Sanh Tử Kiều

Chương 16: Chương 16: Bày mưu lập kế




Miêu Nhãn Châu ta có thấy qua rồi, mỗi hạt trị giá ít nhất cũng mấy mươi lượng bạc.

Lệ Tuyệt Linh tiếp nói liền:

- Hà huynh nói đó là những hạt tầm thường đó thôi, trong rương ngọc của tại hạ không có hạt nào trị giá dưới trặm lượng vàng cả, đừng nói là bạc, hạt nào cũng to, cũng sáng trong cả … Hà Cửu lè lưỡi:

- Thật vậy ư ?

Lệ Tuyệt Linh quả quyết:

- Tại hạ nếu có nói ngoa, xin cho chết thảm thiết !

Hà Cửu chớp chớp đôi mắt:

- Lão Kỷ, ngươi nghe rồi chứ. Hai anh em chúng ta chia đôi, mõi người một phần chắc chắn ta trở thành đại phú ông rồi đó. Hưởng dụng trọn đời vô cùng tận.

Lão Kỷ lại nhìn Lệ Tuyệt Linh lần nửa. Chàng khẩn thiết:

- Kỷ huynh sao khéo đa nghi quá, tại hạ dù có gan bằng trời cũng chẳng lừa dối nhị vị đó mà. Tại hạ nói là sanh mạng này ở trong tay hai vị kia mà.

Hà Cửu gật đầu:

- Hắn nói có ly đó Lão Kỷ à! Vả lại, hắn không phải là người trong Hắc Lâu, thì thả hay giữ lại cũng không quan hệ mà.

Lão Kỷ trầm gương mặt một chút, còn do dự thấy rõ. Hà Cửu giục:

- Còn chờ gì nữa Lão Kỷ ? Gặp dịp phát tài, có là ngốc tử mới bỏ qua ! Tha hắn di, hắn giúp ta tìm lấy rương ngọc, hắn không là người của Hắc Lâu, mình không giết hắn cũng chẳng phải là vì lịnh ?

Lão Kỷ dè dặt hơn:

- Hà Cửu! Ai lại không muốn phát tài, tuy nhiên nếu không cẩn thận, vì phát tài mới bị chết oan thì còn hưởng cái quái gì chứ ! Hiện tại, ai ai cũng động thủ rồi, chúng ta viện lý do gì mà ly khai cuộc chiến để đi theo hắn lấy cái rương ngọc kia chứ ? Nếu nhị gia gọi bất ngờ mà mình vắng mặt thì sao ? Không khéo mà phải đứt đầu trước khi phát tài đấy!

Hà Cửu sững sờ. Lâu lắm hắn mới lẩm nhẩm:

- Không lẽ !

Lão Kỷ lại nhìn quanh, rồi tiếp:

- Tài thì nên phát mà mạng cũng cần phải giữ vậy trước tiên phải tìm cho ra lý do cái đã.

Lý do gì! Hà Cửu thất vọng ra mặt. Hắn tặc lưỡi:

- Người ta đang đánh nhau mà mình bỏ đi thì … nguy quá! Huống chi, quanh chúng ta, lại còn vòng vây của các anh em thuộc quyền của Hứa hương chủ ! Họ có cho chúng ta đi chăng ? Nếu họ hỏi, thì ăn nói làm sao đây ?

Vừa lúc đó một bóng người lướt vòng quanh trong cỗ xe, nhanh như gió ngang qua chúng. Bóng đó chính là Phạm Oai, thanh tam hoàn đao chớp lên, góc đông cổ xe bi.

chạm trúng, vang lên một tiếng bốp. Đoạn y quát:

- Kẻ nào không bận công tác gì, hãy gấp vào xe trợ chiến, cái lão quỷ của Hắc Lâu lợi hại quá!

Hà Cửu ứng tiếng:

- Đến bây giờ, đến ngay bây giờ !

Hắn tặc lưỡi:

- Làm sao bây giờ, lão Phạm hối thúc rồi đó ! Còn cái bọn bên ngoài, ai ai cũng chăm chú nhìn, chúng ta làm sao mà dấu tiểu tử này chứ ? Mà bỏ hắn lại đây lại sơ.

hắn bị giết lầm.

Đột nhiên Lệ Tuyệt Linh thốt:

- Tại hạ có cách !

Hà Cửu hỏi gấp:

- Cách gì, ngươi nói nhanh đi !

Lệ Tuyệt Linh bảo:

- Các vị cắt giây trói chân tại hạ, tại hạ liều mạng chạy đi, các vị đuổi theo, ra khỏi vòng vây rồi chúng ta hiệp nhau đi lấy rương ngọc, nếu tại hạ lừa các vị thì các vi.

cứ chặt đầu tại hạ rồi mang về cho thượng cấp bảo là do tại hạ trốn chạy nên các vi.

đuổi theo tại hạ! Các vị sẽ không bị quở trách nữa. Hãy tìm một nơi nào đó, thay tên đổi họ mà hưởng giàu, tội gì phải trở về Quỷ Diện Bang làm nô lệ suốt đời ? Hai vị hãy nghĩ kỹ lại đi, xem đề nghị của tại hạ có hợp lý hay không!

Lão Kỷ vẫn còn nghi hoặc:

- Ngươi đành bỏ một số tài sản quan trọng như vậy à? Không thấy tiếc sao ?

Lệ Tuyệt Linh cười khổ:

- Có hy vọng sống mới tiếc chứ ? Đem tài vật mà đổi mạng, là sự dáng làm, phải làm chứ, sau này tại hạ lại đi tìm số khác có sao đâu! Trong thiên hạ, có thiếu gì vàng ngọc, cho nên tại hạ sẵn sàng hiến dâng cho hai vị mong hai vị cho sống sót là đủ!

Hừ một tiếng, lão Kỷ buông gọn:

- Có lý!

Hà Cửu nóng nảy:

- Kế đó dùng được không vậy lão Kỷ ?

Lão Kỷ suy nghĩ một hồi rồi đáp:

- Ta thấy, chỉ còn có phương pháp đó thôi !

Đoạn hắn trầm giọng tiếp:

- Cảnh cáo tiểu tử ngươi, nếu như ngươi lừa dối ta thì ta chặt đầu thật đấy.

Lệ Tuyệt Linh khẩn thiết:

- Hai vị thương tình cho kẻ sắp chết, lo mạng còn không xong huống gì tâm đâu mà định lừa gạt hai vị chứ ?

Lão Kỷ hỏi:

- Chỗ ngươi cất ngọc cách đây bao xa vậy ?

Lệ Tuyệt Linh đáp:

- Không xa lắm đâu, chỉ cách đây ba mươi dặm thôi, về hướng tây, trên Tiểu Tùng Cương, trong một tòa miếu hoang.

Hà Cửu hỏi:

- Trong miếu mà ở chỗ nào ?

Lệ Tuyệt Linh cười khanh:

- Chưa có gì bảo đảm sanh mạng, tại hạ đâu có dám chỉ đúng chỗ chứ.

Hà Cửu hừ một tiếng:

- Ngươi giảo hoạt quá chừng.

Lão Kỷ thấp giọng nói:

- Võ công của ngươi như thế nào ?

Lệ Tuyệt Linh đáp:

- Tầm thường lắm, nếu là tay khá đã chẳng bị bọn Hắc Lâu bắt giữ.

Lão Kỷ thở phào:

- Ngươi chạy thoát vòng vây nổi không ?

Lệ Tuyệt Linh cười khổ:

- Không nổi cũng phải nổi, tìm đường sống mà hai vị !

Hà Cửu thốt:

- Phải làm cách nào, đừng để hắn chạy mất thì toi công mà lại chết oan chúng ta đấy lão Kỷ à.

Lão Kỷ cười lạnh:

- Tay trói cả cánh lẫn bàn, còn chân thì chúng ta mở lỏng giây, vừa để cho hắn chạy, huống chi bị trói lâu, giây thắt chặt, khí huyết ứ dọng, hắn chạy nhanh thế nào được mà sợ mất hút ? Ngươi quên ta là ai rồi sao mà còn dặn dò vớ vẩn thế, Truy Phong Thiết Lôi KỷTịnh Đạt này nào phải hạng tầm thường.

Lệ Tuyệt Linh tán:

- Thế a, Kỷ đại ca đây à, dù tại hạ có bốn chân cũng không mong thoát khỏi tay đại ca đâu huống gì chỉ có hai chân.

Cuộc chiến tay ba từ trong mui xe chuyển lên trên mui từ lâu, lúc đó bên trên ho.

dánh nhau ác liệt, cỗ xe rung động hãi hùng, chừng như sắp lật, và kéo mui xe chực gẫy. Vũ khí chạm nhau chan chát, người ta hét oang oang. Bọn người ben ngoài lại reo hò, cổ võ khích lệ tinh thần kẻ đấu. Không gian chấn động, khung cảnh nhiệt náo phi thường.

Kỷ Tĩnh Đạt thò đầu ra ngoài vờ kêu lên:

- Trịnh đường chủ, trong xe có người bị trói, đáng nghi lắm, hắn nói hắn không phải là người trong Hắc Lâu, hắn có điều bí mật trọng đại muốn tiết lộ với đường chủ, chẳng hay đường chủ quyết định ra sao ?

Phạm Oai hét:

- Cơ mật cái gì ? Cứ giết, giết gấp, rồi còn trợ chiến đây!

Kỷ Tịnh Đạt nháy mắt ra hiệu cho Hà Cửu lấy đạo chặt đứt giây trói chân cho Lê.

Tuyệt Linh. Đồng thời, hắn gọi tiếp:

- Đường chủ ơi, hắn cứ nói hắn không phải là người của Hắc Lâu, trái lại là cừu địch của Hắc Lâu, bị Hắc Lâu bắt quản thúc vì hắn … Đang dốc toàn lực hiệp với Hứa đường chủ ác chiến với Trát Thái, Phạm Oai nghe họ Kỷ léo nhéo gọi mãi làm y phải phân tâm, bất giác nổi giận lên, mắng:

- Ngươi có điếc không, hắn là ai cũng mặc, cứ giết đi cho ta, rồi lên đây trợ chiến gấp.

Kỷ Tịnh Đạt nhìn qua Lệ Tuyệt Linh bảo:

- Chờ cho hai chúng ta ngã lăn xuống một vòng làm như bị ngươi xô ngã xuống xe, ngươi thoát ra cửa sau, chạy đi độ trăm bước rồi rẽ vào rừng.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu nhanh:

- Hiểu, hiểu.

Lập tức Kỷ Tịnh Đạt kêu oát lên một tiếng, nhào liền, cũng rú lên, nhào đại, một tả, một hữu rơi xuống đường. Lệ Tuyệt Linh không chậm trễ một giây, như con chim sô?

lồng, đập cánh tung mình thoát lẹ. Tuy lão Kỷ nói là tháo lỏng giây cột chân nhưng thật sự thì lời đó chỉ là nói ra để dọa chàng thôi, hắn bảo Hà Cửu chặt đứt luôn nhờ thế chàng vọt mình chạy dễ dàng, và xung phá vòng vây không khó khăn cho lắm trong khi bọn Quỷ Diện Bang lưa thưa một vài tên trước mặt, ngay cái hướng chàng thoát đi.

Huống chi, chúng không hề tưởng là có việc như vậy phát sanh. Khi chúng phát hiện ra sự tình thì Lệ Tuyệt Linh đã ở ngoài bòng vây xa mấy trượng. Chàng phóng chân chạy thục mạng.

Chàng không dám giở khinh công, bởi sợ lão Kỷ và Hà Cửu nghi ngờ, nên chạy như người thường tuy nhiên vẫn nhanh. Bọn Quỷ Diện Bang lớp nhào tới đỡ Hà Cửu và lão Kỷ lên, lớp chạy đuổi theo Lệ Tuyệt Linh.

Hà Cửu vừa đứng lên, hét to:

- Tặc tử, ta nhất định chặt đâu ngươi !

Hắn phi thân vút mình theo hướng Lệ Tuyệt Linh. Phạm Oai cũng quát:

- Kỷ hương chủ cố gắng bắt lại cho được tên đó, đừng để hắn thoát.

Lão Kỷ vâng dạ một tiếng, nhún chân vọt đi. Quả thật hắn có tài chạy nhảy, như đã khoe khoang, thoáng cái hắn theo kịp Lệ Tuyệt Linh rồi. Hơn mười tên thuộc hạ của Hứa hương chủ cũng xách vũ khí đuổi theo phía sau. Chạy độ một lúc, cách chừng cỗ xe bước, Lệ Tuyệt Linh rẽ vào khu rừng, xuyên qua một vùng cỏ rậm và cao, nhưng cây thưa. Vượt thêm ba bốn dặm nữa, đến một cái hang nhỏ, chàng dừng lại đó, thơ?

dốc. Phía sau lão Kỷ và Hà Cửu theo đến nơi, còn hơn mười tên thuộc hạ Quỷ Diện Bang thì bị họ bỏ rơi dọc đường, cách rất xạ Hà Cửu thở phì phì, cười hắc hắc, rồi mắng bâng quơ, cái lối mắng khoan khoái của những người thoát hiểm:

- Mẹ kiếp! Cái kế đó không ngờ tuyệt diệu vậy. Mà ngươi nữa, ta không tưởng là ngươi thủ tín như vậy.

Lệ Tuyệt Linh vừa thở vừa đáp, dĩ nhiên là chàng vờ mệt lả:

- Tại hạ … đã nói lừa các vị … là giỡn với tử thần … Tại hạ .. còn muốn sống lâu mà … Lão Kỷ lạnh lùng:

- Ngươi khôn đấy, có biết lợi hại như thế mới mang sống lâu được.

Dừng lại một chút, hắn trầm giọng tiếp:

- Ngươi biết không, ta thủ sẵn nơi tay ba mũi yến vĩ thao, nếu ngươi có ý gì là ta phóng vào lưng ngươi ngaỵ Chắc là ngươi đã tìm về với tổ tông ngươi lâu rồi.

Lệ Tuyệt Linh tỏ vẻ sợ hắn cực độ:

- Kỷ đại ca đa nghi quá, khi nào tại hạ dám khinh thường hai vị chứ !

Lão Kỷ hừ một tiếng:

- May mà ngươi không có giở trò đó, trái lại là đi đời rồi đó nhe !

Hà Cửu giục:

- Chúng ta đi nhanh đến Tiểu thúy cương đi !

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Đi, phải đi chớ, phải đi ngay, nhưng tại hạ vừa chạy mệt chết người đây, làm sao mà đi liền được, xin hai vị cho tại hạ nghỉ mệt mấy phút nữa đi, lấy lại sức phần nào chứ.

Gương mặt chàng trắng bệt, chứng tỏ chàng không còn một điểm khí lực nào. Hà Cửu quát:

- Nghỉ, nghỉ mệt, việc khẩn cấp như thế này lại cho ngươi dần dà được ư ? Hãy đưa ta đi lấy rương ngọc ngay đi.

Lệ Tuyệt Linh đổ mồ hôi trán:

- Làm sao đi được hai vị, đôi chân tại hạ tê dại không nhấc lên nổi đây … Lão Kỷ hừ một tiếng:

- Ta không tin ngươi không còn sức đi được nữa, hẳn là ngươi đang muốn giở trò quỷ gì đây … Lệ Tuyệt Linh run rẩy:

- Trời ơi, sao Kỷ đại ca hay nghi ngờ quá vậy, tại hạ đâu dám … Hà Cửu vung tay tát mạnh vào mặt chàng, máu từ miệng chàng vọt ra, thân hình nhào lăn mấy vòng. Hà Cửu bồi luôn hai ngọn cước, đồng thời mắng:

- Chịu nổi đòn thì cứ dần dà cho mất thì giờ của tạ Đồ khốn!

Rồi hắn quát:

- Ngươi có đứng lên không? Ta đánh chết bây giờ.

Lệ Tuyệt Linh vừa rên vừa lăn tròn mình lên mặt đất, kêu khẽ:

- Đừng đánh nữa, Hà đại ca, để tại hạ cố gượng đứng dậy, cố gượng đưa hai vị đi.

Chàng chõi gối, dựng mình, rồi dùng hai đầu gối bò tới, gối nhích từ từ, hai bàn tay còn bị trói chập lại, chõi xuống đất tiếp sức bò dần dần đến gần một đọan cành cây khô, to bằng cái chén uống rượu, dài độ hai thước. Trông chàng lúc đó như con mèo ướt, thảm vô cùng. Đến gần cành cây rồi, chàng mới gượng đứng lên, thở phì phì mấy lượt. Bỗng, chàng biến đổi ngay thần sắc.

Vẻ thống khổ, khẩn cầu không còn nữa, nhường chỗ cho cái lạnh lùng tàn khốc muôn đời hiện ra. Hà Cửu kinh ngạc, bước tới một bước hét:

- Ngươi làm cái trò gì thế ? Muốn ta trừng trị nữa phải không ?

Lão Kỷ chợt kêu lên:

- Hà Cửu !

Cứ tưởng là có kẻ lạ nào xuất hiện, Hà Cửu đảo mắt nhìn quanh hỏi gấp:

- Cái gì thế lão Kỷ ?

Lão Kỷ chăm chú nhìn Lệ Tuyệt Linh, đồng thời nói với Hà Cửu:

- Ngươi hãy xem thần sắc của gã tiểu tử kia.

Hà Cửu quay nhìn Lệ Tuyệt Linh, tưởng chừng thấy một con người khác lạ. Kẻ có cái vẻ khủng khiếp bây giờ biến thành một con người ngang tàn, cao ngạo, ánh mắt ngời oán độc. Hắn sững sờ, rồi run sợ, nhưng thoáng qua một phút giây, hắn hét lên:

- Ngươi định doa. ai mà làm bộ hung hăng ghê thế ? Ngươi tưởng chúng ta hèn nhát à ? Cho ngươi biết biết người là một trò lấy đồ trong túi, chẳng có khó khăn chi đối với ta đâu đấy!

Hắn rung thanh ngưu nhĩ đao, rít gió vụt vụt quát lớn:

- Ngươi có dẫn bọn ta đi hay không ?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu, bình tĩnh đáp:

- Không, ngươi đừng có mơ mộng chuyện đó !

Hà Cửu giật mình, càng cất cao giọng hơn:

- Ngươi định lừa bọn ta phải không? Thế ngươi chán sống nên mới dám đùa với bọn ta ?

Lệ Tuyệt Linh cười lạnh:

- La hét vô ích, mà ta chẳng lừa các ngươi !

Hà Cửu quắc mắt:

- Vậy ngươi muốn gì, sao chưa chịu đưa bọn ta đi ?

Lệ Tuyệt Linh từ chối:

- Rương ngọc đó, không phải bỗng dưng mà rơi từ trên trời xuống đất, hay từ dưới đất nhô lên, muốn có nó, ta phải phí bao nhiêu là tâm huyết, chẳng lẽ ta đem nó dâng hiến cho bọn ngươi một cách ngu ngốc vậy sao ?

Hà Cửu nghiến răng:

- Không dâng cũng không được. Dâng ra thì sống, không dâng là chết.

Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:

- Ngươi chưa đủ tư cách làm việc đó đâu.

Hà Cửu đỏ ngầu đôi mất:

- Vậy thì ngươi chuẩn bị về với tiên tổ ngươi là vừa.

Lệ Tuyệt Linh cười mỉa:

- Ta đang chờ xem ngươi ra tay đây nè.

Lão Kỷ bước tới, chận Hà Cửu đúng lúc hắn vung đao, trầm giọng thốt:

- Không cần biết ngươi làm bộ làm tịch hay hung hăng thật sự, ta hỏi ngươi, cái điều ngươi đã hứa đó, ngươi còn giữ hay không ?

Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:

- Không, song ta nhắc các ngươi câu này … lão Kỷ trừng mắt:

- Câu gì ?

Lệ Tuyệt Linh buông từng tiếng:

- Ta có nói ra đi rồi là các ngươi không còn trở về nữa. Nhất định là các ngươi không trở về nữa.

Hà Cửu hét:

- Bằng vào đâu, ngưoi dám quả quyết như vậy. Ngươi ngăn trở được bọn ta chăng?

Ngươi là cái quái gì chứ?

Lệ Tuyệt Linh bĩu môi:

- Phải, ta chẳng ra cái quái gì từ giờ trở về trước, nhưng từ giờ trở về sau thì ta phải ra cái gì đó mới được. Muốn phát tài, sao các ngươi không tìm hiểu xem ta là ai ?

Lão Kỷ nghe điện lạnh chạm xương sống, toàn thân thoáng rợn lên. Cố trấn tĩnh tâm thần, hắn hỏi:

- Thế ngươi là ai ?

Lệ Tuyệt Linh ngẩng mặt vẻ cao ngạo hiện rõ:

- Ta có một thanh đao, tên là Sanh Tử Kiều. Khách giang hồ lại gọi ta là Diêm La Đao ! Chắc các ngươi bằng vào hai sự kiện đó, cũng đoán ra được ta là ai chứ ?

Lão Kỷ tưởng chừng mình gặp quỷ hiện, thịt giật, tim đập, hơi thở gấp mặt biến xanh, mắt trợn trừng. Hắn chết sững!

Hà Cửu không biết gì hết, thấy thế đâm lo ngại, lẩm nhẩm:

- Sanh Tử Kiều ? Diêm la Đao ? Những cái quái gì thế ?

Mất hết mấy giây, lão Kỷ mới lấy lại bình tĩnh. Hắn chưa nói gì, chỉ lo lùi lại, lùi lại mấy bước. Chừng như đôi chân hắn rung rung. Hà Cửu trừng mắt nhìn lão Kỷ hừ một tiếng:

- Ngươi làm sao thế? Tiểu tử chẳng lẽ là một ngưu đầu mã diện ác quỷ từ cõi u minh hiện về ? Làm cho ngươi bay hồn, mất vía thế ?

Lão Kỷ còn tâm ý đâu mà nghe những lời Hà Cửu thốt ? Hắn lùi rồi, giương cặp mắt vô thần nhình Lệ Tuyệt Linh, niềm sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt hắn. Hắn cố nuốt nước miếng rồi cất giọng thiếu hơi hỏi:

- Ngươi … ngươi là Diêm La Đao Lệ Tuyệt Linh thật ư ?

Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:

- Nếu chẳng thật vậy thì ngươi cho ta là ai ?

Ba tiếng “Lệ Tuyệt Linh” do lão Kỷ vừa gợi lên làm cho Hà Cửu nhớ đến một nhân vật. Nhớ đến nhân vật đó rồi, bất giác hắn lùi lại, suýt ngã mấy lượt, toàn thân chấn động khủng khiếp. Hắn há mồm, lè lưỡi, lâu lắm mới nói được mấy tiếng:

- Cái .. gì ? … hắn là .. là … Lệ Tuyệt Linh ?

Lão Kỷ lẩm nhẩm:

- Đại khái .. là vậy … Đang sợ cực độ đó, bỗng Hà Cửu bật cười cuồng dại, vừa cười vừa vỗ ngực bình bình, cười một lúc, hắn thốt oang oang:

- Ngươi có tài chọc cười hay thật. Ngươi làm ta suýt vỡ bụng vì cười đây!

Lão Kỷ hoang mang, trố mắt hỏi:

- Ngươi làm sao vậy Hà Cửu?

Hà Cửu đưa tay lau nước mắt, rồi lấy đao chỉ mũi ngay Lệ Tuyệt Linh, giá giá mấy lượt, lại bật cười. Hắn vừa thốt vừa cười:

- Lão Kỷ ơi! Ngươi từng tự hào là thông minh nhất trần đời, sao hôm nay lại ngu thế? Ngươi thử nghĩ xem, một nhân vật bất khả xâm phạm như Lệ Tuyệt Linh, lại có thê?

để cho bị trói gò bó vào một xó trong cỗ xe bít bùng vậy sao ?

Hắn thở ra mấy hơi rồi tiếp:

- Ngươi nhớ kỹ một chút đi. Lúc đầu hắn sợ chết, hắn vọng cầu bọn ta, nếu không bị trói, chắc là hắn lạy bọn ta đến sói trán đấy, rồi bây giờ thoát nạn rồi lại làm hùm, làm hổ. Lệ Tuyệt Linh làm gì hèn hạ như thế chứ ! Chẳng qua, tiểu tử giả mạo, doa. bọn ta toan nuốt trôi lời hứa đấy!

Lão Kỷ vẫn còn nghi ngờ:

- Nhưng ngươi đừng quên mới đó, hắn lộ vẻ oán độc tàn khốc đáng sợ. Cái oai khí của hắn to quá, một người thường làm gì có cái oai như vậy chứ?

Hà Cửu hừ một tiếng:

- Thì bất quá hắn giả vờ khéo một chút vậy thôi, ngươi thừa kinh nghiệm giang hồ lại để tiểu tử lừa dễ dàng như thế à?

Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:

- Hà Cửu, ngươi không tin sao ?

Hà Cửu vỗ ngực bình bịch:

- Ta chẳng xem ngươi ra cái quái gì cả.

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Vậy tại sao ngươi chưa lướt tới hạ thủ đi ?

Hà Cửu xì một tiếng:

- Ngươi sẽ thấy hậu quả của sự thách thức ngông cuồng đó!

Hắn vung đao, toan lướt tới. Lão Kỷ chụp áo hắn giật lại:

- Khoan.

Hà Cửu quắc mắt:

- Sao lại khoan ? Còn chờ gì nữa. Ngươi nên nhớ là chúng ta phải trở về gấp đó.

Song trước khi trở về chúng ta phải giáo huấn cho tiểu tử này để hắn đừng có mà mạo nhận nữa.

Lão Kỷ nhìn Lệ Tuyệt Linh một lúc, đọan day qua Hà Cửu thấp giọng thốt:

- Nếu không phải Lệ Tuyệt Linh thì làm gì hắn có cái khí khái đó? Hắn đơn độc, chúng ta hai người, hắn lại không vũ khí, tay bị trói chặt, nếu không có một cái hậu thuẫn cho hắn thì làm gì hắn dám thách thức bọn chúng ta?

Hà Cửu hừ một tiếng:

- Tại ngươi đấy! Ai bảo ngươi cứ nghi ngờ, hắn được cái trớn mà làm già hơn.

Hắn bìết cái nhược điểm của ngươi, nên cứ đánh vào đó, làm cho ngươi mất cả chủ ý.

Hắn rít lên:

- Lão Kỷ ơi, ta chưa hề thấy ngươi hồ đồ như thế này bao giờ.

Lão Kỷ vẫn còn nghi hoặc:

- Ta thấy có cái gì đó nghịch thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.