Nhiễm Thuật cầm điện thoại xem livestream một lát, cuối cùng MC cũng bắt đầu phỏng vấn Tùy Hầu Ngọc, thế là cậu liền gửi mấy món quà hiệu ứng.
Dường như mọi người đều bị cậu lôi kéo, có nhiều người nhìn tên đã biết là fans của cậu cũng bắt đầu tặng quà theo, phòng livestream lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Theo lý mà nói, độ hot của Tùy Hầu Ngọc phải kém xa Hầu Mạch mới đúng.
Hầu Mạch am hiểu cả đánh đơn lẫn đánh đôi, hơn nữa còn có grand slam danh dự, ngoại hình cũng xuất sắc, tính cách thì không tồi.
Tùy Hầu Ngọc chỉ chuyên về hạng mục đôi nam, không tham gia những hạng mục khác cho nên độ nổi tiếng có hạn.
Nhưng độ hot của Tùy Hầu Ngọc trước giờ vẫn luôn cực kỳ cao, chủ yếu là do thực lực quá vượt trội, ngoại hình cũng rất nổi bật, mặt mũi hoàn hảo không có chỗ để chê.
Vả lại Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch có nhiều fans couple, y cũng thường xuyên xuất hiện trước ống kính cùng Hầu Mạch.
Mặt khác, Nhiễm Thuật vẫn luôn nhắc đến Tùy Hầu Ngọc, độ nổi tiếng của Tùy Hầu Ngọc cũng theo đó mà tăng lên.
Tới lượt Tùy Hầu Ngọc phỏng vấn cũng chỉ toàn nói chung chung về huấn luyện hàng ngày và những chuyện đã trải qua vào thời kỳ đầu.
Sau đó đúng như dự kiến, họ nhắc tới Nhiễm Thuật, dù sao cũng có rất nhiều khán giả xem livestream quan tâm.
Tùy Hầu Ngọc nói bằng giọng điệu rất tự nhiên: “Tôi và Nhiễm Thuật quen nhau từ khi còn nhỏ, lúc ấy tôi đăng ký rất nhiều lớp học thêm, cậu ấy cũng đi học nhảy, học thanh nhạc vân vân, thế là chúng tôi quen nhau.”
“Vào thời điểm ấy, trong mắt nhiều người tôi không phải là một đứa trẻ bình thường, tôi không kiềm chế được sự nóng nảy dễ giận, chỉ có mình cậu ấy chơi với tôi, người nhà cậu ấy không cho chúng tôi chơi với nhau, giam cậu ấy lại không cho ra ngoài, thế là cậu ấy bỏ nhà tới tìm tôi.”
MC cũng cảm thán theo: “Có một người bạn thân như vậy thật sự rất tuyệt.”
Tùy Hầu Ngọc cười: “Đương nhiên, tuy ngày nào tôi cũng muốn đánh chết cậu ấy tám trăm lần, mà lí do của mỗi lần đều khác nhau.”
MC nhắc nhở: “Hình như Nhiễm Thuật đang xem livestream đấy.”
“Cậu ấy có xem hay không thì đều ngứa đòn.”
“Đúng đấy, tui là fan của chú mà tui cũng muốn đập chú.”
“Đập chú!”
“Trúc mã trúc mã ngọt ngào quá, Ngọc Thụ Lâm Phong là thật!”
“Anh Ngọc mau đánh chú giúp chúng em đi!”
MC lại hỏi: “Ban đầu cậu học khiêu vũ, tại sao sau này lại thành vận động viên, cậu cũng có thể vào giới giải trí mà?”
“Thật ra học cũng chưa chắc vào được, không phải ai cũng giống Nhiễm Thuật.”
“Đây là sự công nhận đối với Nhiễm Thuật sao?”
“Quả thật cậu ấy rất có thiên phú, cũng rất cố gắng. Đương nhiên, số cậu ấy cũng vô cùng... may mắn.”
“May mắn?”
Tùy Hầu Ngọc gật đầu: “Đúng thế, cậu ấy thi nghệ thuật năm đầu tiên bị rớt, năm thứ hai thi vào đại học truyền thông với thành tích hạng nhất đếm ngược. Trong buổi lễ thành lập trường có tổ chức rút thưởng, chỉ một người được trúng, người trúng chính là cậu ấy, cậu ấy đi lên nhận thưởng đúng lúc lọt vào mắt xanh của người đại diện nên vào thẳng giới giải trí luôn.”
Hầu Mạch vẫn đang nghe, lúc này ngứa mồm nói thêm vào: “Đúng đấy, đuổi mèo mà cũng lên đầu đề được, ngoại trừ cậu ta ra thì còn ai. Đừng nói đuổi mèo, mấy người đuổi chó đuổi gấu cũng chả được như cậu ta đâu.”
“Biểu diễn tài nghệ của chú: Cá chép đuổi mèo.”
“Ha ha ha, chuyện về chú đều rất hề hước.”
Dường như MC đang đọc bình luận, nói: “Chúng ta xem xem các fans có gì muốn hỏi không nhé, ồ... có người hỏi Nhiễm Thuật bảo thủ thật à, cậu ấy ế từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ có phải không?
Tùy Hầu Ngọc khoát tay: “Không bảo thủ, khá quậy đấy, hơn nữa còn từng có một người yêu.”
“Từng yêu á?”
“Tui còn tưởng chú đang bốc phét, rõ ràng cậu ấy là điển hình của người ế lâu năm cơ mà!”
“Người yêu cũ là ai vậy?”
“Chỉ có một người yêu cũ thôi à? Chắc là rất nhiều năm trước nhỉ?”
Tùy Hầu Ngọc nghiêng về đằng trước cũng có thể đọc được bình luận chạy trên màn hình lớn, trả lời: “Đúng, có một người yêu cũ thôi.”
“Tui chả tin.”
“Tui cảm thấy chú hẳn phải là một người rất cực đoan mới đúng, hoặc là ế từ bé, hoặc là trai đểu.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn màn hình nói: “Thật sự chỉ có một thôi, nhưng chia tay xong quay lại cả tám trăm lần rồi.”
“Sao lại thế?”
“Ủa tại sao?”
“Chú là trai đểu à?”
Tùy Hầu Ngọc chỉ vào màn hình: “Vừa nhìn là biết fan giả, với cái tính nết của Nhiễm Thuật, cậu ấy thiếu lý do chia tay à?”
“Tự dưng thấy hợp lý vãi.”
“Hiểu rồi.”
“Bạn thân muốn đánh chú tám trăm lần, người yêu cũ chia tay với chú tám trăm lần, cuộc sống thường ngày của chú phong phú thật đấy.”
“Nói không chừng thật sự chẳng có mấy ai thích yêu đương với chú đâu.”
“Không thể tưởng tượng được địa ngục trần gian khi yêu chú sẽ như thế nào.”
Lúc này, quà hiệu ứng của Nhiễm Thuật lại xuất hiện trên màn hình lần nữa.
Tùy Hầu Ngọc thấy thế bật cười: “Cậu ấy gửi phí bịt miệng rồi, thôi thôi, không nói nữa.”
*
Nhiễm Thuật xem một mạch đến hết livestream của Tùy Hầu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vội vã gửi tin nhắn cho Tùy Hầu Ngọc: Anh Ngọc, sao cậu nói sạch sành sanh thế!
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Cậu bảo tớ vậy mà, tớ hỏi cậu rồi đó thôi.
[R. S]: Không nhắc chuyện chia tay cũng được, không thì fans sẽ cảm thấy tớ quá đểu cáng.
[Anh Ngọc xinh đẹp như hoa]: Ồ, được, nghe nói hai người làm hòa rồi?
[R. S]: Không, hắn có nhắc gì đâu.
Đợi một lát mà Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa trả lời.
Bình thường cậu sẽ không ầm ĩ với Tùy Hầu Ngọc, không trả lời thì thôi, cậu đi bận việc của mình.
Một lát sau Tùy Hầu Ngọc mới trả lời cậu: Được rồi, tớ đi xử Hầu Mạch một trận, cậu nghỉ ngơi sớm đi.
[R. S]: Ừ, được.
Nhiễm Thuật vẫn chưa cảm thấy có gì đó sai sai mà cậu vẫn đang đắm chìm trong super topic của mình, xem xem đám cháu gái lớn thảo luận gì về cậu.
Sau đó cậu sẽ đi phản bác dăm ba câu, thanh minh cho bản thân.
[Là cuồng Thuật chứ không cuồng chú]: Theo như tui đoán, tui cảm thấy làm bạn gái của chú không phải chuyện gì tốt đẹp cho lắm.
Lúc cãi nhau với bạn gái, cái miệng của cậu chắc chắn sẽ không thua, dữ đến nỗi khiến bạn gái nghi ngờ cuộc đời, nói không chừng bạn gái còn phải dỗ ngược lại cậu.
Có khi quà cáp ngày lễ của cậu cũng rất 'trai thẳng', lại còn bắt bẻ quà của đối phương không hợp ý mình.
Càng nghĩ càng cảm thấy kiểu bạn trai như thế này rất không lý tưởng, khó trách cứ chia tay mãi.
Ngón tay Nhiễm Thuật gõ bàn phím thoăn thoắt trả lời: Yêu đương với tôi vô cùng hạnh phúc!
Cậu không ngờ fans lại trả lời mình vô cùng lạnh nhạt.
[Là cuồng Thuật chứ không cuồng chú]: Ví dụ như?
Cậu nhìn màn hình, rơi vào yên lặng.
Trước đây Tang Hiến... hạnh phúc không?
Cậu suy nghĩ thật kỹ, ba ngày cậu quậy một trận bé, năm ngày một trận lớn, trung bình mỗi quý chia tay hai lần rưỡi, Tang Hiến sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?
Còn chuyện cãi nhau.
Tang Hiến không cãi nhau với cậu, bình thường đều hùa theo cậu, chỉ có khi cậu quậy ghê quá, Tang Hiến tức điên lên mới ch*ch cậu một trận.
Hết rồi.
Nghĩ như vậy xong, cậu lập tức tỉnh ngộ.
Khó trách Tang Hiến cứ lề mề không nhắc tới chuyện quay lại, hóa ra là ghét mình?
Hình như yêu đương với mình thật sự chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Cậu tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc.
Sau đó cậu quyết tâm—— Cậu tuyệt đối sẽ không thay đổi, Tang Hiến dám thay lòng thì cậu sẽ quậy chết Tang Hiến, đừng ai mong được sống yên.
Không đúng, cậu phải tha cho Tang Hiến sau đó tìm mười tám tên bạn trai, ai cũng tốt hơn Tang Hiến!
*
Mấy hôm sau, Nhiễm Thuật vẫn canh cánh trong lòng về cái Weibo kia, bởi vì cậu không trả lời bình luận nên cậu bị giễu cợt nhiều hơn.
Kết quả, cậu trở thành nam nghệ sĩ ít fans bạn gái nhất trong giới giải trí.
Cậu và fans là tình thân, không thể nào có tình yêu.
Fans cũng chẳng thèm yêu cậu, huống chi là Tang Hiến.
Nhiễm Thuật bực bội vài hôm.
Đêm nay, Nhiễm Thuật chụp một tấm vết muỗi đốt của mình rồi photoshop thật kỹ, gửi cho Tang Hiến.
[R. S]: [hình ảnh]
[R. S]: Em bị muỗi đốt rồi, anh có tới thăm không?
Tang Hiến trả lời khá nhanh: Anh tới có thể giúp em gãi ngứa à?
[R. S]: Anh nằm bên cạnh em, thế thì muỗi chỉ đốt anh thôi, không đốt em.
[X]: Thế thì chỉ trị được phần ngọn chứ chưa trị tận gốc, để anh nghĩ cách khác giúp em.
Mới đầu Nhiễm Thuật không hiểu những lời Tang Hiến nói có ý gì, mãi đến mấy hôm sau cậu nhận được một đơn hàng.
Sau khi mở ra, bên trong có một cái nhang muỗi cắm điện nằm trỏng trơ.
Cậu nhìn nhang muỗi cắm điện chạm trổ hình hoa bách hợp một cách khó hiểu, đồ trang trí lòe loẹt này là cái gì đây?
Đến khi cắm điện vào cậu mới hiểu. Sau khi cắm điện, hoa bách hợp tỏa ra ánh sáng bảy màu, hơn nữa còn phát đi phát lại một bài hát: “May mắn tới chúc bạn nhiều may mắn, may mắn tới mang theo niềm vui và tình yêu, may mắn tới may mắn của chúng ta tới...”
Chất lượng âm thanh lại còn rất kém.
Nhiễm Thuật lẳng lặng đứng trước nhang muỗi điện nhìn ánh sáng bảy màu, nghe tiếng nhạc hân hoan, cậu bắt đầu nghi ngờ muỗi không bị nhang muỗi giết chết mà là bị ánh đèn này làm cho choáng chết, hoặc là bị tiếng nhạc ồn chết.
Cậu quay một video nhang muỗi điện, hỏi Tang Hiến: Đây là cách mà anh nghĩ ra à?
[X]: Em tắt đèn xem.
Cậu đưa tay tắt đèn, ngoại trừ ngọn đèn nhang muỗi càng sáng hơn thì không có gì khác cả.
Mãi đến khi cậu ngẩng đầu theo bản năng mới phát hiện trên trần nhà còn có cả hình ảnh phản chiếu.
Cậu nhìn LOGO to đùng của công ty Tang Hiến trên trần nhà đang biến đổi theo ánh đèn bảy màu.
Nhiễm Thuật: “...”
Được lắm, Tang Hiến nhớ kỹ lời cậu nói, LOGO này rất lớn, rất sáng, rất lấp lánh.
Nhiễm Thuật rút điện nhang muỗi ra, cầm điện thoại: “Tang Hiến, có phải anh bị điên không, tự anh xem cái thứ này chưa? Anh thấy đẹp không? Bộ máy tìm kiếm của Baidu mà muốn tìm được như anh chắc phải dùng đến cả chó nghiệp vụ!”
“Đúng là cái thứ này trị được cả ngọn lẫn gốc, muỗi chẳng còn mà em cũng chẳng còn nốt, em chết chung với muỗi, anh làm thế để loại bỏ tai họa về sau đúng không? Anh nhớ kỹ cho em, em phải chôn cùng mộ với muỗi, hai chúng em có thành quỷ cũng không tha cho anh. Em với nó coi như là một văn một võ, ngày nào cũng vào trong mơ xử chết anh.”
Cậu gửi một mạch cho Tang Hiến ba cái tin nhắn thoại dài 60 giây, giọng điệu gào thét.
Gào xong, Nhiễm Thuật thanh giọng, gào to quá nên cổ họng cậu hơi khó chịu.
Dường như vẫn chưa hả giận nên cậu lại cầm điện thoại quay video nhang muỗi.
Quay một video đặc tả trạng thái bình thường của nhang muỗi: “Đây chính là ấm áp mà ông chủ mới của công ty quản lý tặng cho tôi, biết đoàn phim nhiều muỗi nên tặng tôi cái này, trông cũng tàm tạm nhỉ, dù sao thì tôi cũng chả hi vọng gì vào mắt thẩm mỹ của kẻ có tiền.”
Sau đó cậu cầm nhang muỗi điện, đèn màu bật sáng, âm nhạc vang lên: “Nhìn này, rực rỡ lắm đúng không? Còn có cả lời chúc tuyệt đẹp nữa.”
Tiếp theo cậu tắt đèn, quay hình chiếu trên tường: “Chúc ông chủ làm ăn phát đạt nhé.”
Quay xong, cậu đăng Weibo, hành văn liền mạch lưu loát.
Tài khoản của cậu mà đăng bài thì phải thu một chút phí quảng cáo, hơn nữa giá cả không hề rẻ.
Nhưng nếu đăng bài cho sản phẩm của ông chủ nhà mình thì không sao cả.
Quả nhiên, bình luận hết sức vui vẻ.
“Ha ha ha, cái này có thể thêm vào danh sách quà của bạn trai cũ, lại còn xếp hàng đầu được cơ.”
“Cứ tưởng ông chủ là một người rất nghiêm túc, không ngờ... ha ha ha.”
“Có chắc không nhân cơ hội quảng cáo không đấy?”
“Không thấy dấu vết quảng cáo nào luôn.”
Một lát sau, Tùy Hầu Ngọc trả lời: Có phải muỗi trông thấy xong sẽ nhảy disco tại chỗ luôn không?
Nhiễm Thuật trả lời Tùy Hầu Ngọc: Cậu muốn không? Tặng cậu.
Tùy Hầu Ngọc trả lời Nhiễm Thuật: Hầu Mạch thấy rất hứng thú.
Nhiễm Thuật trả lời Tùy Hầu Ngọc: Vứt đi cũng chả cho hắn!