Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Pear Val
Nhan Lộ Thanh lần này uống còn nhiều hơn cả hôm sinh nhật Tiểu Hắc, cũng say hơn.
Cảm giác này thật quá phê – linh hồn cô vẫn giữ nguyên trạng thái ngàn chén không say, cảm thấy bản thân không hề say, nhưng thân thể cô lại nói: Không, mày say rồi.
Thần kỳ thật.
Được Cố Từ ôm ra ngoài, Nhan Lộ Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng hai chị em song sinh đằng sau hò hét bậy bạ, gì mà “Đập rồi, đập rồi.”
Ai?
Ai đập gì cơ?
Đừng đập gãy xương là được.
Nhan Lộ Thanh để ý hai chị em, nghĩ nghĩ một chút, bất tri bất giác dựa vào vai Cố Từ. Đại khái là vì bước đi của anh quá ổn định, trên người lại có hơi lạnh cực kỳ dễ ngửi, vô cùng thoải mái đối với cô nên cô cứ thế mà gật gù trên người anh.
Mãi cho đến khi bên tai vang lên một tiếng “Tinh” cô mới tỉnh lại lần hai.
Cô nhìn xung quanh, đã về đến khách sạn rồi. Cố Từ ôm cô ra khỏi thang máy, rất mau đã đến cửa phòng.
Anh đứng yên, hơi nghiêng mặt nhìn Nhan Lộ Thanh, “Tỉnh. Lấy thẻ mở cửa.”
Nhan Lộ Thanh dụi mắt: “Thẻ đâu?”
“Túi trái, chỗ tay cậu.”
“Ờ.” Nhan Lộ Thanh duỗi tay ra sờ túi trái của mình.
Cố Từ: “... Túi tôi.”
Thế là lại mất mấy phút mở cửa.
Cố Từ ôm cô vào phòng, đi thẳng đến giường cô. Nhan Lộ Thanh đột nhiên ôm sát anh: “Cố Từ, tớ lớn như thế này rồi nhưng chưa từng phải cầu xin một ai.”
“...” Bước chân Cố Từ hơi chững lại, “Cho nên?”
“Cho nên...” Cô cẩn thận nói, “Xin cậu, xả nước tắm cho tớ được không?”
...
Nước đã xả xong, cũng đã tắm xong, Nhan Lộ Thanh bò ra ngoài bồn tắm với một tư thế kì quái, tự lau khô người và mặc áo tắm dài vào, cũng tốn kha khá sức lực.
Vì thế, cô lại cao giọng gọi “Cố Từ ơi“. Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến giọng nói của anh.
“Mặc quần áo chưa.”
“Rồi.” Nhan Lộ Thanh nói, “Nhưng tớ không đứng dậy được.”
Cố Từ đẩy cửa đi vào, vừa đi đến chỗ cô vừa lạnh nhạt nói: “Không tệ, vẫn còn biết mặc quần áo.”
“Đương nhiên.” Trước lạ sau quen, Nhan Lộ Thanh thấy anh khom lưng, lập tức ôm lấy vai anh, “Thấy không? Ý thức tự bảo vệ của tớ rất mạnh đó.”
Cố Từ cũng vừa tắm xong, cũng thay quần áo khác, mái tóc mềm ươn ướt.
Hai người đều dùng sữa tắm của khách sạn nên trên người có cùng một mùi hương.
Cố Từ đi tới, nhìn áo ngủ đã mặc chỉnh tề của Nhan Lộ Thanh, nhưng đai lưng chỉ buộc hờ, để lộ ra một đôi chân trắng như tuyết, mảnh mai đến mức chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể gãy.
Anh lại bế ngang Nhan Lộ Thanh lên, châm chọc, “À, hóa ra cậu còn có ý thức tự bảo vệ.”
“Đúng mà.” Nhan Lộ Thanh nói như đúng rồi, “Ví dụ, tớ tuyệt đối không để người xa lạ xuất hiện trong phòng ngủ hay phòng tắm của tớ...” Cô nhấn mạnh, “Đặc biệt là khác giới.”
“Và rồi...” Cố Từ nhìn cô như nhìn thấy người ngoài hành tinh, “Cậu gọi tôi vào?”
“Tại...” Nhan Lộ Thanh đột nhiên nghẹn lại, đấu tranh tư tưởng giữa “cậu không phải người khác giới” và “cậu không phải người lạ” một lúc, rồi cẩn thận chọn vế sau, “Tại cậu không phải người lạ.”
Cố Từ cười nhạt, không trả lời.
Anh bế người lên giường, còn người vẫn tiếp tục nghĩ sao nói nấy...
“Hơn nữa, ngủ cũng đã ngủ chung rồi, thân quen đến thế còn sợ gì nữa?”
“...”
Một câu trước lạ sau quen có thể áp dụng được trong nhiều tình huống, ví dụ như di chứng lúc say rượu, lần đầu chưa quen, nhưng sang lần hai thì đã quen rồi.
Sáng hôm sau, Nhan Lộ Thanh tỉnh lại, rất mau đã thích ứng được với tình trạng đau đầu và dạ dày khó chịu. Cô rửa mặt, ra khỏi phòng, vừa hay thấy được Đại Hắc xách đồ ăn sáng vào, đặt lên bàn.
Canh tẩm bổ với cháo chữa đau dạ dày. Được.
Cô bưng bát ngồi trên sô pha, nghe anh ta báo cáo: “Tài xế đang ở dưới khách sạn, Tiểu Hắc dắt chó đi dạo chưa về ạ.”
Nhan Lộ Thanh dừng lại: “Thế... Cố Từ đâu?”
“Lúc tôi đến đã không thấy cậu Cố đâu cả, có lẽ cậu ấy vẫn chưa dậy.”
“...”
Đại Hắc ngẫm nghĩ, thử hỏi, “Cô Nhan, có cần tôi gọi cậu ấy...”
“Không cần, không cần đâu.” Nhan Lộ Thanh lập tức ngắt lời anh ta, có hơi chột dạ, “Chờ đi. Có lẽ tối qua cậu ấy không ngủ ngon, không cần gọi.”
“Sao lại không ngủ ngon ạ?”
Đương lúc Nhan Lộ Thanh muốn trả lời thì cửa phía sau “cạch” một tiếng, mở ra.
Cố Từ bước từng bước dài đến chỗ sô pha. Vì da anh quá trắng nên quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng. Anh nhìn Đại Hắc, tươi cười trả lời, “Vì cả đêm qua tôi phải chăm sóc cho một người tàn tật.”
Nhan Lộ Thanh: “...”
Đại Hắc ngại ngần “à” một tiếng, đầu tiên nói buổi sáng tốt lành với Cố Từ, sau đó không nhịn được hỏi thăm: “Cô Nhan uống say không đi được ạ?”
“Ừ. Hơn nữa không chỉ bị tật ở chân,“ Cố Từ vẫn cười, nhấp môi nói, giọng ôn hòa, “Đầu cũng có tật.”
Nhan Lộ Thanh: “...”
Dường như có một dòng chữ nhỏ hiện lên trước mắt cô: Công chúa tre làm một cú headshot. (?)
Nhan Lộ Thanh tự thôi miên bản thân tui không nghe thấy gì hết tui không nghe thấy gì hết tui không nghe thấy gì hết.
Chỉ cần tui không biết xấu hổ, sẽ không ai có thể lật đổ tui.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Nhan Lộ Thanh húp cháo trong tay. Cảm nhận được bên cạnh mình lõm xuống, nhìn Cố Từ mở hộp đồ ăn của mình, cô mới nhỏ giọng mở miệng.
“Ờm... Hôm qua tớ làm phiền cậu rồi, ngại quá.”
Giọng người bên cạnh càng trầm hơn.
“Không sao.” Cố Từ cười nói, “Dù sao ngủ cũng đã ngủ chung rồi, thân quen đến thế còn sợ gì nữa?”
“...”
Say không nói, nhưng tỉnh rồi phải nói á hả.
Tiểu Hắc vào cửa trong bầu không khí đầy đạn như thế này. Anh ta vừa giữ chó vừa thở hồng hộc báo cáo: “Lang chạy ghê quá, tôi cứ tưởng chỉ giữ lại là được, kết quả nó kéo tôi chạy mấy ngàn mét mới chịu về!”
“Tiểu Lang được lắm.” Nhan Lộ Thanh khen, “Giá trị vũ lực cao mà vẫn bị hành đến mức này.”
Lang vui vẻ chạy tới, đi quanh Nhan Lộ Thanh và Cố Từ, mãi đến khi hai người cũng xoa đầu nó mới thôi.
Ăn sáng xong, tạm biệt bạn bè, Nhan Lộ Thanh và hai chị em song sinh không nỡ xa nhau, biểu diễn một màn chị em tình thâm, thiếu chút nữa khóc ngập khách sạn.
Lên xe rồi, Nhan Lộ Thanh lên nhóm, tiếp tục xem bong bóng của hai chị em.
Màu lam của Hạ Vũ Thiên: “Ôi ôi ôi, thích bả quá. Không biết bao giờ mới được gặp lại đây...”
Màu lam của Hạ Tuyết Thiên: “Chuyện khó chịu nhất trên thế giới này là khi mày vừa mới ship một couple thì đã phải xa người ta...”
Nhan Lộ Thanh nhìn điện thoại. Vết đỏ trên mắt vẫn chưa tiêu đi, nhìn qua còn tưởng đang thất tình.
Cố Từ kéo kéo khóe miệng, tính an ủi cô hai câu, nhưng khi thấy được cô ra khỏi WeChat, mở Douyin lên, nháy mắt mất luôn ý chí mở miệng.
Dường như ngày đó đã quay trở lại...
Vẫn là kiểu cũ.
Vẫn là mộng cũ.
Douyin có theo dõi sở thích của người dùng. Sở thích của Nhan Lộ Thanh rất rõ ràng. Ngoại trừ quảng cáo ra, năm trên mười video app gửi cho cô đều là gái đẹp – không phải gái đẹp biến hình thì là gái đẹp trang điểm, còn không thì lại là gái đẹp kể chuyện cười.
Cô cứ thể đỏ mắt xem video, like xong bình luận cho người ta, vẫn theo con đường [vợ tôi] như cũ, hoặc là chê trước khen sau, ví dụ như...
@thánh mẫu bỏ trốn: [Cá nhân tôi cảm thấy mấy người ở dưới comment có hơi ảo quá rồi đấy. Giả sử nhé, nếu cô này là bạn bè hay là chị em người thân của mấy ông, người khác cứ gọi cô ấy là vợ, các ông có thấy khó chịu không? Huống chi cô ấy còn là vợ tôi, hi vọng các ông đừng suy đoán linh tinh nữa.]
“...”
Một câu cũng không rời từ vợ, ai cũng là vợ cô cả.
Cố Từ lại lấy vành mũ che nửa mặt mình, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe này dành cho bảy người, Đại Hắc và Tiểu Hắc ngồi ở đằng sau.
Nhan Lộ Thanh mở loa ngoài, Tiểu Hắc cũng đã thân quen với cả hai, lá gan càng ngày càng lớn, nghe tiếng video của Nhan Lộ Thanh cũng dám nói thẳng ra miệng: “Cô Nhan này, không biết tôi còn tưởng đây là điện thoại của cậu bạn nào đó đấy...” Dừng một chút, anh ta gượng cười, gãi đầu, “Tại tôi mở máy lên cũng có đề cử như thế, hắc hắc.”
“Anh biết cái gì.” Nhan Lộ Thanh bĩu môi, “Hơn nữa cũng đâu thể trách tôi được. Soái ca mĩ nữ tôi đều thích, nhưng mà nhìn mặt Cố Từ lâu rồi, không cảm thấy soái ca có bao nhiêu đẹp trai nữa...”
Tiểu Hắc suy nghĩ một lúc: “Hình như đúng là thế thật...”
Không ai để ý cuộc đối thoại ngắn ngủn này đã khiến anh boss đang cạn lời nào đấy biến về trạng thái bình thường.
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không biết ở nhà có một “niềm vui lớn” đang chờ đợi mình.
Biệt thự xuất hiện trong tầm mắt, Nhan Lộ Thanh bất chợt ảo giác mình đã ra ngoài chơi đến cả tháng. Tuy rằng đi chơi ở Điệp Diệp rất vui, nhưng từ lúc xuyên qua đến giờ, biệt thự này là căn cứ đầu tiên của cô, cô vẫn cảm thấy nơi này giống “nhà” mình hơn.
Mấy người xuống xe. Nhan Lộ Thanh vừa bước vào cổng đã nghe thấy có tiếng hát...
Có vẻ dì quét sân đang quét lá rụng ngoài cổng.
Nhưng đấy không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, dì vừa quét sân vừa xoay vòng, biểu cảm say sưa, miệng hát vang, như đang diễn phim hoạt hình.
Hay lắm. Đậm chất Disney.
Dì này bình thường ít nói nhất, cũng làm nhiều nhất, không ngờ rằng còn chưa bộc lộ bản chất thật của mình ra.
Nhan Lộ Thanh đang nghĩ khen dì ấy vài câu, kết quả dì Disney vừa thấy cô như thấy quỷ, luống cuống đứng thẳng, có hơi thất vọng.
Nhan Lộ Thanh vội chạy đến an ủi dì: “Không sao đâu dì, dì thấy vừa hát vừa quét sân vui như thế thì cứ hát đi. Dì hát cháu còn tưởng đây là lâu đài Disney đấy.”
Tiểu Hắc phía sau bắt đầu nghẹn cười. Mà dì Disney đỏ mặt lên, hơi khom lưng xuống, “Đúng rồi, cô Nhan, vừa nãy có người quen đến tìm cô. Anh ta nói chốc nữa anh ta lại đến.”
“À, được rồi.”
Nhan Lộ Thanh hoàn toàn không để ý. Cô vào trong biệt thự, rẽ sang phải, lên cầu thang về phòng. Nhưng lúc đang trên cầu thang thì Đại Hắc bên cạnh lại nói: “Cô Nhan, mấy ngày gần đây ông cụ Nhan – ông nội cô ấy, muốn gặp cô. Cả bố cô cũng muốn gặp cô. Bác sĩ tâm lý của cô nữa...”
Nhan Lộ Thanh: “...” Mẹ nó, về nhà chẳng có gì hay cả.
Cô bực bội, ừ liên tục: “Rồi... rồi... biết rồi... sẽ đi.”
Nghe Đại Hắc nói xong, Nhan Lộ Thanh lập tức đóng cửa phòng lại, nhào lên giường lớn.
Cô thoải mái mở điện thoại lên.
[Thánh mẫu bỏ trốn]: Chào ông ạ. Ông dậy chưa ông?
[Bần đạo không phải thần côn]: Chào cháu, ông dậy rồi.
Cuộc trò chuyện bắt đầu, trên avatar ông lão bắt đầu có bong bóng nổi lên.
Màu vàng: “Cuối cùng cháu gái này cũng tìm đến ta rồi. Cứ tưởng con bé lại nghĩ ta là lừa đảo như người khác chứ.”
Màu hồng: “Không biết tư chất con bé thế nào?”
Nhan Lộ Thanh:... Được!
Không có khả năng nội tâm cũng lừa đảo, đúng không? Rất được! Có thể tin!
Cô đang định hỏi sẽ học thế nào, thu phí ra sau thì đột nhiên đằng sau có tiếng đập cửa rầm rầm.
Nhan Lộ Thanh: “Vào đi.”
Người vào là Đại Hắc, trông có vẻ khá sốc: “Cô Nhan... dưới tầng... có người tự xưng là bạn trai cũ của cô, đang ở dưới tầng?”
Nhan Lộ Thanh:??????
Cô bật dậy từ trên giường: “Ai tới cơ?”
Vừa hỏi vừa lục lọi trong ký ức của nguyên chủ.
“Họ Chương... Hình như là con riêng của nhà họ Chương, được nuôi ở bên ngoài...” Đại Hắc nói, còn sốt ruột hỏi, “Thật sự là bạn trai cũ của cô?”
“... Bạn trai cũ cái cớt! Không cần sỉ nhục tôi F.A!”
Tuy rằng nói thế nhưng cô vẫn cố gắng nhớ lại – chỉ là lục mãi cũng không tìm được ký ức nào có liên quan. Nhan Lộ Thanh vừa đi xuống tầng vừa cố gắng nhớ lại, thẳng đến khi nghe được một giọng nam truyền đến từ phòng khách ra.
“Cô Nhan đây bận gì thế? Cả tuần không thấy người đâu, đang muốn trốn tôi đúng không?”
Giọng nói không mấy dễ chịu, tuy chất giọng không thể nói là dễ nghe, nhưng đại khái cũng tàm tạm, có điều nói với ngữ điệu này lại chẳng ra thể thống gì.
Nhan Lộ Thanh xuống tầng, đảo mắt đã thấy người ngồi trong phòng khách.
Người nọ có đôi mắt đào hoa quá hấp dẫn, cằm nhọn, môi hồng, tuy nói là có đẹp thật, nhưng gương mặt này giống như các soái ca Douyin Nhan Lộ Thanh mới đề cập – đẹp thì có đẹp, nhưng cô không muốn like, dù sao cũng chỉ xách dép cho Cố Từ.
Vừa thấy được gương mặt này, chớp mắt, một loạt ký ức về gã ta xuất hiện trong đầu cô.
Nguyên chủ quả thực đã từng giúp gã, cho gã tiền, cũng ăn cơm với gã – nói cách khác là đã hẹn hò vài lần. Nhưng hai người chưa làm gì quá mức. Gã tìm đến đây cũng không rõ là vì thích nguyên chủ hay là hỏi vì sao nguyên chủ chưa đưa tiền cho gã.
Mà nguyên chủ là con gái nhà giàu lại để ý đến gã con riêng này là vì... Ả ta cảm thấy gương mặt này rất giống Cố Từ.
Nhan Lộ Thanh cảm thấy nguyên chủ mù thật rồi. Cái quái gì vậy? Đây là sự khác nhau giữa Oreo và Orly đó, giống chỗ nào mà giống?
Nhan Lộ Thanh cúi đầu, cắn răng, thấp giọng hỏi Đại Hắc: “Anh ta đến anh không biết à? Sao không nói trước cho tôi?”
Đại Hắc vô tội: “Cô Nhan... Chuyện.... Chuyện “riêng tư” thế này cô không có nói cho chúng tôi biết ạ.”
Tiểu Hắc bên cạnh đã trợn tròn mắt to như chuông đồng, không nói được cái gì. Nhan Lộ Thanh lo lắng trong lòng, điện thoại trong tay vừa hay vẫn là giao diện WeChat, nên cô tiện tay mở khung thoại của Tiểu Hắc lên luôn. Quả nhiên, bong bóng đua nhau bay ra ngoài avatar.
Màu vàng: “Kích thích! Quá kích thích!”
Màu vàng: “Cứ tưởng cô Nhan đã hết yêu rồi, hóa ra chấp niệm của cô ấy với cậu Cố Từ vẫn sâu như thế. Biết ngay là tài liệu nói không sai mà!”
Màu vàng: “Cái này gọi là cái gì nhỉ? Con em họ lúc cho mình đọc tiểu thuyết có nói rồi... À! Là thế thân! Đây là thế thân!”
Hồng nhạt: “Nhưng sao không theo đuổi chính chủ ấy? Kích thích quá!”
Hồng nhạt: “Thật mong chờ!”
...
Sinh động đến mức hận không thể xả ra mười ý nghĩ trong một giây.
Nhan Lộ Thanh đi qua Tiểu Hắc, không nhịn được trợn mắt lên: “Hiện tại anh quản lý biểu cảm của mình tốt ghê ta.”
Nói xong, cô lại thong thả bước về chỗ Chương thế thân, trong đầu nghĩ: Trước khi Cố Từ thấy anh ta, phải chấm dứt mối quan hệ này.
Nhưng không chờ đến lúc cô kịp nói gì thì phía sau đã truyền đến tiếng mở cửa.
Nhan Lộ Thanh quay đầu nhìn. Cố Từ cầm cốc nước rỗng ra ngoài. Anh đã cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại một thân đồ trắng, khiến làn da của anh càng thêm nổi bật.
Dường như hứng thú với chuyện uống nước hơn, Cố Từ lập tức đến bên cạnh bàn, tự lấy cho mình một cốc nước đầy, lại ngửa đầu lên uống mấy ngụm. Yết hầu anh dao động, có một loại gợi cảm không nói nên lời.
Uống nước xong, anh mới lạnh nhạt liếc nhìn mọi người: “Làm sao thế?”
Toàn bộ phòng khách lặng như tờ. Nhan Lộ Thanh lúc này mới thoát khỏi cảnh đẹp.
Toang rồi toang rồi toang rồi! Cố Từ đi ra rồi!
Đây chẳng phải là... Chính chủ gặp thế thân hay sao?!
Lúc cô đang muốn mở miệng giải thích thì Chương thế thân cướp lời cô.
“À... Hóa ra đây là cậu Cố.” Chương thế thân đánh giá Cố Từ từ trên xuống dưới, rồi lại dùng giọng điệu như ăn mười quả chanh nói, “Nghe người ta đồn cô Nhan đây giúp đỡ tôi là vì gương mặt tôi giống với cậu chủ nhà họ Cố. Không ngờ rằng cậu Cố giống tôi thật.”
Nhan Lộ Thanh nghĩ: Ê này người anh em, anh có nhầm lẫn thứ tự không đấy? Làm gì có chuyện ông nội giống cháu trai?
Vừa nghĩ vừa kinh hoàng nghe gã ta nói, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Cố Từ: “Không phải, tớ không có...”
Mà lúc này, tầm mắt Cố Từ cũng không đặt trên người Chương thế thân nữa mà dừng trên mặt cô.
Ánh mắt anh vi diệu, trên môi treo nụ cười nhàn nhàn.
Nhan Lộ Thanh lập tức tròn mắt, “Cậu nghe tớ giải thích!”
-
Sou: Nhan tra nữ! Nhan cặn bã!