“Tên Oss kia đúng là một tên ăn hại, đưa nhiều tiền như vậy rồi mà cuối cùng không làm được trò trống gì! Cứ như cho không gã một cơ hội lên show thực tế vậy!” Tô Điểm Điểm tức tối đi qua đi lại trong phòng.
“Chúng ta đã nói rõ rồi, Oss cũng tỏ ý sẽ phối hợp, không biết vì sao mà tự nhiên lại thay đổi.” Trợ lý cũng rất bất đắc dĩ, chỉ đành bất lực giải thích.
“Đưa điện thoại đây cho tôi, tôi tự hỏi.” Tô Điểm Điểm chìa tay ra.
Trợ lý hơi do dự nhưng vẫn nghe lời đưa điện thoại cho Tô Điểm Điểm.
Tô Điểm Điểm gọi video với Oss, hình như bên kia đang tập thể hình, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn màn hình một cái.
“Cậu làm sao đấy? Tiền thì cầm rồi, show cũng lên rồi, cuối cùng không được tích sự gì?”
“Đúng là tôi đồng ý với các người là sẽ thử thăm dò Nhiễm Thuật, hoặc là sẽ gây ra một vài tin tức, nhưng tôi cũng chỉ bảo là thử, chưa nói chắc chắn sẽ thành công.”
“Ném đá xuống giếng ít nhiều còn nghe thấy tiếng, ném cậu thì cậu mất tăm.”
“Tôi cố hết sức rồi, ông chủ của các người tới đó, tôi không có cơ hội tiếp cận Nhiễm Thuật.”
“Thế trả tiền lại đây, không thì tôi sẽ khiến cậu không sống nổi trong cái giới này.”
Oss nghe vậy khẽ cười: “Chính anh còn khó trở mình, lại uy hiếp cả tôi nữa à? Anh tự cầu phúc đi, cúp đây.”
Tô Điểm Điểm thấy cuộc gọi kết thúc, lập tức gõ chữ chửi người, lại phát hiện mình đã bị xóa khỏi danh sách bạn bè.
Oss hoàn toàn không sợ gã.
Tô Điểm Điểm tức muốn nổ tung: “Tổng giám đốc Tang đi thăm Nhiễm Thuật?”
“Nghe nói lúc quay chương trình Nhiễm Thuật nói tục, tổng giám đốc Tang tới bàn với tổ chương trình để xóa tiếng.”
“Chửi tục một câu mà đã đích thân tới? Bây giờ tôi gần như không có công việc mà anh ta có thèm quan tâm đâu, anh ta còn chẳng bằng một tên sếp bù nhìn ấy, việc cần lo thì không lo, việc không nên lo thì lại tích cực quá.”
Tô Điểm Điểm tức giận đến nỗi ngực phập phồng, thở dốc dữ dội, cuối cùng mắng: “Dựa vào cái gì mà Nhiễm Thuật có thể gặp được người như tổng giám đốc Tang, còn tôi chỉ có thể gặp tên chó già vô dụng Hồ Vĩnh Kỳ!!!”
Trợ lý thấy Tô Điểm Điểm lên cơn, trong lòng không vui, phải tìm cách nhảy việc thôi.
E là Tô Điểm Điểm sẽ rất khó mà trở mình được, hơn nữa gần đây tâm trạng của gã không ổn định, ở bên cạnh gã chính là một sự dày vò.
Bây giờ còn phải nhìn Tô Điểm Điểm và Oss chó cắn lẫn nhau, trợ lý cảm thấy Tô Điểm Điểm giống y như chó nhà họ Tang.
*
Mấy ngày sau.
Địa điểm quay mới của đoàn phim.
“Shhh——” Nhiễm Thuật nhìn cánh tay bị cắt qua, hít một hơi thật sâu.
Nhân viên đoàn phim nhanh chóng chạy tới xem tình hình của cậu.
Cậu nhìn thoáng qua vết thương, nói: “Không sao đâu, miệng vết thương khá nông.”
Miệng vết thương đúng là không sâu cho lắm, nhưng cũng cắt vào da, chảy rất nhiều máu.
Tiểu Tề đưa Nhiễm Thuật đi, bôi iodophor giúp cậu, dán băng cá nhân lên là có thể quay tiếp.
Quay phim đến khuya, Nhiễm Thuật tẩy trang, lúc trở về rửa mặt bị nước thấm vào thấy đau, cậu mới nhớ ra mình đang bị thương.
Cậu nâng tay lên nhìn, lập tức có linh cảm, chưa kịp mặc quần áo đã lao ra ngoài cầm điện thoại, chụp một tấm hình miệng vết thương, còn không quên photoshop để trông có vẻ hồng hồng mềm mềm.
Cậu gửi ảnh cho Tang Hiến.
[R. S]: [hình ảnh]
[R. S]: Bị thương rồi, đau quá à~
Tang Hiến trả lời rất nhanh: Cần anh gọi bác sĩ riêng giúp em không?
Nhiễm Thuật nhìn màn hình điện thoại, không biết phải trả lời thế nào mới tốt.
Cách xử lý của Tang Hiến khiến cậu không bắt bẻ được gì, mức độ xem trọng này giống như kiểu cậu bị rách da mà không châm cứu 10 cái kim thì quá có lỗi với cậu.
[R. S]: Không cần, anh tới thăm đoàn phim được không?
Tin nhắn gửi đi, đối phương không trả lời.
Nhiễm Thuật bắt đầu hờn giận——
Đến thăm đoàn phim làm khó anh lắm à?
Anh thận hư em không trách, anh tới thăm em một tí không được hay sao?
Nhiễm Thuật lại đợi một lát nhưng vẫn không thể đợi được tin nhắn, cậu lập tức gọi điện thoại cho Tang Hiến, lát sau đầu bên kia mới nghe điện thoại.
Cậu dùng giọng giả để gọi: “Tổng giám đốc Tang ơi~”
Đối phương lập tức cúp máy.
Nhiễm Thuật nhìn cuộc gọi kết thúc, biểu cảm dần dần trở nên giận dữ, cậu lập tức gọi lại, đối phương vừa nghe máy cậu liền gào lên: “Khốn nạn, anh dám cúp điện thoại của em!!! Anh muốn chết có phải không?”
Vòng đời của Nhiễm giọng giả chỉ vỏn vẹn 10 giây.
Đối phương khẽ cười, trả lời cậu: “Giọng nói ban nãy làm anh tưởng là người khác dùng điện thoại của em.”
“Giọng em mà anh không nghe ra à?” Nhiễm Thuật hét suýt nữa lạc cả giọng.
“Bây giờ nghe ra rồi.”
“Sao em gửi tin nhắn cho anh mà anh không trả lời!” Nhiễm Thuật tiếp tục hỏi.
“À, anh vừa xem vé máy bay, thấy thời gian bay không thích hợp lắm. Thế nên anh đi liên hệ máy bay tư nhân của anh để xin đường bay, đợi có tin chính xác rồi mới cho em một câu trả lời chắc chắn.”
Tang Hiến đi máy bay chỉ ngồi khoang hạng nhất, không phải khoang hạng nhất thì sẽ không chọn.
Không phải hắn sợ khoang phổ thông khiến mình mất giá mà là do hắn ngồi khoang phổ thông rất khó chịu, không duỗi nổi chân.
“Ồ...” Lúc này giọng điệu của Nhiễm Thuật đã nhẹ nhàng đi nhiều, “Thật ra... Không cần gấp gáp như thế.”
“Gấp chứ, anh sợ anh tới muộn thì vết thương của em đã lành lại mất rồi.”
“...” Nhiễm Thuật trầm ngâm một lúc lâu, “Thái độ của anh rất tốt.”
“Cảm ơn lời khen.”
Nhiễm Thuật ho nhẹ hai tiếng, điều chỉnh giọng điệu của mình, hỏi: “Thế anh có tới không?”
“Trả lời em muộn chút nhé, tại vì phải tốn thời gian xin đường bay.”
“Ờ.”
“Tắm tiếp đi.”
“Sao anh biết?”
“Bàn trà làm bằng thủy tinh.”
Nhiễm Thuật vội vã thoát ra màn hình, lúc chụp ảnh cậu đang đứng bên bàn trà, hình ảnh phản chiếu trên bàn là dáng người cậu.
Ừm... chụp trông hơi lùn.
Biết thế cậu đã photoshop cả mặt kính rồi, cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Nhiễm Thuật cúp máy đi tắm rửa tiếp, đang tắm thì lại cười hì hì.
Cậu tắm rửa xong, đến mãi khuya mới nhận được tin nhắn, ngày mai Tang Hiến sẽ tới thăm đoàn.
*
Tang Hiến đến thăm đoàn phim, đoàn phim đã quen rồi.
Thậm chí có người còn thầm truyền tai nhau rằng, Tang Hiến phải lòng nữ chính, Mạnh Hân Nhã thân là nữ chính tỏ ý: Chuyện tốt ở đâu ra vậy? Sao phải lòng tôi mà không chịu liếc mắt nhìn tôi lấy một cái?
Tang Hiến ngồi bên cạnh chỗ quay phim, thấy Nhiễm Thuật tranh thủ lúc nghỉ ngơi mà mặc cả đồ diễn, xách vạt áo chạy như bay tới, tóc giả trên đầu cũng bị gió thổi tung cả lên.
Dáng vẻ hấp tấp kia trông rất thú vị, giống như bé cưng của hắn đang lao về phía hắn vậy.
Nhiễm Thuật chạy tới sau đó duỗi thẳng lưng rồi xắn tay áo cho Tang Hiến xem vết thương của mình: “Nhìn đi!”
“Ồ, bị thương nặng quá, đỏ cả lên rồi.”
“Chứ sao nữa!”
“Vết thương như này anh từng bị rồi, không sao đâu em yên tâm đi, không để lại sẹo.”
“Anh từng bị?” Nhiễm Thuật xách vạt áo ngồi bên cạnh Tang Hiến, nghi hoặc hỏi.
“Ừ, ngày trước có con chihuahua cứ vừa khóc vừa cào lưng anh, để lại mấy vết khá giống với vết thương này của em.”
“...” Nhiễm Thuật cầm ly, ngậm ống hút uống nước.
Cậu không chỉ cào mà còn cắn, còn túm tóc, còn mắng người.
Người bình thường chắc chắn không chịu nổi cậu làm như vậy, nhưng Tang Hiến thì khác, hắn biến thái, hắn rất thích.
Tang Hiến nói đến chuyện khác: “Anh dẫn đầu bếp tới, lát nữa cùng ăn trưa.”
“Được, phần diễn buổi sáng của em cũng gần xong rồi.” Nhiễm Thuật nói xong, đột nhiên hạ giọng bảo: “Có người trong đoàn phim đồn anh phải lòng nữ chính.”
“Nữ chính là ai?”
“Là cô gái mặc quần áo màu xanh khói ấy, thấy chưa?”
Tang Hiến nhìn thoáng qua, sau đó hỏi một cách nghiêm túc: “Có cần anh đầu tư phim này không?”
“Hả? Anh phải lòng thật rồi đấy à?”
“Ăn mặc trang điểm không ổn, quần áo trông như nha hoàn ấy, có làm đẳng cấp của em tụt theo không?”
“Có phải anh cảm thấy em phải mặc long bào mới đủ đẳng cấp không?”
“Ừ.”
“Người giàu không có mắt nhìn, đáng lẽ em nên mặc một bộ quần áo vàng kè, sau lưng in đầy LOGO của công ty anh, hậu kỳ phải làm hiệu ứng cho LOGO sáng lòe loẹt lên thì người giàu như anh mới thích được.”
Tang Hiến không nói nữa, chỉ khẽ cười đáp lại.
Lúc ăn cơm trưa, hai người ngồi trong xe bảo mẫu.
Trong xe chỉ có hai người, Tang Hiến ngồi đối diện Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật lập tức dịch người, vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: “Anh ngồi đây!”
“Tại sao?”
“Đút em ăn.”
“Đút em?” Tang Hiến rất ngạc nhiên.
Nhiễm Thuật giơ tay lên, vén tay áo cho hắn xem vết thương của mình: “Em bị thương nè! Đau quá đi! Anh không chăm sóc em à?”
Tang Hiến chỉ đành ngồi bên cạnh Nhiễm Thuật, cầm thìa đút Nhiễm Thuật ăn.
Nhiễm Thuật vẫn không hài lòng, ghét bỏ liếc mắt nhìn rồi bảo: “Xúc miếng to như vậy, em nuốt nổi à?”
“Người khác thì không chắc nhưng em thì được.”
“Anh mắng em miệng rộng đấy à?”
“Rộng trông đẹp.”
“Không ăn!”
Tang Hiến chỉ đành xúc một miếng khác ít hơn, đút tới bên miệng Nhiễm Thuật.
Cuối cùng Nhiễm Thuật cũng hài lòng há miệng ăn.
Dường như cậu sợ Tang Hiến cảm thấy miệng mình rộng nên cậu cố ý mở miệng thật nhỏ.
Tang Hiến làm như không để ý thấy Nhiễm Thuật ra vẻ, hắn tiếp tục đút cho cậu ăn, còn cậu thì chỉ huy: “Em muốn ăn xương sườn, anh lóc thịt ra cho em đi.”
“Được.”
Đút ăn mất khá nhiều thời gian, Nhiễm Thuật còn chưa ăn no thì Tang Hiến đã nhận được điện thoại, hắn chỉ đành xuống xe nghe.
Nhiễm Thuật nhìn một cách thăm dò, sau đó cầm đĩa lên tự cắn một miếng to.
Không hổ là đầu bếp nổi tiếng, nấu quá ngon.
Lúc Nhiễm Thuật đang ăn hăng say, Tang Hiến đột nhiên lên xe, Nhiễm Thuật kinh ngạc vội vã nuốt xuống nhưng không nuốt được. May có Tang Hiến đưa cho cậu ly nước, cậu nhanh chóng uống mấy ngụm mới thuận lợi nuốt xuống được.
Sau khi cảm thấy thoải mái hơn một xíu rồi Nhiễm Thuật mới nhìn Tang Hiến.
Tang Hiến không hổ là Tang Hiến, bắt gặp cảnh tượng này cũng không kinh ngạc, trái lại còn bình thản hỏi: “No chưa? Còn cần anh đút không?”
“Hừ——” Nhiễm Thuật khẽ hừ một tiếng, lập lờ bảo: “Đang ăn dở thì đi nghe điện thoại, mất hứng quá, em chả thèm ăn nữa, anh ăn đi.”
“Ừ, được rồi.” Tang Hiến ngồi xuống, cuối cùng cũng bắt đầu ăn.
Vừa nãy Nhiễm Thuật nuốt vội quá, tuy đã nuốt xuống được rồi nhưng lại bắt đầu nấc cụt, cách một lúc lại nấc cứ như đang mở nhạc đệm cho Tang Hiến ăn cơm.
Nhiễm Thuật chỉ đành dùng ống hút uống nước để che giấu sự xấu hổ, Tang Hiến trông có vẻ không để ý lắm, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, hai người súc miệng bằng nước súc miệng rồi quay về ngồi.
Tang Hiến dùng mũi giày da của mình chạm vào mũi giày của Nhiễm Thuật, hỏi: “Có cần anh bóp chân giúp em không?”
Nhiễm Thuật không vui, hồi trước tắm rửa sạch sẽ thì anh không chạm vào em, bây giờ lại tỏ vẻ hiếu thảo?
Cậu cũng không muốn cởi giày, cậu sợ giày diễn kín hơi, cởi ra mùi bay tứ phía, thế thì người yêu cũ sẽ cũ hẳn luôn.
Cậu chỉ có thể bực dọc nói: “Không cần!”
Tang Hiến nắm cổ tay Nhiễm Thuật, khử trùng cho vết thương của cậu.
Cậu sáp lại hỏi: “Chẳng phải xử lý miệng vết thương là phải liếm hai phát à?”
“Đọc ngôn tình ít thôi.”
“Hồi trước anh liếm mà!”
“Lúc ấy anh đơn giản chỉ muốn chiếm lợi thôi.”
“Bây giờ anh không muốn chiếm à? Em già rồi không lọt nổi mắt anh đúng không?”
“Tức là em muốn...”
Nghe giọng điệu nhịn cười của Tang Hiến, cậu lập tức rụt tay lại, dựa vào ghế buồn bã thê lương giống như một người cùng khổ đang bất lực: “Cứ để cho vết thương tệ hơn đi, nếu ngày nào đó em phải cắt tay, không kiếm tiền cho công ty của anh được nữa thì cũng chẳng phải do bản thân em muốn thế đâu nhé, em cố hết sức rồi.”
Tang Hiến mặc kệ cậu than vãn, kéo cổ tay cậu qua khử trùng tiếp.
Nhiễm Thuật tiếp tục lã chã muốn khóc: “Cuối cùng em đã gặp sai người... Em tưởng anh sẽ quan tâm em, vậy mà...ôi chao...”
“Ặc —— Anh không muốn liếm iodophor.”
“...” Đúng nhỉ, bôi hơn một nửa rồi, cậu cũng không thể đi rửa sạch được, chỉ đành nói lái sang hướng khác: “Anh chẳng nhẫn nại gì cả, anh cãi em.”
“Thế anh nên coi trọng em hơn một chút.”
“Ừ.”
Tang Hiến vươn tay cầm điện thoại: “Anh liên lạc với bác sĩ hẹn trước lịch cắt tay cho em.”
Lúc nãy Nhiễm Thuật như người bị bệnh nguy kịch, giữa lúc bệnh nặng giãy chết này lại ngồi bật dậy kinh ngạc, vươn tay muốn bóp cổ Tang Hiến.
Tang Hiến thuận thế bế cậu lên đùi mình, rướn người hôn môi cậu.
Nhiễm Thuật không kháng cự, cái tay định bóp cổ lúc nãy lại đổi thành vịn lên vai Tang Hiến.
Thỉnh thoảng lại có nhân viên đoàn phim đi ngang qua xe, hình như là đang sửa lại sân quay phim để chuẩn bị cho buổi chiều nay, trong xe có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện.
Trong xe rơi vào yên lặng, trừ tiếng áo quần soạt soạt thì chỉ có tiếng thở dốc.
Lúc Nhiễm Thuật xuống xe, bước chân cậu nhẹ bẫng, lảo đảo đi tìm thợ trang điểm để dặm lại.
Hôn sâu quá, hơi thiếu oxy...
Tang Hiến mãi chưa xuống xe, hắn cầm một cúc áo sơ mi trong tay, kinh ngạc hồi lâu.
Xem ra vì cơ ngực mà người yếu ớt không lo nổi cho bản thân như Nhiễm Thuật lại có thể giật cúc áo xuống bằng tay không, hắn nên tìm ai khâu lại đây?
Cuối cùng, hắn chỉ đành tìm túi kim chỉ trong xe Nhiễm Thuật, một mình chăm chú khâu cúc áo.
May mà chỗ Nhiễm Thuật luôn chuẩn bị sẵn túi kim chỉ.
Nghĩ đến chuyện nếu như bây giờ Nhiễm Thuật đang ở đây, đương nhiên cậu sẽ rất vui vẻ thưởng thức hình ảnh người đàn ông để trần thân trên, chăm chú khâu cúc áo cho sơ mi của mình, cây kim nằm trong tay Tang Hiến trông có vẻ nhỏ bé hơn nhiều.
Thích Nhiễm Thuật, quả nhiên phải đa tài đa nghệ.
***
Mời cả nhà thưởng thức một đoạn kịch truyền thanh của chương này!
https://youtu.be/7srS0wwmaSA