Trong phòng thuê tại một nhà nghỉ cạnh trường học, mặc dù đêm đã khuya, nhưng những âm thanh ám muội kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Tưởng Nhất Minh sau khi xong việc vẫn còn nằm ở trên giường hút thuốc, Lương Tịnh tự nhiên vùi trong lồng ngực hắn, ngón tay vuốt ve chơi đùa bên hông hắn.
Một bên giường quần áo hỗn loạn, đương nhiên, còn có vài cái bao cao su chứa dịch thể đàn ông bên trong, không khí dày đặc mùi vị kích tình, mùi mốc meo vốn có trong phòng, cộng thêm mùi thuốc lá, nói thật, khiến người ta thấy hơi buồn nôn.
Lương Tịnh ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhất Minh, khi đến gần lại cố ý cắn cắn điểm đỏ trước ngực hắn, lúc trước vẫn còn là người đàn ông ra vẻ phiền chán với cô, bây giờ ngược lại sắc mặt ôn hòa, đưa tay đùa loạn bóp ngực cô một cái, sau đó lại nói vài câu ve vãn bên tai, thái độ xoay chuyển, đại khái là vì dục vọng được thỏa mãn.
“Anh vừa nãy —— nhắn tin cho Trì Ý à?” Lương Tịnh đột nhiên mở miệng cố ý hỏi, có chút ý tứ thăm dò.
Vào lúc này nghe được tên Trì Ý, Tưởng Nhất Minh ít nhiều cũng có chút chột dạ, mất hứng, nhíu nhíu mày, đẩy người trong ngực ra, sau đó nghiêng người qua di di tàn thuốc, mơ hồ “ừ” một tiếng.
Có thể nhìn ra hắn không muốn tán gẫu về đề tài này, nhưng Lương Tịnh vẫn còn cố tình hỏi thêm một câu: “Từ lúc anh về trường, cô ta có hỏi gì anh không?”
Mấy bức ảnh mà cô ta gửi cho Trì Ý, Lương Tịnh tự thấy là đã chụp chỉnh chu đáo, có làm mờ thì cũng không che đi những vị trí then chốt, cho nên cô ta nghĩ, dù thế nào thì Trì Ý cũng nhất định không thể cái gì cũng không hỏi được.
Thế nhưng Tưởng Nhất Minh đáp lại là: “Không có.”
Lương Tịnh không khỏi híp mắt nhìn xuống Tưởng Nhất Minh, có chút hoài nghi tính chân thật trong lời nói của hắn, hai người đã bên nhau đến mấy năm, nhìn thấy loại ảnh như vậy, không thể nào một câu chất vấn cũng không có chứ? Nếu thật sự là cái gì cũng không hỏi, cũng chẳng biết nên nói Trì Ý tố chất tâm lý vững vàng hay là nói tình cảm này của bọn quá nhạt nhẽo đây.
Giật giật khóe miệng, vốn là muốn hỏi dồn một phen, nhưng lại đánh lảng sang chuyện khác, thay đổi biện pháp dẫn dụ Tưởng Nhất Minh: “Chuyện lần trước anh nói có thật không vậy?”
Chuyện lần trước? Tưởng Nhất Minh trong lòng hơi rùng mình, nhìn người mới vừa rồi còn cùng hắn mây mưa, dù sao vẫn hơi kiêng kỵ: “Cô hỏi làm gì?”
Mấy ngày hoang đường trước đó của hắn cùng Lương Tịnh, liều mạng làm tình, cũng đần độn u mê nói ra rất nhiều chuyện không nên nói, chuyện về hắn, cũng có chuyện —— liên quan đến Trì Ý.
Lương Tịnh bĩu môi ra vẻ giận dỗi Tưởng Nhất Minh một chút, nhìn như thể đang ghen: “Làm gì chứ, bây giờ lại nhớ ra cô ta là bảo bối trong lòng rồi à? Em cũng chỉ hỏi chút thôi, làm như là người ta bày mưu tính kế gì, vốn là chính miệng anh kể cho em cơ mà.”
Nói xong trực tiếp xoay người đi, đưa lưng về phía Tưởng Nhất Minh.
Chăn mỏng manh khoác hững hờ trên eo cô, lộ ra một mảng bóng lưng trơn láng, đi xuống bên dưới, hai bên mông tròn trịa...... Tưởng Nhất Minh lơ đãng liếc mắt, nhìn một lúc lại có chút bị mê hoặc, nuốt một ngụm nước miếng, nơi đã mềm xuống lại dần dần có ý muốn ngẩng đầu dậy.
Tay mò vào trong chăn, đi tới nơi vẫn còn ướt rườn rượt, ngón tay tác quái, ngoài miệng cũng không cay nghiệt như trước, thậm chí còn có chút lấy lòng:“Chuyện cũ rích rồi, có gì hay mà nói, nếu em muốn nghe thì để anh —— chậm rãi kể cho em.”
......
Buổi sáng hôm sau, Trì Ý lại nhận được ảnh giường chiếu gửi từ Lương Tịnh, vẫn giống như trước không che không đậy, không xấu hổ không nóng nảy, chỉ là lần này —— lại thêm chút thị uy khiêu khích, liền một lúc gửi cho nàng nhiều ảnh thế này, cứ như thể sợ nàng không xem được.
Âm báo tin nhắn liên tiếp vang lên, làm Quách Vũ Phỉ đang ngồi ăn sáng phía đối diện cũng phải ngẩng đầu lên hỏi: “Mới sáng sớm, Tưởng Nhất Minh à?”
Tưởng Nhất Minh? Trì Ý cười cợt, vứt điện thoại sang một bên rồi trả lời một câu: “Không phải, tin nhắn rác thôi.”
Ăn xong bữa sáng, Trì Ý định cùng Quách Vũ Phỉ đến phòng học ôn tập, nếu giống như năm trước, lúc này nàng chắc chắn sẽ đi thư viện, chỉ là sau sự kiện ngày hôm qua, Trì Ý nghĩ sẽ không đến thư viện trong một khoảng thời gian nữa, miễn cho ——”Tức cảnh sinh tình“.
Trước khi trả khay thức ăn rời đi, lại không khéo trùng hợp chạm mặt mấy người kia, La Vĩ Hàng nhìn thấy Trì Ý còn hơi ngây ra, dù sao muốn bắt chuyện với nàng cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Mà cái người đi cuối cùng kia, từ đầu đến cuối đều không nói gì, thậm chí cũng không có bắt chuyện với Trì Ý, nhưng thời điểm đi lướt qua nàng, mu bàn tay lại như có như không chạm vào nàng, ngoài ra thì không có gì khác.
Sau khi Trì Ý đi khuất, La Vĩ Hàng mới bắt đầu bát quái: “Uồi, uồi, uồi, tối qua không phải Tưởng Nhất Minh nói cùng Trì Ý ngủ bên ngoài sao? Sớm thế này, Trì Ý đã chạy về ăn sáng rồi?”
Ngô Nam đang vội tìm chỗ ngồi cũng không khỏi trợn mắt nhìn La Vĩ Hàng, người anh em này, người ta nói gì cũng tin à.
“Cậu ta nói ở cùng Trì Ý, ông tin được à?”
“Không vậy thì sao, bọn họ đều là bạn trai bạn gái?” Dứt lời, thấy Ngô Nam lắc lắc đầu, bộ dạng không thể cứu vãn nổi, không nhịn được mở miệng chế nhạo hắn: “Ông gato với người ta chứ gì, người ta có bạn gái mình thì không, ra ngoài thuê phòng cũng chỉ là chuyện trong mơ.”
Ngô Nam cạn lời dở khóc dở cười, hừ lạnh một tiếng không muốn trả lời hắn, mấy lời này đúng là đừng nên nói ra dạy hư vị nam sinh ngây thơ này, cũng miễn cho bẩn miệng mình.
La Vĩ Hàng thấy Ngô Nam không phản ứng lại, cho là hắn là bị mình đoán trúng tâm tư, lại càng hăng hái, vừa trêu chọc hắn còn không quên lôi kéo thêm Tần Tranh: “Hừ cái gì mà hừ, ước ao thì cứ việc nói thẳng, đúng không, Tần Tranh?”
Tần Tranh đi phía sau quả thực không nhịn nổi cười, sau đó trả về một câu nói cũng như không: “Còn không phải à, ước ao quá đi chứ, đêm đêm làm chú rể đấy......”