Ngày thứ hai sau khi quậy tung đầu đề, anh Lưu phong trần mệt mỏi tới địa điểm quay phim.
Anh đem một cái vali xách tay bước nặng bước nhẹ tới hiện trường, tới rồi cũng không quấy rầy mà chỉ yên lặng ngồi một bên xem Nhiễm Thuật quay, lúc nghỉ trưa mới dẫn Nhiễm Thuật về căn nhà gỗ nhỏ mà cậu ở tạm.
Đi vào, Nhiễm Thuật ngồi trên sô pha duỗi lưng, hỏi: “Anh Lưu, sao anh lại tới đây?”
“Tổng giám đốc Tang sai anh tới tặng quà cho cậu, bảo cậu thấy xong là vui vẻ liền.” Anh Lưu nói xong, đặt vali lên bàn trà.
Nhiễm Thuật chỉ vào vali, cảnh giác hỏi: “Hắn để một quả bom bên trong à? Đợi em mở ra sẽ bị nổ chết, thế là xong chuyện, chẳng còn nỗi lo về sau, một bước thành công.”
“Không đâu, anh lắc rồi, chắc là không phải thứ đó.”
Hóa ra anh Lưu cũng từng nghi ngờ.
Nhiễm Thuật sáp tới nhìn vali, hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
“Tổng giám đốc Tang nói là sinh nhật của hắn.”
Nhiễm Thuật hừ lạnh: “Làm như ông đây nhớ rõ sinh nhật của hắn lắm vậy?”
Nói thì nói thế nhưng cậu vẫn nhanh chóng mở được vali ra, rõ ràng là nhớ cực kỳ kỹ.
Ngày 11 tháng 01, sinh nhật của Tang Hiến là ngày đẹp, dễ nhớ.
Mở vali ra đặt trên bàn trà, thấy bên trong đầy tràn tờ một trăm RMB, anh Lưu và Nhiễm Thuật đều sửng sốt.
Nhiễm Thuật thích gì?
Thích tiền.
Thích gì tặng nấy.
Chuyển khoản thì chỉ nhìn thấy một chuỗi số, rút tiền thật ra đặt một loạt chói lọi trước mặt cậu, màu sắc đỏ rực xếp thành đống, chỉnh tề như hình chữ nhật, nhìn thấy khiến tâm trạng của người ta không nhịn được mà sung sướng.
Nhiễm Thuật mắng: “Em là người nông cạn như vậy à?”
Nói xong, cậu vươn tay cầm một cọc tiền lên nhìn, không kiềm chế được biểu cảm, cười thành tiếng: “Em thích thật đấy.”
Cậu bỏ tiền lại vali, hỏi anh Lưu: “Một vali này khoảng bao nhiêu tiền?”
Anh Lưu còn nghiêm túc đếm xem có mấy xấp, sau đó trả lời: “Một trăm vạn.”
“Ồ...” Khóe miệng của Nhiễm Thuật suýt nữa kéo dài tới mang tai.
Anh Lưu nhìn bộ dạng hớn hở đếm tiền của Nhiễm Thuật, nhịn không được hỏi: “Cậu và tổng giám đốc Tang...”
“Dạ?” Nhiễm Thuật đếm đến mức suýt chảy nước miếng.
“Hắn là bạn trai cũ của cậu?”
Nhiễm Thuật nhanh chóng ngẩng đầu lên, mắt tròn xoe hỏi: “Hắn nói với anh à?”
“Hắn không nói thẳng, nhưng hắn ám chỉ, anh thấy quan hệ của hai người đúng là không quá bình thường. Nếu vậy thì về sau anh sẽ chú ý hơn. Cậu yên tâm, bây giờ chỉ mình anh biết thôi.”
“Ồ, thật ra không sao cả.”
Lúc trước Nhiễm Thuật giấu diếm cũng là do không muốn người khác hiểu lầm tình cảm của hai người bọn họ. Con trai độc nhất nhà tài phiệt và thần tượng đang hot, rất dễ biến thành kim chủ và chim hoàng yến, nhưng người ta lại không biết, hai người đều là mối tình đầu của nhau, ở bên nhau từ hồi trung học.
Lại nói, anh Lưu cũng không hẳn là người đại diện của Nhiễm Thuật.
Ban đầu người đại diện của Nhiễm Thuật là Hồ Vĩnh Kỳ, Hồ Vĩnh Kỳ từng theo đuổi Nhiễm Thuật nhưng không thành, lúc đó quan hệ của hai người rất gượng gạo mới phái anh Lưu tới chăm sóc Nhiễm Thuật.
Sau đó Hồ Vĩnh Kỳ trở thành cấp cao của công ty, không dẫn dắt nghệ sĩ nữa, cũng không còn là người sản xuất như ngày xưa, quan hệ của hai người vẫn tiếp tục căng thẳng.
Trong công ty anh Lưu không có tiếng nói, nhưng anh đối xử với Nhiễm Thuật rất tốt và chân thành, tính Nhiễm Thuật không chịu nổi kiểu này nhất, dù sao cậu cũng là người ăn mềm không ăn cứng.
Giống như thầy Bàng, anh Lưu, đều là kiểu khiến cậu mềm lòng.
Nhiễm Thuật không nhắc chuyện đổi người đại diện, như vậy anh Lưu có thể lĩnh thêm một chút tiền lương.
Sau khi Hồ Vĩnh Kỳ tìm được Tô Điểm Điểm, sợ là Tô Điểm Điểm cũng đã biết chuyện của Hồ Vĩnh Kỳ và cậu nên mới cố tình nhằm vào cậu như vậy.
Nhiễm Thuật chừa mặt mũi cho Hồ Vĩnh Kỳ, chẳng qua là nhớ ơn đào tạo năm đó của gã.
Nếu sau đó Hồ Vĩnh Kỳ dám làm chuyện gì thì đừng trách Nhiễm Thuật không khách sáo, tính nết của cậu đã có tiếng là không tốt rồi.
Bây giờ biết được quan hệ giữa Nhiễm Thuật và Tang Hiến, lòng anh Lưu ngổn ngang trăm mối.
Anh vừa cảm thấy có được sự trợ giúp của Tang Hiến, Nhiễm Thuật sẽ tốt trở lại, anh vui thay Nhiễm Thuật.
Anh lại vừa sợ mình không xử lý tốt chuyện tai tiếng của nghệ sĩ, anh không biết mình còn có thể đảm nhiệm tốt chức vị này không.
Nhiễm Thuật không quá để ý, an ủi anh: “Anh đừng lo, hai năm qua em phát hiện em hiền đi nhiều, không xông pha như ban đầu nữa, giữ danh tiếng... ặc, tuy em không có danh tiếng gì hay cho lắm. Bây giờ có việc thì em nhận, không có việc thì em nghỉ, không sao đâu anh.”
“Ừ, bây giờ anh cũng học theo cậu.”
Nhiễm Thuật nghĩ vậy thật.
Cậu không thiếu tiền, đã từng huy hoàng lên đỉnh cao, cậu không muốn phấn đấu để hot nữa. Sắp tới cậu thầm nghĩ sẽ nhận những tác phẩm tốt, không được thì nghỉ ngơi để lắng đọng lại cũng được.
Ngoài ra, đợi vài năm nữa tích lũy đủ ca khúc solo rồi, cậu sẽ mở concert lưu động cả nước tặng cho fan cứng, nói không chừng cậu sẽ chẳng còn tiếc nuối gì nữa.
Nhiễm Thuật nở nụ cười, cầm ba xấp tiền đưa cho anh Lưu: “Đây, phí đi đường lần này được tặng.”
Anh Lưu bị hoảng sợ, hoàn toàn không dám nhận nhưng Nhiễm Thuật cố ý cho anh, anh mới thấp thỏm nhận.
Lúc Nhiễm Thuật ăn cơm, anh Lưu tới hỏi Tiểu Tề: “Nhiễm Thuật trong đoàn phim không có vấn đề gì chứ?”
“Rất ổn ạ, anh Nhiễm là cứu cánh cho nên ấn tượng của mọi người với anh ấy đều tốt, anh ấy với diễn viên nữ thành hội chị em rồi.”
“...” Tính cách này của Nhiễm Thuật, muốn có chuyện xấu với diễn viên nữ cũng khó.
Anh Lưu lại hỏi: “Có gì không thích ứng nữa không? Nếu thiếu cái gì thì bảo anh, lần sau tới anh mang cho.”
“Không có đâu, chỉ là anh Nhiễm gắt ngủ, anh biết mà...” Nhắc tới chuyện này Tiểu Tề vô cùng đau khổ.
“Chuyện này...”
Cái gì Nhiễm Thuật cũng tốt, chỉ là quá gắt ngủ.
Gắt ngủ khiến Nhiễm Thuật phải dậy sớm hơn người ta nửa tiếng, ổn định cảm xúc rồi mới có thể đi trang điểm, bằng không trưng cái mặt lạnh lùng ra đó, người ta sẽ đồn cậu đùa giỡn sao lớn.
Thời gian tạo hình cổ trang vốn đã lâu, ngủ dậy rất sớm, cậu còn phải dậy sớm hơn người ta nửa tiếng, lặp đi lặp lại như vậy, sáng nào Nhiễm Thuật cũng rất mệt mỏi.
Anh Lưu lặng lẽ ghi nhớ sau đó gửi tin nhắn báo cáo tình hình cho Tang Hiến: Nhiễm Thuật ở trong đoàn phim thích ứng rất tốt, chỉ hơi gắt ngủ, chuyện khác đều ổn.
Tổng giám đốc Tang: Ờ, tôi biết rồi.
...
Hóa trang hôm nay của Nhiễm Thuật là tạo hình thành thân.
Sau khi kết thúc một ngày quay chụp, cậu không tháo trang sức ngay mà trở về nhà gỗ trước, cầm điện thoại đồng ý lời mời kết bạn của Tang Hiến.
Cậu nhanh chóng gửi một video ngắn cho hắn, trong video là cậu mặc đồ tân lang màu đỏ, rất có khí chất của chàng thiếu niên xinh đẹp.
Sau đó cậu cười khanh khách gửi tin nhắn thoại: “Em sắp kết hôn rồi, chú rể không phải anh, tên khốn nạn nhà anh, độc thân hợp với anh!”
Gửi xong, đối phương nhanh chóng trả lời: Anh có cần gửi quà không?
X: Anh ngồi bàn nào trong tiệc cưới vậy?
R. S: Cái bàn dành cho bạn học cũ ấy.
X: Đàn ông không giữ nam đức mà chẳng gom nổi một bàn người yêu cũ à.
R. S: Thế anh cùng bàn với chó đi, anh dẫn ba con chó nhà anh tới.
Tang Hiến không trả lời ngay mà gửi cho cậu một video ngắn.
Trong video là Đại ca đang lạnh lùng ăn đồ ăn cho mèo, thấy người quay video cứ ở đó, nó tao nhã đi tới dùng đầu cọ tay Tang Hiến.
Anh Lưu đến nơi này thăm đoàn, không thể giúp cậu trông mèo nên dứt khoát bàn giao nó cho Tang Hiến?
Nhưng Tang Hiến cũng được, Tang Hiến và Đại ca coi như quen nhau.
Nhiễm Thuật: “...”
Chủ của Đại ca thường ra nước ngoài thi đấu, cậu nuôi giùm đã lâu mà còn chẳng có loại đãi ngộ ấy.
Tang Hiến chẳng qua chỉ cho ăn, hót cứt, thế mà thân với Đại ca luôn rồi?
Những chuyện khác tạm thời không đề cập, nhưng duyên động vật của Tang Hiến đúng là tốt thật.
Nhiễm Thuật nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tang Hiến, hỏi: Anh muốn tới thăm đoàn không?
X: Không sợ bị phát hiện à?
R. S: Anh tới bắt mèo giúp em, em phải triệt sản hai tụi nó.
Nếu công nhân làm việc dưới trướng sản nghiệp nhà họ Tang nghe được yêu cầu này tất nhiên sẽ thấy quá hoang đường.
Giá trị mà Tang Hiến có thể tạo ra trong một ngày ở công ty tuyệt đối là một con số thiên văn.
Thế mà Nhiễm Thuật lại mở miệng bảo Tang Hiến tới tìm mình chỉ vì giúp mình bắt mèo, thật quá đáng!
X: Được.
Tang Hiến đồng ý.
R. S: Trước khi tới anh nói với em một tiếng, em đi tháo trang sức đây.
X: Ừ, được.
...
Lúc Nhiễm Thuật cần phải thức dậy, Tiểu Tề rón ra rón rén đi vào phòng, cẩn thận tắt chế độ yên lặng trên điện thoại của Nhiễm Thuật.
Y đặt điện thoại về lại tủ đầu giường sau đó trốn vào góc, Nhiễm Thuật dậy rồi y có thể giúp cậu một tí.
Bình thường Nhiễm Thuật rất ổn, trạng thái lúc thức dậy lại hơi kinh khủng.
Tiểu Tề là người mới vừa tốt nghiệp đại học chưa đến hai năm, Nhiễm Thuật là nghệ sĩ thứ hai mà y chăm sóc, cho dù đã ở chung hơn một năm nhưng y vẫn rất cẩn thận sợ chọc phải Nhiễm Thuật.
Nhưng lần thức dậy hôm nay khiến cho Tiểu Tề trông thấy kỳ tích xảy ra.
Tới giờ Tiểu Tề cần phải gọi Nhiễm Thuật thức dậy, điện thoại vang lên âm thanh: “Zhifubao nhận được 5000 tệ.”
Tiểu Tề nghe vậy ngẩn ra.
Ngay sau đó, tiếng nhận được tiền vang lên không ngừng.
“Zhifubao nhận được 30000 tệ.”
“Zhifubao nhận được 7000 tệ.”
“Zhifubao nhận được 200000 tệ.”
Sau khi nhận được 200000, Nhiễm Thuật lập tức bật dậy, đưa tay lấy điện thoại mở Zhifubao ra xem số dư của mình, xác định rằng giọng nói chuyển tiền là thật xong, cậu chẳng những không tức giận mà trái lại còn nở nụ cười.
Cậu không quan tâm những cái chuyển khoản này nữa, cầm điện thoại vào phòng vệ sinh.
Tiểu Tề nhanh chóng đi theo tới cửa.
Điều kiện trong nhà gỗ có hạn, phòng vệ sinh hơi sứt sẹo, thiết bị cũng cũ kỹ, Tiểu Tề phải giúp Nhiễm Thuật đỡ van nước thì vòi nước mới không phun Nhiễm Thuật ướt cả người.
Lúc Nhiễm Thuật rửa mặt, tiếng nhận tiền của Zhifubao vẫn tiếp tục vang lên.
Nhiễm Thuật cầm cốc, lúc soi gương đánh răng cậu nghe thấy: “Zhifubao nhận được 521 tệ.”
Đột nhiên cậu bật cười, bọt trong miệng bắn lên gương, cậu nhanh chóng lấy tay xoa xoa, dùng nước rửa sạch.
Tiểu Tề bên cạnh cảm thấy kỳ lạ, dường như cậu đã nghe chán tiếng chuyển khoản mấy vạn mấy chục vạn rồi, trái lại hơn năm trăm tệ lại khiến Nhiễm Thuật vô cùng vui vẻ.
Quan trọng là lần này Nhiễm Thuật ngủ dậy chẳng những không giận mà còn cười thành tiếng.
Khi Nhiễm Thuật chuẩn bị đi trang điểm còn không quên nhắc nhở Tiểu Tề: “Bảo anh Lưu xem xem chuyển khoản này là cá nhân hay là công ty, hỏi xem phải nộp thuế thế nào cho rõ ràng.”
“Dạ vâng.”
...
Tang Hiến ở công ty cả đêm.
Sáng sớm, hắn ngồi trước bàn làm việc chuyển khoản cho Nhiễm Thuật, Thẩm Quân Cảnh mệt muốn bay: “Tôi không chịu nổi nữa, tôi phải từ chức...”
Để có thể đi thăm đoàn, công việc của Tang Hiến đều gom lại hoàn thành trong vài ngày, cuối cùng người gặp họa là đám Thẩm Quân Cảnh.
“Tặng cậu một chiếc xe nhé.” Tang Hiến nói với y, “Thích xe gì thì tự chọn đi.”
“Tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho công ty.” Thẩm Quân Cảnh lập tức tràn trề sức sống, nhân tiện sửa sang lại âu phục của mình.
Tang Hiến thấy tin nhắn Wechat Nhiễm Thuật gửi tới mới ngừng chuyển khoản.
Thẩm Quân Cảnh sáp lại nhìn, nhịn không được nói: “Chà chà, tìm đúng bạn trai, mỗi lần thức dậy đúng giờ đều đáng giá trăm vạn.”
“Hết cách, Nhiễm Thuật không thích nhiều thứ lắm, tiền là một trong số đó.” Tang Hiến bỏ điện thoại xuống, cùng sắp xếp lại đồ đạc.
Thẩm Quân Cảnh đã định rời khỏi văn phòng nhưng lại nhịn không được tò mò lui về hỏi hắn: “Cậu ấy còn thích gì nữa? Xe? Nhà? Hay là mua hòn đảo cho cậu ấy?”
“Em ấy thích nhất hai thứ, một thứ là tiền, một thứ nữa là tôi.”
“Tôi khốn thật.” Thẩm Quân Cảnh chửi bản thân xong sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng.