Nhiễm Thuật không muốn để ý tới Tang Hiến, cậu tiếp tục đi vào hội trường.
Lúc này cậu nghe được mang máng tiếng Tô Điểm Điểm và anh cậu ta đang nói chuyện với nhau.
“Anh trai tốt” của Tô Điểm Điểm tên là Hồ Vĩnh Kỳ, năm nay ba mươi bảy tuổi, là con cáo già từng trải trong giới giải trí.
Ban đầu gã lập nghiệp khi còn là một người sản xuất, bây giờ đã nâng lên thành một công ty, đúng là có nhiều thủ đoạn.
“Tổng giám đốc Tang, đây là nghệ sĩ có tiếng trong công ty chúng ta, Tô Điểm Điểm.” Hồ Vĩnh Kỳ giới thiệu với Tang Hiến, thái độ khách sáo khác thường.
Lúc này Tô Điểm Điểm cười vô cùng khiêm tốn, ánh mắt và thần thái cố tỏ ra ngoan ngoãn: “Tổng giám đốc Tang, chào ngài.”
Nói xong chìa tay ra.
Tang Hiến không bắt tay với gã mà chỉ lạnh lùng đáp: “Ừ.”
Tô Điểm Điểm không làm mình mất mặt nữa, ngượng ngùng rụt tay về.
Hồ Vĩnh Kỳ thấy Nhiễm Thuật đứng cách đó không xa, lập tức gọi: “Nhiễm Thuật, vị này chính là tổng giám đốc Tang, ông chủ mới của chúng ta.”
Tuy Nhiễm Thuật tức thật nhưng vẫn giữ thể diện cho Hồ Vĩnh Kỳ, dù sao thì năm đó gã từng thật sự bồi dưỡng mình.
Mặc dù đợt này Hồ Vĩnh Kỳ bảo vệ Tô Điểm Điểm nhưng cậu và Hồ Vĩnh Kỳ chưa thật sự trở mặt, ở ngoài vẫn phải ra vẻ.
Cậu xoay người đi đến trước mặt Tang hiến, cố ý lườm một cái: “Xin chào, tôi là Nhiễm Thuật.”
Tang Hiến cụp mắt nhìn cậu, không có phản ứng gì với thái độ cư xử của cậu, trái lại còn chìa tay ra với cậu: “Xin chào.”
Cậu ghét bỏ nhìn tay của Tang Hiến, ký ức ngày trước giống như hòa vào ánh sáng dịu êm, theo bàn tay kia đi vào trong đầu cậu.
Trời mới biết cái tay này đã từng túm cậu về giường biết bao nhiêu lần?
Đè cậu, làm cậu khóc.
Cậu ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn đụng nhẹ vào đầu ngón tay Tang Hiến: “Vâng, chào anh.”
Hai bàn tay chạm vào giây lát, thậm chí còn không cảm nhận được độ ấm từ đầu ngón tay của đối phương.
Bắt tay mang tính tượng trưng xong, Nhiễm Thuật xoay người bước đi.
Tô Điểm Điểm thấy Tang Hiến phân biệt đối xử như vậy bèn không khỏi kinh ngạc, gã nhìn Tang Hiến thêm vài lần rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, sợ chọc vào ông chủ mới.
“Cùng đi nhé.” Tang Hiến nói bằng chất giọng trầm thấp như được ủ kỹ cả trăm năm.
Nhiễm Thuật bĩu môi, đàn ông chó má, hai năm rồi, không nhịn nổi nữa à?
Chẳng phải một người bạn trai cũ vĩ đại thì nên im lặng như người chết hay sao?
Thế nhưng đi được một đoạn, Nhiễm Thuật lại thấy Tang Hiến và bọn Hồ Vĩnh Kỳ cùng nhau bước vào hội trường, không hề đi cùng cậu.
Bởi vậy mà Tô Điểm Điểm cũng thoải mái hơn, chắc chắn là do ông chủ mới biết gã là “người ấy” của anh Hồ, hắn tôn trọng anh Hồ nên mới không bắt tay với gã.
Lúc đi ngang qua Nhiễm Thuật, Tô Điểm Điểm quay đầu lại nở nụ cười châm chọc cậu.
Nhiễm Thuật nhìn bọn họ bỏ đi: “...”
...
Tiệc tối được cử hành trong sảnh lớn của công ty.
Nhiễm Thuật ngồi trong góc, thấy Tang Hiến và đám Hồ Vĩnh Kỳ ngồi đằng trước trò chuyện cùng nhau.
Anh Lưu cũng rất cố gắng chen vào đám người này, dường như muốn tranh thủ gì đó giúp cho Nhiễm Thuật.
Lúc này giống hệt như một buổi quay thử quy mô lớn, nghệ sĩ dưới trướng của công ty còn phải thay nhau lên sân khấu biểu diễn để cho sếp mới xem phong thái của nghệ sĩ công ty.
Nhiễm Thuật không khỏi nghĩ thầm, đi dạo hộp đêm đấy à?
Nhưng mà hộp đêm sẽ hát “Tiểu oan gia”, còn cậu chỉ có thể hát “Người oán trách“.
Nhiễm Thuật đưa tay xoa ấn đường, muốn chuồn đi.
Để cậu ca hát nhảy múa cho Tang Hiến xem, cậu có thể tức đến mức đột tử ngay tại đây.
Cậu nhìn trái nhìn phải, đang định đứng dậy thì nghe thấy Hồ Vĩnh Kỳ gọi tên mình: “Nhiễm Thuật, cậu có... bài hát nổi tiếng nào không?”
Ánh mắt của mọi người đều tụ lại phía cậu, trong khoảnh khắc ấy, người xung quanh giống như hoa hướng dương, mà cậu là Mặt trời duy nhất, bọn họ hướng về Mặt trời.
Cậu ấp úng chưa mở miệng, Tang Hiến đã nói trước: “Tôi từng xem cậu ấy.”
Ý là, Nhiễm Thuật là nghệ sĩ gạo cội, trước đây hắn đã từng xem tiết mục mà Nhiễm Thuật biểu diễn, bây giờ không cần lên nữa.
Anh Lưu nghe vậy thì rất vui, giống như tìm được ánh ban mai giúp Nhiễm Thuật trở mình, hỏi: “Vậy tổng giám đốc Tang thu mua công ty cũng có công lao của Nhiễm Thuật phải không?”
Tang Hiến không đáp nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Chỉ vậy thôi cũng đã coi như ủng hộ anh Lưu rất nhiều rồi, anh khẽ ho một tiếng rồi tiếp tục cố gắng trò chuyện với Tang Hiến.
Bộ dạng như vậy của anh Lưu đã khiến Tô Điểm Điểm ở cách đó không xa tức giận, chỉ hi vọng Hồ Vĩnh Kỳ có thể tranh thủ một ít sự chú ý cho mình.
Mọi người xung quanh nhanh chóng tập trung trở lại, không để ý tới Nhiễm Thuật nữa.
Nhiễm Thuật cũng không đi nữa, dứt khoát ngồi xuống một góc, cầm ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm rồi lại nhanh chóng bỏ xuống.
Không ngon.
Mấy năm trước cái miệng của cậu bị Tang Hiến nuôi cho kén ăn, Tang Hiến quen rồi.
...
Lúc mới debut Nhiễm Thuật chắc chắn không thể ngờ rằng năm hai mươi bảy tuổi mình đã vinh hạnh trở thành một trong những nghệ sĩ về hưu.
Hiện giờ, ngoại trừ là thành viên cố định của một chương trình truyền hình thực tế thì cậu không còn việc gì nữa.
Hôm nay hơi đặc biệt, sau khi ngủ dậy cậu nhận được tin nhắn của anh Lưu gọi cậu tới công ty tiến hành tập luyện cá nhân.
Cậu có gì cần tập luyện đâu?
Diễn xuất coi như ổn, trình độ hát nhảy đã đạt tới cấp cao, rất khó có thể mời được giáo viên nào dạy nổi cậu. Lúc này công ty sẽ không bỏ tiền ra mời giáo viên đứng đầu tới dạy cậu, đa số thời gian cậu đều tự tập trong phòng tập.
Ngay cả việc quản lý biểu cảm thôi cũng tập mấy trăm ngàn lần rồi, bây giờ cậu mắng người không có một chữ thô tục nào, lúc châm chọc người ta mà độ cong của khóe miệng vẫn toát lên sự tao nhã thong dong.
Đáng tiếc bất kể cậu có hỏi thế nào thì anh Lưu cũng không cho cậu biết nội dung tập luyện.
Giọng điệu lại vô cùng chân thành, van xin cậu tới công ty một chuyến.
Cậu thay quần áo, đeo khẩu trang và mũ, đi thang máy tới hầm để xe, trợ lý đã khởi động xe đợi cậu.
Cậu ngồi vào trong xe, lười biếng tựa lưng vào ghế, lấy điện thoại ra lướt một lát.
Dường như sóng gió đã bớt đi đôi chút.
Tới công ty, anh Lưu thấy cậu liền cười chân thành khác thường khiến Nhiễm Thuật bắt đầu đi tìm vũ khí khắp nơi.
Mỗi lần anh Lưu như thế này có nghĩa là tí nữa sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra, bây giờ tìm một cái vũ khí vừa tay, lúc nổi bão còn có thể múa may hai phát cho bõ tức.
Nguyên tắc cuộc đời của Nhiễm Thuật —— Tôi không thoải mái thì đừng ai mong được thoải mái!
Anh Lưu nhanh chóng đè cái tay chuẩn bị xách đèn bàn của Nhiễm Thuật lại, nịnh nọt cười: “Hai tiếng, chỉ hai tiếng thôi?”
“Hai tiếng gì cơ?”
“Chỉ huấn luyện hai tiếng, tổng giám đốc Tang sắp xếp đấy, chỉ cần cậu biểu hiện tốt thì có thể trở mình rồi.”
Tên Tang Hiến khốn nạn sắp xếp à?
Hắn thì có thể sắp xếp được cái gì?!
Sao cơ? Bách khoa toàn thư các tư thế tập thể dục theo đài trong phạm vi một cái giường? Sự mềm dẻo lúc nhảy nhót của cậu đều phải cảm ơn Tang Hiến, dẫu sao cũng là do bị Tang Hiến xoa bóp nhiều năm mà thành!
Nhiễm Thuật há miệng muốn nói gì đó, nhìn thấy anh Lưu lại mặc cái áo khoác mà bốn năm trước cậu đưa cho anh Lưu, cậu liền mềm lòng.
Dạo này cậu sa sút, anh Lưu cũng vì thế mà không có thu nhập, nhà anh Lưu còn có một cặp song sinh phải nuôi nấng, bình thường không nói gì nhưng cậu có thể nhận ra áp lực cuộc sống.
Dùng tới cả chiêu tình cảm này...
Đúng lúc này Tô Điểm Điểm tới công ty, thấy hai người Nhiễm Thuật và anh Lưu, gã bật cười thành tiếng: “Đàn anh, sao lại lụi bại tới mức đến công ty sửa đèn rồi? Không đến nỗi chứ?”
Nhiễm Thuật quay đầu nhìn gã, cười nói: “Chẳng phải là do tôi thấy cậu đến nên muốn tìm ngọn đèn chiếu sáng đường cậu đi hay sao, để lúc sét đánh xuống thì đừng đánh lệch, liên lụy người khác.”
Tô Điểm Điểm dửng dưng trả lời: “Ngại quá, sếp mới muốn gặp riêng tôi, bàn những kế hoạch về sau với tôi. Tôi nghe nói... hình như hắn không định gặp anh, còn sắp xếp huấn luyện cho anh, cố gắng học nhé đàn anh.”
“Cậu cũng nhớ bàn cho kỹ nhé, cái cuộc đời đơn giản của cậu đúng là cần phải bàn bạc lại.”
Tô Điểm Điểm lại nghẹn họng, cố gắng tự hỏi xem lời của Nhiễm Thuật có ý gì khác không.
Hình như... chẳng có ý gì khác?
Có phải gã chưa nghĩ thông hay không?
Nào ngờ, nhờ lời cậu nói mà Nhiễm Thuật biết được tin lúc này Tang Hiến đang ở công ty, cho nên cậu phân tâm.
Cậu cảm thấy mình không nên làm anh Lưu khó xử, hẳn là cậu nên trực tiếp đi tìm Tang Hiến.
Sau đó cầm đèn bàn quăng lủng đầu hắn!
Sau khi Tô Điểm Điểm rời đi, Nhiễm Thuật đứng chôn chân tại chỗ một hồi lâu cuối cùng vẫn thỏa hiệp, mặt lạnh tanh bỏ đèn bàn xuống, đi theo anh Lưu vào phòng tập.
Vào xong, cũng không có cảnh tượng như cậu nghĩ.
Trong phòng còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi, cơ thể hơi gầy, trên mặt còn có nếp nhăn như bông cúc, nghe thấy tiếng mở cửa, ông căng thẳng sửa sang lại quần áo, sau khi Nhiễm Thuật bước vào, ông nhanh nhẹn lau mồ hôi trên trán, dường như còn hồi hộp hơn cả Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật rất bất ngờ, song vẫn điều chỉnh lại tâm trạng, chủ động chào hỏi: “Xin chào.”
“Chào em, chào em.” Người đàn ông có giọng địa phương độc đáo, nhất thời Nhiễm Thuật không nghe ra đây là giọng của vùng nào, ông tới bắt tay với Nhiễm Thuật: “Thầy là giáo viên riêng của em, thầy họ Bàng.”
“Dạ, chào thầy Bàng, thầy dạy gì vậy ạ?”
“Thầy dạy môn 'Tư tưởng phẩm đức chính trị' bậc tiểu học.” Ông cười rất hiền hậu, “Thầy cũng không ngờ rằng sẽ có người mời thầy làm giáo viên dạy kèm môn này, lần đầu tiên thầy nhận công việc này nên hơi căng thẳng.”
“Tư tưởng... phẩm đức?” Nhiễm Thuật khó tin hỏi.
“Đúng vậy, người ủy thác nói là lập trường chính trị của em không có vấn để gì, bảo thầy chủ yếu dạy em tư tưởng phẩm đức.”
Nhiễm Thuật: “...”
Cậu muốn lao ra khỏi đây ngay lúc này, cầm lấy cái đèn bàn kia lần nữa, sau đó đi tìm Tang Hiến, nện đèn bàn vào đầu hắn.
Cậu muốn đào một cái hố trên đầu Tang Hiến, cậu đã cân nhắc chuyện này rất lâu rồi.
Nhưng thấy dáng vẻ trung hậu thật thà của thầy Bàng, Nhiễm Thuật không muốn khiến ông xấu hổ nên lại dằn lòng đi vào, hỏi: “Bây giờ giáo viên được phép nhận việc tại nhà ạ?”
“Thầy.... hiện tại thầy không phải giáo viên.”
“Về hưu rồi ạ?”
“Trường học không còn nữa rồi.”
Động tác ngồi xuống của Nhiễm Thuật hơi khựng lại, kinh ngạc một lát, thấp giọng hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Thật ra không còn nữa lại là chuyện tốt.” Thầy Bàng ngồi đối diện cậu, cười vô cùng đơn thuần, là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, “Ban đầu thầy thấy mấy đứa trẻ nông thôn không có nơi học tập nên thầy bèn tìm một chỗ để làm trường, khuyên nhủ người trong thôn đưa trẻ tới trường. Giáo viên không đủ, thầy vừa làm hiệu trưởng vừa đi dạy. Sau đó mọi người dần dần chuyển khỏi thôn, bọn họ tới nơi khác có thể có được điều kiện học tập tốt hơn, ấy là chuyện vui. Trường học trước kia của thầy đúng là thiệt thòi cho bọn trẻ.”
“Trường học không còn nữa thì ngài có thể tới nơi khác làm giáo viên mà!” Xưng hô của Nhiễm Thuật từ thầy đổi thành ngài, thái độ cũng tốt lên một ít.
“Thầy không có bằng cấp, học sinh ở ngôi trường kia của thầy không chê thầy, mà thật ra là trường không mời được giáo viên nên thầy chỉ đành dạy thôi. Hơn nữa thầy cũng lớn tuổi rồi, không dễ tìm việc. Sau khi không còn trường học nữa thì đây là công việc đầu tiên của thầy, thầy vui lắm, cảm ơn em đã cho thầy có nghề có nghiệp.”
“Thầy nghe nói mấy năm nay tài liệu giảng dạy đã sửa đổi, bây giờ gọi là 'Đạo đức và pháp trị', những năm qua thầy đều dùng tài liệu cũ, không còn trường học nữa thì thầy mới biết là đã sớm thay đổi tài liệu, mong là không làm lỡ bọn trẻ học hành. Cũng chẳng biết thầy có thể dạy kèm tốt được không, thầy không ngờ người thầy phải dạy kèm lại là đứa trẻ lớn như em.”
Nhiễm Thuật nuốt nước miếng, ngồi trên ghế hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Vậy ngài bắt đầu giảng đi ạ.”
“Được, bây giờ thầy bắt đầu tính giờ, phần trò chuyện lúc nãy không tính là giờ làm.” Ông vừa nói vừa lấy trong ngực ra một cái đồng hồ đặt lên bàn trà, đặt rất ngay ngắn, “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Nhiễm Thuật ngồi trên sô pha, nâng cằm chăm chú nghe giảng.
Nhưng trong lòng cậu lại mắng Tang Hiến trăm ngàn lần, Tang Hiến ơi Tang Hiến, anh đúng là hiểu em quá mà, biết dạng người như thế nào có thể trị được em.
Nhiễm Thuật của bây giờ thật sự không dám cáu gắt tí nào.
Nhìn thấy người như thầy Bàng, Nhiễm Thuật sẽ tức khắc biến từ gà chọi xù lông thành gà con bé nhỏ.
Tiết học kết thúc, sắc mặt thầy Bàng vẫn hồng hào, dịu dàng nhắc nhở: “Bạn học Nhiễm này, lần sau em đi học có thể mang theo một quyển sổ ghi chép, trong lúc học chúng ta ghi lại trọng điểm để em về xem lại, thuận tiện ôn tập.”
“Dạ, dạ, được ạ.” Suýt nữa cậu đã cam đoan với thầy Bàng là mình nhất định sẽ cố gắng thi được một trăm điểm.
Đồng ý xong mới chợt phát hiện ra, lại còn có cả buổi sau nữa cơ à?!
...
Hai tiếng học tập kết thúc, Nhiễm Thuật tiễn thầy tới cửa lớn công ty rồi mới sải bước đi tìm anh Lưu: “Anh Lưu, Tang Hiến đâu?”
Anh Lưu giống như trọng tài cần phải ngăn cản khúc côn cầu chuyển động, vội vàng tới chặn cậu lại: “Cậu bớt giận đi, đừng trêu chọc sếp mới.”
“Chọc hắn thì sao?” Nhiễm Thuật lại cầm đèn bàn, gào lên, “Hắn làm nhục em, hắn cảm thấy tư tưởng phẩm đức của em có vấn đề! Chuyện đó là do em à? Là do Tô Điểm Điểm chọc em, hắn lại gọi người dạy dỗ em! Hắn đi mà lập kế hoạch cuộc đời cho Tô Điểm Điểm đi!”
“Xử lý cả hai bên rồi, bên đó cũng bị phạt.”
“Bên đó xử lý thế nào? Ban nãy còn dương oai với em đấy.”
Anh Lưu vội an ủi: “Anh vẫn chưa nghe ngóng được, nhưng có vẻ như khá nghiêm trọng đấy, Tô Điểm Điểm còn la hét trong văn phòng của hắn cơ mà.”
“Văn phòng... Tức là bây giờ Tang Hiến vẫn còn đang ở công ty đúng không?”
Anh Lưu chỉ cảm thấy con mắt tối sầm lại, sợ rằng ngày thứ hai sau khi ông chủ thu mua công ty, Nhiễm Thuật đã chọc vào hắn.
Trong lúc hai người cứ cù cưa cù nhằng thì Nhiễm Thuật đã tìm được văn phòng của Tang Hiến.
Nơi này cực kỳ dễ tìm, là văn phòng hoành tráng nhất cả công ty, chắc chắn là dành cho Tang Hiến.
Nhiễm Thuật đưa tay định gõ cửa thì trông thấy Tô Điểm Điểm đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng.
Cửa mở, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Điểm Điểm sửng sốt một lát, nhanh chóng đưa tay lau nước mắt, muốn lách qua Nhiễm Thuật mà đi, gã lưỡng lự chốc lại rồi lại quay người xin lỗi cậu: “Anh Nhiễm, chuyện ngày trước xin lỗi anh.”
Nhiễm Thuật không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy nên cậu không phản ứng kịp, chỉ chậm chạp trả lời: “Ừ...”
Sau đó Tô Điểm Điểm bỏ đi, chỉ còn lại Nhiễm Thuật và anh Lưu mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhiễm Thuật ngẫm nghĩ chốc lát mới hỏi: “Tại tư thế cầm đèn bàn của em oai hùng quá, cậu ta bị em dọa sợ nên mới đột nhiên xin lỗi à?”
“Chắc không phải đâu, vừa rồi cậu ta không trông thấy đèn bàn trong tay cậu.”
“Công ty cũng sắp xếp huấn luyện cho cậu ta à? Thầy dạy tư tưởng phẩm đức của cậu ta giỏi hơn thầy của em? Chương trình học trong một ngày khiến giác ngộ tư tưởng của cậu ta tăng lên một bậc?”
“Thế này... khó mà nói, chắc là do trẻ tuổi nên tốc độ tiếp thu tri thức nhanh hơn.”
“Anh ám chỉ em già đấy à?”
“Nào có nào có.” Anh Lưu vội vàng phủ nhận.
Dường như tiếng hai người nói chuyện bị người trong văn phòng nghe được, bọn họ nhanh chóng nghe thấy giọng nói trầm thấp kia: “Vào đi.”
Nhiễm Thuật không luống cuống, xách đèn bàn đi vào.
Tang Hiến đứng tựa vào bàn làm việc, đang xem xấp tài liệu cầm trong tay, cậu và anh Lưu vào mà hắn cũng không liếc mắt nhìn bọn họ.
Ánh Mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, phủ lên người hắn một tầng sắc màu ấm áp.
Lúc này dáng người và khuôn mặt vốn mang tính xâm lược lại dịu dàng hơn mấy phần.
“Anh...” Nhiễm Thuật đang định mắng nhưng lại bị ngắt lời.
Tang Hiến thấp giọng hỏi cậu: “Có hài lòng với kết quả xử lý không?”
“Kết quả gì cơ?”
“Tự xem Weibo đi.”