- Đúng là ba ngày không gặp đã phải nhìn người với cặp
mắt khác. Mới đó còn dùng danh nghĩa tiền bối nói chuyện, nhưng giờ đây
thì chúng ta đã là kẻ ngang hàng. Đạo hữu thật làm cho người ta phải cảm thán… - “Ông bác” lên tiếng chào đón đầu tiên, cũng không hề thân mật
mà lại ra vẻ khách sáo, thực tế là vì ông đã nhận ra Trần Nam muốn che
giấu thân phận ông ta chỉ tiếp tay cho hắn mà thôi.
Trần Nam đã muốn giấu, mà mình lại chọc ngoáy vào thì chẳng phải làm hắn bất mãn hay sao? Hơn nữa cho hai lão già kia biết sự thật về hắn thì
mình cũng làm gì có lợi lộc gì? Phối hợp với hắn là chuẩn không cần
chỉnh nha…
Trần Nam hiểu ý gật đầu, vốn định nói gì đó thì lại dừng lại, bởi bên
người ông bác, một người đàn ông Hồi Giáo, mặt như Osama bin Laden, râu
xồm xoàm rậm rạp đã lên tiếng nói trước, giọng nói ồm ồm làm tai Trần
Nam cứ ông ông tác hưởng, tý thì ngã ngửa.
- Ta không quen đạo hữu! Nhưng như lời của lão Hiên Viên thì đạo hữu
cũng chưa đến ba mươi. Ở tuổi này thì rất khó đạt được tu vi như đạo
hữu… Ta nghĩ, có lẽ đạo hữu đã nhận được truyền thừa nào đó, giống
phương thức truyền thừa đạo thống, bí mật thiên cổ của Quyền Hoàn Đại
Lục chăng?
Người đàn ông kia vốn định nói: “Không thể nào đạt được”, nhưng nghĩ tới minh chứng sống đang đứng bên cạnh mình nên thức thời sửa lại lời.
- Truyền Thừa Đạo Thống? Bí mật thiên cổ của Quyền Hoàn? – Trần Nam đã đổi giọng thành khàn khàn, nghi hoặc hỏi.
Ông bác rất phối hợp tiếp lời ngay:
- Truyền thuyết là năm xưa, Quyền Hoàn đại lục có tranh đấu mãnh liệt nổ ra, các Bất Diệt Thần cũng bị kéo vào. Lúc đó, có một vị Bất Diệt Thần
khi đến thời khắc vẫn lạc, đã dùng bí thuật để truyền thừa đạo thống lại cho một người thanh niên trẻ, tạo nên một Bất Diệt Thần chưa đến ba
mươi tuổi. Chuyện cũng đã xảy ra hơn mười vạn năm, hiện giờ người đó
cũng giống như chúng ta, là một lão tổ tông đứng sau nội các của đế quốc Thiên Đức, một trong những đế quốc mạnh nhất bên Quyền Hoàn. Vốn trước
đây đại lục chúng ta mạnh hơn Quyền Hoàn một bậc, nhưng từ sau khi đại
chiến tranh Quân Vương xảy ra, hai Bất Diệt Thần cùng vẫn lạc, cũng là
vì không có phương pháp truyền thừa này nên thực lực của chúng ta bị sụt giảm mạnh, đến giờ đã tạo thành thế cân bằng với bên kia, dần dần đi
vào quỹ đạo yên bình…
Ông bác không nói nữa, không khí lại trở nên trầm mặc, Trần Nam cười xòa một tiếng:
- Các người muốn nghĩ thế nào cũng được! Giờ phút này, chúng ta cũng đã
gặp mặt ở đây, có lẽ các người đang e ngại ta, chờ mong ở ta… Nhưng xin
lỗi, đừng lôi ta vào công việc của các người! Xã hội tuy rằng vẫn còn
rất nhiều kẻ rác rưởi, nhưng nói chung là còn yên bình lắm. Tu vi của ta là để tự bảo vệ, cũng không có ý định làm rối loạn sự yên bình này, vì
vậy… tốt nhất mấy người nên coi ta chưa từng tồn tại, để im cho thằng
nhóc còn trẻ dại này chơi bời thêm vài chục triệu năm nữa đi…
Nói xong, không hề lưu luyến xoay người ngồi vào một cái bồ đoàn nhỏ lơ
lửng trong không gian, bàn tay tò mò sờ sờ trận pháp nối liền bồ đoàn
với mấy cột trụ phong ấn bên dưới. Hình như ba lão già này đã cố tình
chuẩn bị sẵn cho hắn nên mới thừa ra một cây cột trụ phong ấn như vậy,
Trần Nam cũng không ngại mà tìm hiểu công nghệ một phen.
Ông bác lắc đầu cười khổ, đi vào bên cạnh Trần Nam, kéo cái bồ đoàn của
mình rồi ngồi xuống, hai người kia cũng chọn riêng bồ đoàn cho mình,
tách ra hai vị trí xa xa.
Thấy mọi người đã có khoảng cách vừa đủ, ông bác bắt đầu truyền âm nói chuyện với Trần Nam:
- Bây giờ nên xưng hô thế nào đây? Là đạo hữu, hay là…
- Như trước đi bác thân mến! Hắc, thằng cháu này cũng không phải loại
người dễ trở mặt thay đổi như vậy! Tu vi thì là một chuyện, nhưng quan
hệ giữa người và người thì lại là chuyện khác. Nếu chúng ta đã thực sự
kết giao, vậy thì xưng hô sao cho vừa lòng cả hai là được rồi nha! –
Trần Nam cười nhẹ nói.
- Vậy được rồi! – Ông bác cũng đã đến tu vi này rồi, sao còn câu nệ như người thường được nữa:
- Nhóc đúng là làm cho ta ngạc nhiên! Trước đó, ta chỉ nghĩ nhóc là một
thiên tài, đạt được đến tầng bốn đã là không thể tưởng tượng được rồi.
Còn việc đột phá tầng năm… ta nghĩ nhóc còn cần phấn đấu nhiều, có khi
bằng tuổi ta cũng không đột phá được! Bởi... nhóc biết rồi đấy, đột phá
tầng bốn sớm cũng không đồng nghĩa với đột phá được tầng năm!
- Ế… - Trần Nam chợt như phát hiện ra đại lục mới:
- Bằng tuổi bác? Bác bao nhiêu tuổi? – Trần Nam nghi hoặc hỏi! Ông bác
này nhìn qua cũng khoảng bốn mươi, nhưng bố ai mà biết tuổi thật là bao
nhiêu chứ?
- Ờ… - Ông bác đưa tay bấm bấm đếm đếm một lúc, lại xòe cả bàn chân thối ra đếm đếm, cuối cùng ngưng trọng nói:
- Sau bao tính toán gian nan trắc trở, hao phí hết đầu óc, cuối cùng ta
cũng đã tính ra… Ta chắc khoảng hơn năm trăm ngàn tuổi nha!
- Ta ngất! – Trần Nam trợn mắt, nhìn ông bác như nhìn quái vật! Bác…
ách… có đến tổ tiên vài vạn đời của thằng cháu cũng không bằng tuổi bác
đâu bác ơi!
- Hừ! – Ông bác bĩu môi, khỉnh bỉ định lực kém cỏi của Trần Nam một phen:
- Cũng không phải thứ hiếm lạ gì! Chỉ tính riêng Âu Tiên thôi đã có hai
lão già tầng bốn hơn tuổi ta rồi đó! Nên nhớ tu vi tầng bốn có tuổi thọ
là một triệu, còn tầng năm là một triệu nhân một triệu. Ngươi có biết
lão khủng bố Boquesto Mohamed, thường gọi là Thần Boques kia bao nhiêu
tuổi không? Ít nhất cũng là ba trăm triệu tuổi, còn lão già Hiên Viên
Thái kia, nhìn thì trẻ trung chưa đến ba mươi, nhưng ít nhất cũng phải
hơn một tỷ tuổi rồi! Mẹ kiếp, dù lão mới sống hết một phần ngàn sinh
mệnh nhưng mà tính ra cũng già khú đế ra rồi, lại còn thích giả nai, ta
khinh!
Lần này Trần Nam chịu thua thật rồi, không ngờ mấy lão già này thực sự
“già” như vậy! Móa… tưởng tượng sau này mình cũng giống như mấy lão,
nhìn như thanh niên mà thực tế tuổi còn xưa hơn cả Trái Đất, lúc đó nếu
đi cưa cẩm một tiểu cô nương… Ách, tội lỗi a…
Trần Nam xoa mồ hôi, thầm nghĩ may mà thế giới này cũng chỉ có khoảng
vài chục lão tầng bốn, hiếm đến mức phải tranh đoạt, còn tầng năm thì
đếm trên đầu ngón tay. Nếu không cả một đám sống dai như đỉa, người bên
dưới lại cứ sinh đẻ ầm ầm không chịu kế hoạch hóa… Vậy thì cái Sinh Tồn
Tinh này cũng sắp đến thời khắc “sinh tồn” rồi a.
Lúc này, Noya Hà cũng đã bước vào đại sảnh, kiếm một chỗ ngồi xuống, tán thưởng nhìn Hoàng Tuyết Nhu trên đài. Hôm nay lại mạnh gấp rưỡi hôm qua rồi, cô nàng này tiến bộ thật nhanh nha.
Lại đưa mắt nhìn quanh, không thấy Trần Nam đâu, chỉ thấy Kiko mặc bộ áo choàng ngồi bên đó, Noya không khỏi bất mãn hừ lạnh. Trong lòng không
hiểu sao loại người như Trần Nam lại quyến rũ được cô gái tốt như Hoàng
Tuyết Nhu, mà hết lần này đến lần khác còn như bỏ bùa, mặc cho nàng có
khuyên thế nào thì Hoàng Tuyết Nhu cũng như bỏ ngoài tai, chỉ cười nhẹ
không phản bác.
Thấy chưa? Người ta thi đấu mà tên đó cũng không đến xem, đây là đàn ông hay sao?
Bên trên, Âu Vĩnh Lạc, cũng chính là ông bác chợt mỉm cười trêu chọc Trần Nam:
- Ba lão già bọn ta cố hết sức mà cũng chỉ để giành giật một tu sĩ tầng
bốn, trong khi thằng nhóc ngươi chỉ cần chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi mà cũng có thể giành được cô bé kia về tay! Ừ, lần trước nhìn thấy
cô bé đó cũng đã nhận ra nàng là thiên tài số một số hai rồi, không ngờ
giờ đã sắp đến tầng bốn! Ồ, cô bé này không còn là xử nữ, tu vi lại đột
nhiên tăng mạnh như vậy! Không phải nhóc hiến thân đồng nam cho nàng đó
chứ? Khà khà…
Trần Nam thầm đỏ mặt một phen, trong lòng thầm mắng lão già thành tinh, không nhịn được mà phản bác:
- Sao bác biết? Ngày xưa chắc cũng hiến thân đồng nam cho cụ bà nào đó,
giúp người ta tăng tiến tu vi nên mới tường tận vậy phải không?
- Khụ khụ…
Mặt ông bác đen như cái đít nồi, dường như quả tim đen nào đó vừa bị bóp trúng, không biết phản bác bằng cách nào nên chỉ ho khan cho lấy lệ.
Trần Nam khinh thường bĩu môi, đấu với cậu à? Da mặt còn non nha…
Trần Nam nhàm chán gục đầu nơi đó, liếc mắt nhìn trận đấu bên dưới thì
hầu hết là soi mói xem Hoàng Tuyết Nhu có làm sao không, có bị hớ hênh
gì không, ngoài ra thì không lo mấy về việc nàng bị thương. Tu vi dù
chưa hoàn toàn là tầng bốn, nhưng ít nhất cũng mạnh hơn tầng ba vài chục lần, hiện giờ có đánh thì cũng chỉ là luyện tay, cho cách khống chế lực lượng thêm thuần thục mà thôi, chứ nếu Hoàng Tuyết Nhu muốn thắng thì
chỉ cần một chiêu là đủ.
Xem chán rồi, Trần Nam như nhớ ra cái gì đó, mở lời hỏi Âu Vĩnh Lạc:
- Bác nè, bác có biết loại bí tịch nào dành cho người có năng lực thông
linh thiên địa mà lại không có thiên phú gì trong người hay không? Là
loại bí tịch dùng năng lượng thiên địa để thấm nhuần thân thể đó!
Ông bác đột nhiên giật mình nhìn hắn, suýt nữa buột miệng ra thông tin gì đó rồi lại kiềm chế được, trầm giọng hỏi:
- Người thông linh thiên địa? Nhóc… rốt cuộc nhóc biết có người như vậy ở đâu hay sao?
Thấy vẻ mặt trầm trọng của ông bác, Trần Nam cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt dưới áo choàng không nhịn được mà liếc qua Kiko, tỉnh bơ hỏi ông bác:
- Người như vậy thì sao? Cháu chỉ là nghe nói, cũng đâu có biết!
Ông bác ngưng mắt nhìn hắn thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi, như nhớ lại gì đó:
- Nhóc đã từng đi qua Phù Tang chưa?
- Rồi ạ! – Trần Nam lễ phép đáp, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, còn rinh thêm giải thưởng là một cô bé đáng yêu nữa kìa.
- Thông linh thiên địa là một huyết thống cực kỳ đặc thù, cũng cực kỳ
hiếm có của người Phù Tang. Có lẽ phải tới sáu vạn năm nay chưa từng
nghe nói tới bất cứ một thông tin gì về loại người này.
- Sáu vạn? – Trần Nam hít một hơi, chẳng phải thời điểm mà Phù Tang xuống dốc cũng là sáu vạn năm trước hay sao?
- Chắc nhóc cũng đã biết về đại chiến Quân Vương năm đó! Đúng vậy, Bất
Diệt Thần của Phù Tang chính là một người con gái, là thê tử của Thiên
Hoàng, cũng là người có được thân thể thông linh thiên địa. Nhóc biết
không? Người mang thân thể này từ trong cốt tủy đã như khắc sâu lạc ấn,
chỉ có thể chấp nhận đi theo loại người có tâm vô tạp niệm, không bao
giờ làm trái bản tâm. Cũng là loại người hoặc chí tà chí ác, bản tâm vốn đã hắc ám, hoặc tâm tịnh vô vi, tiêu dao thiên địa, không để lương tâm
bị biến mất. Năm đó, người con gái ấy đã chọn nhầm người, Thiên Hoàng
chính là loại người hắc ám và ham mê quyền lực đến cùng cực, rồi mới bị
lão già Mohamed kia lợi dụng, tự đưa thê tử mà hắn yêu nhất xuống địa
ngục, chính mình cũng bồi táng theo.
- Thân thể thông linh thiên địa? Bất Diệt Thần? Chẳng lẽ… thực sự có
phương pháp rèn luyện đó hay sao? Bác! Bác nói cho cháu đi! Rốt cuộc ở
đâu?
Âu Vĩnh Lạc quái dị nhìn vẻ kích động mừng rỡ của hắn, nghiêm túc nói:
- Nói cho nhóc cũng không có gì, bởi với tu vi bây giờ của nhóc, chỉ cần bỏ ra một lời hứa, đi hỏi bất cứ một ai trong hai lão già kia thì chắc
chắn sẽ có câu trả lời mà thôi. Nhưng ta muốn nhóc nói cho ta, người con gái có cơ thể thông linh thiên địa kia là ai?
- Sao bác biết là con gái? – Mới nói đến đó đã biết mình lỡ mồm, chẳng phải bảo rằng chỉ nghe nói, không biết là ai hay sao?
Ông bác đã biết thừa cái tâm tư bé tẹo của hắn, tỉnh bơ hỏi:
- Người có thân thể này chỉ có thể là nữ! Bởi nữ nhân có tâm hồn nhạy
cảm hơn đàn ông rất nhiều, việc cảm nhận mọi thứ cũng dễ hơn đàn ông
chúng ta! Nếu như không phải do tiên thiên có hạn, lại khó có được điều
kiện tu luyện tốt nhất, nữ nhân đột phá đến tầng bốn cũng chẳng có mấy
người, nếu như số nữ nhân có tu vi tầng bốn nhiều một chút nữa, vậy thì
những lão tổ Bất Diệt Thần này sẽ toàn là nữ nhân chứ không phải là bọn
ta nữa rồi.
Trần Nam gật đầu, cũng không tính giấu ông bác nữa:
- Cô ấy… theo cháu rồi!
- Hở! – Ông bác vốn đã đoán ra trước, nhưng nghe hắn khẳng định xong thì lại cố tình nặn ra cái biểu tình trợn mắt há mồm, lúc sau mới thở dài:
- Người như thế… lại đi theo tên có tâm hồn tà ác như nhóc… Aiz… tai họa a!
Mặt Trần Nam đen thui! Ta rõ ràng là người lương thiện, là thanh niên
nghiêm túc nha! Đi theo ta rồi cũng sẽ là người lương thiện, đi giúp
người còn không hết, có hại ai bao giờ đâu? Sao trong miệng lão lại
thành tà ác, lại thành tai họa hả?
- Là cô bé đang ngồi dưới kia sao? – Ông bác tập trung tinh thần liếc
qua một cái, Trần Nam thấy lão đang định vận lực phá pháp lực che giấu
của mình thì cuống quýt dúi cho lão cái kính lúp, cầm lên soi một cái là nhìn xuyên qua pháp lực của hắn luôn, không cần phải phá.
Ông bác nhìn xong rồi đột nhiên tấm tắc khen:
- Thằng nhóc này vậy mà có diễm phúc nha! Cô bé xinh đẹp như vậy, nhìn
qua thì vẫn còn rất trong sáng, hơn nữa thần thái rất ôn nhu, không có
sự kiêu căng của tiểu thư quen được chiều chuộng. Cũng tốt nha, nếu nhóc đã thực sự muốn giúp nàng… vậy thì được, nhóc dẫn nàng đi nhận truyền
thừa của Tiêu Dao Tử đi!
- Tiêu Dao Tử? – Trần Nam sửng sốt, cái tên này hình như đã nghe được ở
đâu đó! Đúng rồi, chẳng phải là người sáng tạo ra Kinh Đào Chưởng Pháp
của nhà họ Từ thành Thanh Yến hay sao? Truyền thừa? Truyền thừa gì?