Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 207: Chương 207: Trúc cơ linh dịch




Gia Liệt Gia tộc hôm đó, sau khi tin dữ tộc trưởng cùng thiếu tộc trưởng đều bị người giết, ai nấy bàng hoàng, trong lòng rung động không ngớt, bởi lẽ tộc trưởng của bọn họ là đại đấu sư a, tất cả mọi người sau đó như chim vỡ tổ, bắt đầu nhanh chóng cướp đoạt gia sản tẩu tán rời đi Ô thản thành, mỗi khắc đều nơm nớp lo sợ cừu gia đánh tới, nếu thật như thế thì chỉ sợ có muốn đi cũng không còn kịp nữa rồi.

Ngược lại Lý Thiên Ngọc cũng không có đối với Gia Liệt gia tộc tiến thêm một bước cử động, bởi trong mắt hắn Gia Liệt gia tộc chỉ như con kiến hôi không đáng chú ý.

Ngày hôm sau, Lý Thiên Ngọc đi theo Dược lão và Tiêu Viêm hướng về phía hậu sơn ngọn núi nằm kế bên Tiêu gia chính thức bắt đầu học tập luyện đan.

Từ trong nhẫn trữ vật, Tiêu Viêm lôi ra Diệp lan thảo, Tẩy cốt hoa, một viên mộc hệ ma tinh hạch cấp một bày ra trước mặt, viên ma tinh hạch này cũng không phải là cái viên được khảm trên chiếc thủ trạc mà Huân Nhi lấy được từ trong tay Gia Liệt Áo, bởi trước đó chính tay Lý Thiên Ngọc vì khinh bỉ Gia Liệt Áo mà bóp nát từ tám đời rồi, cho nên viên mộc hệ ma tinh này là từ trong cửa hàng của hắn moi ra tới, ngay cả Tử lan diệp thảo cùng Tẩy cốt hoa cũng là hắn bỏ ra, Tiêu Viêm tiểu tử này đương nhiên mặt dày ghi nợ.

Đối với một viên ma tinh hạch cấp một cùng mấy cọng dược thảo Lý Thiên Ngọc đi một chuyến vào ma thú sơn mạch muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cho nên không có để tâm tới, tổng cộng có một ngàn kim tệ, so với tài phú giàu đến chảy mỡ trong tay hắn chỉ như chín trâu mất một sợi lông, điều khiến hắn chú ý chính là hành động của Dược Lão lúc này.

Chỉ thấy Dược lão ra hiệu tiêu viêm bưng lên một thùng nước trong để ở một bên, sau đó lòng bàn tay khẽ lật bùng lên ngọn lửa trắng khiến nhiệt độ xung quanh đột nhiên ấm lên, bàn tay như nước chảy mây trôi đem từng cọng Tử lan diệp thảo ném vào bên trong…

Ngọn lửa trắng nhanh chóng cắn nuốt lấy từng gốc linh dược chỉ để lại một ít chất lỏng màu xanh biếc cỡ nắm đấm, tại bên trong nhiệt độ cao thiêu đốt không ngừng, từng đám tạp chất dần dần bị loại bỏ khiến chất lỏng càng lúc càng trở nên tinh khiết, thể tích cũng theo đó giảm dần, đến cuối cùng độ lớn chỉ như ngón tay.

Lại bỏ vào Tẩy cốt hoa, đồng dạng thiêu đốt tách ra tạp chất hòa trộn vào bên trong chất lỏng, tiếp theo chính là luyện hóa ma tinh…

Ba cây Tử diệp lan thảo, hai cây Tử cốt hoa cho tới một viên mộc thuộc tính ma tinh đều đã được Dược lão luyện hóa hoàn tất, toàn bộ quá trình kéo dài gần một canh giờ, trong mắt của Tiêu Viêm thì một canh giờ tiêu hao đấu khí duy trì hỏa diễm đã là một việc không thể tưởng tượng, nhưng trên mặt Dược lão lại không có chút dấu hiệu mỏi mệt nào, ngược lại tinh thần vẫn no đủ, thong dong bình thản.

Lý Thiên Ngọc ngồi một bên đồng dạng ghi nhớ lấy động tác của Dược lão, bản thân hắn mang y sư chức nghiệp cho nên đối với dược tính của hai loại linh dược là Tử diệp lan thảo cùng Tẩy cốt hoa rất rõ ràng, bước này có lẽ đối với người khác thì khó nhưng với hắn lại rất dễ dàng.

Ngồi không có chút ngứa ngáy chân tay, Lý Thiên Ngọc trong lòng mặc niệm gọi ra hệ thống, hắn vứt vào trong dung lô ba cây Tử diệp lan thảo, hai cây Tẩy cốt hoa cùng một viên mộc hệ ma tinh hạch sau đó kích điểm luyện chế.

“Đinh! Đang trong quá trình luyện chế!”



“Đinh! Luyện chế thành công, xin mời đặt tên!”

Lý thiên Ngọc sửng sốt, nhanh như vậy? Tính toán thời gian thì mới mất có gần mười phút, chưa vội đặt tên, Lý Thiên Ngọc kích điểm vào hình giọt chất lỏng màu xanh biếc như phỉ thúy nằm lẳng lặng bên trong rương chứa đồ.

*Vật phẩm: Chưa đặt tên

*Mô tả: Một loại linh dịch cấp thấp dược tính ôn hòa dùng để gia tăng tốc độ tu luyện và có một chút tác dụng tẩm bổ thân thể tu luyện giả dưới hoàng cấp có thể sử dụng.

“Đinh! Mời đặt tên!”

“Trúc cơ linh dịch!” Lý Thiên Ngọc hơi ngẩn người, nghe vậy liền trong lòng đối với hệ thống thầm nói.

“Đinh! Đặt tên thành công, ký chủ thu được một giọt Trúc cơ linh dịch!”

“Đinh! Y sư cấp bậc độ thành thạo gia tăng 0,01%”

“Đinh! Đan sư cấp bậc độ thành thạo gia tăng 0,2%”

Liếc mắt nhìn về phía Dược lão vẫn còn đang dở tay, Lý Thiên Ngọc mở ra bảng thuộc tính.

* Nhân vật: Lý Thiên Ngọc

* Cấp: 72 (Thánh cấp nhị trọng)(Kinh nghiệm: 7,54%)

* Kỹ năng: Sáng thần điển (Nhẫn điển, Võ điển, Ma điển)

* Pháp tắc lĩnh ngộ: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, ám, hủy diệt

* Nghề nghiệp: Trù sư cấp 5 (72,67%), Đan sư cấp 5 (7,43%), Y sư cấp 7 (2,41%), Đoán tạo sư cấp 4 (6,2%), Tuần thú sư cấp 3 (0%).

* Danh hiệu: Đồ tể giết heo

* Trang bị: Dao phay, Bạch ngọc tiêu, Hoàng phong nhuyễn giáp (tàn), Xích kim kiếm.

* Vật phẩm: Trí tuệ nhân tạo đồng hồ đeo tay, bình máu x23, bình mana x16, Hắc long giáp.

* Sủng vật: Bạch Tuyết, Tiểu Hồng, Shukaku, Matatabi, Songoku, Kokuou, Gyuuki.

* Tọa kỵ: Cửu trảo kim long.

* Điểm kỹ năng: 54.

* Hối đoái điểm: 1.242.563.

Nói đến lúc trước làm thịt hai cha con Gia Liệt Tất hắn cũng đạt được chút xíu kinh nghiệm cùng hối đoái điểm, có điều chẳng đáng kể, quan trọng là Đan sư chức nghiệp hiện tại mới cấp năm, thành thục độ còn kém rất nhiều, thêm vào hắn chỉ toàn luyện mấy loại đan dược cấp thấp chẳng tăng lên được là bao, có điều từ đây đến lúc Tiêu Viêm quyết chiến với Hồn tộc tính ra thời gian còn khá nhiều, cho nên hắn cũng không gấp.

Lúc này, Dược lão cuối cùng cũng đã luyện chế xong Trúc cơ linh dịch, chỉ thấy lơ lửng trong lòng bàn tay là một giọt chất lỏng màu phỉ thúy, so sánh thì không khác chút nào Trúc cơ linh dịch mà hắn thông qua hệ thống luyện ra tới, sau đó Dược Lão đem chất lỏng bỏ vào bên trong thùng gỗ.

Rất nhanh, chất lỏng liền hòa tan toàn bộ vào trong thùng nước, Dược lão quay ra đối với Tiêu Viêm nói:

“Mau cởi quần áo ngồi vào bên trong, nắm bắt thời gian bắt đầu tu luyện!”

Tiêu Viêm có chút ngại ngùng vì ở đây không chỉ có Dược lão còn có Lý Thiên Ngọc ngồi một bên nhìn lấy, có điều khát vọng tu luyện trở lại khiến hắn cũng bất chấp xấu hổ, nhanh chóng thoát quang, chỉ còn độc một chiếc quần xà lỏn, nghĩ tới dù sao cũng vẫn còn chiếc quần cũng không tính là gì, Tiêu Viêm đang muốn nhảy vào thì một bên lại nghe thấy tiếng Dược lão vọng tới khiến hắn suýt nữa thì ngã ngửa.

“Còn cái quần, cũng cởi ra, như vậy mới khiến cho dược dịch thẩm thấu toàn bộ!”

Lý Thiên Ngọc thiếu chút cười ngất, nhịn cười đến khổ, Tiêu Viêm nhìn bộ dạng Lý Thiên Ngọc muốn cười còn ngại để cho hắn càng lúc mặt càng đỏ chót như đít khỉ, sau đó nghiến răng lột bỏ nốt chiếc quần độc đinh nhanh chóng nhảy vào bên trong thùng gỗ.

Tuy Tiêu Viêm tốc độ nhanh đấy, có điều Lý Thiên Ngọc tốc độ đá mắt còn nhanh hơn, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là tiền vốn của tên này cũng không có gì gọi là hùng hậu cho lắm chỉ tính là bình thường kích cỡ, bảo sao hắn thái độ có phần là lạ, có điều Lý Thiên Ngọc cũng không chê bai gì, dù sao mỗi người mỗi khác.

Qua một phen hài kịch, Tiêu Viêm cũng chẳng muốn nói chuyện bởi lẽ quá mức xấu hổ, Dược lão một bên phiêu phù trên không trung thu lấy thái độ hai người vào trong mắt, ngược lại khóe miệng có chút co quắp, dù sao hắn cũng là lão xử nam đối với tình yêu hay mấy chuyện này nọ cũng không quá để tâm, chính vì thế nên đến hiện tại vẫn còn có một vị mỹ phụ dài cổ ở đan tháp chờ lấy hắn kia kìa.

Đợi cho Tiêu Viêm bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, Dược lão mới quay sang đối với Lý Thiên Ngọc nói:

“Được rồi, Tiêu Viêm tiểu tử kia đã bắt đầu tu luyện, chúng ta đi ra xa một chút, ta sẽ bắt đầu chỉ đạo cho ngươi luyện đan thuật!”

“Tới đi!” Lý Thiên Ngọc nghiêm túc đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.