Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 5: Chương 5: Ai bảo nó bắt nạt cậu chứ? Đáng đời




Cổng tiệc sinh nhật của Kim Khởi An được trang trí khá khoa trương, ba chữ Kim Khởi An to đùng treo trên đầu, cực kì khác người, không biết còn tưởng rằng đây là tên cô dâu bị giục kết hôn.

Đây là lần đầu tiên Nhan Lộ Thanh ra ngoài hít thở không khí.

Hiện tại hẳn là cuối thu. Nhan Lộ Than đã cẩn thận quan sát cây cối, nhìn tên xe cộ các kiểu, còn kiểm tra Đại Hắc “Kì biến ngẫu bất biến”, xác định được rằng thế giới này cũng không khác gì mấy so với thế giới hiện thực.

Sợ Cố Từ lạc đường, Nhan Lộ Thanh ôm khuỷu tay hắn, nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy không khác gì một đôi yêu nhau.

Nhìn những gương mặt xa lạ, Nhan Lộ Thanh tự dưng cảm thấy có chung mối thù, đồng bệnh tương liên với Cố Từ.

Con cháu nhà giàu đi dự tiệc khác hẳn với người lớn, tuy rằng cũng ăn mặc sạch sẽ sáng sủa nhưng lại ồn ào náo nhiệt vô cùng.Muốn tránh đi cũng dễ thôi, ra ngoài tìm nơi ít người, tránh vòng trong là được.

Nhưng ở bên ngoài cũng có chỗ bất tiện, nhân viên quét dọn với nhân viên phục vụ cực kì nhiều, Nhan Lộ Thanh phải kéo trái kéo phải mới không để cho Cố Từ đụng phải người khác.

Đột nhiên, Đại Hắc lên tiếng, “Hình như phía trước bên phải có người muốn chào hỏi cô chủ.”

Nhan Lộ Thanh cũng đã nghĩ, mình là con cháu nhà giàu, chắc cũng không thể tránh được mấy cuộc trò chuyện nhàm chán này.

Cô hỏi Đại Hắc, “Cô ta có biết tôi mắc bệnh tâm thần không?”

Cô vừa dứt lời, ba người xung quanh chợt thấy lúng túng.

Không gian im ắng vài giây.

Nhan Lộ Thanh giục, “Nhanh lên, có biết hay không?”

Đại Hắc đáp, “Chuyện này hầu như ai cũng biết, nhưng cô chủ yên tâm, không ai dám nói gì trước mặt cô...”

Nhan Lộ Thanh xua tay, “Tôi không lo cái này. Nếu biết hết là tốt.”

Không ai hiểu ý cô là gì.

Mãi đến khi có một cô gái đến trước mặt cô, tươi cười chào hỏi cô, “Thanh Thanh, lâu rồi không thấy cậu đi dự tiệc thế này, mặt mũi cậu Kim lớn thật đấy!”

“Thật sự là lâu rồi chưa đi.” Nhan Lộ Thanh cười còn chân thành hơn cả cô ta, “Ai da, chủ yếu vẫn là vì bệnh tình dạo này tương đối ổn định.”

“...???”

Bệnh nhân tâm thần nói ra những lời này, không thể phủ nhận rằng lực sát thương cực kì lớn. Cô gái kia đang cười cũng hóa đá, vài giây sau xanh mặt rồi vội vàng kiếm cớ rời đi.

Tiểu Hắc nhịn cười nhưng nhịn không nổi, nghe tiếng như đang đánh rắm.

Rất mau, Đại Hắc lại thông báo, “Bên kia có người quen của cô chủ, váy trắng...”

Đại khái là nguyên chủ không xuất hiện cũng được một thời gian khá dài, hầu như ai cũng trưng bộ mặt giả dối đến hỏi thăm cô, “Đã lâu không gặp, gần đây bận à?“. Nhan Lộ Thanh cũng cười cười đáp lại, “Không bận, bệnh tình gần đây rất ổn định” và sau đó thu hoạch được một đống mặt nạ tan vỡ.

Một cô bé nghe cô nói xong còn ngây thơ hỏi, “Bệnh này của chị... Ổn định thế nào?”

Nhan Lộ Thanh nghĩ nghĩ, “Ờ... Chắc là thần kinh ổn định?”

...

Tóm lại, tất cả cuộc trò chuyện chưa tới ba mươi giây đã treo, còn được bonus thêm nhạc đệm như đánh rắm của ai đó.

Không có gì bất ngờ, sau khi cô thu hoạch được mười mấy cái mặt nạ rách, Kim Khởi An biết cô đến.

Vừa hay, không cần phải đưa Cố Từ vào trong, cũng không cần phí sức nói chuyện tào lao.

Nhan Lộ Thanh và ba người đàn ông đứng chờ ở ngoài mười phút rồi Kim Khởi An mới đến.

Trên người hắn ta là một đống trang sức. Hắn ta nhuộm tóc vàng, đi đứng cà lơ phất phơ, còn đeo mấy cái khuyên tai... Nói tóm gọn một cách khách quan là trang phục lỗi mốt, tướng mặt hư thận.

Nhan Lộ Thanh phỉ nhổ hắn ta tám trăm lần trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh.

“Đến giờ rồi?”

Kim Khởi An cứng người.

Vừa rồi nghe mấy em gái nói rằng con điên này đến đây không biết có phải để phá hay không, Kim Khởi An vẫn đáp sao có thể, con điên ấy vừa mới cướp người từ chỗ anh đây, sao có thể đến đánh anh đây được.

Nhưng giờ nghe giọng điệu này, sao cứ cảm thấy không ổn cho lắm.

“Cô Nhan đã đến tận đây rồi, tôi làm sao có thể không ra tiếp cô chứ.” Kim Khởi An muốn lái sang chuyện khác, dời mắt đi, vừa hay dừng trên người bên cạnh cô.

Hắn ta nhướn mày, “Cố Từ?”

Rồi nhanh chóng quay sang Nhan Lộ Thanh, “Cô Nhan dẫn nó đến đây để...”

“Không phải vì cậu ấy tôi đến đây làm gì.” Nhan Lộ Thanh kìm nén nỗi xúc động muốn trợn mắt.

Kim Khởi An ngạc nhiên, “Sao cơ?”

Nhan Lộ Thanh bực mình với ánh mắt của hắn ta. Cô ôm tay Cố Từ, “Nghĩ kĩ xem mình có giữ lại đồ không nên giữ hay không, lát nữa gọi người mang tới hoặc tự mang tới đây.”

Nhan Lộ Thanh không biết nguyên chủ nói chuyện với Kim Khởi An thế nào, nhưng cô cảm thấy thế này là chuẩn không cần chỉnh, vì thế chỉ không cảm xúc nhìn Kim Khởi An.

Ai cũng thế thôi, bị một con điên nhìn chằm chằm thế này sẽ không được dễ chịu cho lắm.

Kim Khởi An muốn lấy lòng nhà họ Nhan nhưng lại không hề muốn tiếp xúc với đồ điên này, cho nên hắn giả vờ nói mấy câu giảng hòa, xoay người lại đi luôn.

Cuộc trò chuyện vừa rồi, không, phải nói là từ khi vào cổng nhà này đến giờ, Nhan Lộ Thanh cảm thấy mình thật giống diễn viên.

Không phải vì cô biết mình phải diễn mà cô cảm giác được có ánh mắt không nhẹ không nặng đặt lên người mình.

Như là đang quan sát.

Là ai? Có phải... Cố Từ không?

Nhan Lộ Thanh dẹp đống suy nghĩ miên man đi, cũng tắt mode diễn xuất. Cô nhìn bóng Kim Khởi An, sờ mặt, “Hôm nay tôi trang điểm dọa người quá à? Tôi có làm cái gì đâu.”

Tiểu Hắc nghĩ gì nói nấy, “Là vì thanh danh của cô chủ quá dọa người thôi. Các anh em tôi cứ khuyên tôi là đừng đến, làm công cho cô chủ không khác gì liều mạng.”

Nhan Lộ Thanh quay đầu lại nhìn anh ta.

Tiểu Hắc sửa miệng lại ngay, “Nhưng tôi làm việc một ngày rồi vẫn còn toàn mạng đây này!”

Nhan Lộ Thanh: “...” Thôi anh tắt mẹ văn đi cho nó nhanh, có nói cũng như không.

...

Bốn người đứng đó không được bao lâu thì có người tới nói cậu Kim tặng quà.

Nhan Lộ Thanh dùng mắt bảo Đại Hắc nhận đồ. Cô biết nhất cử nhất động của mình đều truyền đến tai Kim Khởi An, liền khoanh tay lại, kiêu căng nói rõ ràng rành mạch, “Chậc, không có tâm.”

Đại Hắc nhanh chóng đưa đồ cho Cố Từ.

Nhan Lộ Thanh cũng mò lại gần, túm Cố Từ đến cái bàn gần nhất, giục hắn, “Cậu có cần mở ra kiểm tra không?”

Lúc này, Đại Hắc đột nhiên túm lấy Tiểu Hắc, hạ giọng, “Để tôi nhắc lại chuyện hồi sáng cho câu.”, sau đó cách xa Nhan Lộ Thanh mười mét.

Ánh mắt Nhan Lộ Thanh đặt trên tay Cố Từ. Mười ngón tay hắn trắng nõn mảnh mai, có cái túi đen làm nền, trông thật đẹp mắt.

Cố Từ không có ý định mở túi ra. Hắn nói, “Không nhìn rõ. Hơn nữa cũng không cần kiểm tra, nếu có vấn đề sẽ không lấy lại được.”

Cũng đúng...

Sau đó, Cố Từ nói thêm, “Cảm ơn cậu.”

Hắn nói câu này rất cứng nhắc.

Nhan Lộ Thanh nghe ra được, hơi ngạc nhiên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn đôi gò má gầy gầy của Cố Từ. Kính đen che đi nửa gương mặt hắn, chỉ lộ ra cái cằm sắc bén và bên hàm mềm mại.

Không thấy mắt hắn, vẻ ngoài của hắn sắc sảo hơn, trông lạnh lùng vô cùng, rất khó có thể tiếp cận được.

Nhan Lộ Thanh trầm mặc một chút rồi nhỏ giọng hừ hừ, “Cảm ơn mà không có tí tâm nào cả.”

Cố Từ nghe ra.

Hắn đột nhiên quay về phía Nhan Lộ Thanh, bỏ kính xuống, để gương mặt hoàn toàn lộ ra. Đôi mi hắn rũ nửa, đôi con ngươi nhìn cô chăm chú, “Cảm ơn cậu.”

Lúc bỏ kính ra, đáy mắt hắn còn xẹt qua một chút ánh sáng.

Nhân lúc Nhan Lộ Thanh vẫn còn ngây ngẩn, hắn lại đeo kính lên, “Giờ đã có tâm chưa?”

Nhan Lộ Thanh: “...”

Diễn rất tròn vai “lãnh khốc vô tình“.

Cố Từ dường như không để tâm đến cảm thụ của Nhan Lộ Thanh. Hắn đeo kính râm thành boss lạnh lùng xong, tiếp tục chơi vấn đáp với cô, “Lấy được đồ rồi còn ở lại làm gì?”

Nhan Lộ Thanh hít sâu một hơi, từ tốn nói một chữ.

“Chờ.”



Ai cũng biết vào ngày sinh nhật, năm nào cậu Kim cũng phải cắt bánh vào đúng giờ mình sinh ra, không thể sai lấy một giây, ngay giữa ban ngày cũng phải thắp nến trong bóng tối để hát chúc mừng sinh nhật.

Năm nay không khác gì.

Đèn tắt, nến thắp lên.

Lúc tất cả đang nhắm mắt hát thì...

“Phụt... Bùm!”

Tiếng nổ vang dội ngay dưới bàn bánh sinh nhật khiến mọi người hết hồn hết vía, vội túm tụm lại với nhau. Tất cả nhìn về phía bánh sinh nhật, cả một cái bánh to đùng dính hết lên người cậu Kim, ngay cả nến cũng cắm trên đó.

Không chỉ thế, cậu Kim tức hộc máu mồm muốn đi xuống tìm kẻ cầm đầu thì va phải người khác, kem trên đất quá trơn, bị ngã gãy chân, kêu thảm thiết ba ngày không dứt được.

Có người tốt bụng gọi xe cứu thương đến, dường như biết sẵn có người sẽ bị gãy chân.

“Người tốt bụng” đang đứng cách đó không xa, nhìn kẻ dính đầy bánh kem trên cáng, giơ ngón cái với thanh niên đứng đối diện, “Tiểu Hắc làm tốt lắm!”

Nhan Lộ Thanh chọc chọc Cố Từ, vẻ vui mừng viết rõ lên mặt, “Ai, cậu biết vừa rồi có chuyện gì không? Nhìn không thấy cũng không sao, tớ nói cho mà nghe nè, thằng Kim ấy...”

“Biết rồi, nghe thấy rồi.” Cố Từ nghe chuyện.

“Cho nên chúng ta tới đây là để...” Hắn dừng lại một chút, không biết phải miêu tả chuyện này thế nào, cuối cùng lại nghĩ ra một câu ấu trĩ, “Báo thù cho tôi?”

“...”

Thật ra chuyện này Nhan Lộ Thanh đã muốn làm từ lâu rồi.

Lúc còn đọc tiểu thuyết, tro cốt của Kim Khởi An bị người đọc đào lên tám trăm lần, đương nhiên, nguyên chủ vẫn nhiều hơn hắn ta.

Nhan Lộ Thanh xuyên đến đây, tất nhiên phải giúp người mình thích dạy dỗ hắn ta rồi.

Cho nên, nghe Cố Từ nói, cô không được vui cho lắm, “Tớ báo thù cho cậu hồi nào, tớ đang xả giận thôi!”

“Xả giận cho ai?”

“Cho tớ.”

Cố Từ dừng lại, nhìn bên trong ồn ào hơn trước, đột nhiên cảm thấy hoang đường đến mức muốn cười, “Cậu giận cái gì?”

“Ai bảo nó dám bắt nạt cậu chứ?”

Thiếu nữ hung dữ nói, “Đáng đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.