Emily Morgan có cảm giác muốn khóc.
Không ngờ bắn nhạn cả đời, giờ lại có lúc bị nhạn mổ mù mắt. Nàng không
cam lòng… quá uất ức mà, không ngờ lại bị một tên “thường nhân” yếu đuối chẳng có một chút tu vi nào làm nhục. Nếu để người khác biết chuyện này thì còn mặt mũi nào mà sống nữa?
Đối với Emily nàng, cái việc bị người ta này nọ kia khác cũng không sao, người Quyền Hoàn không quá coi trọng trinh tiết gì đó. Nhưng… vấn đề
chính là kẻ kia là ai? Bị một con kiến đè đầu cưỡi cổ, người sống ở địa
vị cao như nàng biết giấu mặt vào đâu?
Hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ lướt qua não bộ, từng món từng món y phục
rơi xuống đất. Cô nàng này ăn mặc cực kỳ nóng bỏng, trên người chính là
bộ đồ hải quân màu đen của Thiên Đức, có cả quân hàm cấp thiếu tướng. Bộ đồ bó sát cùng cái váy cocktail ngắn chưa quá đầu gối, thân thể thành
thục như trái mật đào của nàng thực sự đã trở thành thứ mồi câu trí mạng cho đám đàn ông “ong bướm” lả lơi.
Thân thể mềm mại đã bị bày ra ánh sáng, Emily chợt thấy tâm thần hơi hoảng, cuống quýt hô lên:
- Đừng! Mọi chuyện của chúng ta xóa bỏ, tôi sẽ thả cho anh đi, được chứ? – Trong lòng lại thầm nguyền rủa tên khốn kiếp kia, chờ khi thoát khốn
bà đây sẽ cho mày biết địa ngục trần gian là thế nào.
Trần Nam rất là nghiêm túc nhìn nàng, phiền muộn nói:
- Tự dưng bị một ả lẳng lơ bắt cóc, khiêu khích dục vọng của mình lên,
sau đó ả ta lại đòi giết mình vì cái tội không chịu được hấp dẫn… Nếu cô là tôi, rơi vào cái tình cảnh ấy thì cô có bỏ qua được không? Mà cái
thái độ xin tha của cô là như thế đó à? Làm như tôi phải sợ cô, cầu xin
cô tha thứ vậy.
- Cái gì? – Emily tức giận đỏ mặt tía tai, muốn tát cho Trần Nam một cái mà không cử động được:
- Mi còn dám nói thế? Tốt nhất mi nên giết chết ta đi! Nếu không, sau
này cả đế quốc Thiên Đức sẽ truy lùng mi tới cùng trời cuối đất! Nếu mi
rơi vào tay ta… ưm… ưm… ốn lạn…
Trần Nam kỳ quái nhìn cô gái kia, một tay xoa nắn bộ ngực trắng bóc, một tay mò mò xuống dưới cười nhạo:
- Đừng có ra vẻ là cô chịu thiệt! Nhìn đi, cơ thể này đã nói ra cảm xúc
chân thật nhất của cô rồi! Ừm… thật nhiều đấy, tôi còn chưa thấy ai
nhiều như cô! Xem ra gọi cô là Hắc Quả Phụ thật không sai, dục vọng rất
mạnh! Nơi này lại được chăm sóc rất kỹ, nhẵn nhụi như vậy là để dụ dỗ
đàn ông tốt hơn phải không? Hắc hắc…
Emily nghe hắn nói, đột nhiên mặt hơi đỏ lên, trong lòng thầm oán hận
tên khốn kiếp kia, lại tự oán hận bản thân định lực kém. Nhưng nàng làm
sao mà khống chế được cảm xúc của cái cơ thể này, độ nhạy cảm của mỗi
người là khác nhau nha!
Emily không biết phải làm sao, cho đến khi tên kia xua quân đánh chiếm,
cái khối thân thể đáng chết này vẫn không thể cử động, hơn nữa khoái cảm càng lúc càng dâng trào, chỗ nào bị hắn chạm vào cũng có cảm giác như
điện giật, tê dại mà khoan khoái.
Đến cái giờ phút này, Emily mới hiểu cái cảm giác của Trần Nam ban nãy,
khi mà bản thân làm thịt cá cho đối phương thao túng trong tay. Nàng
thầm thở dài trong lòng, buông tha phản kháng vô ích, chẳng bao lâu sau, tiếng rên rỉ ngắt quãng đã vang lên, lấp kín cả căn phòng đầy u ám này.
Còn Trần Nam thì sao?
Giờ phút này, hắn lại cảm thấy… hối hận.
Mẹ nó, nghe con bé kia nói nó là Hắc Quả Phụ, hắn đã nhận định Emily
chính là một dâm phụ, tâm lý biến thái chuyên dụ dỗ đàn ông, hoan hảo
xong thì giết. Tình trạng này khá giống với Võ Tắc Thiên trong lịch sử
Trung Quốc, cũng chẳng có gì lạ.
Nếu là bình thường, Trần Nam có lẽ đã mặc kệ Emily, bỏ đi thẳng rồi.
Nhưng hiện tại lại là thời khắc thực lực hắn bị suy yếu, tâm tính không
có mạnh mẽ như trước. Lại thêm việc vừa rồi bị khiêu khích liên tục, dục vọng đã dâng trào, giờ đây, một miếng thịt béo đặt trước mặt hắn, mà ăn xong còn không phải hối lỗi gì hết, có lý nào lại không ăn?
Rõ ràng là cô ta dụ dỗ mình trước cơ mà!
Ban đầu, Trần Nam có cảm giác khoan khoái, thích thú gần chết, vừa có
cảm giác hưởng thụ, chinh phục, lại có khoái cảm trả thù. Cô nàng này
quả nhiên dục vọng rất mạnh, mới chỉ kích thích bên ngoài đã lên đỉnh
một lần, bên trong cũng ướt nhẹp, vô cùng thông suốt, chỉ là… hình như
trong này rất hẹp, không giống với một dâm phụ nha!
Ôi đệt…
Trần Nam bắt đầu cảm thấy hối hận chính là ở thời khắc này.
Hắn… cảm nhận được nguyên âm!
Bên trong không có thứ rào cản kia, nhưng… nguyên âm lại dày đặc, tinh
thuần và mạnh mẽ vô cùng! Nguyên âm của Emily như dòng suối lạnh chảy
vào người hắn, bắt đầu tạo dựng năng lượng, tích tụ lại thành một đoàn
năng lượng nhỏ bé đâu đó. Trần Nam thầm tiếc nuối, thân thể này thì hấp
thụ được bao nhiêu nguyên âm chứ? Hầu như tất cả đều bị hao phí ra ngoài rồi.
Nguyên âm này… ít nhất phải là xử nữ trên năm trăm năm thì mới mạnh như
vậy. So với hai cô bé mới lớn như Hoàng Tuyết Nhu, Kiko năm nào thì đúng là một trời một vực. Lãng phí… quá lãng phí a…
Còn một vấn đề quan trọng nhất, Emily đã là xử nữ… ừ, không có màng vẫn
có thể là xử nữ được, không có gì lạ, vậy rốt cuộc nàng nói về đám đàn
ông bị giết là thế nào?
Trần Nam vừa đưa đẩy, trong đầu vừa suy nghĩ viển vông, nhưng chính vì
như thế mà hắn lại “chiến” dai hơn bình thường, làm Emily bên dưới vừa
hưởng thụ, lại vừa thấy sức lực bị vắt kiệt, chẳng còn tý khí lực nào.
À phải rồi! Chẳng phải vừa rồi chỉ dụ dỗ mình nổi lên sắc tâm, sau đó là thống hạ sát thủ ngay hay sao?
Trần Nam thầm nhủ trong lòng, cuối cùng cũng hiểu được độ biến thái của cô nàng này, trong lòng trở nên hơi kiêng kỵ.
Mẹ! Biến thái! Quả thực biến con mẹ nó thái rồi! Dụ dỗ đàn ông nổi hứng, nhưng không cho người ta thỏa mãn mà lại giết luôn! Thế thì có xuống
địa ngục cũng phải làm quỷ trồng cột, cái ước vọng làm quỷ phong lưu của bao nhiêu kẻ đã bị cô nàng này đánh tan nát rồi a! Đáng giận, không ngờ lại đánh tan giấc mộng của đàn ông! Không được, nhân danh công lý, bần
đạo Trần Nam phải báo thù cho các đồng chí!
Hóa tức giận thành động cơ, Trần Nam như máy nổ được tiếp xăng đầy đủ,
pít tông dao động với tần số mạnh mẽ nhất có thể. Emily dưới kia chỉ cắn răng tiếp nhận trùng kích, nhưng đến cái thời khắc đỉnh cao ấy, nàng
vẫn không thể kềm chế mà phát ra âm thanh cao vút tiêu hồn, truyền vào
tai Trần Nam làm cho hắn cũng tuột mất cò súng, phóng thích không biết
bao nhiêu sinh vật khốn khổ bị giam cầm bấy lâu.
Việc đã xong, nhưng thân thể Trần Nam vẫn hơi run rẩy, chưa rút chân ra
được, bởi chỗ đó đang thắt chặt lại, đợt nguyên âm cuối cùng đang tràn
sang người hắn, ngấm dần vào trong kinh mạch, giúp hắn phục hồi được một phần tu vi nhỏ bé.
Trần Nam vui mừng nhảy dựng lên, không biết rằng tất cả “may mắn” của
hắn trong ngày hôm nay đều là do công đức lực bành trướng quá mạnh mẽ,
khiến vận khí của hắn tăng vọt so với thường ngày.
Chỉ là… công đức lực trên người Trần Nam bây giờ cũng không chịu sự
khống chế của hắn, đã thất thoát rất nhiều sang thân thể cô gái kiều
diễm kia trong thời khắc giao hòa ấy. Từ cái giờ phút này, vận khí Trần
Nam sẽ xấu đi trông thấy, bởi hắn vừa “thất đức”, còn cô gái kia sẽ bắt
đầu gặp may liên tục, bởi nàng vừa “tích đức”.
- Còn chưa chịu rút ra? – Emily lạnh lùng nói, đôi mắt màu lam kia đang hừng hực lửa giận nhìn Trần Nam.
Trần Nam bĩu môi, hờ hững rút ra rồi mặc quần áo đầy đủ lại. Trong lòng
hắn vốn nảy ra cái ý nghĩ phế béng cái tai họa này đi, nhưng cứ nổi lên
là lại bị chính hắn phủ quyết. Mẹ nó, vừa mới lấy nguyên âm của người
ta, giờ lại đòi phế người ta đi là cái lý gì?
Trần Nam không biết, đó chính là tác dụng của “công đức lực” vừa thẩm
thấu lên người cô gái, hắn chỉ có thể tự an ủi rằng mình quá thiện
lương, quá đẹp zai… Nói chung, Trần Nam cũng chẳng ngán Emily tý nào,
giờ đây đã có năng lượng nguyên âm làm căn cơ, chặng đường khôi phục của Trần Nam cũng không còn dài nữa đâu.
Còn về việc công đức lực của Trần Nam vì sao mà bành trướng? Đơn giản là vì hắn đánh bại Long Tổ, trong cái thời khắc ấy đã có rất nhiều oan hồn được siêu độ, không bị Long Tổ nuốt mất. Đó chính là hành động công đức vô lượng nha.
Nhưng công đức lực này lại là nguyên nhân cản trở Trần Nam tiếp xúc với
thiên địa. Nếu trong thời điểm hắn sung sức, Trần Nam có thể dùng thực
lực của mình, làm quen với mức độ công đức lực mới này. Nhưng số hắn quá nhọ, công đức mạnh lên đúng lúc không có thực lực gì, vì vậy có muốn
tập làm quen thì cũng không cảm nhận được công đức lực, làm cách nào mà
rèn luyện chứ?
Có thể nói, lần này đúng là Trần Nam ăn phải vận phân cờ hó, không những tiêu hao một phần công đức lực, trở về mức ban đầu khi hắn mới tới thế
giới này mà còn tạo dựng được một luồng năng lượng căn cơ, không cần mất thời gian để tích tụ. Có năng lượng căn cơ này, hắn sẽ phục hồi nhanh
hơn rất nhiều.
- Aiz… làm bậy một lần mà có chỗ tốt thật lớn a! Lần sau có gì làm bậy
vài lần nữa chắc anh đây thành thánh mất! Tốt nhất là tình thánh vô địch thiên hạ!
Nếu Hoàng Tuyết Nhu ở đây, nghe hắn nói ra mấy lời này mà không nổi xúc
động muốn bóp chết hắn thì mới là lạ. Kể cả Kiko chắc cũng không khác
gì, thôi thì cô bé này hiền lành, thiến hắn đi là được rồi a…
Mặc lại quần áo đầy đủ, Trần Nam lại áp sát xuống ngực Emily, giọng nói bỡn cợt:
- Giờ thì nói cho tôi biết! Cách ra khỏi đây thế nào?
- Hừ… - Emily hừ lạnh một tiếng, không trả lời hắn.
Trần Nam cười mỉa mai, bàn tay khốn kiếp kia lại lướt khắp người cô gái, giọng điệu mẹ mìn không hề thay đổi:
- Cô nên biết, tính nhẫn nại của tôi rất kém! Nếu cô làm tôi tức giận,
vậy thì Hắc Quả Phụ có thể trở thành Hắc Thi Thể đó! Mà có khi không cần cô tôi vẫn thoát được thì sao? Đến lúc đó, thành thị tiếp theo sẽ có
một scandal, đó là Hắc Quả Phụ bị ném vào trong cũi cùng một con vật nào đó, dù đã chết nhưng thi thể vẫn bị con vật kia hung hăng dày vò… Hắc
hắc… hình như cô cũng là một thiếu tướng, danh tiếng có lẽ không tồi
nha?
Emily nghe mấy lời ghê tởm kia, đôi mắt lóe lên sự oán giận mãnh liệt. Nàng hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi chỉ lối:
- Đi ra cửa, rẽ phải rẽ trái rẽ lung tung abc xyz… Sau khi đến phòng chỉ huy, đến bàn điều khiển ấn nút màu xanh, là nút thứ hai dòng đầu tiên,
sau đó ấn nút màu đỏ, là nút đầu điên dòng cuối cùng.
Trần Nam mỉm cười hài lòng, tiếc nuối xoa xoa bộ ngực đồ sộ kia vài cái nữa, hôn chụt một cái lên môi cô gái:
- Vậy có phải ngoan không? Nếu muốn báo thù thì cứ đi tìm anh nha! Lúc
nào anh cũng sẵn lòng đón tiếp! Nếu em thực sự giết được anh thì tốt,
còn nếu em chỉ là vì nhớ anh, muốn tìm đến lao vào lòng anh thì anh cũng không ngại sủng hạnh em thêm một chút! He he…
Trần Nam cười đểu giả, vẫy tay chuồn mất. Để lại cô gái kia điên cuồng
chửi bới hắn sở khanh, khốn nạn, lại đe dọa sẽ giết chết hắn này kia.
- Mẹ… không ngờ cũng có ngày làm cái việc fang xong té này! Thất đức a! Vô lượng thọ phật tha thứ cho con a! Amen…
Trần Nam lầm lũi tìm đến cái phòng chỉ huy, mặc kệ những lời chửi bới linh tinh vớ vẩn xuất phát từ đâu đó.