Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 115: Chương 115: Kakuzu, chết!




Lý Thiên Ngọc nhanh chóng thuấn thân đến bên cạnh bốn người nói:

- Thế nào rồi?

- Ba người bọn họ đều chậm chân một chút… - Asuma cau mày nói.

- Không sao, may mà em có trữ chút đan dược, tuy không lành ngay được nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau đó hắn nhét cho mỗi người một viên quý thể đan, lại tiếp tục hướng Asuma nói:

- Thầy Asuma, thầy đem ba người bọn họ lùi ra đi…

- Được!

Asuma cũng không già mồm, hắn cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ, nhanh chóng mang theo ba người lùi xa chiến trường.

Đợi cho Asuma đi khuất hắn nhìn về phía Kakuzu, “phốc” một tiếng, thân ảnh Lý Thiên Ngọc đã áp sát, sau đó tung ra một cước cực nhanh…

- Rầm…!!!

Thân thể Kakuzu do mất đi trái tim hệ thổ, khiến hắn không còn dùng được thổ thuật để cố hóa thân thể, một cước này là Kakuzu lĩnh trọn hoàn toàn, thân thể hắn bay tới đụng sụp một loạt kiến trúc đã đổ nát không còn hình hài lại càng khiến nó tả tơi hơn nữa, đồng thời bụi đất cũng bay tứ tán che khuất cả bầu trời.

- Chi chi…chi….

Bàn tay Lý Thiên Ngọc vang lên từng đợt tiếng rít chói tai như ngàn con chim cùng cất tiếng…

- Vụt!

Thân ảnh hắn lại một lần nữa biến mất, xuất hiện ngay tại nơi Kakuzu đang nằm.

- Phập!

Nhếch miệng cười, Lý Thiên Ngọc đang đinh ninh Kakuzu liền bị hắn đâm nát tim thì…

- Póc…

- Ảnh phân thân!?

Không nghĩ tới, Kakuzu không biết từ lúc nào đã sử dụng ảnh phân thân, cộng thêm thuật thế thân thế chỗ mà Lý Thiên Ngọc cũng không phát hiện ra, có lẽ là lúc khi đám khói bụi bốc lên mù mịt che kín tầm mắt, cho dù là Sharingan cũng không thể nhìn thấu…

Ngay lập tức cảm nhận áp lực truyền tới, Lý Thiên Ngọc lao ra khỏi chỗ đứng hiện tại, tiếp theo đó:

- Ầm….!!!

Một đạo lôi quang kinh người bắn tới từ miệng một trong ba con quái vật đen xì đánh xuống khiến mặt đất lại một lần nữa bị cày xới, lần này còn thảm hơn cả lúc trước…

Đến hiện tại, nguyên một khu vực toilet công cộng đẹp đẽ đã bị san thành bình địa, mặt đất lỗ chỗ đầy ổ trâu, ổ voi, thêm một cái hố bom to tướng.

Nhìn về phía Kakuzu đang đứng cùng ba con quái vật tạo thành thế vây quanh, muốn tấn công hắn trước hết phải vòng qua ba con quái này.

- Xem ra phải xử lý mấy con quái vật kia của ngươi trước mới được, phiền phức thật… - Lý Thiên Ngọc nói thầm.

Ngay sau đó, hắn giơ lên một bàn tay, một đám cát như một tấm màn, từ phía sau chụp lên bao lấy cả ba con quái vật mặt nạ và Kakuzu thành một cái kén, bàn tay hắn sau đó xiết lại:

- Quan tài sa mạc.

- Phong độn, đại đột phá…

Từ bên trong, miệng một con quái hệ phong phun ta một phong áp thổi tung một bên bề mặt cái kén, từ đó liền thoát ra nhưng chờ đợi bọn hắn là một đám băng châm, hơn nữa chỉ là món tráng miệng, phía sau còn nguyên một ngọn giáo băng lao tới, chính là băng độn nhẫn thuật mà Lý Thiên Ngọc đạt được khi giết Haku.

Do bất ngờ, Kakuzu đã không kịp né tránh, cũng không có thời gian kết ấn thi triển thuật thức vì ngọn giáo băng đã tới gần trước mặt, không còn cách nào khác là lôi một con mặt nạ quái ra làm bia đỡ đạn.

- Phập…!!!

Giáo băng xuyên thủng chiếc mặt nạ, dư lực không giảm tiếp tục đâm về phía Kakuzu, nhưng dù sao có được thời gian giảm xóc, cho nên Kakuzu liền né được.

Để ý một chút liền phát hiện, con quái vừa chết thay Kakuzu chính là trái tim mang thuộc tính lôi, như vậy hắn liền chỉ còn lại phong, hỏa và thủy.

Kakuzu nhanh chóng kết ấn, ba con quái liền há ra miệng rộng, từng đạo từng đạo ánh sáng bắn tới, có phong cầu, còn có hỏa cầu bắn tới, Lý Thiên Ngọc nhanh chóng di chuyển né tránh, tuy nhiên số lượng quá lớn hơn nữa nổ sát cạnh nhau, bản thân hắn cũng không có sử dụng kinh lôi truy tinh bộ mà chỉ sử dụng sharingan, cho nên đôi lúc cũng dính một hai phát.

Cơ thể hắn tuy là ngạnh kháng Thiên phẩm hạ cấp vũ khí, đám hỏa cầu dù đánh trực diện bùng nổ ra thì hắn vẫn có thể chịu được, chỉ là như muỗi đốt inox thôi, nhưng đám phong cầu thì khác, phải biết đám phong cầu này là phong áp trải qua áp súc nén lại chỉ cỡ nắm tay, đánh lên cơ thể tuy không thể rụng mất miếng thịt nào của hắn nhưng cmn thật rất đau a…

Mà phong cầu dạng này, một số thuật như thủy bích, thổ bích, hay mấy loại thuật phòng ngự hắn biết hiển nhiên là vô pháp chống đỡ, kể cả sa độn tuyệt đối phòng ngự mà gặp một đám phong cầu thế này cũng bị mài chết.

Lý Thiên Ngọc có chút bực mình, hơn nữa phong cầu cùng hỏa cầu trộn chung một chỗ còn khiến uy lực gia tăng, bản thân hắn nếu cắm đầu lao tới hiển nhiên trúng không chỉ 1,2 trái đơn giản như vậy, còn nếu đứng xa không áp sát được Kakuzu thì khác quái nào bia ngắm di động cho hai con quái của hắn tập bắn.

Lúc này Asuma cũng đã trở về sau khi đưa ba người kia đến một nơi an toàn, nhưng hắn chính là đứng ngoài xem vì dù sao chiến đấu như vậy hắn không xen vào được, hơn nữa hắn cũng không có cơ thể kinh khủng như Lý Thiên Ngọc, dính một phát phong cầu bảo đảm trên thân liền thủng một lỗ ngay…

Vừa né tránh Lý Thiên Ngọc vừa nghĩ đối sách, đối với phương pháp ngạnh kháng thì bị hắn loại bỏ ngay từ vòng gửi xe, hắn cũng không phải thích tự ngược, dù sao cũng đau a…còn sử dụng Kinh lôi truy tinh bộ thì tốc độ hắn tăng cao cũng né tránh được sau đó tung ra đại sát chiêu thì có chút dùng dao mổ trâu giết gà, chợt nghĩ đến bản thân có Kamui kia mà, tại sao không thể giống như Obito cơ chứ?

Sau đó, hắn nhanh chóng thực hiện ý nghĩ của mình…

Quả nhiên, nếu gặp trường hợp không né được, hắn liền dịch chuyển phần thân thể chỗ đó vào trong không gian Kamui, phía bên ngoài, Kakuzu chỉ thấy một đám hỏa cầu cùng phong cầu đều bắn xuyên qua thân thể Lý Thiên Ngọc như thể cơ thể hắn không tồn tại vậy.

- Amaterasu…!!!

Con ngươi Lý Thiên Ngọc, đồng tử liền xoay trong, một đám lửa đen trống rống xuất hiện rơi vào trên thân hai con quái vật lẫn Kakuzu.

Hai con quái liền dãy dụa thảm thiết muốn nhờ đó thoát khỏi ngọn lửa, nhưng chỉ phí công, lửa này cũng đâu phải lửa thường mà là một loại lửa dập không tắt, ngọn lửa đen như giòi trong xương liên tục thiêu đốt ăn mòn…

Kakuzu thì nhanh hơn một bước tạo ra một bức tường phòng hộ bằng nước như một quả cầu bằng nước, nhưng cũng chỉ có thể kháng cự trong giây lát rồi nhanh chóng bốc hơi, bất quá như vậy cũng đủ cho hắn có thời gian thoát ra, thế nhưng…

- Xoạt…phập…!!!

Từ ngực Kakuzu liền thò ra một bàn tay dính đầy máu tươi, xung quanh phát ra một lớp lôi điện trắng bạc, hắn cúi xuống nhìn chằm chằm lấy thứ đang nằm trong lòng bàn tay…chính là trái tim còn lại của hắn.

- Làm thế nào, ngươi…có thể…nhanh như vậy… - Kakuzu trong miệng máu tươi từng dòng chảy ra nói.

- Cái này ngươi không cần biết, chỉ cần biết ngươi xong rồi. - Lý Thiên Ngọc lạnh nhạt nói.

Bàn tay từ lồng ngực rút ra mang theo một đám máu tươi dính sền sệt, trong tay quả tim vẫn còn đang đập, Lý Thiên Ngọc ngay tại trước mặt Kakuzu liền bóp nát nó.

Kakuzu thân thể đổ ập xuống như một cây chuối bị phạt gốc, từ khi trái tim bị bóp nát cũng là lúc hắn trút hơi thở cuối cùng.

Lý Thiên Ngọc chính là sử dụng phi lôi thần thuật, khi nãy phóng ra băng châm hắn đã để lại thuật thức trên chúng sau đó mới phóng đi, một cái trong số đó liền nằm ngay phía sau chỗ vị trí Kakuzu đứng, không phải là hắn ném trượt mà cố tình nhắm vào đó mà ném, đây chính là kế hoạch của hắn, trước tiên là cầm cố khiến Kakuzu không thể né tránh mà buộc phải sử dụng một trong ba con quái làm bia đỡ, cũng một phần là để đánh lạc hướng hắn, sau đó tấn công trực diện tiêu diệt hai con quái và áp chế Kakuzu bằng Amaterasu, khi hắn lùi về phía sau chính là lúc tính mạng hắn kết thúc.

- Đinh! Ký chủ giết chết Kakuzu - Thiên cảnh tứ trọng, điểm kinh nghiệm tăng 34%, 44 triệu hối đoái điểm.

Hệ thống ứng thanh thông báo, Lý Thiên Ngọc liền mở ra bảng thuộc tính nhân vật:

* Nhân vật: Lý Thiên Ngọc

* Cấp: 45 (Thiên cảnh ngũ trọng) (kinh nghiệm: 56%)

* Kỹ năng: Sáng thần điển.

* Nghề nghiệp: Trù sư cấp 2, Đan sư cấp 4, Y sư cấp 7, Đoán tạo sư cấp 1, Tuần thú sư cấp 1.

* Danh hiệu: Đồ tể giết heo

* Trang bị: Dao phay, Bạch ngọc tiêu, Hoàng phong nhuyễn giáp.

* Sủng vật: Bạch Tuyết, Tiểu Hồng, Shukaku, Matatabi, Songoku, Kokuou, Gyuuki.

* Tọa kỵ: Không

* Điểm kỹ năng: 56

* Hối đoái điểm: 388.853.993

- Chậc! Cứ cái đà này, dù giết hết 6 tên pain đi chăng nữa đoán chừng cũng chỉ tăng đến 1,2 cấp thôi, không biết Madara sau khi phục sinh bằng uế thổ chuyển sinh thì mạnh bao nhiêu nữa… - Lý Thiên Ngọc vừa tra xét vừa lầm bầm nói.

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, thì bị một giọng nói cắt đứt:

- Này, Tengoku…không sao chứ?

Lý Thiên Ngọc quay sang, thì ra là Asuma, hắn liền đáp:

- Em không sao, chúng ta chuẩn bị trở về làng thôi, chuyện ở đây cũng xong rồi.

- Ừ, như vậy đi thôi, đến chỗ Shikamaru sau đó chúng ta liền trở về. - Asuma gật đầu nói.

Asuma cũng không để ý rằng giọng điệu hắn đã khác hẳn lúc trước tùy ý như vậy, dù sao chứng kiến một tên mạnh như Kakuzu mà còn bị Lý Thiên Ngọc xử đẹp, một phần là bởi vì biết được hắn là đội trưởng ANBU, còn phần lớn chính là vì tôn trọng cường giả.

….

Trong một căn phòng, hai thân thể trần chuồng đang cuốn lấy nhau, một người trong đó rên rỉ, thở gấp liên tục, chính là Lý Thiên Ngọc và Tsunade, đây đã là ngày thứ hai kể từ khi hắn trở về làng.

Mưa tạnh mây tan, Tsunade nằm sấp tựa đầu vào ngực hắn nghe lấy nhịp tim đều mà hữu lực, trong lòng một mảng an ổn, ấm áp lại có một chút thư giãn thích ý…

- Tengoku, trong vòng mấy ngày gần đây một trong các cơ sở ngầm đã báo về là trông thấy Sasuke rời khỏi hang ổ của Orochimaru. - Tsunade nói.

- Chậc, như vậy có nghĩa là Orochimaru đã bị giết, còn người truyền tin chắc là Jiraiya rồi nhỉ!? - Lý Thiên Ngọc khóe miệng câu lên nói.

- Đúng, nhưng đến Orochimaru cũng bị giết, Sasuke mạnh thế sao? - Tsunade cũng hơi khó tin bèn mở miệng hỏi.

Lý Thiên Ngọc nhéo nhéo bộ ngực kiều nộn khiến Tsunade suýt nữa thì cướp cò lần hai rồi mới thản nhiên nói:

- Nghĩ đến chắc Orochimaru cũng là bị giết trong tình trạng suy yếu, nói là bị giết chứ hắn vẫn chưa chết đâu, tên này sống dai lắm.

- Nói thế là thế nào? - Tsunade lại hỏi.

- Orochimaru hắn thực sự đã gần đạt được sự bất tử, bằng một loại cấm thuật được hắn sáng tạo ra cho phép linh hồn hắn ở lại thế giới này, chỉ cần có chakra và tế bào là hắn có thể sống lại, dai như con gián vậy đó. - Lý Thiên Ngọc cảm thán nói.

- Ừm, còn về phía Akatsuki vẫn chưa có động tĩnh. - Tsunade lại nói.

- Có lẽ sắp tới thời điểm rồi. - Lý Thiên Ngọc gật đầu nói.

- À, Tsunade, nếu có một thời điểm Jiraiya muốn xâm nhập vào làng mưa thì nhớ ngăn hắn lại. - Lý Thiên Ngọc đột nhiên nhớ ra liền nói.

Tsunade hơi khó hiểu nhưng cũng chỉ nghĩ hắn là lo lắng cho Jiraiya gặp nguy hiểm mà thôi cho nên cũng gật đầu ý bảo đã biết, Lý Thiên Ngọc thực chất cũng hơi tiếc về cái chết của Jiraiya, hồi trước khi đọc bộ manga này hắn chính là cảm thấy như vậy, cho nên tiện đường nhắc nhở một hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.