Lâm gia vẫn đang trong tình trạng đề phòng tuyệt đối,
thậm chí còn phái người đi bẩm báo với Triệu gia bên trên. Hơn nữa, gia
chủ Lâm gia còn khuếch đại thủ phạm là một tên thập ác bất xá, mặt mày
dữ tợn, tu vi cao tuyệt, đã thế tính tình còn biến thái, có ham mê với
đàn ông. Lại khóc lóc kể lể không biết bao nhiêu gia đinh hộ vệ, thậm
chí cả gia súc giống đực trong Lâm phủ cũng bị làm ô uế. May mà Trần Nam không biết, không thì không quậy tung Lâm phủ lên một lần nữa là không
được.
Có người hỏi phong cách làm việc của Trần Nam là gì? Hắn sẽ bẽn lẽn trả
lời rằng: tui rất thiện lương, tui là thanh niên nghiêm túc, không làm
việc trái lương tâm á! Nhưng trong lòng lại thầm hô hoán: ném đá giấu
tay, phải tuyệt đối giấu kín cái tay thì mới có thể chọc ngoáy đám người khốn kiếp kia từ trong bóng tối được.
Nhưng ít nhất, Trần Nam tự nhận việc mình làm không thẹn với lương tâm.
Lâm gia thực tế cũng không phải thứ gì tốt, bọn chúng bao sạch đồ ăn và
trù sư trong thành An Huy, lại mời một đám khách đầu trâu mặt ngựa đến
tiêu thụ. Tiệc cưới kéo dài ba ngày, chưa kể mời thêm vài “bữa ăn thân
mật” sau khi cưới để tiễn đưa các vị khách, vậy thì tình trạng này cũng
phải kéo dài ba ngày. Trong ba ngày này, dân chúng trong thành biết ăn
cái gì? Ra quán không có, nguyên liệu tươi cũng không, họ chỉ có thể
uống gió đông mà sống qua ngày mà thôi.
Phá tiệc cưới sớm một ngày, cho dân chúng có cái ăn một ngày a…
Sau khi dịch dung rồi làm vài trận mưa tiền, Trần Nam lại bí mật lẻn về
căn nhà kia, bày ra một bữa ăn thịnh soạn, cuối cùng lên gọi Hoàng Tuyết Nhu xuống ăn.
Vốn định gọi cả Kiko, nhưng dường như nàng đã trở lại trạng thái mất hồn như trước. Trần Nam đúng là bó tay chịu trói. Lúc này, Hoàng Tuyết Nhu
lại đứng ra thử khuyên nàng. Chỉ là, Hoàng Tuyết Nhu còn chưa kịp nói
câu gì thì Kiko đã trùm kín chăn lại, lí nhí nói vọng ra: “Tôi không
xứng… tôi có lỗi với chị… tôi không dám gặp chị…”
Trần Nam cười khổ, Kiko bị Lâm gia đả kích quá nặng, tạo thành ám ảnh
trong lòng mất rồi! Đã thế nàng lại bị khắc dấu hồ điệp đỏ lên vai, là
biểu tượng cho kỹ nữ. Nàng vẫn nhớ như in cái cảm giác đứng trước cả
trăm ngàn người, để họ ngắm, họ đánh giá, họ tranh nhau trả tiền, giống
như mình là một món hàng vậy.
Trước đây, thiếu nữ vẫn rất ngây thơ, cho rằng nghệ giả không phải là
việc gì đáng xấu hổ, bởi ở Phù Tang, nàng được rất nhiều người tán tụng, nghe rất nhiều lời ngon tiếng ngọt. Nàng lại mới chỉ vào đời có hai
tháng, đâu biết được thế gian này thực tế là như thế nào?
Cho đến khi gia chủ Lâm gia nói thẳng trước mặt nàng: “Cô còn nói nghệ
giả cái gì nữa? Chỉ là loại kỹ nữ bán nghệ không bán thân, làm điếm còn
lập bàn trinh tiết mà thôi!” Lúc đó, tâm hồn nàng như choáng váng, thế
mới biết mình nhỏ bé thế nào, Lâm gia sao? Nơi đó thực sự không phải thế giới của nàng, nơi đó người ta có tiền, chỉ cần vung tay là mua mười
nghìn tám nghìn “nghệ giả” như nàng cũng không có vấn đề gì…
Vậy là, nhiệm vụ chăm sóc cho Kiko lại do Trần Nam đảm nhận. Rất kỳ lạ,
khi Trần Nam tiến tới thì nàng lại thả lỏng người, dường như trở lại
thành con búp bê vô hồn không có phản ứng vậy. Mặc cho hắn mớm đồ ăn,
mặc cho hắn dựng lên dựng xuống, quăng quật thế nào nàng cũng không phản ứng dù chỉ một chút. Nhưng ít ra, cô nàng này cũng không làm cho Trần
Nam quá khó xử, ví dụ như lúc Trần Nam dựng nàng dậy, cởi quần rồi vứt
nàng lên trên cái bô, nàng rất phối hợp mà đào thải những thứ không cần
thiết…
Trần Nam đầu óc toàn sương mù, chẳng hiểu đàn bà là cái giống gì mà khó
hiểu như thế. Rốt cuộc nàng nghĩ cái gì? Muốn cái gì? Đậu móa… tại sao
ka không phải là đàn bà? Ách… như thế hình như có gì đó không ổn nha!
“Chắc nàng cho rằng mình cũng có lỗi với nàng nên không phản đối mình
đền bù nha…” Trần Nam chỉ có thể tự thuyết phục mình như thế.
Vậy là Trần Nam đáng thương bắt đầu cuộc sống của ông chồng nội trợ.
Ngày thường dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn cho cả hai cô gái. Sau đó rảnh thì
lại ra ngoài thành nghe ngóng xem đường đi đến Kinh Đô thì lối nào là dễ đi nhất. Bởi muốn đi đường dễ dàng thì không chỉ cần bản đồ, mà còn cần xem xét xem thành nào dễ đi qua, thành nào đang đề phòng, nơi nào có
bệnh dịch lớn nhỏ, khá nhiều thứ cần để tâm.
Dù sao thì Trần Nam vẫn là một thanh niên nghiêm túc, không thích dùng
năng lực bừa bãi không đúng lúc đúng chỗ a… Hơn nữa có lẽ còn cần mang
theo Kiko, đâu thể vận dụng sức mạnh để mang nàng bay qua bay lại được?
Mà Hoàng Tuyết Nhu hình như vẫn còn giận hắn, hoặc là nàng đang suy nghĩ đắn đo hết cả thời gian trong ngày, vì thế người biết hoạt động duy
nhất trong cái nhà này chỉ còn mình Trần Nam mà thôi.
Ba ngày sau…
Trần Nam đã chịu kiếp sống culi được ba ngày, thông tin cần hỏi thì cũng hỏi xong, tuyến đường đi đã được xác định rõ ràng. Có lẽ cũng có thể
lên đường được rồi.
Trần Nam đẩy cửa bước vào, rất tự nhiên nói:
- Bé cưng… Anh nghĩ không nên trì hoãn thời gian nữa! Ngày mai tiếp tục
lên đường thôi. Anh cũng mua được xe ngựa mới rồi, cứ dẫn Kiko theo nhé! Dù sao cũng không thể bỏ mặc cô ấy ở đây được.
Nói rất to, thực tế là cố ý cho Kayano Kiko nghe thấy, coi như thông báo trước cho nàng.
Nhưng nói xong lại chẳng thấy bất cứ phản ứng gì, Trần Nam kỳ quái leo lên tầng hai, bước vào phòng liếc mắt tìm kiếm.
Đột nhiên, hắn thấy có người bắt lấy tay mình, kéo vào bên trong, chẳng mấy chốc đã bị ném lên giường.
Hoàng Tuyết Nhu hôm nay mặc rất mỏng, chỉ có chiếc áo yếm màu lam và một chiếc quần lụa mỏng tang, thậm chí có thể nhìn xuyên qua quần, thấy
được bên dưới có khu rừng hắc ám nào đó…
Hoàng Tuyết Nhu cuồng nhiệt hôn hắn, hôn miệng, hôn má, hôn mắt. Thấy
hắn vẫn đang ngơ ngác không có phản ứng gì, nàng đỏ mặt sẵng giọng:
- Anh phát ngốc cái gì?
Thấy Trần Nam đã hồi phục lại thần trí, Hoàng Tuyết Nhu chợt rúc vào ngực hắn, động tình nói:
- Yêu em đi!
Mỹ nữ dâng tận mồm, không ăn thì thành đàn bà mất rồi! Trần Nam lật
người một cái đã đè thân hình mềm mại kia xuống, hít một hơi đầy hương
thơm ngạt ngào, hắn thuần thục cởi bỏ đồ đạc trên người Hoàng Tuyết Nhu, bàn tay hư hỏng du lịch khắp nơi trên làn da mịn màng. Dần dần xuống
dưới… không ngờ nơi ấy đã là một mảnh đầm lầy, Trần Nam vô sỉ giơ tay
lên cười hắc hắc:
- Xem ra chỉ cả của anh cũng không nhịn được rồi nha! Nào… xin anh đi rồi anh cho!
Hoàng Tuyết Nhu xấu hổ lấy hai tay che mặt, lí nhí nói:
- Còn lâu!
Trần Nam khoanh tay, đùa cợt nhìn nàng. Quả nhiên, chỉ một lúc sau,
Hoàng Tuyết Nhu đã gượng gạo nói với giọng cầu xin: “Cho em đi mà!”
Trần Nam thỏa mãn vô cùng, quyết định đề thương xung trận, chẳng mấy lâu sau, căn phòng đã tràn ngập xuân sắc, âm thanh tiêu hồn phát ra may mà
không có tên đàn ông nào nghe thấy, nếu không thì một cơ số tên đã được
nếm trải cảm giác: “Đạt khoái cảm nhờ âm thanh” mất rồi.
…
Hai giờ sau.
Mây mưa đã tan đi, Hoàng Tuyết Nhu đã cống hiến hết sức lực, thân thể
mềm nhũn, lười biếng nằm trên giường như một chú mèo đáng thương. Bầu
ngực căng tròn hổn hển lên xuống, mặt đầy ráng hồng xuân tình, khóe môi
nhếch lên ngọt ngào, biểu hiện giống như thiếu phụ nhận được sự tưới tắm đầy đủ, sung túc.
Nhưng Trần Nam thì hùng phong vẫn còn bừng bừng, con rắn tức giận ngóc
đầu lên như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người khác một cái.
Hoàng Tuyết Nhu liếc qua cái thứ của nợ làm mình vừa yêu vừa hận kia,
nũng nịu bóp một cái mắng:
- Đồ quỷ! Lâu như thế rồi mà vẫn không mệt là sao? Mệt chết chị đây rồi! Không tiếp mi nữa! Không chịu được nữa rồi.
Trần Nam bị bóp một cái đau điếng, thầm hít một ngụm khí lạnh, giọng cầu xin:
- Chỉ cả tha cho em đi mà! Cái này quan trọng, không đùa được! Nhất
quyết không được đùa! Nếu nó mà hỏng là sau này chị cả mất vui đó nha!
- Hứ! Hỏng thì thôi, ai thèm? – Hoàng Tuyết Nhu đỏ mặt gắt, nhưng bàn
tay nhỏ bé cũng đã buông tha Trần Nam, trước khi đi không quên búng lên
đó một phát cho bõ ghét.
Hưởng thụ khoái cảm sau cao triều, cảm nhận cả sự ôn nhu, vuốt ve của
hắn, Hoàng Tuyết Nhu cảm thấy mũi hơi cay cay, rúc vào ngực hắn nói:
- Em thật vô dụng phải không?
- Gì? – Trần Nam không hiểu mô tê gì hết…
- Em không thỏa mãn được anh! – Hoàng Tuyết Nhu thở dài:
- Em nhận được mọi thứ tốt từ anh! Bí tịch, chiêu thức, cả nhẫn không
gian nữa! Anh quan tâm em, chăm sóc em, giúp em lúc em thấy khó khăn,
che chở em khi em thấy bất lực, anh có thể cười khi em vui, lo lắng khi
em buồn! Nhưng em chẳng cho anh được gì, chỉ duy nhất có thân thể trong
sạch này mà thôi. Ấy vậy mà em cũng không thể thỏa mãn được anh, em vô
dụng lắm phải không?
- Em không…
Không chờ hắn nói hết, Hoàng Tuyết Nhu đã ngắt lời:
- Anh hãy tiếp nhận Kiko đi!
Trần Nam ngẩn ngơ…
- Em nghĩ kỹ rồi, anh tiếp nhận cô ấy đi! Là anh có lỗi với cô ấy! Cô ấy thật đáng thương, bây giờ mà rời anh ra thì cô ấy sống thế nào? Hơn
nữa… ít nhất thì em và cô ấy có thể thỏa mãn được anh, phải không?
Trần Nam không biết phải nói gì! Nhẽ ra nghe nàng nói, hắn phải vui vẻ lắm chứ? Tại sao hắn lại thấy đau lòng cho nàng thế này.
- Em đồng ý với anh rồi! Nhưng hứa với em, không được có lần thứ hai,
không được xuất hiện một Kayano Kiko thứ hai nào nữa, được không?
- Ừ! Anh thề! – Ngàn vạn ngôn ngữ, Trần Nam cũng chỉ có thể tổng kết lại trong một câu này mà thôi.
Nghe thấy hắn đã đồng ý, Hoàng Tuyết Nhu thỏa mãn gật nhẹ đầu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ… không thỏa mãn được hắn chỉ là cái lý do thô thiển mà nàng tìm
cho chính mình mà thôi. Trong lòng nàng, có lẽ cam chịu một lần, chỉ một lần duy nhất này thôi, để rồi nàng vẫn giữ được hắn, lại giúp được một
cô gái mệnh khổ. Hắn hứa rồi, sẽ không có lần thứ hai đâu! Nàng tin hắn
sẽ làm được. Hắn… là thanh niên nghiêm túc… một người thực sự luôn
nghiêm túc với lương tâm và tình cảm!
Hoàng Tuyết Nhu là một cô gái thông minh, nàng có thể đoán ra, nếu mình
làm căng chuyện này lên thì kết cục sẽ là gì. Nàng không muốn thế, vì
vậy, nên chỉ có thể lựa chọn như bây giờ mà thôi.
Trần Nam thương yêu nhìn khuôn mặt thiên sứ ấy, trong lòng tự nhủ: “Sẽ không có lần thứ hai đâu.”