Gương mặt lạnh lùng tàn khốc không biểu lộ một cảm tình, Cốc Thuần gằn từng tiếng:
- Để xứng đáng với các huynh đệ trong bổn bang, để không phụ sự tín nhiệm của Đại đương gia, để củng cố thanh danh và uy tín, ta ra lệnh cho ngươi xuất thủ trước.
Phạm Oai biến sắc :
- Nhị đương gia !…Nhị đương gia cũng biết là một mình thuộc hạ … thuộc ha.
chưa phải là đối thủ của tên tiểu tử họ Lệ … Cốc Thuần nổi giận :
- Nói tới nói lui, chung cuộc ngươi vẫn không dấu được sự hèn khiếp ! Đã biết Lê.
Tuyệt Linh không phải là tay hữu danh vô thực, thì tại sao cứ mãi đòi so tài với hắn.
Ngươi muốn tỏ rõ cái khí hùng? Càng muốn tỏ cái hay, ngươi càng bày cái dở. Ngươi có biết thẹn chăng?
Dù ngán Cốc Thuần là một thượng cấp, Phạm Oai vẫn bị chạm mạnh tự ái trước sự miệt thị của Cốc Thuần, bất giác khí uất bốc cao, trợn tròn đôi mắt, phải đối qua phẫn nộ:
- Lệ Tuyệt Linh là kẻ thù chung của bổn bang, tại sao chỉ có một mình thuộc ha.
ứng phó! Nhị Đương gia là nhân vật thứ hai trong bang, lại toa. thị điềm nhiên, thế là nghĩa gì ?
Sự phản đối của hắn làm bọn đại hán vây quanh vô cùng kinh hãi, cùng nhìn nhau, cùng lắc đầu lè lưỡi.
Cốc Thuần rung người lên, đôi mắt thô ló ra ngoài trũng, hung quang bắn sáng rực sang Phạm Oai, tưởng chừng có thể nuốt chửng đối phương, và chỉ có nuốt chửng được đối phương mới hả!
Môi y mấp máy một lúc, sau cùng y dằn lòng, trầm giọng thốt:
- Tốt! Tốt lắm, Phạm Oai! Gặp địch mà kháng lịnh sừng sộ với thượng cấp, cái tội đó hẳn ngươi cũng biết nó nặng nhẹ như thế nào rồi ! Bây giờ ta không tranh luận với ngươi nữa, ngươi cứ chờ cái hậu quả của thái độ đó!
Cao giọng hơn y tiếp:
- Ta ra lịnh lần thứ hai, hãy lướt tới, động thủ với Lệ Tuyệt Linh ! Vâng hay không vâng, tùy ngươi!
Đến lượt Phạm Oai rung người.
Lần này, hắn không còn dè dặt trong lối xưng hô nữa, hắn giật chiếc mặt na.
xuống, bày ra một bộ mặt thật, những thớ thịt giật bần bật, đôi mắt đỏ ngầu, hắn hét to:
- Họ Cốc! Ngươi lấy công thỏa mãn niềm tư, ngươi thù ta, quyết mượn công mà dồn ta vào cảnh chết để báo tư thù! Ngươi dùng oai quyền nhị đương gia bức hiếp ta!
Ta động thủ, ta sắp động thủ đây! Cho ngươi toại ý ! Cho ngươi biết, nếu ta chết thì cái chết này do ngươi gây ra, chính ngươi bức ta chết đó! Ta chết để bảo toàn thinh danh cho đại đương gia đây, song ngươi sống sót chỉ để thọ nhận sự khinh miệt nguyền rủa của các huynh đệ trong bổn bang thôi! Bởi, đại đương gia và các huynh đệ sẽ thấy cái tâm thâm độc của ngươi. Ta chết để cho ngươi rơi chiếc mặt nạ, bày chân tướng sài lang, Cốc Thuần ạ !
Cốc Thuần vừa thẹn vừa phẫn nộ, quát:
- Câm !
Phạm Oai phun nước bọt, bật cười lớn:
- Nếu ta may mắn còn sống là kể như cuộc đời của ngươi bị đầu độc đến ngày cuối đó!
Hắn gọi to:
- Thường Tiêu!
Một người bên hữu bước tới, ứng tiếng:
- Có thuộc hạ đây!
Phạm Oai gằn giọng:
- Nhớ bẩm báo rõ ràng với đại đương gia là ta yêu cầu người có một quyết định công bằng!
Thường Tiêu liếc mắt sang Cốc Thuần, lúc đó biến sắc mặt xanh rờn hàm hồ đáp:
- Điều đó thì … thuộc hạ nghĩ … nghĩ …là … Lệ Tuyệt Linh bây giờ mới thốt:
- Xuất thủ đi Phạm Oai! Khỏi phải chuẩn bị việc sau! Cãi nhau như chó mà làm gì! Ngươi đến trước, chết trước, y đến sau, chết sau, y không đến, ta cũng tìm đến y! Tất cả hai ngươi đều phải chết, muốn tranh luận gì thì chờ xuống diêm đài mà đối chất trước chúa tể cõi âm!
Phạm Oai quát:
- Đừng cao ngạo, Lệ Tuyệt Linh! Chẳng phải trên cõi đời này chỉ có mỗi mình ngươi!
Lệ Tuyệt Linh cười lạnh:
- Ngươi tức uất với Cốc Thuần, lại toan đổ trút sự phẫn nộ lên đầu ta à? Được rồi!
Ta không chấp nhất đâu! Ai nỡ chấp nhất một kẻ sắp chết chứ ?
Vung thanh Tam Hoàn Đao lên, Phạm Oai hét:
- Xem đây ! Tuyệt Linh!
Nhưng hắn chưa bước tới.
Lệ Tuyệt Linh so vai:
- Thì cứ cho ta xem! Chưa làm gì mà bảo xem, là xem cái gì chứ ?
Phạm Oai hít một hơi dài không khí, dằn cơn bồng bột, đồng thời đề khí, vận công, bảo:
- Lấy vũ khí cầm sẵn nơi tay đi!
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Ta biết việc ta phải làm! Ngươi khỏi cần nhắc.
Phạm Oai hừ một tiếng, phóng ngọn Tam Hoàn Đao sang.
Lệ Tuyệt Linh đạp chân xuống đất, chuồi về phía hậu lạng mình lăn khỏi một vòng, rời khỏi vị trí xa hơn ba trượng.
Một tiếng rú vang lên, một đại hán ngã nhào, thanh phác đao trong tay hắn đã sang qua tay Lệ Tuyệt Linh.
Phạm Oai hét to:
- Tàn nhẫn quá!
Tam Hoàn Đao bay tới lượt thứ hai.
Lệ Tuyệt Linh đứng một chỗ, chờ thanh Tam Hoàn Đao gần tới mới vung thanh phác đao lên đón chận bên trên, đao thế có áp lực ngàn cân nặng, nếu Tam Hoàn Đao chặt xuống, chẳng khác nào chặt vào tảng đá thì là vô ích mà lại hao công lực.
Hắn trịch thanh đao qua một bên dùng tay qua tả đâm mũi đao vào mình Lê.
Tuyệt Linh.
Tuyệt Linh lập tức đổi tay đao, nhanh không thể tưởng, mường tượng hai tay có đu?
hai đao.
Đổi tay rồi chàng dùng tay tả hất đao đánh bạt thanh đao của Phạm Oai, ngoặc luôn cổ tay chuyển hướng mũi đao đâm thốc tới.
Phạm Oai liều, không lùi lại chập cả hai tay lại, nắm chặt chuôi đao, vận toàn công phu nội lực, đâm thanh đao vào ngực đối phương.
Nhất định đòn đổi đòn, Phạm Oai đã chấp nhận đồng quy ư tận cùng đối phương.
Lệ Tuyệt Linh cười nhẹ, ngả ngửa người về phía hậu hất chân hữu lên, một tiếng coong vang lên, mũi giày thép chạm trúng thân đao.
Thanh đao quất ngược lên trên, uốn cầu vồng, chém xuống đỉnh đầu Phạm Oai.
Đồng thời mũi phác đao cũng đâm thủng ngực của hắn!
Hắn bị chấn dội ngược lại hơn bảy thước.
Không gian trầm đọng nặng nề, không một ai thở mạnh. Tất cả đều giương tròn mắt nhìn thảm cảnh vừa xảy ra, mồm há hốc sợ hãi đến độ sững người.
Lệ Tuyệt Linh ung dung cắm mũi đao xuống đất, đây là một thói quen của chàng sau mỗi lần hạ một đối tượng.
Rồi chàng điểm một nụ cười, thốt:
- Đao là một vũ khí rất bình thường trong các loại vũ khí, cũng vì chỗ bình thường đó mà cách xử dụng nó rất là khó khăn, không phải mỗi người muốn trở nên lợi hại khi dùng nó mà đạt được như ý muốn. Phàm dùng một vũ khí mà không phát huy được cái công hiệu của nó thì chẳng những nó trở thành vô dụng, mà còn vướng bận, gây nên nhiều phiền toái đến có thể thiệt thân. Như Phạm Oai đó! Mong các vị rút kinh nghiệm trong cái gương của Phạm Oai, hoặc giả luyện thêm đao pháp cho thuần thục, hoặc giả thay đổi vũ khí, nếu không làm như vậy thì đừng chường mặt trên giang hồ nữa, nguy hiểm lắm đấy!
Chàng giảng dạy lối xử dụng vũ khí ngay tại trường chiến đấu, bên cạnh các xác chết!
Còn ai bình tĩnh như chàng trước một số địch nhân hơn mười người! Nếu không có lòng tự tin quá cao thì đừng hòng có thái độ thản nhiên như chàng!
Chính sự thản nhiên đó ảnh hưởng mạnh đến tinh thần của địch, cả Cốc Thuần cũng không tránh khỏi kinh khiếp.
Tuy nhiên cái thái độ của Lệ Tuyệt Linh chứa đựng sự giễu cợt rõ rệt, chàng khinh miệt đối phương như một phường trẻ nít, chưa đủ tư cách vào đời, chứ đừng nói là ứng chiến cùng chàng.
Mặc dù khiếp sợ, Cốc Thuần khi nào tiêu hoá nổi sự cuồng ngạo của Lệ Tuyệt Linh.
Cốc Thuần cất giọng khàn khàn, thốt:
- Lệ Tuyệt Linh ! Ta mong ngươi đừng quên những gì ngươi đã làm hôm nay!
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Ta khuyên ngươi nên cút đi, về mà sống nốt những ngày thừa với vợ con, không nên để vợ thành góa phụ mà con cũng mồ côi luôn!
Cốc Thuần cố dằn cơn tức uất, tiếp:
- Ngông cuồng quá, Tuyệt Linh! Sẽ có một ngày ngươi hối hận về tánh cao ngạo cực độ của ngươi. Ta nói sẽ có một ngày! Ngươi nhớ kỹ là phải có ngày đó.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
- Giả như có cái ngày đó, thì các ngươi cũng không còn trên cõi đời này mà mong chứng kiến!
Cốc Thuần sùi bọt mép:
- Ta phát thệ sẽ tự tay này kết thúc mạng sống của ngươi, ta sẽ vận dụng mọi sơ?
năng, mọi phương pháp để báo phục cái nhục hôm nay!
Lệ Tuyệt Linh so vai:
- Buồn cười cho ngươi nuôi mộng hái sao trời! Ngươi tưởng sẽ còn sống mà rời khỏi nơi này à ? Cốc Thuần! Bao nhiêu đồng bọn của ngươi đang chờ ngươi nơi âm cảnh. Phạm Oai cũng chờ ngươi đối chất tại diêm đình, hãy chuẩn bị đi Cốc Thuần, ta sẵn sàng đưa ngươi rất êm thấm!
Cốc Thuần hấp tấp hét lớn:
- Ngươi định tàn sát hết tất cả bọn ta ?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Giết hết! Không lẽ ngươi như vậy đó mà lại đòi ta giành tiện nghi cho ? Tha cho ngươi để ngươi quy tụ viện thủ, an bày cạm bẫy lừa ta à ? Cốc Thuần! Nhận mạng cho rồi! Nơi đây là phần mộ của ngươi đó!
Cốc Thuần xuất mồ hôi lạnh!
Tuy nhiên, y cố gượng mỉa mai:
- Vậy là ngươi bất chấp quy củ giang hồ rồi, Lệ Tuyệt Linh!
Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:
- Ngươi không có đủ tư cách đòi hỏi sự bảo vệ của luật giang hồ!
Dừng lại một phút, chàng tiếp:
- Huống chi, các người đông mà ta thì chỉ có một mình, một cuộc đấu rất bất công, vậy mà ta còn chấp nhận cho các ngươi! Nếu khách giang hồ sau nầy có phê phán, thì chính các ngươi mới là những kẻ đáng khinh bỉ !
Cốc Thuần hằn học:
- Chính ngươi mới bất công!
Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:
- Tại sao ?
Cốc Thuần tiếp:
- Ngươi có võ công cao, song ta không ngán, bất quá ta đang mang trọng thương, công lực kém giảm, ngươi thừa dịp này uy hiếp ta là hèn, là bất công! Đành là nhân số cánh ta đông, song ngoài ta ra, bọn kia đâu giá trị gì ? Chúng đâu phải là đối thủ của ngươi. Ngươi giết những người tầm thường, vô danh, thì sao gọi là anh hùng ? Chung quy, chỉ có một mình ta mà ta thì không còn kháng lực! Ngươi có thể xuất thủ với một người không còn kháng lực chăng ?
Lệ Tuyệt Linh do dự một chút:
- Ta không cần biết gì cả, ta cứ trừ diệt các ngươi cho dứt hậu hoạn là được rồi!
Ta phải nghĩ đến sự an toàn của ta trước khi nói đến nhân nghĩa!
Cốc Thuần nghiến răng:
- Ngươi bất chấp luôn cả quy củ của riêng ngươi?
Lệ Tuyệt Linh bật cười ha hả:
- Ngươi hiểu ta hơn cả ta hiểu ta sao Cốc Thuần ? Đâu ngươi thử dẫn chứng lời nói của ngươi cho ta biết xem sao!
Cốc Thuần hỏi:
- Có đúng là từ bao lâu nay ngươi có thói quen trọng nghĩa, thủ tín chăng ?
Lệ Tuyệt Linh ngẩng cao mặt:
- Đúng vậy.
Cốc Thuần tiếp:
- Nghĩa là chẳng phải đối với người thân ngươi mới trọng ! Cả với kẻ thù ngươi cũng trọng luôn phải không ?
Lệ Tuyệt Linh gật đầu:
- Rồi sao ?
Cốc Thuần cười mỉa:
- Thế mà ngươi nhất định uy hiếp kẻ mang trọng thương! Thế mà ngươi toan tận diệt bọn tài hèn sức mọn. Con người trọng nghĩa, thủ tín có thật làm như vậy được à ?
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Ngươi định nâng cái tác phong của ta lên cao để ru dịu ta phải không ? Rất tiếc, ta không thể buông tha cho các ngươi ly khai nơi này!
Cốc Thuần bối rối:
- Lệ Tuyệt Linh! Chẳng lẽ vì một việc nhỏ mọn này mà ngươi hủy hoại thanh danh tạo tựu từ lâu ?
Lệ Tuyệt Linh xì một tiếng:
- Ta không thích nghe nói nhảm! Thinh danh đối với ta không có nghĩa lý gì cả, ta đã quẳng nó theo mây gió từ lâu. Nhưng có điều, đối với các ngươi, ta có phần nào cao thượng hơn vậy thôi!
Cốc Thuần hầu như xuống nước:
- Tuy ngươi xuất thân từ hắc đạo, song so với bọn ta vẫn còn biết trọng tín nghĩa hơn nhiều, điều này đa số đều công nhận, chứ chẳng phải chỉ có riêng một mình ta! Lê.
Tuyệt Linh, dù sao thì ngươi cũng không nên hạ thủ đối với bọn bất lực hoàn toàn!
Lệ Tuyệt Linh nhìn Cốc Thuần một lúc, đoạn hỏi:
- Ngươi cho ngươi là con người như thế nào ?
Cốc Thuần trố mắt:
- Câu hỏi đó có ý tứ gì ?
Lệ Tuyệt Linh tiếp:
- Trên giang hồ, người ta nói Cửu Sát Bài Cốc Thuần là một tay khá, có thể được liệt vào hàng nhất lưu cao thủ, cái cao ngạo của ngươi, thà chịu gãy chứ không chịu uốn cong, bây giờ ta thấy ngươi sợ chết đến độ nói những lời không nghe được! Ngươi không biết thẹn à ?
Cốc Thuần lẩm nhẩm:
- Còn núi non, rừng rậm, là còn có củi đốt lửa, sở dĩ ta muốn sống là để tìm cách báo thù! Chứ ương ngạnh mà chết thì chẳng hóa ra chết uổng quá sao, còn tham sống vì lẽ đó, chứ không phải để hưởng thụ đâu?
Lệ Tuyệt Linh cười lạnh:
- Ngươi đáng mặt đại trượng phu, năng khuất năng thân, biết tiến biết thoái.
Cốc Thuần cắn môi, tiếp luôn:
- Ngươi có quyền ăn nói, tùy tiện nói, bởi ta là con cá trên thớt, chỉ còn chờ nhát đao của ngươi thôi.
Lệ Tuyệt Linh nhìn qua Qúy Ca, y còn nhắm mắt chỏi kiếm, gượng đứng, song thân hình cứ chao chao có thể ngã bất cứ lúc nào.
Hai mũi kim xoa còn cắm nơi hông sườn, rung rung theo đà chao.
Cứ cái tình hình đó, cuối cùng rồi y cũng phải ngã!
Lệ Tuyệt Linh cau mày, trầm tư một lúc.
Cốc Thuần thì hồi hộp, lo âu, mồ hôi lạnh không ngừng đổ, y cất giọng khàn khàn:
- Lệ Tuyệt Linh! Ta biết ngươi không nỡ!
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng nhìn Cốc Thuần, không đáp. Ánh mắt của chàng tàn khốc quá, Cốc Thuần rợn xương sống từng cơn.
Chẳng rõ tại sao, lưỡi y líu lại.
Sau cùng, Lệ Tuyệt Linh buông gọn:
- Tha cho ngươi đó!
Cốc Thuần mừng quá hóa sợ, hấp tấp hỏi:
- Thật à ?
Lệ Tuyệt Linh cao giọng:
- Ngươi còn léo nhéo nữa à ?
Cốc Thuần cúi mặt xuống, không dám nhìn chàng.
Lệ Tuyệt Linh tiếp luôn:
- Ngươi biết tại sao ta lại phát sanh cái tâm từ bi chăng?
Cốc Thuần lắc đầu, tuy mừng, song y vẫn còn phập phồng lo ngại. Nếu Lệ Tuyệt Linh đổi ý kiến thì sao ?
Lệ Tuyệt Linh từ từ giải thích:
- Thứ nhất, ngươi dám nói thật, là sẽ báo thù nếu được sống sót ! Như vậy là có khí cốt! Còn hơn những kẻ đón gió đưa vèo, lòng căm thù mà miệng thì tâng bốc.
Ngừng một chút, chàng tiếp:
- Thứ hai, ngươi là một tay hữu hạng trên giang hồ, gặp cái nhục này, kể cũng nặng lắm rồi, hẳn là ngươi đau đớn lắm. Vì tình đồng đạo võ lâm, ta không nỡ dồn ngươi vào tử địa, dù biết rằng tha cho ngươi là bất lợi cho ta!
Cốc Thuần trầm gương mặt, u buồn vô cùng.
Lệ Tuyệt Linh lại tiếp:
- Thứ ba, như đã nói, ta rất trọng nghĩa khí, ngươi thọ thương, ta không thể hạ thủ, đành rằng các ngươi không xứng đáng cho ta giữ gìn nghĩa khí, song ta còn có lương tâm, ta giữ gìn nó là vì lương tâm của ta chứ chẳng vì các ngươi.
Lâu lắm, Cốc Thuần mới thốt:
- Vô luận ngày sau chúng ta gặp nhau trong trường hợp như thế nào, hiện tại ta cảm tạ hảo ý của ngươi.
Lệ Tuyệt Linh mỉm cười:
- Ta tiếp nhận lời cảm tạ đó.
Cốc Thuần hớp một hơi dài không khí:
- Bọn ta đi được chứ ?
Lệ Tuyệt Linh khoát tay:
- Cứ tự tiện!
Cốc Thuần lập tức nhặt chiếc Cửu Sát Ngân Bài rồi quay mình bước đi, không buồn kêu gọi bọn thuộc hạ.
Lâu lắm bọn này mới bừng tĩnh, hấp tấp chạy theo.
Đợi bọn Quỷ Diện Bang đi hết rồi, Lệ Tuyệt Linh đến cạnh Qúy Ca hỏi:
- Còn đứng được chăng, lão hữu ? Có sao không ?
Qúy Ca nhìn chàng với ánh mắt lờ đờ:
- Đa tạ ngươi cứu mạng!
Lệ Tuyệt Linh lạnh lùng:
- Khoan nói đến việc đó hãy đáp câu hỏi của ta đây ? Sự việc giữa chúng ta, ngươi giải quyết như thế nào ?
Qúy Ca cắn môi, một phút sau, đáp:
- Vẫn tìm cách áp giải ngươi về Hắc Lâu!
Lệ Tuyệt Linh nổi giận:
- Ngươi vô tình đến thế à ?
Qúy Ca buông từng tiếng nhẹ:
- Lệ Tuyệt Linh, ơn cứu mạng, ta ghi tạc suốt đời, nhưng đó là việc cá nhân! Việc riêng tư ! Không thể nhân tư mà phế công ! Ta còn trách nhiệm !
Lệ Tuyệt Linh hét:
- Ngươi tàn độc hơn ta! Ngươi mất cả nhân tánh ! Ngươi hủy diệt đạo lý một cách mù quáng ! Trách nhiệm gì chứ ! Đối với một tổ hợp tà quái, mà ngươi tự cho mình có trách nhiệm để ràng buộc lấy mình à. Tỉnh ngộ đi, Qúy Ca!
Qúy Ca trầm giọng:
- Ta đã nói, chúng ta đồng nghĩa khí, song mỗi người có một đường! Cá nhân ngươi tự do song cá nhân ta bị ràng buộc bởi một liên đới, bằng mọi giá ta phải tôn trọng sự liên đới đó! Ta phải áp giải ngươi về Hắc Lâu! Ta tìm mọi cách thực hiện quyết định đó. Ngươi chết rồi, ta sẽ tự tử theo ngươi để đáp lại cái ơn cứu mạng!
Lệ Tuyệt Linh sững sờ.
Rồi chàng hét lên:
- Ngươi có cái chủ ý hoang đường quá, đáng lẽ ta không nên giải cứu ngươi nơi tay bọn Quỷ Diện Bang.
Đoạn chàng bật cười lớn, tiếp:
- Không, ta không cần phải giận ngươi làm gì ? Ngươi có cách gì áp giải ta về đó ? Nói cho ta nghe đi!
Qúy Ca cương quyết:
- Ta có cách! Ta sẽ ngăn chận ngươi chạy thoát.
Lệ Tuyệt Linh cười vang:
- Ngươi sẽ cắn vào da thịt ta, níu ta lại ?
Qúy Ca lắc đầu:
- Đừng đắc ý. Ngươi không trốn thoát đâu!
Lệ Tuyệt Linh gật gù:
- Ta không trốn, ta chỉ chạy đi thôi, cũng có thể ta giết ngươi rồi mới chạy đi!
Qúy Ca thách:
- Chỉ cần ngươi nhúc nhích là ta thu thập ngươi liền!
Lệ Tuyệt Linh cười hắc hắc:
- Ta đi đây, Qúy Ca! Thử xem ngươi sẽ làm sao!
Chàng bước liền. Qúy Ca gọi lại, chàng vờ không nghe, cứ bước đều.
Bỗng, có tiếng gió từ phía hậu cuốn tới. Một đạo kình khí xé không gian vút đến ót chàng.