Chớp mắt, trước mặt Lý Thiên Ngọc chợt xuất hiện một người đàn ông chừng hơn 40, râu tóc ngả xám bạc, thắt túm tùy ý để xõa ra sau, trông rất phiêu dật, mặc dù tuổi đã bước sang trung niên nhưng trông vẫn rất phong độ, đặc biệt có nam nhân vị.
Hai tay chắp phía sau, một tay cầm bích lục ngọc tiêu, mở miệng nói:
- Khách từ xa tới thứ Hoàng mỗ không tiếp đón từ xa! Không biết các hạ đến có việc gì!?
- Hoàng đảo chủ khách khí! Tại hạ quấy rầy đảo chủ yên tĩnh thật không phải! - Lý Thiên Ngọc cũng biết Hoàng Dược sư không câu nệ lễ tiết nói chuyện có chút tùy ý không thèm nể mặt tuy nhiên hắn không tức giận mà vẫn khách khí nói.
- Tuy nhiên, Hoàng đảo chủ! Nghe thiên hạ đồn đại, võ lâm cao thủ, ngũ tuyệt đứng đầu, trong đó đặc biệt có Hoàng Dược sư Hoàng đảo chủ, không những võ công cao cường, y thuật, luyện đan, kỳ môn độn giáp, tinh tượng bát quái, thi, từ, ca, phú môn nào cũng dẫn đầu thiên hạ. Tại hạ, thật sự khâm phục! - Lý Thiên Ngọc lại ca ngợi Hoàng Dược sư một phen, hắn cũng không nói quá, Hoàng Dược sư cũng xác thực có chân tài thực học.
- Ấy! Toàn do thiên hạ nói quá mà thôi! Không dám tự xưng đứng đầu! - Hoàng Dược sư cũng không nhận vỗ mông ngựa nhưng giọng điệu khách khí hơn một chút bèn vừa xua tay vừa đáp.
- Hoàng đảo chủ! Ta thì không cho là vậy, nếu xác thực trong thiên hạ này có người nào bác học đa tài, vậy chỉ có thể là Đào hoa đảo - Hoàng Dược sư mà thôi. - Lý Thiên Ngọc nói.
- Hơn nữa, Hoàng đảo chủ âm luật tinh thông, đặc biệt tài thổi tiêu có một không hai, Lý mỗ cũng có nghiên cứu về âm luật, hôm nay đặc biệt đến bái phỏng, muốn cùng Hoàng đảo chủ luận bàn một phen, không biết Hoàng đảo chủ có thể bớt chút thời gian rảnh rỗi hay không!? - Lý Thiên Ngọc không chờ Hoàng Dược sư đáp lời mà lại tiếp tục nói.
- Vậy phải xem ngươi có xứng hay không!? Hoàng Dược sư ta xưa nay không có thói quen cùng kẻ bất tài luận bàn! Hừ! - Hoàng Dược sư giọng điệu vẫn không đổi nói.
Lý Thiên Ngọc cũng biết tính tình Hoàng Dược Sư cổ quái, cũng không nổi giận, dù sao người ta không lâu trước đó trên đỉnh Hoa sơn luận kiếm, được xếp vào 5 người có võ công đệ nhất thiên hạ, danh xưng ngũ tuyệt, không phải ai cũng có tư cách luận bàn, nếu không a miêu a cẩu ở đâu tới cũng tiếp vậy quá là hạ giá cái danh hiệu ngũ tuyệt sao!?
Cho nên Lý Thiên Ngọc lúc này tâm tình cũng vẫn bằng phẳng như nước hồ thu, trong lòng thì nghĩ:“Chậc! Nghe Hoàng Lão tà bày ra điệu bộ này, ta mà không lộ một tay vậy cũng quá bị người khinh thường rồi!“.
Nghĩ đến đây hắn liền nói:
- Lý mỗ trên giang hồ đúng là không có chút danh tiếng gì, hôm nay đột nhiên lên đảo muốn luận bàn với Hoàng đảo chủ cũng có phần vọng động. Như vậy đi! nếu Hoàng đảo chủ cảm thấy tại hạ không xứng có thể ra tay thử năng lực của tại hạ, xem tại hạ có hay không tư cách cùng đảo chủ luận bàn.
- Bất quá! Nếu Tại hạ chẳng may vượt qua thử thách của Hoàng đảo chủ như vậy ta đương nhiên có tư cách cũng có thể coi như là khách nhân, nói đi cũng phải nói lại, Hoàng đảo chủ như vậy thất lễ với khách nhân liệu có nên chẳng!? - Lý Thiên Ngọc, khóe miệng hơi nhếch khích tướng nói.
- Tốt! Hiện tại nếu các hạ trong vòng ba trăm chiêu mà bất bại, Hoàng mỗ đồng ý âm luật luận bàn, còn có thể đáp ứng ngươi một việc. - Hoàng Dược sư tuy biết Lý Thiên Ngọc khích tướng nhưng vẫn nói, hắn biết Lý Thiên Ngọc có chút bất phàm nhưng cũng không tin một người còn trẻ như vậy có thể qua được ba trăm chiêu của hắn. Hắn cũng có tự tin vào bản sự của chính mình.
Nói xong, Hoàng Dược sư một tay cầm ngọc tiêu chắp sau lưng, một tay liền xoay chuyển, đầu ngón tay chập lại như kiếm, lại đánh ra như chưởng, ánh kiếm kèm theo hoa đào chợt hiện, một bộ Lạc anh thần kiếm chưởng lưu thủy hành vân xuất ra liền công về hướng của Lý Thiên Ngọc.
Bộ chưởng pháp này được sáng tạo ra từ kiếm chiêu, lấy tay thay kiếm đánh ra thành chưởng mang theo hoa đào bóng ảnh thật mỹ lệ, không hổ tuyệt học của Đào hoa đảo chủ.
Chỉ thấy lúc này Lý Thiên Ngọc một tay chắp phía sau, tay còn lại không gạt thì đỡ tạo thành một màn phòng hộ dày đặc, chỉ thủ không công, cũng không xuất toàn lực, thế nhưng Hoàng Dược sư cũng không có cách nào công phá vòng phòng ngự của hắn.
Thực ra nếu Lý Thiên Ngọc chỉ dùng thực lực ngang với Hoàng Dược Sư mà công tới thì hoàn toàn chẳng làm gì được Hoàng Dược Sư còn lộ ra điểm ngu dốt là không biết chiêu thức của hắn. Nội công hắn cao nhưng chiêu thức thì hoàn toàn mù tịt, cũng không thể sử dụng chiêu số âm hiểm như Liêu âm cước hay tất sát kỹ Đại thiên tịch diệt chỉ pháp mang ra đánh Hoàng Dược Sư được, cho nên việc tự làm mất mặt mình hắn cũng không làm.
Thấy đã qua gần trăm chiêu, Hoàng Dược sư không công mà lui sau đó rút bích lục ngọc tiêu liền triển khai ngọc tiêu kiếm pháp, Lý Thiên Ngọc lúc này cũng rút bạch ngọc tiêu phía sau lưng, tay phải cầm chắc ngọc tiêu, trái đâm phải đỡ, chỉ thấy lúc này bóng tiêu rợp trời.
Một bên công một bên thủ, người tới ta đi, hiển nhiên Lý Thiên Ngọc cũng không bị động nữa, mặc dù hắn không biết kiếm chiêu nhưng thỉnh thoảng gạt đỡ phòng thủ hoặc đâm vào điểm yếu để công tới cũng không làm bại lộ điểm yếu của mình, hắn áp chế thực lực cho nên hai người đánh ngang nhau.
Thấy vẫn không làm gì được Lý Thiên Ngọc, Hoàng Dược sư một bên tay phải cầm ngọc tiêu tiếp tục công tới, tay trái khẽ lật, ngón giữa gập lại, ngón cái đè lên, vận dụng chân khí liền phóng xuất Đạn chỉ thần công.
“sưuuu.....!!!” Một tiếng vang lên, Lý Thiên Ngọc cũng không bất ngờ, hắn vẫn luôn thầm đề phòng Hoàng Dược sư một ngón này, khẽ nghiêng đầu liền tránh.
Hoàng Dược sư thấy vậy liền bỏ tiêu dùng cước, tung ra một loạt thối ảnh, chính là Hoàng phong tảo diệp thoái pháp công hướng hạ bàn của hắn, Lý Thiên Ngọc vận Kinh lôi truy tinh bộ né tránh, để lại từng đợt tàn ảnh, Hoàng Dược Sư sau đó thấy tốc độ của hắn vậy mà cao, không tiếp tục cận thân bác đấu, liền bứt ra đề thân phóng lên ngọn cây, chân đạp cánh hoa đào, hai tay liên tục co lại vận lên Đạn chỉ thần công bắn ra hàng loạt, trông như như lưu tinh hỏa vũ.
Lý Thiên Ngọc không tiếp tục né tránh, tuy không xuất toàn lực, cũng không sử dụng kỹ năng giữ nhà của hắn, mà truyền chân khí vào bạch ngọc tiêu.
Đầu bạch ngọc tiêu liền hiện lên bạch quang kiếm khí mắt thường có thể thấy được, sau đó hắn liền quét một đường, khí kình bay ra như hình bán nguyệt phá tan thế công vũ bão của Hoảng Dược sư, sau đó dư kình còn thừa liền tiếp tục công tới.
Hoàng Dược sư thấy vậy liền vận công phi thân lên tránh, nguyên non nửa ngọn cây dưới chân hắn liền bị kình khí quét qua chém đứt, vết cắt sáng loáng như gương, thấy vậy Hoàng Dược sư liền kinh ngạc một trận, tuy hắn cũng có thể chém đứt ngọn cây nhưng cũng không thể làm được vết cắt như vậy, đủ thấy nội công Lý Thiên Ngọc cao tới đâu.
Tiếp đó, Hoàng Dược sư liền đáp xuống cách Lý Thiên Ngọc năm mét, hai tay cũng thả xuống ý muốn ngưng đấu, mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ niên kỷ còn nhỏ vậy mà nội công cao thâm như vậy, rất không tệ!
- Đa tạ Hoàng đảo chủ khen tặng! Tại hạ cũng chỉ dựa vào nội công mới thủ thắng, chiêu thức thực không có gì đáng nói toàn dựa vào bản năng của thân thể chống đỡ mà thôi. - Lý Thiên Ngọc khách khí nói.
- Vừa nãy ngươi chỉ dựa vào bản năng!? Chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi chiêu số mà chỉ dạy ngươi nội công sao!? - Hoàng Dược sư kinh ngạc nói.
- Đúng vậy! Ta được một lão nhân thu nhận làm đệ tử tuy nhiên ông ấy chỉ dạy ta nội công mà không dạy ta chiêu số, cũng không biết vì lý do gì. Còn âm luật là sau khi xuống núi ta mới nghiên cứu, lại nghe đồn Đông tà Hoàng Dược sư Đào hoa đảo Hoàng đảo chủ tinh thông âm luật, ta rất yêu thích nên mới muốn đến luận bàn với đảo chủ. - Lý Thiên Ngọc lại nói.
- Khó trách! Lão phu thấy ngươi thủ thì nhiều mà công thì ít, mỗi lần công tới toàn nhắm vào điểm yếu chiêu thức, hóa ra không biết chiêu số chỉ dựa vào bản năng! Thật kỳ lạ! - Hoàng Dược sư ngạc nhiên nói.
Hoàng Dược Sư nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng hắn thì kinh đào hải lãng, phải biết hắn luyện công bao nhiêu năm a, kiến thức của hắn có thể nói không ngoa là độc bộ thiên hạ, vậy mà tên thanh niên này bây giờ mới bao lớn!? Chiêu số hắn sáng tạo ra, trải qua biết bao thiên truy bách luyện, nói là khổ luyện cũng không quá, hắn tự nhận rằng điểm yếu cực nhỏ và khó bị phát hiện vậy mà tên thanh niên này có thể bằng vào bản năng mà công tới, phải nói thật sự quá tài giỏi.
Lý Thiên Ngọc hắn cũng chẳng biết Hoàng Dược Sư nội tâm chấn kinh đến đâu, mà có biết hắn cũng chỉ cười nhạt mà thôi, còn về âm nhạc hắn cũng không nói láo, hắn yêu thích âm nhạc là thật, chẳng qua ngày trước học hành cũng cố gắng lê lết mãi mới qua được đại học, thời gian đổ hết vào đấy rồi làm gì còn lúc nào mà đi học nhạc, sau này ra trường phải suốt ngày lo kiếm việc làm, đầu óc đâu ra mà để ý đến âm nhạc, đến khi hắn chán nản ở nhà làm neet thì cũng quăng luôn cái sở thích này.
Nhưng giờ có cơ hội thì hắn vẫn muốn học, không những thế còn muốn phải thật giỏi, nếu không thật quá lãng phí cơ hội mà hắn được trao cho này.
- Hoàng đảo chủ! Khi nãy chúng ta giao hẹn, ngài vẫn còn giữ lời chứ!? - Lý Thiên Ngọc cười cười mà nói.
- Đương nhiên! Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, Hoàng Dược sư đã nói ra là giữ lời, tiểu huynh đệ có chuyện gì cứ nói.
........................................còn tiếp!!!