Sanh Tử Kiều

Chương 14: Chương 14: Áo trắng mặt quỷ




Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:

- Thế sao ngươi không chịu giải toa? cho ta, rồi cùng trốn theo ta ?

Qúy Ca cao giọng:

- Vì ta có trách nhiệm !

Lệ Tuyệt Linh nổi giận:

- Một thứ trách nhiệm thúi tha, đê hèn, liệu có sánh bằng sanh mạng một vị bằng hữu chăng ?

Qúy Ca khoát tay, thấp giọng:

- Thực tế và lý luận không đi đôi với nhau. Cũng như cái nên làm và cái còn đang lưỡng lự, đắn đo trước khi làm là hai cái riêng biệt nhau !

Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:

- Thật là mâu thuẫn, có lưỡng lự, có đắn đo là có muốn làm, nếu làm và muốn làm, có khác nhau bao nhiêu đâu ? Bất quá cái thì làm sớm, cái thì làm muộn vậy thôi.

Nhưng ngươi hiểu cho, muộn là mất hiệu lực, muộn là nguồn gốc của sự hối hận đó!

Qúy Ca hét:

- Ngươi định thuyết phục ta ? Vô tích, ngươi hãy bỏ cái mộng hão huyền đó đi !

Lệ Tuyệt Linh cười lạnh:

- Ngươi hãy tự nghĩ xem có ai hoan nghinh cái hành động ngu xuẩn của ngươi chăng ? Nói là ngưỡng mộ ta và ngầm nhận ta là bằng hữu mà ngươi cứ khăng khăng giừ cái ý định đưa ta về Hắc Lâu, để rồi ngươi dương mắt ra nhìn ta bị giết chết. Ngươi hãy im cho ta nhờ !

Qúy Ca đâm lỳ:

- Ta chỉ tuân lệnh hành sự mà thôi !

Xì một tiếng, Lệ Tuyệt Linh mỉa mai:

- Lịnh của quỷ, lịnh của kẻ khát máu tham tàn gian manh. Sao mà ngươi hèn nhát thế vậy ? Kỷ luật đáng tuân song lịnh ban ra phải minh chánh chớ ? Ta cho là ngươi tuân hành theo một cái lệnh hồ đồ ngu si.

Qúy Ca lạnh lùng:

- Ngươi muốn nói gì thì cứ nói, ta không quan tâm tới nữa đâu !

Chàng thở dài:

- Ngươi u mê đến thế là cùng, ta thật vô phương cứu chữa ngươi rồi !

Nở một nụ cười thâm trầm, Qúy Ca từ từ đứng lên, nhìn chàng một lúc, đọan từ từ thốt:

- Tại nơi đây, trong phút giây này với tình huống đó, ngươi nên có những ngôn từ cử động cho thích hợp một chút, sự tình bất lợi cho ngươi mà ngươi cứ ở đó dạy đời ta.

Ta nghĩ ngươi thôi khỏi phải dấn bước chi cho sâu vì ngươi chỉ có gặt hái tuyệt vọng mà thôi Lệ Tuyệt Linh để cho thân mình lắc lư theo đà xe không ngừng đảo, trầm giọng hỏi:

- Ngươi cố chấp đến ngu xuẩn vậy được ư ?

Qúy Ca đáp:

- Ta không cố chấp, ta chỉ giữ vững lập trường của ta thôi !

Chàng đành nhắm mắt dưỡng thần, không buồn nói lên một lời nào nửa cả.

Qúy Ca biết là chàng đang suy nghĩ, song làm sao hiểu được chàng đang suy nghĩ về điều gì ? Gương mặt chàng vẫn lạnh như tiền, không một nét cảm tình nào biểu lộ.

Qúy Ca cười hì hì:

- Hẳn là ngươi không được khoan khoái cho lắm ?

Mắt vẫn nhắm, chàng lơ là hỏi:

- Không khoan khoái đối với ai ?

Qúy Ca vẫn cười:

- Với ta chứ còn với ai nữa, những gì ta nói với ngươi vừa rồi, làm cho ngươi tức uất ?

Lệ Tuyệt Linh mở mắt ra, nhìn Qúy Ca trân trân, một phút sau chàng lạnh lùng thốt:

- Tức uất ? Làm gì có việc đó ? Ngươi với kẻ đồng hành của ngươi có khác chi nhau đâu ? Các ngươi cùng thúi như nhau, cùng thấp hèn như nhau, hành động đều rập cái khuôn tặc tử như nhau ! Thì có tên nào siêu việt hơn tên nào ? Ta thương hại thì có, chứ khi nào lại tức uất vì các ngươi !

Qúy Ca không vui:

- Nói quanh nói quẩn, ngươi cũng trở lại cái tánh hay mắng người, ngươi sanh ra là như vậy ư ?

Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:

- Ta không thèm mắng nữa, chỉ muốn cáo tố ngươi một việc thôi!

Qúy Ca tiếp:

- Nghe thiên hạ đồn ta không tin cho lắm nhưng bi giờ ta đang chứng kiến tận mắt, nghe tận tai đành phải tin theo thôi, ngươi có cái thói dùng ba tấc lưỡi để mê hoặc lòng người.

Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:

- Dù vậy, nhưng ngươi vẫn chưa chịu tin là ta đã nói đúng sự thật, cái sự thật mà kẻ đối thoại không bao giờ ngờ tới đang đợi chờ ta thông báo, để rồi ý chí lung lay, dám thay đổi chủ trương lập trường. Do đó ngươi cho rằng ta mê hoặc họ chớ ngươi không hề nghĩ rằng ta đã chỉ đường dẫn lối cho họ thoát bể mệ Còn ngươi, ngươi ngụy biện với ta bởi ngươi tự biết mình đã chìm trong cái hố hắc ám, nhưng ngươi không đủ can đảm để nhìn nhận sự ngu muội của mình, ngươi lại trang hoàng vẽ vời nó để tự cho rằng mình đây có lý. Ta thiệt là thấy tội nghiệp cho ngươi, rồi đây ngươi sẽ chết hoặc bởi sự hy sinh ngu xuẩn đó hay bởi chính chủ nhân của ngươi khi đã không còn cần tới ngươi nữa.

Qúy Ca lắc đầu:

- Đừng có hồ đồ, ăn nói vô căn cứ.

Lệ Tuyệt Linh tặc lưỡi:

- Thuốc đắng dã tật, lời thật mất lòng, ta không nhẫn tâm nhìn ngươi tự mình đi vào con đường diệt vong nên đành buông lời khuyến cáo, những lời khó nghe nhưng rất chân tình. Ngươi hãy tự mình suy nghĩ lại đi.

Qúy Ca trầm ngâm một lúc, buông nhẹ tiếng thở dài:

- Bằng hữu, ngươi thật là một con người quái dị !

Lệ Tuyệt Linh dửng đôi mày, ngạc nhiên:

- Ngươi nói vậy là sao, ta không hiểu.

Qúy Ca tiếp:

- Như ta đây, khi gặp việc gì quan trọng, có nguy hai cho bản thân, thì ta không còn lòng dạ nào mà nghĩ đến điều gì khác ngoại trừ bản thân tạ Kể cả việc tranh biện với ngươi, giành phần lý về tạ Ngươi thì khác, ngươi thấy lười đao sắp chặt xuống, mà ngươi vẫn ung dung can thiệp bao hàm, không hề chú tâm đến bản thân mình.

Lệ Tuyệt Linh nhình Qúy Ca với ánh mắt xót xa, không nói gì cả.

Qúy Ca nổi giận:

- Sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt đó!

Lệ Tuyệt Linh thở ra:

- Đột nhiên ta phát giác ra, ngươi ngu ngốc quá !

Qúy Ca càng giận hơn:

- Ta ngu ngốc, ngươi phải giải thích cho ta rõ ràng !

Lệ Tuyệt Linh cau mày:

- Ngươi chưa thức ngộ.

Qúy Ca giật mình rồi lộ vẻ không vui, trầm giọng:

- Thức ngộ cái gì ?

Lệ Tuyệt Linh nghiêm sắc mặt:

- Ta dùng lời ngay, lẽ phải, khuyến cáo ngươi nhằm mục đích là bảo toàn tánh mạng của ta, ngươi nghe lọt những lời lẽ đó, là ta có lợi vô cùng. Ta bảo ngươi phân biệt chính tà, thị phi để ngươi tiếp trợ ta trốn đi, thì tại sao ngươi cho rằng ta không quan tâm đến sự tồn vong của ta ? Thật là ấu trĩ.

Qúy Ca khẽ kêu lên:

- A !

Rồi y cười nhẹ tiếp:

- Song, rất tiếc, người sẽ chẳng thành công, ta bảo đảm như vậy!

Lệ Tuyệt Linh thản nhiên:

- Hiện tại thì chưa, chưa có nghĩa là sự việc chưa đến nhưng rồi nó sẽ tới, chứ chẳng phải là không thể nào.

Qúy Ca lắc đầu:

- Ngươi đừng ảo tưởng nữa!

Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:

- Nhưng ta thấy nó sắp thành sự thật rồi đó.

Qúy Ca gằn giọng:

- Ngươi tự tìm cái khổ, lúc đó đừng trách ta vô tình.

Lệ Tuyệt Linh gật gù:

- Chúng ta tranh luận cũng đà nhiều rồi, hầu hết những gì nói ta đã nói hết ra rồi.

Bây giờ chỉ còn có việc đợi chờ nó xảy ra thôi xem coi ai có lý. Chỉ tiếc là kẻ mất lý lại mất mạng luôn, và kẻ đó nhất định không phải là ta.

Qúy Ca lắc đầu:

- Không bao giờ ngươi có cơ hội đó đâu!

Lệ Tuyệt Linh lại gật gù:

- Còn sớm lắm, chưa phải lúc nói câu sau cùng.

Qúy Ca toan nói gì đó, bỗng cỗ xe vồng lên, rồi lảo đảo một chút rồi ngừng lại.

Tiếp theo đó, ngựa hí vang, tiếng roi rít gió, cuối cùng là tiếng quát tháo của Trát Thái.

Qúy Ca biết là có biến, khoát rèm sau vọt mình ra ngoài. Đồng thời gian, Lệ Tuyệt Linh nhích đến gần cửa hông xe, nhình qua khẽ hở. Chẳng rõ chàng thấy gì, niềm kinh sơ.

lẫn hân hoan, ẩn ước vẻ nghi hoài hiện ra nơi gương mặt. Tim chàng đập nhanh và mạnh hơn trước. Thì ra cổ xe đang đứng tại một khúc quanh trên con đường hẹp bên ta?

là một khu đầy cỏ cao đến cổ chen giữa những cây to, hiển nhiên là một khu rừng hoang. Bên hữu là một cái gò, nhô hình như nấm mộ.

Đứng chắn lộ là bốn người giáng hàng chữ nhất vận áo trắng, mang mặt nạ da người màu xanh, trên mặt nạ có những đường vẽ chằng chịt bằng loại sợi trắng.

Mặt nạ được chế tạo rất khéo, áp sát vào mặt, chỉ chừa lỗ nơi mắt, mũi, và miệng, mà lỗ tai rập khuôn với mắt mũi miệng, trông liên tục như thật.

Thoáng nhìn qua ai cũng tưởng là mình gặp quỷ. Trên đầu gò, còn hai người nữa.

Chưa hết, trong khu rừng bên tả, cũng có hai mươi người, dưới sự chỉ huy của một nhân vật vừa ốm vừa cao. Tất nhiên họ đều mặt đồ giống như nhau.

Lệ Tuyệt Linh quan sát xong lẩm bẩm:

- Toàn là những tay khá, đúng là một cuộc hội long hổ phong vân ! Hiển nhiên đây là những bằng hữu trong Quỷ Diện Bang !

Qúy Ca vọt qua cửa sau xe, vòng ra phía trước đứng cạnh cỗ xe.

Trát Thái thì ngồi tĩnh nơi càng xe, tay lăm lăm chiếc tiên nhân chưởng. Tuy nhiên lão đang chịu đựng một cơn bão lòng, bằng cớ là mồ hôi điểm nơi trán thành hạt rơi xuống lộp bộp.

Bốn người áo trắng mặt quỷ từ từ tiến tới cách cổ xe độ hai trượng liền dừng lại.

Qúy Ca trầm giọng hỏi Trát Thái:

- Có chuyện gì vậy ?

Trát Thái nuốt chút nước bọt cho bớt khàn cổ đoạn thốt:

- Thì vậy đó, xe vừa qua khúc quanh gặp phải bọn họ chắn đường, xe đành phải dừng lại. Nhị ca, chắc không phải là điều lành rồi.

Suy nghĩ một chút, Qúy Ca bảo:

- Vén rèm mui xe đi.

Trát Thái sững sờ:

- Để làm gì ?

Qúy Ca trầm giọng:

- Ta bảo thì cứ làm đi, đừng thắc mắc. Ngươi ở đây giám thị họ Lệ và chỉ nên đê?

ý việc đó thôi nhé. Đối phó với bọn người kia đã có ta, ngươi không cần phải quan tâm tới.

Trát Thái vén nửa bứcc rèm, đưa cao chiếc tiền nhân chưởng lên đầu Lệ Tuyệt Linh, cách độ thước, gằn từng tiếng:

- Ngươi hãy liệu hồn, ngươi mà nhúc nhích thì ta đập vỡ sọ ngươi liền.

Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:

- Sắp chết đến nơi, không lo tự cứu, lại còn hống hách, thật là ngu si không chịu nổi.

Trát Thái nghiến răng:

- Ta không hơi đâu cãi vả với ngươi, cứ nghĩ đến ngươi sẽ chết là hơn, ta cũng hy vọng ngươi nhân dịp này trốn đi để cho ta có cơ hội thoa? nguyện!

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Ngươi sẽ có có cơ hội đó, nhưng chắc chắn là ngươi sẽ không được như nguyện.

Bên ngoài, Qúy Ca lẩm nhẩm:

- Quỷ Diện Bang!...

Trong số bốn người thấp và mập tách rời đồng bọn bước tới mấy bước, lạnh lùng nhình Qúy Ca cất giọng oang oang:

- Những gì trong xe, trao đây cho ta!

Qúy Ca cao giọng:

- Tại sao chứ ?

Người mập bật cười quái dị:

- Ta bảo làm sao, cứ làm vậy. Đừng giả vờ ngây ngô.

Qúy Ca cười lạnh:

- Các vị cho bọn này là bọn nào ? Đâu phải dễ ăn thế !

Người lùn mập bĩu môi:

- Bọn nào ? Giá trị chi đó mà dám gằn tới gằn lui với tạ Địa Điểm Hội thay mặt cho một bọn thổ hào giữ bạc, canh nhà, chỉ có thể hống hách với những kẻ tầm thường trên giang hồ, từ lâu rồi có cuộc sống an ninh quá, cứ tưởng là mình bất khả xâm phạm, không ai dám trêu vào! Đáng cười thay, đã đến lúc các ngươi nên mở mắt to ra mà nhận thức mình chỉ đáng là hạt cát giữa sa mạc mà thôi !

Qúy Ca nghi hoặc:

- Bọn ngươi là Địa Điểm Hội ?

Người lùn mập nổi giận:

- Ngươi đừng có giả ngu trước mặt ta, hôm nay đã gặp bọn ta là bọn ngươi đã tới số đen rồi đó! Ta hỏi, cái viên ngọc “Cửu Long Châu” của Lý Bá Vạn tại Lưu xuân trấn trao cho các ngươi hộ tống, hiện tại nơi đâu ? Giao nạp ra thì họa may ta cho các ngươi môät đường sống sót, còn kháng cự thì chỉ có cái chết !

Qúy Ca thở một hơi dài:

- Các vị đã lầm rồi !

Người lùn mập bật cười cuồng dại:

- Lầm người, ha ha ha … Từ Lưu Xuân Trấn đến đây, nào có xa xôi gì, huống chi chỉ có mỗi một con đường lưu thông này thôi, vả lại bọn ta theo xe các ngươi suốt mười dặm đường kia mà! Ta chẳng thấy một cổ xe thứ hai nào cả. Tin tức của bọn ta rất xác thật:

Xe hai ngựa này, hai người theo xe này, người lại mặc y phục đen này. Còn lầm sao được mà lầm chứ. Ta biết hai người bọn ngươi là cao thủ trong Địa Điểm Hội song cao thủ đối với ai kìa chứ đối với ta các ngươi chỉ là phường múa rối, chỉ học được vài đường quyền là bày đặt múa may, để cuối cùng phải chết oan mạng.

Qúy Ca nổi giận. Song y biết rõ rằng nếu mà hắn để cho sự việc phát sanh thì chi?

tạo cơ hội tốt cho Lệ Tuyệt Linh mà thôi ?

Ngoài ra, y còn gây thù kết oán với bọn Quỷ Diện Bang là vương vào cái tội lớn, phạm hai cái lỗi lớn đó là cầm như địa vị của hắn trong Hắc Lâu sẽ bay theo mây khói, sợ rằng cái mạng nhỏ nhoi của hắn cũng sẽ bay đi theo.

Qúy Ca dằn lòng, giữ sự bình tĩnh, thốt:

- Bằng hữu lầm lớn rồi. Tại hạ không lừa gạt chi bằng hữu đâu. Bọn tại hạ không phải là người trong Địa Điểm Hội mà cũng không thuộc một tiêu cục nào cả, nên cũng hông có hộ tống tài vật, bảo ngọc gì cả, bình sanh tại hạ không biết cái lão họ Lý Bá Vạn là ai, thì làm sao mà đi bảo vệ viên ngọc gì đó của hắn. Tại hạ giải thích minh bạch như vậy mong bằng hữu giải trừ sự lầm lẫn này … Người lùn mập hét:

- Câm cái miệng hồ đồ của ngươi lại cho ta, ta đã nhã nhặn với ngươi mà ngươi lại không biết điều, không chịu tiếp thọ, có lẽ ngươi chờ ta ra tay mới chịu khuất phục chăng ?

Qúy Ca trầm gương mặt, quắc đôi mắt sáng ngời, gằn từng tiếng:

- Tại hạ đã phân trần hơn thiệt, các vị cứ khăng khăng đề quyết, thì tại hạ không còn đấu dịu nữa được đâu đấy.

Người lùn mập quát to:

- Không đấu dịu được thì ngươi sẽ làm gì ta ? Anh em đâu. Tiến !

Qúy Ca cũng quát lớn:

- Khoan !

Nhưng, ngươi có đôi vành tai lớn của Quỷ Diện Bang đã lướt tới, hai tay khoát thành vòng, chân hữu đá lên, nơi giày chân hữu một mũi đoản đao ló ra. Đoản đao nhắm vào mặt Qúy Ca đấm vào. Khẽ tràn mình qua một bên tránh mũi đao, Qúy Ca hét to như sấm:

- Chờ một chút, bằng hữu.

Người có đôi vành tai cùng một lúc hụt cả hai tay lẫn chân, sôi giận, dùng luôn hai chân, phóng ra luôn hai ngọn cước song phi, mỗi mũi giày có một mũi đao. Qúy Ca lùi lại, tránh như trước. Dù sao thì y cũng phải phẫn nộ trước cái hống hách của bọn hồ đồ, y xoay nhìn một vòng, tay vươn ra, thanh Kim Nhẫn Kíếm chớp sáng.

Lúc đó, đối tượng của y còn ở trên không, cao khỏi mặt đất, song sắp sửa lấy đà xoay mình trở lại. Nhanh không tưởng nổi, Qúy Ca quét tới một nhát kiếm. Người to tai kinh hãi, quạt tay, đạp chân, bắn mình vọt ra xa ngoài một trượng, chiếc áo trắng của hắn nhuộm đỏ ở một nơi.

Hạ đối phương Qúy Ca không chút đắc ý trái lại lo ngại hơn, gương mặt trầm xuống, tâm tư nặng đọng một ý niệm xa xôi… Y đã hiểu, cục diện đã xoay chiều, không cứu vãn được nữa. Người lùn mập quắc đôi mắt sáng rực chiếu thẳng vào mặt Qúy Ca.

Cục trường bỗng trở nên trầm tĩnh như cảnh chết. Tất cả mọi người trong Quy?

Diện Bang đều muốn nuốt chửng Qúy Ca!

Hạ thanh Kim nhẫn kiếm, chỉ nghiêng nghiêng xuốgn đất, Qúy Ca nhình những giọt máu hồng còn đọng lại nơi thanh kiếm đang từ từ rơi. Những giọt máu điểm hồng lốm đốm mặt đường. Người lùn mập gật đầu. Theo cái gật đầu của hắn, hai mươi thuộc hạ đúng bên cạnh rừng dưới sự điều động của vị chỉ huy ốm cao, tiến lên tạo vòng vây quanh cỗ xe, dĩ nhiên có bao gồm cả Qúy Ca ?

Đoạn, Người lùn mập bật cười hắc hắc:

- Hay! Hay quá! Không ngờ Địa Điểm Hội lại có lối thương lượng đẫm máu với bằng hữu giang hồ ? Ngày nay Quỷ Diện Bang được hân hạnh chính mắt trông thấy.

Qúy Ca nhấn mạnh:

- Tại hạ không phải là người trong Địa Điểm Hội! Tại hạ đã cố gắng phân trần, các vị không chịu nghe, lại hành hung thì tại hạ còn làm sao được nữa.

Người lùn mập cao giọng:

- Phải cũng tốt, không phải cũng tốt. Dù ngươi có là người ở bang hội nào, môn phái nào cũng phải trả món nợ máu này. Hôm nay Quỷ Diện Bang không thể dung tha cho ngươi được.

Qúy Ca lạnh lùng:

- Các vị muốn động thủ, tại hạ đương nhiên phải tự vệ tối đa, hậu quả thế nào là do nơi các vị tự gây ra đấy nhé, đừng oán trách chi ai ! Bất quá, tại hạ xin nói một câu là Hắc Lâu không phải dễ ăn hiếp đâu đó nhé !

Hai tiếng Hắc Lâu làm chấn động bọn Quỷ Diện Bang ngaỵ Chúng lộ vẻ nghi hoặc rồi cả bọn cùng quan sát Qúy Cạ Đoạn Người lùn mập trầm giọng:

- Hắc Lâu! Ngươi là người của Hắc Lâu ư ?

Qúy Ca chỉ chữ thêu trước ngực áo, đáp:

- Dù các vị không nhận ra tại hạ là ai thì ít ra cũng nên nhận ra cái dấu hiệu này chứ ! Còn như tại hạ là ai, thì cũng xin tự giới thiệu luôn:

Tại hạ là Cự Sát Linh Qúy Ca, thuộc về Thiên tổ trong Hắc Lâu, Liệp sát thủ.

Người lùn mập giật mình:

- Ngươi là Qúy Ca ?

Từ trên đỉnh gò cao hai người áo trắng bay xuống, hai người đó không mang mặt nạ. Một trong hai người đó, có thân vóc khôi vĩ, mặt tím sậm, biểu hiện sự tàn khốc lẫn quyết đoán. Y cất giọng oang oang như dã thú kêu la:

- Qúy Ca là cái quái gì mà cũng xưng ra cho bẩn tai ta!

Bọn Quỷ Diện Bang cùng nghiêng mình xuôi tay trước con người đó, lộ vẻ cung kính cực độ. Người đó nghênh mặt, mắng:

- Các ngươi thiệt là một bọn vô dụng! Một lũ bị thịt chẳng có lấy một chút can đảm! Từng đi khắp đông tây, từng xuôi ngược Nam Bắc, thế mà nghe người ta xưng tên hai tiếng Hắc Lâu lại rút cổ thụt đầu! Vô hình trung, các ngươi tạo dịp cho kẻ vô danh là hắn đây cao ngạo tưởng mình là tay siêu việt nhất đời! Hèn nhát, không xứng dáng là nam tử hán, không xứng đáng là người trong Quỷ Diện Bang ta!

Người lùn mập sợ quá, ấp úng:

- Nhị đương gia, … xin bớt cơn giật dữ! Chẳng phải bọn thuộc hạ sợ gì Hắc Lâu, chẳng phải ngán cái gã Qúy Ca đó, mà cái điều đáng chú ý là có thể chúng ta lầm đó, nhị đương gia a ø! Bọn thuộc hạ do dự bởi dù sao thì nếu tránh được chúng ta cũng nên tránh gây thù chuốc oán vô lý. Lầm một là quá đáng rồi, đâu có thể để lầm lỗi gì thêm!

Người mặt tím hừ một tiếng:

- Phạm Oai, sao ngươi lại có thể hồ đồ đến như vậy! Tại sao lúc đầu không điều tra cho kỹ càng đi đã ! Một đường chủ hồ đồ như ngươi, sống càng chật đất.

Phạm Oai cúi gầm đầu, không dám nói gì thêm, tránh xung nộ vị nhị đương gia.

Người đó lộ vẻ hung dữ hơn:

- Đã biết là lầm, thì nên rút lui, sao còn động thủ. Ngươi cũng hiểu chứ, có động thủ là có tổn thương, không cho bên này thì cũng cho bên kia, có tổn thương rồi thì phải tiếp tục giải quyết vấn đề chớ sao lại dừng lại do dự ? Chẳng lẽ ngươi không biết cái đạo lý đó ư ? Đừng nói là Hắc Lâu, bạch lâu, cho dù là gặp bọn cấm vệ quân của triều đình ngươi cũng không được hèn nhát như vậy!

Phạm Oai luôn luôn vâng dạ, chẳng dám biện bạch một lời, y cũng không dám ngẩn mặt nhìn lên. Qúy Ca thấy tình hình càng ngày càng khó khăn hơn. Càng nghe đối phương nói, y càng bực tức. Không dằn được, y buột miệng cất giọng chen vào:

- Vị bằng hữu kia, ngươi nói như vậy là ngông cuồng thái quá rồi đấy!

Ngươi đó vụt quay mình lại, thốt giọng oang oang:

- Ngông cuồng rồi sao, ngươi tưởng chiêu bài Hắc Lâu hay cái danh Cự Linh Sát kia làm cho ta run sợ à ?

Qúy Ca nổi giận:

- Ngươi chẳng có ba đầu sáu tay chi đó, mà dám buông lời cao ngạo thóa mạ ta.

Đừng nói là ngươi, đến bang chủ của ngươi là Nhiếp Hồn Vương Diêm Đề ta cũng chẳng có cố kỵ chút nào.

Ngươi mặt tím bật cười lớn, cười một lúc sau rồi nói:

- Thật là tự cao tự đại, cái thứ vô danh tiểu tốt như ngươi cần gì bang chủ ta phải xuất lực, một mình ta cũng đủ thu thập ngươi rồi !

Qúy Ca buông gọn:

- Xưng danh đi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.