- Cô ta? – Trần Nam ra vẻ ngạc nhiên, sau đó hứng thú hỏi tiếp:
- Hình như có gì đó nhầm lẫn ở đây thì phải? Ông muốn cô ta thì đi mà
hỏi, trách nhiệm của ta không bao gồm việc xen vào đời tư của cô ấy.
Noya Hà nghe Trần Nam nói thế, trong lòng thầm hiểu: “Tên nhát chết,
thấy phiền phức là tránh sang một bên. Cũng đúng, ta cũng chẳng mong
ngươi tốt được đến đâu!”
Hiên Viên Thái lạnh nhạt gật đầu, đưa mắt nhìn qua phía Noya.
Không khí chợt như ngưng kết lại, Hiên Viên Thái đã cố ý tỏa ra chút uy
áp Bất Diệt Thần, đè nén lên người cô gái. Nàng chợt thấy máu như đông
lại, khó vận chuyển vô cùng. Trong lòng Noya kinh sợ, hình như đã đoán
được thân phận thật sự của người này.
Nàng đã gặp qua Bất Diệt Thần của cả Âu Tiên và Allades, chỉ còn một
người chưa gặp. Vậy… hẳn là ông ta rồi! Nhưng… tại sao lại gọi Trần Nam
là “đạo hữu”? Vậy là thế nào?
Nhưng chưa phải lúc suy xét điều này, Noya chợt khom người hành lễ một cái, cung kính nói:
- Tiền bối! Nếu như vãn bối không nhầm thì ngài là Thần Đế của Tổ Hán.
Mặc dù rất hân hạnh khi được tiền bối để mắt đến, nhưng vãn bối đã đồng ý gia nhập vào Âu Tiên! Cũng chỉ còn hai ngày nữa là đến được kinh thành
rồi! Xin tiền bối đừng làm khó.
Lời nói rất uyển chuyển, nhưng Hiên Viên Thái đã nhận ra được ý tứ trong đó. Liếc qua thấy Trần Nam vẫn lười biếng xem kịch, lão chợt hừ một
tiếng:
- Đừng mang Âu Vĩnh Lạc kia ra dọa ta! Bây giờ ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có gia nhập vào Tổ Hán ta hay không?
Noya cúi đầu không nói, hiển nhiên là giữ nguyên thái độ vừa rồi.
- Tốt! Tốt lắm! Nếu là bình thường, kẻ dám chống đối ta như ngươi đã phải xuống mười tám tầng địa ngục rồi!...
Hiên Viên Thái cười lạnh hai tiếng, chợt xoay người ra hỏi Trần Nam:
- Lãn Ông đạo hữu! Ta có chút việc riêng với nữ nhân này! Đạo hữu có thể không xen vào hay không? Lần này là Hiên Viên ta nợ đạo hữu một nhân
tình!
Hiên Viên Thái khách khí nói, không biết Noya Hà đứng bên cạnh đã kinh
sợ gần chết! Sao tình huống lại không đúng như vậy? Tên kia… tên kia rốt cuộc là ai? Hiên Viên Thái khách khí với hắn như vậy là vì cái gì?
Không đúng, gọi là đạo hữu, trừ phi là ngang hàng về lực lượng… hắn…
chẳng lẽ…
- Ồ! Nhân tình lớn tới đâu vậy? Liệu ta muốn hỏi đạo hữu vài trăm câu
cho tăng hiểu biết, đạo hữu cũng trả lời hết chứ? – Trần Nam cười tủm
tỉm, ngồi gẩy gẩy móng tay nói.
- Chỉ cần không liên quan tới cơ mật của Tổ Hán, bất cứ việc gì ta biết
cũng sẽ nói cho đạo hữu! – Hiên Viên Thái có vẻ hơi vui mừng gật đầu.
Xem ra lần này hành động của mình là đúng rồi! Quan hệ giữa Lãn Ông và
Âu Vĩnh Lạc cũng không phải chặt chẽ như vậy.
Trần Nam liếc qua Noya, cười ha hả vài tiếng, há mồm làm ra vẻ định
thống khoái đồng ý. Noya đột nhiên cuống lên, nàng không muốn đi theo
Hiên Viên Thái, nhìn thái độ vừa rồi của lão là đủ biết mình sẽ chẳng có quả ngon gì mà ăn. Hiện giờ Hiên Viên Thái có vẻ kiêng kỵ Trần Nam,
Noya trong giây phút cấp bách đã coi hắn là cọng cỏ cứu mạng rồi:
- Khoan đã! Chuyện ngươi muốn biết ta sẽ nói cho ngươi! Ngươi không được phép… ngươi đừng đồng ý với ông ta!
Trần Nam không cười to nữa, chợt đổi này nụ cười rũ rượi, giống như cười nhạo Noya vậy, phì một tiếng nói:
- Thấy tôi nói cô có đúng không? Cô chưa nắm giữ được chìa khóa của cuộc sống này đâu! Có rất nhiều việc cô không biết, không thể khống chế. Bản thân tôi cũng ít khi dùng cái thái độ bất hảo như vậy với người khác,
trừ khi người ta mạo phạm đến tôi! Nhưng tôi nghĩ rất kỹ, chưa thể hiểu
được tôi đã mạo phạm cô ở chỗ nào! Thôi được rồi, cô đã không muốn đi
theo ông ta, mà tôi lại từng đồng ý với Âu Vĩnh Lạc, vậy nên cô không
cần phải lo bị ép buộc nữa…
- Đạo hữu đừng quyết định nhanh như vậy! – Hiên Viên Thái ngắt lời:
- Có lẽ… ta còn có một số thứ làm cho đạo hữu hứng thú thì sao! Tổ Hán
của ta truyền thống lâu đời, đảm bảo có nhiều bảo vật hơn Âu Tiên, Âu
Vĩnh Lạc đồng ý với đạo hữu thứ gì, ta sẽ dâng tặng đạo hữu gấp đôi.
- Đạo hữu đang chia rẽ ta và Âu Vĩnh Lạc? – Trần Nam vẫn cười tủm tỉm, giữ nguyên sự tự tin hỏi lại.
- Có gì đáng để chia rẽ đây? – Hiên Viên Thái chắp tay sau lưng, mắt hơi ngước lên trời, tự tin nói:
- Quan hệ giữa những Bất Diệt Thần chúng ta cũng chỉ như vậy mà thôi,
hôm nay là bạn, ngày mai là thù, đến ngày kia lại bắt tay làm anh em!
Vấn đề là xem kẻ nào là mạnh nhất, bởi kẻ mạnh nhất lúc nào cũng bị
những người còn lại liên thủ kềm chế. Quan hệ của đạo hữu và Âu Vĩnh Lạc là chuyện giữa hai người các ngươi, chuyện giữa chúng ta cũng chẳng
liên quan gì đến Âu Vĩnh Lạc cả. Tất cả, chỉ trong một ý niệm của đạo
hữu mà thôi.
Trần Nam hứng thú gật đầu như gà mổ thóc, gật đến mức Hiên Viên Thái còn tưởng hắn đồng ý cả hai tay thì cái mồm thối của hắn lại làm cho Hiên
Viên Thái sững sờ:
- Hay! Hay! Ngụy biện quá hay! Thật khâm phục đạo hữu.
- Đạo hữu thực sự muốn đối đầu với ta? – Hiên Viên Thái trầm giọng hỏi.
- Đừng có chụp mũ như vậy! Ta chẳng muốn đối đầu với ai cả, bây giờ ta
đang làm nhiệm vụ của mình, thực hiện lời hứa của mình, nhưng chính đạo
hữu lại xen vào đưa ra điều kiện! Xin lỗi, ta đã nói không thích đi vào
bất cứ vòng tranh đoạt nào, nhưng nếu đạo hữu cứ thích ép buộc, vậy thì
ta cũng chỉ có thể bồi tiếp mà thôi! Đạo hữu biết đấy, ta là người tiêu
dao, ít phải lo lắng đến thứ gì khác, nhưng đạo hữu thì còn rất nhiều
thứ phải để tâm nha…
- Ngươi đang uy hiếp ta? – Hiên Viên Thái đã lạnh lùng hẳn, cau mày nói.
- Lại chụp mũ rồi! – Trần Nam xua tay liên tục:
- Đừng từ bụng ta suy ra bụng người, ta chỉ có ý tốt nhắc nhở đạo hữu
một sự thật mà thôi. Ta đã nói rồi, ta không muốn tranh đoạt gì với các
người cả, nếu hôm nay đạo hữu cứ nhất nhất muốn động đến tiểu Noya nhà
bọn ta, vậy… có lẽ nên đấu một trận nha!
- Được! – Hiên Viên Thái không chút do dự gật đầu:
- Đã lâu rồi không hoạt động tay chân, đấu một trận cũng tốt!
- Ấy không không! – Trần Nam lại lắc đầu nguây nguẩy:
- Ai nói là đánh nhau? Ta còn non và xanh lắm, nếu giờ đánh với đạo hữu
thì có đến tám phần là thất bại, vậy đi, phương thức thi thố do ta định
ra! Đạo hữu thua thì đi ngay, ta thua thì ta mặc kệ đạo hữu, muốn làm gì thì làm!
Hiên Viên Thái nhíu mày, để ngươi định ra cách thi đấu thì chẳng phải ta thiệt to hay sao?
- Vậy nếu ta không đồng ý? – Hiên Viên Thái hỏi lại.
- Vậy thì cứ đánh một trận thôi! Nhưng đây không phải là công bằng so
đấu, vì thế Âu Vĩnh Lạc có nghe được tiếng gió mà chạy đến thì đạo hữu
cũng đừng lấy làm lạ! Ta không dám mạnh miệng đánh bại được ai cả, nhưng bảo đánh cầm chừng… vậy thì cả cái Sinh Tồn tinh này có lẽ không có ai
không mất đến nửa ngày mà đánh bại được ta!
Hiên Viên Thái đã hơi giận dữ trong lòng, nhưng biết đây là cách cuối
cùng rồi. Dù sao không diệt được Noya thì lão cũng có hàng loạt đối sách khác với Âu Tiên. Nhưng nếu làm cho tên này tức giận, trời mới biết có
hậu quả gì.
- Chuẩn bị chưa? – Trần Nam vươn vai một cái, nhảy phốc xuống dưới xe, đủng đỉnh đi đến bên cạnh Hiên Viên Thái.
Hiên Viên Thái không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Trong lòng lại thầm
nghĩ, xem ngươi có trò gì hay, không tin ngươi làm được mà ta không làm
được!
Tiếp theo…
Hiên Viên Thái trợn lồi cả mắt, tý nữa rớt ra ngoài, miệng há hốc có thể nhét vừa quả trứng.
Noya Hà lấy tay che mặt, miệng hét ầm lên, mỗi tội các ngón tay hình như có khe hở ty hí…
Trong xe chợt lộ ra hai cái đầu nhỏ xinh, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía trước. Sau đó lắc đầu chán nản quay mặt đi, ra vẻ tôi không quen biết
con người này.
Chỉ thấy Trần Nam đột nhiên cởi thắt lưng, vạch quần để lộ ra cái đồ đạc to to nào đó, tất nhiên giờ phút này nó đang ỉu xìu như sợi bún, cần
nâng đỡ mới yếu ớt ngẩng đầu lên được. Trần Nam cười đắc ý một tiếng,
vận khí đầy bàng quang, phụt thẳng lên đỉnh núi hướng bắc.
Chiu…
Một đường thẳng xinh đẹp được tạo ra, dưới ánh sáng bình minh dường như
phản chiếu ánh sáng thật là diễm lệ. Người thường không nhìn thấy, chứ
Hiên Viên Thái và Noya thì có thể thấy rõ, tia nước kia bắn thẳng lên
đỉnh núi, xuyên một cái lỗ nhỏ lên hòn đã đóng băng trên đó, cuối cùng
hạ lạc đâu đó thì không biết…
Ở bên kia đỉnh núi có một đạo quan, các đạo sĩ đang nối nhau gánh nước
lên đỉnh, vừa là luyện tập, vừa là lao động. Con đường núi vòng quanh
vòng quanh như hình xoắn trôn ốc, từng tầng từng tầng.
Chợt, một tiểu đạo sĩ thấy có nước gì đó rơi thẳng lên đầu mình. Nước
dọc theo mặt chảy xuống dưới, tạo thành hình tượng thảm hại của tiểu đạo sĩ. Hắn tức giận liếm mép, hình như có vị mằn mặn nha… sau đó tiểu đạo
sĩ ngẩng đầu lên chửi ầm ĩ:
- Đậu bà thằng nào trên đó gánh nước ngu để rớt lên đầu tao hả?
Không ngờ ở tầng trên cũng có một kẻ đồng cảnh ngộ, đang ngửa đầu chửi
ầm ĩ lên phía trên, và cả phía trên, phía trên nữa… có đến gần mười tên
đạo sĩ đang ngửa đầu lên chửi bậy.
Bên kia núi!
- Đạo hữu quá lợi hại, thần công vô địch! Bần đạo cam bái hạ phong a… -
Hiên Viên Thái cười khổ, chắp tay nhận thua. Không biết cái từ “lợi hại” này là khen thật hay khen da mặt hắn kinh khủng quá nữa.
Trần Nam còn trẻ trâu, có thể mất mặt, nhưng lão già khú đế như Hiên
Viên Thái, ngồi địa vị chí tôn lâu vậy rồi, có thể nào giống hắn được
đây?
Hết cách, Hiên Viên Thái cuối cùng cười khổ bỏ đi, trong lòng đã nổi lên trăm ngàn kế sách để ứng đối với Âu Tiên…
Có lẽ… nên lôi Allades vào để cùng chung đối thủ a…
Thấy Hiên Viên Thái đã đi, Trần Nam nhảy phốc lên xe, quất mạnh lên mông ngựa một cái, tiếp tục hành trình.
Một lúc sau…
- Nè! Người cũng đi rồi, che cái gì che nữa? – Trần Nam bất mãn nói
- Không phải cũng vì cô hả? Không làm thế thì thua chắc, những gì tôi
làm được, có khi lão già kia còn làm tốt hơn! Vì thế đó là cách duy nhất rồi!
- Ừ… - Noya lí nhí nói, sau đó lại im lặng.
Một lúc sau, trong xe ngựa đã nổi lên âm thanh sột soạt, hai cô gái kia đang thay quần áo, sắp ra rồi.
Trần Nam liếc Noya một cái, lạnh nhạt nói:
- Giờ thì nói đi!
- Nói gì? – Noya nghi hoặc.
- Điều mà tôi muốn biết!
Noya im lặng vài giây, cuối cùng thành thật nói:
- Ở trên quần đảo Song Tử, nằm giữa đại lục Quyền Hoàn và Quân Vương!
Nơi đó là một truyền thừa cực lớn của Tiêu Dao Tử, nghe nói đã xuất thế
từ sáu vạn năm trước, cũng là vì có một người nhận được truyền thừa vô
tình kích hoạt các cơ quan. Quần đảo Song Tử có tổng cộng ba mươi sáu
đảo, trên mỗi đảo đều có một chút truyền thừa, nhưng không ai biết ở đâu mới là truyền thừa chân chính. Dù thế, trên quần đảo Song Tử khắp nơi
đều là bảo vật, rất nhiều tu sĩ tầng ba tầng bốn của cả hai đại lục đã
vì những bảo vật này mà tranh đoạt sứt đầu mẻ trán, cuối cùng hoặc chết
vì bị giết, hoặc chết vì cơ quan bẫy rập trùng trùng trong truyền thừa.
Nhưng họ không biết, nếu thực sự là người thích hợp nhận truyền thừa này thì chỉ cần một đường đi tới và tiếp nhận, không cần lo lắng về bất cứ
nguy hiểm gì cả.
- Cám ơn! – Trần Nam gật đầu nói một tiếng, sau đó tiếp tục đánh xe ngựa.
- Anh… không hỏi xem loại người có thể nhận truyền thừa là như thế nào
sao? – Noya từ nãy đến giờ cứ như đổi thành người khác, thái độ khác
hoàn toàn, làm Trần Nam rất không quen. Trần Nam cũng chẳng muốn dây dưa nhiều với người đàn bà đầy tâm kế này, chúa mà biết được cô ta chuẩn bị khai thác gì từ mình! Vì thế chỉ hờ hững lắc đầu:
- Không cần! Tôi vốn chỉ cần biết truyền thừa ở đâu, cô còn nói thêm cho tôi biết truyền thừa thực sự ở nơi đó là như thế nào, vậy là tốt lắm
rồi. Cầm lấy đi, đây là một chiếc bối giáp, tôi biết cô dùng quyền là
chính, điểm yếu là sau lưng, đây coi như là quà đáp lễ cho câu trả lời
của cô…
Nói xong, Trần Nam nhắm mắt lại, không có phản ứng gì nữa. Cho đến khi
Hoàng Tuyết Nhu và Kiko chạy ra, ánh mắt kì quái của Noya vẫn hơi lưu
lại trên mặt hắn, cuối cùng mới quay đầu trở về xe của mình.