Khâu Xử Cơ đi ngang qua cổng Ngưu Gia thôn liền trông thấy Lý Thiên Ngọc, hắn cũng âm thầm thấy quái vì hiện giờ đang ở giữa trời đông giá rét tuyết rơi dày đặc như vậy, thế mà có người khoanh tay đứng im một chỗ, trên đầu, hai bên vai đều dày một tầng tuyết.
Người bình thường dù cho võ công cao cường cũng không thích đi lại trong thời tiết này, vậy mà lại có người đứng im không nhúc nhích. Hắn cũng không nghi ngờ đến việc Lý Thiên Ngọc chết hay chưa vì giờ đây Lý Thiên Ngọc đang nhìn chằm chằm vào hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống làm hắn cúc hoa căng thẳng, âm thầm đề cao cảnh giác.
Chưa nói đến, Lý Thiên Ngọc lúc này một thân quần áo kỳ lạ, tóc trên đầu thì ngắn, kiểu tóc thật kỳ quặc. Trong mắt Khâu Xử Cơ, hắn chính là một người quái dị.
Lý Thiên Ngọc lúc này hắn mà biết Khâu Xử Cơ nghĩ hắn như thế chắc chắn sẽ kêu to tên lỗ mũi trâu nhà quê, ca đây gọi là phong cách không phải kỳ quái, tóc ca cũng không kỳ quặc, đây là under-cut nha!
Khâu Xử Cơ khi ngang qua Lý Thiên Ngọc bèn hạ chậm cước bộ, cũng không sử dụng khinh công để đạp tuyết vô ngân nữa mà tùy ý để đế giày lún vào trong mặt tuyết.
Giờ này tâm trí hắn hoàn toàn tập trung vào Lý Thiên Ngọc tay nắm phất chặt chuôi phất trần dắt sau lưng. Đồng thời mở miệng hỏi:
- Vị huynh đệ này tại sao lại đứng ở đây? Không cảm thấy lạnh sao!?
Lý Thiên Ngọc đang muốn trả lời thì bên trong thôn đi ra 2 người chính là 2 huynh đệ kết nghĩa họ Quách-Dương.
Hai người đi đến, Dương Thiết Tâm chắp tay hướng Khâu Xử Cơ và Lý Thiên Ngọc mở miệng nói:
- Đạo trưởng khinh công cao tuyệt, đến đi không dấu chân, còn vị huynh đệ này đứng trong trời đông giá rét mà hơi thở sâu dầy, chắc một thân nội công cao cường, đều là anh hùng hảo hán.
- Tại hạ Quách Khiếu Thiên, còn đây là nghĩa đệ Dương Thiết Tâm, kính mời hai vị anh hùng hảo hán vào uống chén rượu cho nóng người! - Quách Khiếu Thiên tiếp lời.
Lý Thiên Ngọc thầm buồn cười cách suy nghĩ của 2 huynh đệ này, chẳng lẽ cứ võ công cao thì là anh hùng hảo hán chắc!? Hắn đang muốn mở miệng thì Khâu Xử Cơ chen ngang nói:
- Mời ta vào là có ý đồ gì? Nói đi!
Lý Thiên Ngọc thấy vậy cũng không tiện nói, hắn cũng hiểu suy nghĩ Khâu Xử Cơ lúc này, Khâu Xử cơ vừa chém đầu Vương Đạo Càn, hắn còn đang trên đường mặc dù được thoát khỏi truy binh, nhưng tự nhiên có người chặn hắn mời uống rượu trong khi chẳng thân chẳng quen, hắn không nghi ngờ mới lạ!
- Hai huynh đệ tại hạ thấy đạo trưởng và vị huynh đệ này đi trong tiết trời đông giá rét, đánh bạo muốn mời đạo trường vào uống chén rượu nóng cho ấm người, mong đạo trường không chê! - Dương Thiết Tâm nói.
Hắn và Quách Khiếu Thiên cũng hơi cảm thấy không vui, bị cự tuyệt ý tốt không nói còn bị hỏi vặn, nhưng trời sinh 2 huynh đệ hắn tính tình cũng rộng rãi hào sảng nên hắn cũng không muốn tính toán gì.
- Uống rượu!? Uống thì uống chẳng lẽ ta lại sợ các ngươi chắc! - Khâu Xử Cơ rất không nể mặt mà nói.
Quách Khiếu Thiên lại quay ra nói với Lý Thiên Ngọc: - Vị huynh đệ này ý thế nào, vào làm một chén chứ!?
- Được! Hai vị mời rượu ta sao không muốn uống! - Lý Thiên Ngọc đáp lời. Hắn cũng trang bức chút vì trước giờ hắn cũng ít uống rượu nhưng cũng không phải không uống được.
- Vậy hai vị, thỉnh! - Quách Khiếu Thiên đưa tay mời nói.
Lý Thiên Ngọc, Khâu Xử Cơ liền đi theo hai huynh đệ vào trong chòi. Quách Khiếu Thiên mời 2 người an tọa liền bảo Dương Thiết Tâm ở lại tiếp đãi, mình thì vào trong bếp kêu hâm nóng rượu và làm vài món ăn.
- Hai vị! Ta giờ vào hâm nóng rượu và làm vài món cho hai vị. Thiết Tâm! Ta đi vào, đệ ở lại tiếp đãi! - Quách Khiếu Thiên nói.
Lý Thiên Ngọc trên người chẳng mang theo thứ gì, đồ đạc hắn đã quăng hết vào trong sáng thần không gian, giờ trên người chỉ có một thân quần áo hiện đại!
Hắn tuy không có đồ gì nhưng Khâu Xử Cơ thì có nha! Tay hắn cầm nguyên cái đầu tên Vương Đạo Càn bọc trong bọc vải, máu còn hơi chút thấm ra ngoài kìa.
Lý Thiên Ngọc do biết trước nên không ký quái, nhưng Dương Thiết Tâm đây!? Hắn biết mới có quỷ, chỉ thấy Dương Thiết Tâm đưa tay muốn cầm giúp Khâu Xử Cơ bọc vải.
- Đạo trưởng, để ta giúp ngài! - Dương Thiết Tâm thiện ý nói.
Vừa nói tay hắn vừa giơ lên chuẩn bị chạm vào bọc vải, lúc này Khâu Xử Cơ cổ tay xoay chuyển một cái khiến cổ tay Dương Thiết Tâm bị cụp xuống không chạm được vào bọc vải.
Dương Thiết Tâm trong nội tâm cũng là một mảng hiếu thắng bèn cổ tay lật chuyển, ngón tay co lại kiểu hổ trảo bắt tới, Khâu Xử Cơ mu bàn tay như dính keo, Dương Thiết Tâm dù có lật chuyển kiểu gì mu bàn tay của Khâu Xử Cơ cũng đều dính tại mu bàn tay của hắn.
Chỉ thấy Khâu Xử Cơ liền vận lên chân khí vào cổ tay đẩy một cái chấn văng bàn tay Dương Thiết Tâm, dư kình sót lại liền chấn lui Dương Thiết Tâm.
Dương Thiết Tâm thế mới biết đạo sĩ này lợi hại, chuẩn bị thủ thế lao vào đánh tiếp. Đúng lúc này, Quách Khiếu Thiên quay ra trông thấy vậy liền hỏi:
- Sao vậy nghĩa đệ!? Đạo trưởng là khách, đệ không được lỗ mãng!
- Đạo trưởng, nghĩa đệ nhà ta đắc tội rồi, xin lỗi! Đến! Uống vài chén kết giao bằng hữu đi! - Quách Khiếu Thiên tiếp tục nói.
Khâu Xử Cơ lúc này chuẩn bị mở miệng thì Lý Thiên Ngọc liền nói:
- Quách huynh! Dương huynh đệ chỉ có ý tốt muốn cầm giúp vị đạo trưởng này túi đồ thôi, vị đạo trưởng này không biết vì sao liền ngăn cản, chắc có đồ vật không muốn người khác trông thấy! Ta nói có đúng không đạo trưởng!? - Lý Thiên Ngọc nói với Quách Khiếu thiên rồi quay ra cười nhẹ hỏi Khâu Xử Cơ.
Khâu Xử Cơ lúc này đang chuẩn bị tra xét thực hư hai huynh đệ họ Quách-Dương thì bị Lý thiên Ngọc chen ngang, giờ hắn mới chú ý kỹ tới hắn.
- Hai vị thân mang võ công, vậy mà lại trốn ở đây giả làm nông phu là có ý gì!? Còn vị huynh đệ này trang phục, đầu tóc lại kỳ quái, hẳn không phải người trung nguyên a!? - Khâu Xử Cơ cười lạnh đáp lại.
Khâu Xử Cơ lúc này có chút nghi hoặc, ban đầu hắn cho rằng Lý Thiên Ngọc là quân triều đình truy bắt hoặc theo dõi hắn cho nên mới biết trong bọc của hắn có thứ không thể cho người khác xem, nhưng định thần nghĩ kỹ lại hắn lại cho rằng không thể nào.
Hành tung của hắn bí ẩn, lại thêm khinh công đủ cao, thiên hạ này ít có người nào đi theo mà hắn không phát hiện, lại thêm Lý Thiên Ngọc cách ăn mặc và kiểu tóc kỳ quái, hơn nữa cũng là gặp trên đường đi, cho nên hắn loại bỏ trường hợp này, có chăng chỉ là hiếu kỳ.
- Bần đạo trong bọc đúng là có chút đồ vật, không phải là không thể xem mà chỉ sợ sẽ dọa đến 3 vị mà thôi. - Khâu Xử Cơ nói xong bèn lạnh nhạt vận chân khí phất tay áo.
Một luồng khí nhanh chóng đánh tới bao vải, Xoạt...một tiếng một chiếc đầu lâu liền lăn ra nằm chỏng chơ trên bàn, bộ dáng ngơ ngác máu me đầy mặt, trông có phần khá khủng bố.
Lý Thiên Ngọc tuy biết trước nên không kinh ngạc chút nào, thế nhưng bụng dạ cũng hơi nao nao, dù sao trước giờ hắn toàn giết heo với cả có trông thấy đầu người máu me như thế bao giờ đâu, trừ mấy vụ tai nạn giao thông ra, mà khi đó cũng đứng xa mà trông, lần này cận cảnh hắn cũng hơi kinh.
Khâu Xử Cơ nhìn biểu hiện của hắn lại càng nghi hoặc vì không thấy mặt hắn biểu lộ ra chút nào kinh ngạc.
Tuy Lý Thiên Ngọc không ngạc nhiên nhưng anh em họ Quách-Dương liền cả kinh không nhẹ!
Lúc này vợ Quách Khiếu Thiên là Lý Bình bưng thức ăn ra chợt thấy trên bàn chiếc đầu lâu máu me đầy mặt liền kinh hãi hét lên, Quách Khiếu Thiên cũng gặp kinh bất loạn, chỉ nhanh chóng giơ tay ngăn trở không cho thị tới gần Khâu Xử Cơ.
Hai người sắc mặt liền âm trầm lại. Dương Thiết Tâm trầm giọng quát lớn: - Hóa ra là tên tặc đạo sĩ, giết người lung tung! Hôm nay phải giết ngươi!
Chợt thấy hắn vận chân khí xuống chân trái sau đó dẫm xuống đất, chiếc ghế đẩu liền bị phản chấn bật tung lên. Dương Thiết Tâm xoay người một vòng chân phải phát lực tung cước, chiếc ghế lao thẳng tới mặt Khâu Xử Cơ.
Lý Thiên Ngọc thì có vẻ thảnh thơi nhàn rỗi ngồi một bên, suýt chút nữa thì lấy trong sáng thần không gian ra vài bịch bỏng ngô vừa ăn vừa xem cho đã nghiền, phim chưởng miễn phí hắn thích!
Quay lại hiện tại, Khâu Xử Cơ, mặt không biểu tình, nhìn chiếc ghế lao với tốc độ bàn thờ tới liền vận nội công vào chén rượu hất một hất, rượu phía trong liền bay ra mang theo kình khí, công thẳng tới chiếc ghê.
Oành...! một tiếng, chỉ thấy chiếc ghế chia năm xẻ bảy, rượu trong chén dư kình không giảm tiếp tục bay tới, nếu Dương Thiết Tâm dính quả này chắc mặt hắn sẽ thủng như cái sàng.
Lâm nguy bất loạn Dương Thiết Tâm vội lộn một vòng ra sau từng giọt rượu mang theo chân khí sượt qua mặt hắn bay tới đục thủng vách gỗ, Dương Thiết Tâm tiếp tục lộn vài vòng tới góc gian nhà, chân khẽ gẩy, một thanh thiết thương từ trong bao vải bị hất tung lên xuyên phá nút buộc, hắn liền lao nhanh đưa tay tới chụp lấy, cầm cán thương.
Dương Thiết Tâm tỳ cánh tay sát vào hông xoay một vòng, mũi thương va chạm với chậu than liền mang theo vô số hỏa hoa văng thằng tới chỗ Khâu Xử Cơ, Khâu Xử Cơ cũng không dại mà đón lấy liền dẫm chân phi thân lao thẳng ra ngoài.
Trong lúc phi thân, tay hắn luồn ra sau liền rút kiếm. Lúc này, Dương Thiết Tâm đuổi theo tay cầm vào phần gần cuối của cán thương đâm tới, liền 3 phát hướng vào 3 đại huyệt trên người Khâu Xử Cơ là Ấn đường, Cụ khuyết, Đan điền.
Khâu Xử Cơ vừa né vừa vung kiếm trong tay, vừa gạt vừa đỡ, công thủ không lọt, hai người đánh gần như ngang tay nhưng Lý Thiên Ngọc ngồi xem thì khác, hắn nhìn ra được, Khâu Xử Cơ đây là nhường, hắn cũng biết mình bị hiểu lầm, cho nên không tung đòn sát thủ, chỉ múa kiếm chống đỡ đồng thời tìm sơ hở bức lui Dương Thiết Tâm.
Vừa bị Khâu Xử Cơ dùng kiếm gạt lui, Dương Thiết Tâm cũng không chịu thua bèn xử ra hồi mã thương, Dương Thiết Tâm phi thân bay tới, vừa bay vừa xoay người, thân thương bị nắm chặt cũng tùy thời xoay theo, trông như một chiếc khoan vậy.
Khâu Xử Cơ gặp phải đòn này, mắt cũng mở lớn, do vừa dùng lực gạt lui Dương Thiết Tâm hắn chưa kịp thu chiêu chân khí chưa kịp vận lên, không còn cách khác, hắn bèn dâm chân lùi về phía sau, phía trước Dương Thiết Tâm thế công mãnh liệt xoắn tới, Khâu Xử Cơ lúc này khí đã hồi, liền hoành kiếm trước ngực, hai trân trùng xuống vận khí chống đỡ.
Chỉ thấy “Keng!!!” Một tiếng mũi thương liền xoắn tới va chạm vào thân kiếm, thế công không giảm liền khiến Khâu Xử Cơ phải lùi ba bước mới hóa đi hết lực.
Khâu Xử Cơ lúc này đã nhận ra đây là thương pháp của Dương gia, chuẩn bị ngừng tay, tuy nhiên Dương thiết Tâm thì khác, hắn vẫn chưa biết rõ tên đạo sĩ này là ai, liền đề thương tiếp tục công tới.
Lý Thiên Ngọc lúc này cũng xem đủ rồi, hắn hoàn toàn nhận rõ được thực lực hiện giờ của mình ở đâu, xem hai người kia giao thủ, trong mắt hắn như những đứa trẻ vung vẩy cây gậy, chậm chạp hết sức.
Lý Thiên Ngọc liền moi ra một viên kẹo dynamite rồi cong tay búng ra, viên kẹo liền lao ra liền văng trúng mũi thương của Dương Thiết Tâm làm hổ khẩu hắn tê rần suýt nữa liền cầm không chắc.
- Hai vị ngừng tay đi, ta nghĩ chắc việc này cũng chỉ là hiểu lầm! - Dương Thiên Ngọc nói.