Sanh Tử Kiều

Chương 41: Chương 41: Không ai nhường ai




Trì Cung hớp một hơi dài không khí:

- Diêm La Đao Lệ Tuyệt Linh?

Lệ Tuyệt Linh gật đầu:

- Hỏi Thân Xương Ngọc thì biết.

Trì Cung đứùng lên, chấp tay làm lễ kỷ một chút, tiếp:

- Trời ơi, thế mà ta trách bọn thuộc hạ có mắt không tròng. Chính ta cũng có mắt

không tròng như chúng. Đứng trước Thái Sơn mà chẳng thấy núi mới đáng chết chứ. Lệ

lão đệ, Trì Cung xin làm lễ đây!

Lệ Tuyệt Linh cũng đứng lên, đáp lễ:

- Tại hạ không dám nhận sự long trọng đó!

Cả hai cùng ngồi xuống. Trì Cung cao hứng vô cùng, nói vung vít:

- Đúng là kết tinh chiếu mạng ta đó lão Thân, đang lúc ta cần có người tiếp trợ,

thì bỗõng nhiên trời đưa đến cho ta cùng một lúc hai vị thiên thần.

Thân Xương Ngọc bình tĩnh thốt:

- Xếp cái cao hứng của ngươi qua một bên đi, hãy cho ta biết tình hình như thế

nào?

Đoạn y hỏi:

- Từ lúc ngươi dến Hồng Khẩu Phụ, hung thủ có xuất hiện chăng?

Trì Cung lắc đầu:

- Không hề!

Thân Xương Ngọc bĩu môi:

- Hắn ngán ngươi chứ gì? Oai danh của ngươi to thế kia à?

Trì Cung không cười nổi:

- Đừng thổi phồng ta nữa, trước khi hành động hắn phải có dọ hỏi kỹ chứ. Hắn

thừa hiểu là chính ta đứng ra khai thác hai cơ sở sinh ý này mà, hắn vẫn làm thì đâu

phải là sợ ai. Hắn dám làm là có chỗ sở cậy một lực lượng nào đó, bởi thế ta lo.

Thân Xương Ngọc hỏi:

- Hắn có lưu lại một vài chi tiết chứng tỏ lai lịch chăng?

iTrì Cung căm hận:

- Chẳng có chi tiết nào cả, ta có dọ xét khắp nơi song vẫn không tìm dược manh

mối nào.

Lệ Tuyệt Linh lo:

- Trì huynh, hắn có đưa điều kiện gì chăng?

Trì Cung đáp:

- Đương nhiên là có, song những điều kiện của hắn còn ác độc hơn là bắt buộc

người ta đào mồ cuốc mả tổ tông, hoặc giả mang cả gia đình ra treo cổ mà chết.

Thân Xương Ngọc mỉm cười:

- Nói cho nghe đi!

Trì Cung gằn từng tiếng:

- Hoặc chia đôi lợi tức về hai ngôi tửu lâu hàng tháng hoặc nhượng đứt cho hắn

một trong hai tửu lâu đó. Con mẹ nó, điều kiện gì mà kỳ quái thế, đúng là yêu sách của

kẻ cướp.

Thân Xương Ngọc bình tĩnh hỏi:

- Ngược lại, y có hứa hẹn một bảo đảm gì cho ngươi chăng, nếu ngươi chấp nhận

điều kiện.

Trì Cung nghiến răng:

- Chẳng có gì hết, hắn là một cường đạo thì khi nào có sự bồi thường cho khổ

chủ?

Thân Xương Ngọc trầm ngâm một chút:

- Bằng vào thế lực nào mà hắn dám yêu sách như vậy?

Trì Cung hừ một tiếng:

- Còn thế nào ngoài cái tài xuất chúng của hắn? Hắn hăm dọa, nếu ta phản đối

thì hắn tận diệt cả người rồi đoạt cơ nghiệp luôn.

Thân Xương Ngọc bắt đầu bất bình:

- Ngươi đã trả lời làm sao với hắn?

Trì Cung suýt lồng lộn lên:

- Trả lời gì nữa. Đừng nói sự yêu sách của hắn vô lý, hắn với ta có mối thù to lớn,

không khi nào ta lờ đi được cái chết thảm của các thủ hạ.

Y vội chữa:

- Đúng hơn là thảm cảnh thọ thương của các thủ hạ. Bởi, hắn chưa gây ra một

một án mạng nào.iThân Xương Ngọc tặc lưỡi:

- Nghĩa là ngươi sẽ có thái độ quyết định với hắn. Hãy làm một cuộc cân phân

lực lượng song phương xem, ngươi liệu sức mình có thủ thắng nổi chăng?

Trì Cung thoáng đỏ mặt:

- Tại hạ đã bảo hai vị là cứu tinh mà, thắng hay bại, tại hạ chỉ còn trông vào hai

vị thôi.

Đoạn y thở dài, tiếp:

- Ngoài vũ công ra, không còn cách đối phó nào khác. Điều kiện của y, nhất định

là không chấp nhận được rồi.

Thân Xương Ngọc điềm nhiên:

- Dù sao, trước khi động thủ, chúng ta ít nhất cũng phải hiểu rõ ràng về con người

khiêu khích đó. Đã hai lượt thất bại, mà các ngươi không hề biết mảy may về kẻ thù,

điều đó đáng trách lắm. Thủ hạ của ngươi kém quá, cần phải huấn luyện chúng kỹ hơn.

Trì Cung gật đầu:

- Ta công nhận khuyết điểm đó. Thực sự thì chẳng có tên nào dùng được cả.

Y quay đầu lại nhìn anh em họ Câu, tiếp nối với giọng chán nản:

- Nghe chứ? Phải huấn luyện chúng kỹ hơn.

Anh em họ Câu nín thin thít. Cả hai áy náy vô cùng. Tuy nhắm vào bọn thuộc hạ

song Trì Cung mường tượng trách cứ họ không làm tròn nhiệm vụ. Họ là những người

chịu trách nhiệm trực tiếp về đám thuộc hạ kia mà. Họ đà khuấy động trọn vùng Hồng

Khẩu Phụ song đối phương ẩn tránh như bóng ma thì họ còn làm gì được hơn? Dù sao,

họ cũng uất ức chứ. Họ không dám hận chủ nhân, họ chỉ hận là họ bất tài thôi. Mà

cũng bất hạnh luôn, bởi họ gặp một đối phương quá lợi hại.

Thân Xương Ngọc sợ anh em họ Câu hiểu lầm, nên giải thích rõ ràng hơn, y

không bao quát anh em họ Câu trong câu phê bình, bởi hiện tại những người hiện diện

trong hai tòa tửu lâu đều là những người mới đến từ Ngọc Thúy Sơn còn người cũ thì

đều thọ thương cả rồi, cầm như phế nhân. Mà người mới thì hiểu làm sao được nội

tình? Dĩ nhiên cuộc điều tra nghiên cứu không thể đem lại kết quả.

Lệ Tuyệt Linh chen vào:

- Nào đã muộn đâu mà Trì huynh lại khẩn cấp? Vị bằng hữu đó chưa đạt được

mục đích tất còn trở lại. Theo tại hạ nhận thấy thì hắn muốn gặp Trì huynh một lần, so

tài cao thấp. Như vậy, chúng ta hãy nhẫn nại, bình tĩnh chờ hắn đến. Biết đâu, hắn

không thuộc hạng người nóng tánh như Thân đại ca và tại hạ.iVừa lúc đó, có tiếng bước chân vội vàng lên bên ngoài, ẩn ước có tiếng hét la.

Bọn Trì Cung cùng đứng lên, chưa kịp rời bàn, cánh cửa sảnh đường mở tung. Hai gã

đại hán xuất hiện, mặt xanh rờn, môi trắng nhợt. Trương trọc đầu đổ mồ hôi lạnh đẫm

ướt chiếc đầu bóng loáng, cố thốt một câu vì lưỡi cứ líu lưỡi:

- Đến rồi... chủ nhân …Vừa vào tới cửa là hắn đánh ngã hai huynh đệ của thuộc

hạ, xin chủ nhân…

Trì Cung suýt nhảy dựng lên, song cố giữ trầm tĩnh, quát:

- Làm gì mà rối lên như vậy? Có bọn ta đây, dù cho sập trời vỡ đất cũng chưa

phải là điều đáng sợ kia mà.

Lệ Tuyệt Linh mỉm cười, thốt:

- Việc đời có nhiều cái tấu xảo quá, vừa mới nhắc hắn thì hắn đã dẫn xác đến

ngay.

Thân Xương Ngọc lạnh lùng:

- Đi, chúng ta ra đó gặp hắn xem sao.

Trì Cung nghiến răng:

- Phải giáo huấn kỹ hắn một lần, cho hắn chừa bỏ thói ngông.

Ba người rời khách sảnh, bước nhanh ra phía trước tửu lâu. Họ vừa vượt nửa

đường hành lang, hơn mười đại hán từ bên ngoài chạy vào, ý chừng bị đối phương bức

thoái, chúng định vào báo cáo với chủ nhân, chúng gào thét thảm thiết, vừa chạy vừa

ngã nghiêng, có kẻ chúi luôn xuống đất lăn tròn mấy vòng mới đứng dậy được.

Một số khác lục tục chạy theo sau, hiển nhiên tốp chạy trước bị đánh trước, tốp

chạy sau bị đánh sau, tất cả đều thất điên bát đảo. Trong cảnh đó, Trì Cung giận sùi bọt

mép, quát tháo ầm ĩ, mắng thuộc hạ vô dụng. Anh em họ Câu tiến lên, vung tay tát

mạnh vào mặt đại hán, tát đến máu miệng, máu mũi vọt ra. Câu Quần tung chân đá

bay một đại hán, Câu Vĩ vung tay hất một tên văng xa. Cả hai phụ họa chủ nhân mắng

thuộc hạ không tiếc lời, đánh không tiếc tay. Trì Cung vẫn quát tháo đều đều.

Vừa lúc đó, một bóng người hiện ra nơi đầu hành lang, thái độ biểu thị sự lạnh

lùng khinh khỉnh, gói ghém trong cái vẻ ung dung, bình tĩnh, như khách nhàn du, ngoại

cảnh. Hắn vào trạc tuổi tứ tuần, đôi mắt nhỏ, đã thế hắn còn khép nửa phần, thành

nhỏ hơn, dài hơn. Mũi hắn nhọn, thẳng, xương gò má cao môi mỏng. Trông hắn như

một người thường, chẳng có oai phong biểu lộ.

Gã Trương trọc rung rung tay chỉ:

- Hắn đó thưa chủ nhân.

Trì Cung hừ mũi một tiếng, tiến lên hai bước, quát:i- Ngươi định giỡn mặt với tử thần phải không? Bằng vào đâu mà ngươi đòi chia cơ

nghiệp của ta? Ta bóp nát ngươi như bóp một quả trứng.

Đối phương từ từ ngẩng mặt lên, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói chuyện với ta?

Trì Cung hét:

- Ngươi còn vờ vĩnh nữa ư?

Đối phương nhếch một bên mép:

- Gã họ Trì kia, ngươi là cái thá gì mà dám lên giọng hách dịch chứ.

Trì Cung hét to:

- Ta nghĩ ngươi chưa mù đôi mắt sao ngươi không tự nhìn thấy trước mặt ngươi là

ai? Gan ngươi bao lớn mà dám mạo hiểm vuốt râu hùm?

Thay vì nao núng, người đó tiến tới gần hơn, thốt:

- Trì Cung, ngươi bất quá là một thủ lợn, một cái xác chó, bằng vào đâu mà dám

ví mình với hùm? Cái địa phương này đâu phải là giang sơn của một phế vật là ngươi?

Thì ngươi đâu có tư cách độc chiếm mọi quyền lợi trên vùng này? Vậy hãy cút đi nơi

khác gấp, trì hoãn là mất mạng đấy!

Trì Cung sôi giận:

- Thế ra ngươi muốn bỏ xác tại đây?

Đối phương gằn từng tiếng:

- Ngươi vẫn ngoan cố, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ư?

Trì Cung hét:

- Câm cái miệng khoác lác của ngươi lại.

Đối phương quan sát Trì Cung từ đầu đến chân, vẻ khinh miệt hiện rõ nơi ánh

mắt:

- Ngươi cút đi là hơn, ta không nỡ giết một con người còn ham sống.

Trì Cung lại hét:

- Ngươi đừng mong thoát chết hôm nay!

Đối phương cười lạnh:

- Sừng sộ hò hét mỗi lúc có cuộc đánh nhau như ngươi đó trên giang hồ không

hiếm. Người như thế mà mong có ngôi vị cao thì thật là khôi hài. Ta nghĩ, chẳng lẽ

giang hồ hiện nay không có một nhân vật nào đáng để xem hay sao?

Trì Cung chớp mắt luôn, môi không ngừng mấp máy, răng nghiến trèo trẹo. Đối

phương chốc chốc lại mở mắt ra, mở rồi khép lại như cũ, mỗi lần mở là tinh quangibắn sáng như điện song lạnh lùng hơn giá băng, ánh mắt quét qua người nào là người

đó rợn mình. Đương nhiên ánh mắt đó không sao dao động nổi Thân Xương Ngọc và Lệ

Tuyệt Linh. Rồi hắn khích:

- Ngươi liệu sừng sộ có giết được ta không hay lại chính bản thân ngươi?

Trì Cung mắng lại oang oang. Đối phương khoát tay:

- Cái thứ người như ngươi, dù ta có nói bao nhiêu lời cũng không thủng màng nhĩ

dày như da trâu. Ta hỏi ngươi điều kiện của ta đưa ra đó, ngươi nghĩ như thế nào? Chấp

nhận hay không chấp nhận?

Trì Cung hét:

- Ngươi đừng có nằm mơ, ngươi phải bồi thường cho thuộc hạ của ta mới đúng

đó!

Đối phương bước tới một bước:

- Ngươi muốn ngoan cố?

Trì Cung gầm lên:

- Ta giết ngươi!

Đối phương lạnh lùng:

- Ngươi thiệt là ngu quá, không chịu tỉnh mộng để tự cứu.

Hắn cười. Nhân cười, hắn bày hai hàm răng trắng nhọn như hai hàng tiểu kiếm

chỏi vào nhau, trông tàn khốc lạ lùng. Hai hàm răng nhọn biểu hiện ít nhiều thú tánh ở

con người vô nhân bất lương. Hắn tiếp:

- Trì Cung, ngươi muốn lấy thân che của?

Trì Cung quát:

- Chính ngươi vì của mà liều thân, như con thiêu thân thấy đèn là lao mình vào.

Đối phương bước tới thêm hai bước nữa:

- Ngươi không thấy đời đáng yêu sao, tội gì mà phải chết gấp vậy?

Trì Cung hứ một tiếng:

- Giả như ta phải chết, thì không khi nào ta chết nơi tay một tên bất tài như ngươi

đâu.

Mãi đến lúc đó, Thân Xương Ngọc từ trong đám thuộc hạ của Trì Cung bước ra,

khoát tay ngăn chặn Trì Cung rồi ung dung thốt:

- Bằng hữu kia, nếu có thể tránh chết oan thì cũng nên tránh, bởi đời đáng yêu

quá, như bằng hữu vừa nói đó, hãy sống mà hưởng thụ chứ.iVừa trông thấy Thân Xương Ngọc, đối phương giật mình nhưng chỉ thoáng qua

thôi. Hắn nhếch mép, không cười, thốt:

- Thảo nào mà gã họ Trì chẳng vênh váo mặt tỏ ra có khí phách can trường, thì ra

y có viêän thủ. Điều này chứng minh y không đến nỗi ngu như lời đồn.

Thân Xương Ngọc lắc đầu:

- Không, y không ngu dâu. Bởi đã có một thời y vẫy vùng vang danh tại Thiểm

Tây, con người ngu độn thì khi nào lại giành được một chỗ đứng trên giang hồ?

Rồi Thân Xương Ngọc tiếp:

- Này bằng hữu! Có lẽ bằng hữu cũng biết thế nào là hợp lý, thế nào là phi lý?

Tuy nhiên, tại hạ xin nói với bằng hữu, nói do thiện chí của đồng đạo vô lâm, còn nghe

hay không thì tùy nơi bằng hữu.

Đối phương bĩu môi:

- Nói đi, ta đang lắng nghe đây!

Thân Xương Ngọc nghiêm giọng:

- Ngày trước, Trì Cung vốn là một nhân vật hữu danh song y chán cái cảnh sống

không được quang minh nên bỏ đất cũ về dựng lên hai ngôi tửu lâu, thu hoa lợi chi trì

những ngày tàn, đồng thời nuôi dưỡng số anh em còn trung thành với y, dù sao cơ

nghiệp của y cũng do tâm huyết mà nên, chứ nào phải tự nhiên mà có? Bằng hữu bỗng

nhiên từ phương trời xa đến đây, đòi chia của, dùng võ công uy hiếp, ngồi mát ăn bát

vàng. Làm như vậy, bằng hữu không thấy vô lý sao? Và trên đời, có ai chấp nhận

những sự vô lý chứ?

Đối phương ngẩng cao mặt:

- Ý tứ của ngươi như thế nào?

Thân Xương Ngọc tiếp:

- Các hạ nên rút lui, bỏ sự đòi hỏi ngang ngược đó, phần tại hạ thì khuyên Trì

Cung nên dĩ hoà vi quý, phôi pha mối thù cũ trên sự thương tổn của một số thuộc hạ

của y do sự tàn bạo của các hạ gây nên.

Đối phương cười lạnh:

- Nếu ta không ly khai nơi này?

Thân Xương Ngọc đáp:

- Thì cái gì phải đến sẽ đến, không tránh khỏi!

Đối phương hừ một tiếng:

- Ngươi muốn động thủ?iThân Xương Ngọc mỉm cười:

- Nếu bằng hữu bắt buộc, tại hạ không từ chối đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.