Đã khoảng một tuần kể từ ngày Nhan Lộ Thanh hỏi chuyện “người bình thường A xuyên vào bệnh nhân tâm thần B”, ngày nào cô cũng đúng hạn đến phòng Cố Từ báo cáo. Cô cứ tưởng mình giấu kĩ lắm, cứ tưởng thần không biết quỷ không hay lắm, cứ tưởng Cố Từ vẫn còn là người thị lực kém nên không nhận ra cô dùng nhà vệ sinh của hắn để “phi tang” đống thuốc.
Cố Từ đã nghe nhiều lần rằng mấy vệ sĩ không tin “cô Nhan” đột nhiên dừng thuốc nhưng hết cách.
Cũng đã nghe nhiều lần thanh niên gọi là Tiểu Hắc cảm thấy “cô Nhan” mặc dù bệnh nhưng rất tốt rồi bị Đại Hắc gõ đầu rằng hiện tại tốt nhưng không thể tin lúc nào cũng tốt.
Tính tình thay đổi lớn có thể diễn, có thể giả vờ.
Nhưng một người bệnh tâm thần nặng không uống thuốc thì thế nào?
Tùy người, nhưng nhất định không thể là Nhan Lộ Thanh.
Sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi bình thường, còn trêu chọc người khác như không có việc gì, thậm chí còn lấy bệnh của mình ra nói đùa, tuy thỉnh thoảng hơi khác người, nhưng cũng không có biểu hiện mắc bệnh.
Tính cảnh giác của cô rất mạnh, mạnh đến mức không ở trong phòng mình mà chạy xuống phòng hắn vứt thuốc.
Nhưng lại không hề phòng bị gì mà uống thuốc của hắn.
Từ thời khắc này, Cố Từ không thể nào dùng từ “diễn” để miêu tả hành vi của cô.
...
Trước kia vì vấn đề thể chất mà Nhan Lộ Thanh chưa trải nghiệm được cảm giác say. Cho nên cô với những cảm giác hiện tại đều khá xa lạ, đầu óc khó tập trung, mạnh nhất bây giờ chỉ có mỗi tiềm thức.
Mà trong tiềm thức của cô không cảm thấy được hành vi của mình có gì lạ.
Cô cảm thấy mặt mình quá nóng, dán vào tay Cố Từ khiến cô thực sự thoải mái; cô cảm thấy hắn nhìn gần thật sự quá con mẹ nó đẹp, không hổ là người trong sách cô thích; cô còn cảm thấy kính trên mặt hắn không nên là kính trị liệu mà là kính thời trang, rồi hắn debut đi làm người mẫu, kiểu gì cũng hot.
Cô suy nghĩ lung tung, thậm chí còn cảm thấy... Lời Cố Từ vừa nói thật giống với lời bố dạy con gái, rất mang dáng vẻ cha già.
Chỉ là động tác của hắn cực kì không cha già.
Rất có tính xâm lược, rất, a, rất khiến người ta mềm chân.
Nhan Lộ Thanh uống say, mạch não nhảy lên nhảy xuống như đang nhảy trên giường, cực kì muốn cười. Nhưng mặt cô vẫn đang bị Cố Từ bóp, không cười nổi.
“Nè, làm gì mà bóp mặt tớ mạnh thế...”
Có thể là vì nửa tỉnh nửa say nên dù Nhan Lộ Thanh nói ra một câu rất bình thường nhưng nghe lại giống như đang làm nũng.
Giọng nói thiếu nữ khi say rất mềm, hơi thở khi nói tràn qua kẽ tay của Cố Từ. Thực ra nhiệt độ chỉ tăng thêm một chút, nhưng lại có một độ khô nóng khó hiểu.
Tay Cố Từ lỏng ra.
Nhan Lộ Thanh nhân lúc hoạt động được vùng miệng, ngay lập tức lộ ra một nụ cười tươi như hoa dưới tay hắn, “Cố Từ cậu biết không, vừa rồi cậu cực kì giống bố già đang dạy con gái không được tin tưởng người xấu á ha ha ha ha...”
“Hỏi lại một lần nữa.” Cố Từ không phản ứng với câu đùa của cô, cũng không mang theo tâm trạng như vừa rồi mà lạnh nhạt, “Ai cho thuốc cũng uống à?”
“Đương nhiên là không rồi!” Nhan Lộ Thanh đáp lại ngay, “Đại Hắc, Tiểu Hắc, Hắc Bồ tát cho tớ hoàn toàn không uống.”
Hắc Bồ tát là biệt danh cô đặt cho vệ sĩ người mới kia.
Cô Tử lỏng tay ra, hoàn toàn giải thoát cho gương mặt của Nhan Lộ Thanh. Hắn vẫn trưng ra bộ mặt không cảm xúc, gật đầu, “Vậy vừa nãy là thế nào?”
Nhan Lộ Thanh bối rối: “Vừa nãy ba người kia đâu có đưa thuốc cho tớ, thuốc tớ uống không phải cậu đưa cho à?”
“...”
Cố Từ nhìn cô như nhìn thấy đồ đần.
Nhan Lộ Thanh rốt cuộc cũng kịp phản ứng, “À... Ý cậu là tại sao tớ uống thuốc của cậu hả?” Cô hỏi xong nhẹ nhàng trả lời ngay, “Đương nhiên là vì tớ tin cậu rồi.”
“...”
Tin.
Loại người gì mà quăng lòng tin bừa bãi thế.
Mặc dù đầu óc Nhan Lộ Thanh không tính là rất tỉnh táo, nhưng cô có thể đọc ra được một câu trong mắt Cố Từ - chúng ta thân lắm à?
Không thân thật, nhưng tin tưởng thật.
Thấy hắn im lặng không nói gì, Nhan Lộ Thanh ghẹo: “Sao sao, xoắn cái gì thế... Chẳng lẽ vừa rồi cậu định độc chết tớ à?”
Cố Từ vẫn thản nhiên nhìn cô như thể vừa rồi người đè đầu cô ra nhổ thuốc không phải là hắn.
Hắn kéo khóe môi lên, nụ cười lúc ẩn lúc hiện, “Vậy cậu cảm thấy vì sao tôi lại bắt cậu nhổ ra?”
Nhan Lộ Thanh không trả lời câu hỏi ngược này.
Cô nói một câu rất không liên quan, “Trông tớ hơi ngu ngu, không có thông minh khôn khéo mấy nhưng mà từ khi tớ lớn lên hiểu chuyện rồi tớ nhìn ai chưa từng nhìn lầm cả.”
Cố Từ nhướn mày lên, “Cho nên?”
“Cho nên, cậu cá với tớ không?”
“Cá thế nào?”
Lúc mới xuyên đến, Nhan Lộ Thanh đều lấy lòng hắn và dè dặt run sợ trong lòng. Nhưng mới có bao lâu, cô lại ăn nói như đang khiêu khích người ta.
Cái này có thể tính là “động thổ trên đầu Thái tuế”* không nhỉ?
(*Động thổ trên đầu Thái tuế: Nghĩa đen liên quan đến phong thủy, năm Thái tuế nằm ở đâu thì không được động thổ ở đó vì sẽ mang đến xui xẻo. Còn nghĩa bóng là xúc phạm đến những người có quyền thế hoặc kẻ ác.)
“Tớ lấy Đại Hắc và Tiểu Hắc ra cá với cậu.” Nhan Lộ Thanh nhìn gương mặt càng ngày càng đẹp trai dưới ánh đèn của “Thái tuế”, nhìn đôi mắt đang dần khôi phục của hắn, “Ờ cá... Thuốc vừa rồi cậu đưa tớ uống rồi bắt tớ nhổ ra không có ảnh hưởng gì với tớ.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng tắm rơi vào trầm mặc.
Có lẽ vì nửa phút trước á khẩu với câu nói của cô nên nửa phút sau trên mặt Cố Từ mới có biểu tình – những thứ sắc bén như có như không mềm đi, tựa như là tuyết tan khi nắng đến.
Hắn trở lại trạng thái bình thường.
Cố Từ vừa cười nhẹ vừa mở cửa ra, lời nói cũng đậm mùi cà khịa đúng kiểu hắn: “Hai người kia cậu cứ giữ lại đi.”
Hắn không trả lời có cá hay không cá, hơn nữa lúc sau Nhan Lộ Thanh có chọc hắn thế nào hắn cũng không hề dao động.
Hắn nhấc tay lên, mang cô lên tầng, cũng coi như là “đưa” cô đến cửa phòng.
Lúc quay người sắp đi, Nhan Lộ Thanh không nhịn được nữa mà gọi hắn lại.
“Cố Từ.”
Hắn dừng bước, nghiêng người sang nhìn cô.
Nhan Lộ Thanh vịn cạnh cửa, trên mặt không có chút vui đùa nào.
“Nói ra cậu có thể không tin, có thể cảm thấy kì lạ, nhưng mà...” Cô hít một hơi thật sâu, dường như kìm nén mà thở ra, “Nhưng tớ vẫn muốn nói.”
Đôi mắt long lanh của Nhan Lộ Thanh chớp chớp. Nghiêm túc đối mặt với chúng, người ta có thể cảm giác được, dường như xuyên qua đôi mắt ấy có thể nhìn thấy một linh hồn cực kì linh động đang bị giam trong thân xác này.
Cố Từ nghe cô nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ một với mình: “Nếu như ngay cả cậu tớ cũng không thể tin tưởng được, vậy cuộc sống của tớ bây giờ không có ý nghĩa gì nữa.”
Nói xong, cô cười lên.
“Cố Từ, ngủ ngon.”
-
Chuyển ngữ: Phong Nguyệt
Đăng trên watt---pad _phongnguyetnguyet_
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nhan Lộ Thanh bị giọng nữ máy móc gọi như gọi hồn mà tỉnh lại.
“Maria, Maria, Maria dậy đi... Maria, số liệu hiện tại là ngài đã bỏ qua thời gian ăn uống tốt nhất sau khi say đến nửa giờ rồi, bệnh dạ dày của ngài có chín mươi chín phần trăm sẽ tái phát hôm nay...”
Nhan Lộ Thanh phiền muốn chết, lập tức bật dậy nói với người máy, “Nếu không phải ta lấy cái biệt danh này để nhắc nhở mình hiền lành, giờ mi đã biến thành đồng nát sắt vụn rồi đấy biết không?”
Mặc dù phiền nhưng nó nói cũng không sai. Nhan Lộ Thanh giờ không chỉ nhức đầu mà dạ dày cũng khó chịu.
Trước kia thân thể khỏe mạnh uống tí rượu không phải tội như thế này. Nhan Lộ Thanh vừa rủa xả vừa ôm đầu xuống giường. Đánh răng rửa mặt xong, cô sai người mang cháo cho người đau dạ dày và canh giải rượu vào.
Cô vừa húp cháo vừa thất thần, chuyện tối qua hiện lên trong đầu cô.
Đến cảnh cuối cùng, đến đoạn cô nói không tin Cố Từ cuộc sống vô nghĩa, cô không nhịn được mà để cái thìa rơi thẳng vào trong bát.
Vãi.
Tại sao con gái uống say đa sầu đa cảm thế.
Tại sao!!! Nghe cứ như là đang tỏ tình vậy đấy a a a a a!!!
Nhan Lộ Thanh xoắn muốn chết luôn cho rồi.
Không cần Cố Từ đào, chính cô đã dùng ngón chân mình đào ra đội quân Binh Mã Dũng trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng cộng với lâu đài kim cương của búp bê Barbie.
Cô không dám nghĩ Cố Từ nghe thế sẽ có phản ứng gì.
Nhan Lộ Thanh lăn qua lăn lại trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng điện tử đứt quãng của người máy.
Cô sợ hết hồn, nhưng nhìn kĩ lại, căn phòng đã khôi phục vẻ yên tĩnh.
Nhan Lộ Thanh đang định gọi Đại Hắc vào xem thì có ba tiếng gõ cửa, người đi vào lại chính là Đại Hắc.
Anh ta bước hơi vội đến bên giường cô: “Cô Nhan, ngài Nhan Phong Minh đang đỗ xe trong sân, ngài ấy nói muốn đón cô về nhà nội ăn cơm.” Dừng một chút, nhớ ra tình trạng của Nhan Lộ Thanh, Đại Hắc nói thêm một câu, “Nhan Phong Minh là anh trai cô, con cả của nhà họ Nhan.”
Nhan Phong Minh?
Cái tên này không xuất hiện trong truyện gốc.
Cô xuyên sách lâu thế rồi, rốt cuộc cũng có người nhà tìm tới. Đến được bước này cũng không dễ dàng gì.
Nhan Lộ Thanh cảm thán một câu, rồi xuống giường thay quần áo.
Nếu người đã chờ bên ngoài rồi, vậy thì không thể từ chối được, huống chi...
Vừa hay cô đang không biết làm sao để đối mặt với Cố Từ, anh cả này đến đúng lúc quá.
Ra đến cửa, Nhan Lộ Thanh chợt nhớ ra người máy hình như bị lỗi, quay đầu lại dặn dò thần giữ cửa Đại Hắc và Tiểu Hắc: “Đúng rồi, người máy trong phòng tôi hình như có vấn đề, nghe hơi rè, hai anh tìm người xem hộ tôi với.”
Rồi sau đó, cô xoay người đi đến bên chiếc xe thể thao màu trắng đang đậu trong sân.
Thấy chiếc xe lao đi, giọng Tiểu Hắc run rẩy, “Anh ơi, trong... trong phòng cô Nhan... có người máy lúc nào thế?”
Giọng Đại Hắc bình tĩnh hơn một chút xíu, nhưng cũng chỉ là một chút xíu: “... Đừng nghĩ nhiều, có thể là đồ chơi gì gì đó thôi.”
Nói thế nhưng không thể không lấy điện thoại ra dò đến số của bác sĩ tâm lý.
-
Nhan Lộ Thanh không biết một câu của mình đã vô tình dọa sợ hai “cu cậu” trong nhà, bây giờ trong lòng cô chỉ tràn đầy tò mò.
Anh cả Nhan Phong Minh này là một người kiệm lời.
Cô lên xe, gọi một tiếng anh cả, Nhan Phong Minh chỉ đáp lại một câu “Ừ” rồi yên lặng lái xe.
Nhan Lộ Thanh thử dò hỏi sao anh lại đón mình về nhà nội ăn cơm, Nhan Phong Minh đáp lại, “Bố mẹ bảo anh đến.”
Không biết nên phán là anh này thiếu muối hay là nên nói tình anh em này không mấy bền lâu.
Dọc theo đường đi, Nhan Lộ Thanh liên lục chọn bừa chủ đề để nói với anh, ví dụ như vệ sĩ mới sao lại từ nhà nội đến biệt thự của cô, hay chia sẻ mình mới mời được một vệ sĩ có giá trị vũ lực siêu cao... Theo cô biết là người nhà hay nói chuyện như thế.
Nhưng Nhan Phong Minh lại hỏi một câu không liên quan: “Nghe Ngu Tích nói, Cố Từ ở chỗ em?”
Nhan Lộ Thanh hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu, “Dạ.”
Trong tiểu thuyết, nguyên chủ lừa gạt mọi người, vì ả biến thái, muốn nhốt Cố Từ lại.
Nhưng Nhan Lộ Thanh không phải ả, không cần lừa làm gì.
Nhan Phong Minh có vẻ hơi bất ngờ với câu trả lời dứt khoát của cô. Anh quay đầu nhìn cô rồi mới nhìn thẳng lại, giọng nói có hơi thay đổi, dường như đang nén giận: “Được, lát nữa tự đi giải thích với bố mẹ.”
Nhan Lộ Thanh: “...”
Anh giai này em nhìn không thấu.
Thành phố này đèn xanh đèn đỏ tương đối dài, gặp được một đợt đèn đỏ ba trăm giây, xe đi chậm lại, Nhan Lộ Thanh cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Cô lấy điện thoại ra, thuần thục mở QR của mình lên...
“Anh cả, em chưa có WeChat của anh.”
Cứ thế là có thêm một Nhan Phong Minh trong danh sách.
Nhan Lộ Thanh nhanh chóng vào ô thoại của hai người, nhìn chằm chằm vào avatar của Nhan Phong Minh. Năm giây sau, cô nhìn thấy một lượng bong bóng màu lam cuồn cuộn không ngừng bay ra.
Ồ, còn có rất nhiều bong bóng!
Quả nhiên bên ngoài lạnh nhạt không có nghĩa là trong lòng không nghĩ gì, thêm WeChat thật đúng đắn.
Nhan Lộ Thanh bắt đầu nhấn vào bong bóng, cô muốn xem anh cả này của cô giờ phút này đang đau thương thế nào...
“Con bé hôm nay quá khác thường.”
“Nhan Lộ Thanh vui như thế, sắp có chuyện rồi.”
“Nó đã làm cái gì?”
“Chẳng lẽ là đã... ** Cố Từ rồi?”
Nhan Lộ Thanh:?
Nhan Lộ Thanh:??? Anh trầm mặc là vì đang nghĩ mấy thứ này đấy hả???