Về đến lầu các chỗ của Hoàng Dược Sư, chỉ thấy hắn lúc này đang mỉm cười nói chuyện với một tiểu cô nương, dáng vẻ mười phần khả ái, đôi mắt to tròn, một vẻ tinh linh, tiếng cười như chuông bạc.
Lý Thiên Ngọc mặc dù chưa từng gặp nàng nhưng vừa mới nhìn thấy nàng là hắn có thể đoán ra nàng là ai, chính là Hoàng Dung a!
Hoàng Dược Sư thấy hắn một tay khoác eo Anh cô bước vào, ánh mắt có bao nhiêu cổ quái liền có bấy nhiêu cổ quái, khóe miệng nhếch lên tràn đầy tiếu ý, tuy hình dáng Hoàng Dược Sư lúc bình thường phong độ thành thục, nam nhân mười phần trầm tĩnh nhưng khi nhìn về tình cảnh hai người trước mắt hắn chỉ muốn bật cười.
Trong lòng thì không ngừng nói:”Cừ thật! Không nghĩ tên tiểu tử này thần tốc như vậy, có thể chân trước chân sau thông đồng với Anh cô cho Chu Bá Thông đội nón xanh”.
Cũng đúng, lúc mới đến hai người còn có chút khoảng cách, cử chỉ không có chút nào gọi là thân mật, vậy mà đến gặp Chu Bá Thông xong trở về liền cái dạng này đã thế còn liếc mắt đưa tình với nhau, không có chuyện mới lạ.
Hoàng Dược Sư cũng một thân tà tính chẳng coi chuyện này có gì là không được, nếu Lý Thiên Ngọc có bản lĩnh, người ta chọn hắn mà không chọn Chu Bá Thông cũng là hợp tình hợp lý cho nên Hoàng Dược Sư cũng không quá để ý.
Một thoáng sau, Hoàng Dược Sư đã trở lại bình thường, Lý Thiên Ngọc lúc đầu thấy hắn có chút khác lạ nhưng cũng không quá quan tâm, cho tay vào ngực áo liên hệ rương chứa đồ, khi tay hắn rút ra đã mang theo một quyển sách, chính là Cửu âm chân kinh quyển thượng.
- Hoàng Đảo chủ! Như đã hứa đây là Cửu âm chân kinh!
- Được! Đa tạ tiểu huynh đệ, cuối cùng lão phu cũng hoàn thành tâm nguyện của Phùng Hằng!
Hoàng Dược Sư mừng rỡ nói sau đó liền đi tới phần mộ của Phùng Hằng, ba người cũng theo sát tại phía sau, khi đến nơi, Hoàng Dược Sư tròng mắt hơi đỏ, dứt khoát liền châm lửa đốt hai phần Cửu âm chân kinh, ba người thắp nhang cho Phùng Hằng.
Phải nói đến Hoàng Dược Sư chính là như vậy, thiên hạ có biết bao nhiêu người, người tranh ta đoạt, hung hăng chém giết để giành lấy Cửu âm chân kinh, Hoàng Dược Sư có được nó, đọc cũng chẳng thèm đọc mà dứt khoát nói đốt liền đốt không có một tia chần chừ do dự, thế mới thấy được bản sắc anh hùng không ai khác ngoài Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dung mặc dù cũng mới chỉ bảy tuổi tiểu nha đầu nhưng thực sự rất thông minh hiểu lòng người, liền đi tới an ủi Hoàng Dược Sư, mặc dù nước mắt lưng tròng hoàn toàn chẳng có tý thuyết phục nào nhưng tâm ý con gái Hoàng Dược Sư sao mà không hiểu cho nên nhẹ nhàng xoa đầu này gật đầu ý nói không sao.
Ban đầu Lý Thiên Ngọc đến đây cũng có ý muốn thu tiểu nha đầu này nghĩ đến Hoàng Dược Sư cũng không phản đối nhưng khi nhìn đến tình cảnh hai cha con, lại nghĩ nếu mang Hoàng Dung đi, một mình Hoàng lão tà cô độc sống trên đảo đào hoa cũng khiến ý nghĩ này của hắn hoàn toàn dập tắt.
Nữ nhân trên thế gian có rất nhiều, hắn cũng không tính toán gặp ai cũng thu, nếu vậy mỗi ngày còn không phải một việc đau đầu sao, nữ nhân nhiều cũng phải có phúc mới hưởng thụ được.
Từ biệt hai cha con Hoàng Dược Sư, lên thuyền trở về đất liền, lại tiếp tục cưỡi ngựa cùng Anh cô về đến Ngưu gia thôn, hắn dự định sau khi hoàn tất liền rời đi thế giới này.
Anh cô sau khi cùng hắn làm chuyện tình mà ai cũng biết là chuyện gì rồi ấy mà, hắn cũng đem nàng vào sáng thần không gian, qua một hồi tiếp nhận hệ thống truyền tải ký ức và thiêm ước khế ước linh hồn, Anh cô đã chính thức gia nhập thủy tinh cung của hắn, Lý Thiên Ngọc hoàn toàn không còn bí mật gì dấu diếm nàng nữa.
Về đến đây, mọi người trông thấy thái độ mập mờ của hắn đối với Anh cô cũng đoán ra phần nào, Thu nhi cũng không tỏ ra ghen ti hay đố kỵ chút nào, dù sao thông qua hệ thống nàng biết hắn sau này sẽ trở thành thần, mà bên cạnh thần sẽ không thiếu nữ nhân bầu bạn, nếu suốt ngày tranh đấu vậy cũng quá mệt mỏi chẳng thà làm chuyện có ích hơn.
Hơn nữa Thu nhi cũng không có tâm tranh đấu, chỉ cần hắn trong lòng có nàng vậy là nàng đã thỏa mãn rồi.
Anh cô còn có Thu nhi hoàn toàn tiếp nhận, liền xưng hô lẫn nhau làm tỷ muội, Lý Bình thì bình thản, Bao Tích Nhược thì có chút hâm mộ, hai người tuy là đối với hắn có cảm tình nhưng cũng không đến mức yêu, hơn nữa hai người đều đã có con, không thể không giữ lễ nghĩa.
Tiểu Niệm Từ thì hắn cũng đã thu vào sáng thần không gian, sau này cũng trở thành nữ nhân của hắn, nàng một thân một mình không có vướng bận gì cũng rất dính với Lý Thiên Ngọc.
Một đêm trôi qua, sáng sớm thức dậy, thấy bên cạnh là hai nữ nhân thân thể non mềm, da thịt trắng nộn, toàn thân xích lõa, đồi núi trùng điệp như ẩn như hiện làm hắn có chút phản ứng buổi sáng a!
Cúi đầu khẽ hôn mỗi người một cái, Lý Thiên Ngọc nhẹ nhàng rời giường sau đó lại phủ chăn lên che đậy đi hai thân thể đầy dụ hoặc kia.
Phải nói tối hôm qua nhất long song phượng có chút điên cuồng, từ lúc tối một mạch đến quá nửa đêm, hao hết toàn bộ thể lực, hai người nữ nhân song song mà đánh trống lui binh, mệt mỏi mà thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Lý Thiên Ngọc làm một hồi vệ sinh buổi sáng xong xuôi liền đi ra phía sân, lúc này hai tiểu tử kia cũng khá chăm chỉ luyện công, Dương Khang thì đang cầm kiếm gỗ diễn luyện Toàn chân kiếm pháp, Quách Tĩnh thì xếp bằng thổ nạp tu luyện toàn chân tâm pháp.
Quách Tĩnh tên tiểu tử này mặc dù học chiêu số có chút làm khó hắn nhưng tu luyện nội công tâm pháp đạo gia của Toàn chân giáo thì không ai có thể so bì hắn, vì người bình thường trong lòng thường có rất nhiều tạp niệm, dù nhập định cũng không nhất định xua đuổi được hết có chăng chỉ là áp chế, còn tên ngốc này thì hoàn toàn không suy nghĩ bất cứ thứ gì, bảo hắn làm thì hắn làm cho nên rất dễ dàng nhập định, tu luyện nội công tiến triển rất nhanh a!
Khâu Xử Cơ đứng một bên gật đầu có chút hài lòng đối với biểu hiện của cả hai tên tiểu tử, thấy Lý Thiên Ngọc đến liền gật đầu cười một phen chào hỏi.
Lý Thiên Ngọc cũng đáp lại sau đó đứng một bên đợi, qua một khoảng thời gian, Dương Khang thì đã diễn luyện xong, tiểu tử ngốc Quách Tĩnh cũng từ trong nhập định tỉnh lại.
Lại một phen chào hỏi đối với hai tên tiểu tử, kiểm tra một phen, Dương Khang đã Phàm cấp nhị trọng tức lv.2, Quách Tĩnh mặc dù không học chiêu số nhưng lại còn cao hơn Dương Khang đã là Phàm cấp tam trọng lv.3, hắn có chút gật đầu, học một tháng mà đạt được như vậy cũng không tệ.
Khâu Xử Cơ lúc này cũng kết thúc truyền thụ ngày hôm nay cho nên cáo từ rời đi, Lý Thiên Ngọc khách khí một phen, đợi Khâu Xử Cơ đi rồi liền gọi hai tên tiểu tử tiến tới, đứng một bên nói:
- Hai tên tiểu tử các ngươi biểu hiện rất không tệ, hôm nay Lý thúc cũng có một số thứ truyền thụ cho các ngươi.
- Lý thúc thúc, nghe mẫu thân nói người rất mạnh a! Không biết Lý thúc trên giang hồ xếp thứ mấy!?
Dương Khang liền hỏi, tiểu tử này dám giở cái trò thông minh vặt ra với hắn, Dương Khang nghĩ gì hắn còn không biết vậy thì quá mất mặt rồi, chẳng phải là muốn khích bác để tâm lý tranh cường háo thắng của hắn nổi lên sau đó tuôn một đống công pháp võ kỹ ra dạy sao!? Lý Thiên Ngọc buồn cười, trong lòng thầm nghĩ:”Tên tiểu quỷ này cũng thật là! Trứng đòi khôn hơn vịt sao!?”
Còn tiểu tử ngốc Quách Tĩnh thì vẫn ngu ngơ không hiểu, chỉ nghĩ rằng Lý Thiên Ngọc rất mạnh mà thôi, mẫu thân Lý Bình của hắn cũng từng nói cho hắn nhưng hắn cũng không chính xác rõ ràng vị Lý thúc của mình là mạnh như thế nào cho nên cũng tò mò một trận.
Chỉ thấy lúc này Lý Thiên Ngọc nhìn Dương Khang làm hắn có chút chột dạ, tuy nhiên vị Lý thúc này mặc dù bản lĩnh cao những cũng gần gũi hòa ái nên hắn cũng không qua sợ hãi, cũng như Quách Tĩnh tò mò, dù sao cũng vẫn còn là trẻ con, dù có thông minh đến đâu, tâm tính cũng mang theo đặc thù của trẻ con a!
Lý Thiên Ngọc một hồi liền nói:
- Ta trên giang hồ tựa như cũng có chút danh tiếng, cũng không biết xếp thứ mấy!
- Vậy Lý thúc ngươi mạnh có bằng Ngũ tuyệt không!? Ta nghe sư phụ nói Ngũ tuyệt là đương thời mạnh nhất năm người! - Dương Khang lại nói.
- Đúng a! Ta cũng nhớ sư phụ có nói như vậy, còn có sư phụ cũng nói người còn mạnh hơn lão nhân gia nữa. - Quách Tĩnh cũng mau mồm mau miệng ngây thơ nói.
- Ngũ tuyệt ấy hả!? Ta chính là treo đánh ngũ tuyệt, hai tên tiểu quỷ các ngươi nói xem ta mạnh hay không mạnh!? - Lý Thiên Ngọc buồn cười đáp.
Chỉ thấy hai tên tiểu quỷ ngây người, trợn mặt há hốc mồm.
Một lúc sau hai người bọn chúng mới hoàn hồn, Dương Khang liền biểu lộ không tin liền nói:
- Lý thúc! Mặc dù ta biết người rất mạnh nhưng cũng không cần khoác lác như vậy a!? Ngươi nói treo đánh ngũ tuyệt làm sao sư phụ không nói cho chúng ta biết!?
- Đúng a! Lý thúc, ngươi cũng không cần khoác lác nha, bọn ta cũng không có cười ngươi mà! - Quách Tĩnh tiếp tục ngây thơ vô số tội hùa theo nói.
Lý Thiên Ngọc có chút vừa tức vừa buồn cười, hai tên tiểu quỷ này còn nghĩ hắn xiaolin với bọn chúng, Lý Thiên Ngọc liền cười ha hả nói:
- Ta hỏi hai người các ngươi, nếu hai người các ngươi là ngũ tuyệt, bị người khác đánh bại, ngươi tuyên dương chuyện này ra ngoài sao!?
- Đương nhiên là không! Chuyện mất mặt như vậy nếu là ta, ta cũng không truyền ra ngoài, thế nhưng nếu Lý thúc đánh bại họ tại sao người không tuyên dương cho mọi người biết, như vậy chẳng phải tốt lắm sao!? - Dương Khang lại đáp xong lại hỏi lại hắn.
- Ta thấy không tốt lắm! Chuyện mất mặt như vậy tuyên dương ra ngoài vậy bọn họ chắc xấu hổ chết! Cái này không tốt a! - Quách Tĩnh thì lại nghĩ khác nói.
Lý Thiên Ngọc xem đến đây liền nhận ra sự khác nhau giữa Quách Tĩnh và Dương Khang, Quách Tĩnh tiểu tử này rất để ý đến người khác, còn Dương Khang hoàn toàn là không quan tâm, chỉ biết mình làm được điều gì tốt đều muốn người khác biết đến.
Cũng không phải nói Dương Khang tâm địa không tốt dù sao mọi chuyện không xảy ra, từ nhỏ sống ở nơi này cũng không phải nhung lụa xa hoa như nguyên bản, không thể nói hắn xấu.
Hai cách nghĩ không nói ai đúng ai sai, có chăng chỉ là quan điểm mỗi người, những hắn vẫn cần nhắc nhở hai tiểu quỷ này một lần, nghĩ vậy hắn liền nói:
- Đầu tiên! Ta nói ta đánh bại ngũ tuyệt là sự thật hơn nữa trong đó bốn người còn lại không nói Vương Trùng Dương đã chết từ lâu, Tây độc Âu Dương Phong không những bị ta đánh bại mà còn bị ta giết.
- Thứ hai! Danh tiếng đối với ta chỉ là thứ không đáng tiền, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hơn nữa mấy vị còn lại trong ngũ tuyệt ta đều biết, họ đều là những người đáng kính trọng trừ Vương Trùng Dương đã chết và Tây độc âm hiểm xảo trá ra, Đông tà, Nam đế, Bắc cái, mặt mũi họ ta vẫn phải cho.
- Nói như vậy cho hai tiểu quỷ các ngươi biết rằng Lý thúc trên thế gian này chính là đệ nhất cao thủ, ta truyền thụ các ngươi võ công tuyệt đối không thua cho mấy vị ngũ tuyệt.
- Dương Khang! Ngươi tên tiểu quỷ này thông minh ta biết, mặc dù là người không vì mình thì trời tru đất diệt nhưng ngươi cũng nên nhớ một điều, con người sống trên đời không thể chỉ sống cho riêng mình mà còn cho người khác.
- Quách Tĩnh thì thật thà chất phác, luôn suy nghĩ cho người khác, thế nhưng ngươi cũng không thể quá thật thà, đối với người khác, lời nói của họ ngươi chỉ luôn có thể tin ba phần, vì nếu ngươi quá tin người có lúc sẽ khiến ngươi lâm vào cục diện vạn kiếp bất phục.
- Cho nên nói hai người các ngươi làm huynh đệ, Dương Khang là đệ đệ thông minh hơn ca ca Quách Tĩnh nên về sau nhớ chú ý đến Quách Tĩnh nhiều hơn.
- Được rôi! Nói đến đây thôi, hai người các ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói.
- Còn bây giờ ta sẽ truyền thụ cho các ngươi Cửu âm chân kinh!
- Cửu âm chân kinh!!! x2 - Quách Tĩnh còn có Dương Khang đều nghi hoặc đồng thanh nói.
- Phải! Cửu âm chân kinh chính là thế gian này cao cấp nhất tuyệt thế võ công, các ngươi luyện nó sau này thành tựu bất khả hạn lượng.
- Tuy nhiên ta phải nhắc nhở hai tiểu quỷ các ngươi một điều là những điều ta dạy không được nói với bất kỳ ai, hơn nữa nếu sau này các ngươi dùng võ công một là khi dễ bách tính, hai là hãm hại người tốt, ta nhất định sẽ phế bỏ các ngươi, minh bạch chưa!? - Lý Thiên Ngọc nói xong liền tỏa ra ùn ùn sát khí.
- Ta, chúng ta minh bạch rồi Lý thúc! - Hai tên tiểu quỷ cảm nhật um tùm sát khí ập tới, toàn thân lạnh băng run rẩy, co rụt lại cổ lý nhí đáp.
- Tốt! Nghe cho kỹ ….!!
Sau một hồi truyền thụ xong xuôi, đợi hai tên nhóc hoàn toàn học thuộc lòng không sai một chữ toàn bộ hai quyển Cửu âm chân kinh, Lý Thiên Ngọc dặn chúng chăm chỉ tu luyện lại hối đoái 4 viên hoàng cấp cao cấp đan dược Phùng xuân đan, tiêu tốn bốn triệu hối đoái điểm, chỉ có một tác dụng chính là tăng lên 500 thọ nguyên, cho hai tiểu tử mỗi người dùng một viên xong liền cất bước rời đi.
Lại tiếp tục đem hai viên còn lại một cho Lý Bình, một cho Bao Tích Nhược ăn vào, bị hai người hỏi thăm một phen cũng chỉ nói rằng đây chỉ là thuốc bổ bình thường.
Đợi hai người ăn xong, Lý Thiên Ngọc nói rõ mục đích, chính là từ biệt, Lý Bình cùng Bao Tích Nhược mặc dù có chút không nỡ những cũng không có cách nào khác, hắn tâm lý đã quyết một bộ dạng không thể thay đổi, hai người cũng không biết làm sao chỉ đành ngậm ngùi mang theo hai tiểu quỷ tiễn biệt ba người Anh cô, Thu nhi, Lý Thiên Ngọc, hai tiểu tử cũng một hồi bùi ngùi không nỡ, vỗ vai hai tên tiểu quỷ dặn dò một phen, Lý Thiên Ngọc cùng hai nàng Thu nhi, Anh cô quay đầu bước đi.
Đi xa khoảng hơn 10 dặm, Lý Thiên Ngọc nhìn xung quanh không một bóng người liền thu hai nàng vào trong sáng thần không gian sau đó mở miệng nói:
- Hệ thống! Ta muốn trở về!!!
Một tia sáng lóe lên, Lý Thiên Ngọc thân ảnh biến mất tại Anh hùng xạ điêu thế giới.