con gái cho hắn thì
mới hay.
Vậy thì phải làm thế nào…
Sau một lúc lâu, Trần Nam đột nhiên ngồi phắt dậy, tự tát cho mình mấy cái cho tỉnh táo, lại thầm mắng mình đúng là ngu như heo.
Đã có thực lực lại còn lo bọn chúng chơi chiêu hay sao? Nước tới thì đắp đập, nếu bọn khốn kiếp này muốn làm Thủy Tinh, vậy thì anh mày làm Sơn
Tinh một lần. Nước dâng tới đâu anh chặn tới đó, xem chúng còn có chiêu
gì làm khó được anh.
Nghĩ thông suốt, trong đầu của Trần Nam đã nổi lên một kế hoạch không
thể đơn giản hơn. Đúng là chỉ đối phó tình thế trước mắt, không thèm suy nghĩ nhiều về việc sau đó đối phó thế nào.
Sáng hôm sau.
Trần Việt Thanh, Trần Nam và cả bà mối lại đến nhà họ Hoàng một lần nữa. Mục đích không cần nói cũng biết.
Lần này, Hoàng Thanh Giang vẫn ra tiếp đón, nhưng thái độ có vẻ thiếu kiên nhẫn. Nói thẳng với Trần Việt Thanh:
- Ông Trần à, tôi nói thật! Cháu Nhu không đồng ý mối hôn sự này! Tôi…
- Ông nói cháu Nhu không đồng ý? – Trần Việt Thanh không đồng ý ngắt lời:
- Nhưng thằng Nam nhà tôi lại nói con bé Nhu và nó yêu nhau say đắm, thề không lấy được nhau thì sẽ cao bay xa chạy, đi tới cùng trời cuối đất,
dù xuống địa ngục cũng xuống cùng nhau…
Trần Việt Thanh ngồi huyên thuyên một thôi một hồi cứ như tiểu thuyết
ngôn tình vậy. Trần Nam thì ngồi tại chỗ trợn tròn mắt, không biết có
phải đang nói đến mình không. Còn lão già Hoàng Thanh Giang thì mặt đen
thui lại, khóe môi giật giật, có vẻ sắp bạo phát.
Trần Việt Thanh cũng biết nhìn sắc mặt, nhanh chóng nói cho nốt câu:
- … Vì thế, tôi mong ông Hoàng có thể cho cháu Nhu ra đây nói cho rõ ba
mặt một lời, nếu cháu Nhu thực sự không muốn, vậy tôi sẽ dẹp đường về
phủ, đồng thời giáo huấn lại thằng nhóc này vì cái tội nói dối trưởng
bối.
Hoàng Thanh Giang nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị phất tay kiếm cớ từ chối
thì đột nhiên một âm thanh thánh thót vang lên. Sắc mặt hắn đại biến,
quay ngoắt ra đằng sau nhìn người tới với ánh mắt tức giận:
- Cha! Bác Thanh nói đúng! Ngoài Trần Nam ra, con không lấy ai khác nữa. Con đồng ý hôn sự này, bây giờ con vẫn chưa mười tám tuổi, hôn sự của
con vẫn do con quyết định.
- Câm mồm! – Hoàng Thanh Giang mặt xanh mét, tức giận gầm lên. Hắn có
cảm giác như da mặt mình vừa bị lột ra vậy. Vừa rồi còn mặt dày nói con
gái không đồng ý, lúc sau đã bị con gái khẳng định điều hoàn toàn trái
ngược, dù da mặt có dày như tường thành cũng khó mà chịu nổi.
- Ồ! Ồ! Không thể tin được! Không thể tin được! Đường đường gia chủ một
nhà lại nói dối trắng trợn như vậy! Ôi trời đất, chữ tín ở đâu? Trung
thực ở đâu?
Trần Nam được thế không buông tha người, âm thầm nháy mắt giơ ngón tay
cái với Hoàng Tuyết Nhu, biểu thị sự đắc ý của mình, đổi lại chỉ là cái
nhìn khinh khỉnh của người đẹp, không có gì hơn.
Hoàng Thanh Giang có xu thế thẹn quá hóa giận, rõ ràng đã sai người canh gác thật kỹ, thậm chí có cả một đám cao thủ cảnh giới Trăm Ngàn Vạn
Địch. Con bé Nhu dù có lợi hại, chẳng nhẽ còn có thể sánh ngang lão tổ,
vượt qua cảnh giới kia hay sao?
Nhưng không ngờ nó lại có thể ra đây được, thế là thế nào?
Không kịp nghĩ nhiều, tình thế trước mắt có vẻ vô cùng xấu hổ, Hoàng Thanh Giang còn phải ứng phó cho xong đã.
- Người đâu? Đưa tiểu thư vào nhà! – Hai nha hoàn nhanh chóng tới kéo
Hoàng Tuyết Nhu, nàng cũng không phản kháng, chỉ tặng cho Trần Nam một
ánh mắt tin tưởng, sau đó xoay người đi mất.
- Xin lỗi! Ông Hoàng, thằng bé nhà tôi thật vô lễ, tôi sẽ về dạy dỗ lại
nó. Nhưng ông nói dối tôi là có ý gì? Không lẽ là coi thường nhà họ Trần chúng tôi không xứng với ông phải không? Nếu ông không giải thích cho
rõ ràng, nhà họ Trần chúng tôi cũng không dám chịu sỉ nhục như vậy đâu!
Mặt Hoàng Thanh Giang đã quắt lại như quả mướp đắng, nhất thời nghẹn lời nơi đó.
----Kẻ ngang tới đây, yê yê----
Tới buổi trưa cùng ngày, người ta đã nhìn thấy cha con họ Trần cùng bà
mối vui vẻ bước ra khỏi nhà họ Hoàng, hiển nhiên sự việc đã thành công
bước đầu, họ Hoàng đã bắt đầu nhượng bộ.
Không nhượng bộ mà được sao? Chữ lý nằm ở phía người ta, tộc quy nhà
mình cũng bị lôi ra nói, nếu cứ phản đối bằng được thì lại thành coi
thường nhà họ Trần. Hoàng Thanh Giang là gia chủ, nhưng thế lực còn chưa ổn định, nếu lại rước thêm kẻ thù như nhà họ Trần thì coi như mua dây
buộc mình, chức gia chủ có thể mất bất cứ lúc nào, hắn không đáp ứng mà
được sao?
Nhưng trong lòng lão cáo già Hoàng Thanh Giang lại nghĩ, ta đây đồng ý
nhưng mấy tên trong tộc cũng chưa đồng ý, tốt nhất là cho mấy tên hám
lợi phát cuồng đó cùng các người đấu ngươi sống ta chết, đến lúc đó ta
đứng ra thu mua lòng người, chẳng phải là một mũi tên trúng vài chim hay sao?
Quả nhiên, Hoàng Thanh Giang đã phán đoán đúng phản ứng của người trong
tộc, mấy tên đó dù biết mình không thể phản đối trực tiếp được nữa, lại
xoay ra dùng kế cò quay xoay sở, bắt tay vào từ phương diện sính lễ!
Hai ngày sau, sính lễ mà nhà họ Hoàng thách cưới nhà họ Trần bao gồm:
- Mười triệu kim tệ.
- Sáu thanh pháp bảo cấp Linh khí.
- Năm mươi thanh pháp bảo cấp Bảo khí.
- Đan dược cấp sáu mười viên.
- Cấp năm hai mươi viên.
- Cấp bốn và cấp ba một trăm viên.
- Một cuốn bí tịch hệ thủy cấp Tiên trở lên.
Cầm cái bản danh sách thách cưới trên tay, sắc mặt Trần Việt Thanh đắng
ngắt, Trần Nam thì mờ mịt chẳng hiểu cái đống kia là thế nào, còn một
đám tộc nhân phản đối trước đó đột ngột nhảy ra làm khó, nói những thứ
này mặc dù dòng tộc cũng có, nhưng đưa ra thì gia tộc cũng coi như chấm
hết, kiên quyết phản đối. Lại còn cái gì bí tịch cấp Tiên? Vớ vẩn, không nói họ Trần không có, dù có đi nữa cũng thà chết không đưa ra.
Trần Nam khẩn cấp tìm cuốn từ điển bách khoa bắt đầu tìm hiểu. Đọc xong
thì hắn cũng ngã ngửa ra đấy, tay chân co giật như bị kích thích thần
kinh. Trong lòng vô số lần lôi nữ tính mười tám đời nhà họ Hoàng ra để
thực hiện quan hệ siêu hữu nghị.
Giá trị của mấy thứ đó thì chưa chắc hắn đã không kiếm ra, nhưng nếu bảo trong nhất thời mà làm ra được thì hắn chịu chết. Đã thế thách cưới còn yêu cầu trong vòng ba ngày cần hoàn thành, nếu không thì không nói nữa, điều này làm hắn có cảm giác muốn nổ tung.
Bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh! Xử lý bằng đầu óc! Chuyện tình cảm không thể làm rối tung lên được! Nếu không thì cha mẹ chịu khổ, thằng Lữ chịu khổ, cả mẹ của Nhu cũng chịu khổ luôn. Bình tĩnh, bớt giận, bớt giận!
Cố gắng trấn an bản thân, Trần Nam lại thẫn thờ nhìn lại từ điển một lần cho kỹ càng:
Kim tệ, hay còn gọi là tiền vàng, là loại tiền thông dụng trên Quân
Vương Đại Lục, nếu quy ra gạo, có lẽ một kim tệ tương đương với một
Dollar trong giấc mơ kia. Mười triệu kim tệ tức là mười triệu Dollar,
cái tên trong mơ kia có lẽ cả đời cũng không kiếm ra một triệu Đô chứ
đừng nói là mười triệu. Chỉ con số này thôi đã làm mồm miệng hắn khô
khốc rồi.
Pháp bảo và bí tịch công pháp đều chia ra làm năm cấp: Binh – Bảo – Linh – Tiên – Thần, cũng tương ứng với năm cấp độ trong tu luyện. Cũng có
nghĩa chỉ có tu sĩ cấp tương ứng mới “sản xuất” ra được những vật phẩm
cùng cấp.
Theo đó, Linh khí cần có tu sĩ Lực Bạt Sơn Hà luyện chế, hơn nữa tỷ lệ
thành công cũng không cao, tài liệu lại cực kỳ quý hiếm, có thể nói rằng một món Linh khí có dùng tiền cũng không mua được, mười triệu kim tệ so với nó chẳng đáng là cái gì cả.
Trần Nam lại không tinh thông luyện chế pháp bảo, mà nguyên liệu cũng
chẳng kiếm ra, bây giờ mà tập luyện thì cũng không kiếm đâu ra nguyên
liệu, thứ này đúng là làm khó hắn rồi.
Tương tự, bí tịch cấp Tiên cần có Tiên Nhân mới có thể sáng tạo ra. Cái
này thì không lo, Trần Nam tính đưa Huyền Nguyệt Băng Quyết cho nhà họ
Hoàng, bởi nó với bọn họ cũng chỉ là gân gà, không có công đức lực còn
lâu mới tu luyện được. Mặc dù công pháp này được sáng tạo ra từ rất lâu
rồi, nhưng lại được dung hợp giữa hai công pháp Tĩnh Nguyệt Tiên Quyết
và Huyền Băng Quyết, lại dùng chiêu thức Dung trong Đệ Nhất, cũng có thể đạt được cấp Tiên tiêu chuẩn, không kém bao nhiêu.
Tiếp theo, đan dược thì có mười cấp, một cấp tu vi thì có thể chế được
hai cấp đan dược. Nói cho đơn giản, đan dược cấp năm và cấp sáu thì cần
tu sĩ tầng thứ ba, còn cấp ba cấp bốn thì cần tu sĩ tầng thứ hai. Tỷ lệ
thành công và chất lượng đan dược thì còn tùy vào sự thuần thục của
người luyện chế.
- Đậu móa…. – Trần Nam gào lên thảm thiết. Tu vi thì hắn có, nhưng những thứ này đâu phải có tu vi là được, còn cần tập luyện, cần rất nhiều
nguyên liệu, đôi khi là thiên tài địa bảo. Hắn lại chỉ có ba ngày thời
gian, làm sao mà hắn có thể kiếm cho đủ chứ?
- Mẹ kiếp! Bình tĩnh, bình tĩnh đã. Dù gì thì vẫn có đường lui. Chưa tới bước đường cùng thì vẫn phải nghĩ kế cho vẹn toàn. Bình tĩnh, bình
tĩnh.
Trần Nam lẩm bẩm như tụng kinh, đầu óc lại càng ngày càng nặng, cuối
cùng không nhịn được mà nằm ngửa ra ngáy khò khò cho cõi lòng yếu ớt đỡ
buồn bực…