Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 102: Chương 102




Hiện tại Nhĩ Dương đang lâm vào cảnh rối ren.

Rõ ràng hai nước đang đàm phán hòa bình, ấy vậy mà đàm phán ấy chỉ như trò đùa. Lục tam lang đã sớm gửi tin đến các quận thành xung quanh, đề phòng Bắc quốc hủy ước. Ở khu vực như Nam Dương, quân đội Nam quốc là phe bội ước trước. Mà ở Nhĩ Dương, lại là quân đội Bắc quốc nuốt lời đầu tiên. Động đất như sấm, vó sắt của binh đoàn Bắc quốc xông vào thành quách, muốn đánh sập thành ——

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Cây cọc gỗ được các tướng sĩ dùng sức ôm lấy, húc mạnh vào cửa thành Nhĩ Dương. Mũi tên trên tường thành rơi như mưa, lại có thêm tiên phong Bắc quốc bắn tên ào ào, từng chiếc móc ghim chặt vào tường thành, binh sĩ leo lên phía trên. Lính tiên phong Bắc quốc vừa vào thành, thấy khắp thành không có tướng sĩ, chỉ là thứ dân tay trói gà không chặt, thế là hai mắt của tướng sĩ phe địch chợt sáng lên, bắt đầu trắng trợn giết hại.

Ngay tức khắc, bách tính sợ hãi khóc toáng kêu la, chen chúc đến phía Nam cửa thành, đập cửa đá cửa, yêu cầu rời khỏi Nhĩ Dương chạy nạn!

Phạm Thanh Thần kéo La Linh Dư chạy nhanh trong thành, vấp trái ngã phải. Thị vệ của Phạm tứ lang che chở hai người, mở đường cho bọn họ. Đúng lúc này, khắp phố phường bốc cháy, kẻ địch cầm đao xông đến! Quân lính đã xông pha tiền tuyến, trong thành không có ai quản lý trật tự. Phạm Thanh Thần và La Linh Dư chạy như bay trong đám đông, lúc này La Linh Dư cũng không muốn tách khỏi Phạm tứ lang. Với vẻ đẹp của nàng, ở chung với Phạm Thanh Thần còn an toàn hơn nhiều.

“Lang quân cứu mạng! Nữ lang cứu mạng! Con ta đi lạc rồi…” Trên đường đi gặp thiếu phụ khóc lóc, kéo giữ hai người van xin giúp đỡ.

“Nữ lang, nữ lang! Dẫn ta đi đi, dẫn ta đi đi! Phu quân ta không ở đây, nhà không có ai, cho ta đi theo các ngươi làm trâu làm ngựa đi!” Thiếu phụ khổ sở cầu khẩn, thấy lang quân và nữ lang quần áo sang trọng, bộ giá y trên người nữ lang lại xán lạn lấp lánh, lập tức nhận ra hai người này là sĩ tộc thượng lưu. Vào lúc không biết phải tự chủ thế nào, thiếu phụ vội xông lên năn nỉ cầu giúp…

Nhưng chẳng một ai để ý tới bà ta.

La Linh Dư không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn chẳng buồn nhìn đến. Với tình hình của mình hiện nay, nàng không cảm thấy mình có khả năng cứu người. Nữ lang bản tính lạnh lùng ích kỷ, vào lúc tính mạng mình còn khó bảo toàn, nàng chỉ có thể mặc kệ thiếu phụ đáng thương kia.

Khóc thành tiếng cũng không thấy hai người kia dừng chân, thiếu phụ nhìn người hầu mở đường, dẫn lang quân và nữ lang chạy nhanh vào một con hẻm, chớp mắt đã biến mất. Thiếu phụ không đuổi kịp, sợ hãi căm hận in hằn trên mặt. Sau khi hai người vừa chạy đi, lập tức quân Bắc đánh tới, thiếu phụ ngồi xổm ở góc tường ôm đầu khóc, chỉ về một phía, miệng la lớn: “Đừng giết ta, đừng giết ta! Ta vừa mới thấy mỹ nhân tuyệt thế, các ngươi đi tìm nàng ta đi, giết nàng ta đi ——”

Lính tiên phong Bắc quốc nhếch mép cười nhạt, trong mắt lại lạnh như băng. Bọn chúng giơ tay chém thẳng xuống, tức khắc cái đầu của phụ nhân lìa khỏi cổ, máu chảy đầy đất. Lính tiên phong lại giết người khắp nơi, nhưng lần này bước chân dần di chuyển về phía mà phụ nhân kia vừa chỉ. Giết người là mục đích chính, nhưng “mỹ nhân tuyệt thế” vẫn khiến lòng người nhôn nhao.

“Sau khi vào thành, thiêu đốt giết người cướp bóc đều không có tội!”

“Có thể ôm ấp mỹ nhân, không cần báo cáo với cấp trên!”

Đây là lời hứa hẹn của quan trên dành cho những tướng sĩ này trước khi công thành, là nguyên nhân để quân đội Bắc quốc càng thêm tích cực tấn công. Ai vào thành trước, kẻ đó sẽ có được tài nguyên trong thành Nhĩ Dương trước. Đội tiên phong là nhóm binh sĩ vào thành đầu tiên, càng thấm thía lời của cấp trên. Trước khi chết, thiếu phụ đã bộc lộ cái ác trong nhân tính, thấy được chuyện này ở đây đúng là điều kì diệu.

Dưới sự mở đường của thị vệ, đám người Phạm Thanh Thần tìm được đường tắt nên không bị người Bắc bao vây, chạy về phía Nam đến cửa thành. Lúc đến gần, dòng người trước cửa thành như tuôn trào, như biển cả đen sì. Các tướng sĩ thủ thành lớn giọng quát to hòng duy trì trật tự, nhưng chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc kêu la, ai ai cũng muốn bỏ trốn ra khỏi thành, không một ai nghe lời tướng sĩ.

Phạm Thanh Thần đưa mắt nhìn, cố gắng xông vào đám đông, đến trước mặt một tiểu tướng đầu đổ đầy mồ hôi. Trong tiếng người huyên náo, Phạm Thanh Thần đưa tay vào ngực lôi bằng chứng ra: “Ta là tứ lang Phạm thị ở Nam Dương, ta có quen biết với thứ sử của các ngươi. Trước lúc vào thành cũng đã chào hỏi phủ quân của các ngươi, hắn nói sẽ cho ta xe ngựa, hộ tống ta và phu nhân nhà ta rời khỏi đây ——”

Tiểu tướng nghe nhưng không nhận thư, khổ sở nói: “Xin lang quân thứ lỗi! Đến chúng tôi còn khó bảo toàn thân mình, hiện tại không thể bảo vệ lang quân được. Lang quân nhìn đi, nhiều người đòi xuất thành như thế, không bằng lang quân cũng xếp hàng đợi?”

“Hay là, lang quân để chúng tôi mời thứ sử tới?”

Nhất định lúc này, thứ sử Nhĩ Dương đang bàn bạc với quan trên trong quân đội về kế sách đối phó tấn công địch, nào có tâm tư lo chuyện người ta không ra được thành. Rõ ràng tiểu tướng này làm khó Phạm tứ lang, thấy lang quân tuấn tú như Phạm tứ lang, lập tức đoán được gã là lang quân sĩ tộc. Lúc này lang quân sĩ tộc lại đi cầu cạnh một nhân vật nhỏ bé như hắn, khiến hắn bất chợt muốn gây khó dễ.

Phạm Thanh Thần không phải kẻ ngu, mắt hắn co lại một cái, trực tiếp tháo ngọc bội bên hông xuống, vung tay lên ném ngọc bội cho tiểu tướng. Tiểu tướng cúi đầu nhìn, là một khối ngọc Lam Điền bích lục thượng đẳng, dù hắn có dành cả đời cũng không kiếm được, nhất thời hắn ta hớn hở ra mặt. Tiểu tướng luôn miệng đáp ứng, quay đầu bảo đồng liêu đi chuẩn bị xe ngựa, sau đó tận tình đề nghị: “Lang quân ngài nhìn đi, ở đây có quá nhiều người. Nếu tôi chặn người nhưng lại cho lang quân đi, nhiều người thấy thế, e là lang quân cũng không đi được.”

Quả nhiên, vừa nhắc tới xe ngựa, dân chúng bên cạnh lập tức nhìn sang, ánh mắt nhìn lang quân quý tộc ngập tràn khát vọng và tham lam.

Phạm Thanh Thần thầm mắng trong lòng một chữ “bẩn”.

Gã lạnh mặt, lại thảy tiếp một miếng ngọc bội: “Chuẩn bị nhiều xe ngựa cho bọn họ đi.”

Lại nhìn sang đám bách tính rục rịch tâm tư muốn tháo chạy, Phạm Thanh Thần nở nụ cười dối trá: “Bọn ta tổng cộng có bốn người, chỉ cần một xe hai ngựa, số dư lại có thể cho mọi người.”

Đám đông lập tức hoan hô: “Đa tạ lang quân chiếu cố!”

“Đại ân của lang quân, sau này nhất định sẽ hồi báo!”

Phạm Thanh Thần cười lạnh trong lòng, hắn không cần đám người này hồi báo. Bây giờ trong lòng gã đang rất phiền não, nghĩ nếu ở đây công thành như thế, không rõ tình hình những nơi khác thế nào. Đại quân vây quanh bốn mặt thành, có phải thế cục Nam Bắc lại thay đổi, lúc này gã không thể đưa La Linh Dư rời khỏi Nam quốc được đúng không… Sợ nếu không đi được, thì cũng không thể vào biên giới Bắc quốc.

Đường đi trước đó phụ thân thu xếp cho hắn, lúc này mà dùng thì không khác nào tự tìm cái chết. Biện pháp hiện tại chỉ có thể xuôi Nam.

“Lang quân, lang quân…” Lúc Phạm tứ lang đang phiền lòng, chợt nghe thấy tiếng thị vệ chen tới gọi gã, gã ngoái đầu lại, thấy nữ lang sau lưng thì sững sờ.

Thì ra chỉ trong một thời gian ngắn, trên mặt La Linh Dư bám đầy bụi đất. Không biết nàng đã làm gì với mặt mình, một gương mặt vốn xinh đẹp động lòng, nhưng giờ đây lại trở nên bẩn thịu đen đúa, không khác gì gương mặt của dân chúng tầm thường. Nhìn lướt qua, chỉ cảm thấy nàng là một nữ lang phong trần bình thường, không ai nhận ra nàng là mỹ nhân.

Phạm Thanh Thần: “Là ai cho bôi?”

Hai thị vệ nhìn La nữ lang, ý tứ không nói cũng rõ.

Phạm Thanh Thần cười khẽ, kéo lấy cổ tay kháng cự của La Linh Dư: “Ta vẫn luôn bội phục khả năng đối phó với hiểm cảnh của muội muội.”

Nhưng La Linh Dư lại lạnh lùng, sau khi trở mặt với Phạm Thanh Thần, nàng không thèm ngụy trang thêm nữa. Nếu không phải vì hai gã thị vệ này theo sát chân nàng, thì nàng đã có được cơ hội chạy thoát khỏi Phạm Thanh Thần rồi. Hiện tại chỉ bôi đất bẩn lên mặt, lại còn phải ở chung với Phạm Thanh Thần, thậm chí dựa vào người này bảo vệ, tâm trạng của La Linh Dư cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Phạm Thanh Thần nghiêng đầu, tiện tay ôm lấy một đứa trẻ đang khóc lóc nhét vào lòng nữ lang, thấp giọng nói: “Chúng ta chạy trốn với những thứ dân này, có bọn chúng che chở sẽ an toàn hơn.”



Phóng mắt khắp nơi, chỉ thấy quân đội Bắc quốc đã bao vây kín dưới chân thành Nhĩ Dương!

Phạm Thanh Thần và La Linh Dư trà trộn trong đám đông bình dân, ngồi lên xe ngựa tiểu tướng trong thành đưa tới, bỏ chạy về phía Nam. Bình dân bách tính không biết cưỡi ngựa, tốc độ của xe bò lại không bằng xe ngựa. Phạm Thanh Thần không muốn lãng phí mấy thớt ngựa, cũng không muốn chung xe với đám nhà nghèo. Gã dứt khoát giao xe cho bình dân, còn người của mình thì cưỡi ngựa đi. La Linh Dư không giỏi cưỡi ngựa, dù bị ép ngồi chung ngựa với Phạm Thanh Thần, thì hiện tại cũng không phải lúc để than phiền.

Lánh nạn trong thời tiết lạnh căm mà lại có thể đi xe, phần lớn bách tính và tuần thành đều là lần đầu tiên ngồi xe ngựa thế này. Vốn dĩ là con đường chạy trốn tối tăm hốt hoảng, nhưng lúc này đã để bọn họ thấy được hy vọng. Tụ năm tụ ba, cố gắng chen chúc lên một chiếc xe, bình dân ngồi trong xe lên đường chạy trốn khó khăn, không nhịn được bắt đầu nói chuyện.

Bầu không khí thoải mái biết bao.

Bất kể trong lòng Phạm Thanh Thần nghĩ thế nào, thì ngoài mặt vẫn làm ra vẻ thân thiện với thứ dân, khiến người người khen ngợi.

La Linh Dư cười nhạo.

Rõ ràng Phạm tứ lang rất ghét đám người đó, nhưng vì để có phối hợp trên đường trốn chạy, không muốn đối đầu với bọn họ, nên gã mới làm ra vẻ thân thiện. Ngày xưa gã cũng chuyên môn quái gở như thế, nhưng lúc rơi vào cảnh khốn cùng thì lại như vậy.

Còn lâu mới bằng được Tuyết Thần ca ca.

Nhưng tuy cùng kiểu người với Phạm Thanh Thần, vẫn không thể ngăn nàng yêu mến Lục Tuyết Thần. Nhìn tranh đoán người, từ khi nhìn thấy tranh của Tầm Mai cư sĩ, nàng đã biết được tính cách của Tầm Mai cư sĩ ra sao. Trước khi gặp Lục Quân nàng đã ngưỡng mộ chàng, Lục Tuyết Thần sẽ không vừa xem thường dân chúng, vừa vờ vĩnh tốt với bọn họ.

Lục Tuyết Thần là người ai cũng xem thường, không chỉ riêng hàn môn. Chính vì không đặt ai trong mắt nên xử sự rất công bằng, không phân biết sĩ tộc hàn môn.

La Linh Dư vừa tự thấy mình tuy không đủ lương thiện nhưng chưa bao giờ sai, vừa hâm mộ Lục Quân nhìn ai cũng như nhau. Chàng không để tâm đó là sĩ tộc hay hàn môn, chàng cứu người không nhìn thân phận, thậm chí chàng có thể không vì xuất thân mà muốn cưới nàng. Bởi vì xuất thân của chàng đã quá tốt, làm chuyện gì cũng dựa cả vào chủ tâm, không cần mưu tính quá nhiều. Vừa sinh ra đã ở vạch đích như thế, sao La Linh Dư có thể không hâm mộ?

Ngồi trong lòng Phạm Thanh Thần, La Linh Dư lại nghĩ đến một lang quân khác. Lòng nàng chợt buồn thương, không biết chàng có tìm nàng không.

Một thời gian dài nàng đứng trước mặt Lục Quân, lúc nào cũng có vẻ tự ti… Luôn sợ chàng chưa yêu mình đủ…

Đang khổ sở trong lòng thì chợt chóp mũi lành lạnh, La Linh Dư sửng sốt, ngước đôi mắt ướt át lên. Hàng mi khẽ run, một bông tuyết rơi xuống, bay vào trong mắt nàng.

Đoàn người chạy trốn về phía Nam, thấy trong đất trời đổ trận tuyết đầu mùa trong năm. Bầu trời trắng xám vô biên, bông tuyết bay lượn giữa nhân gian, nhẹ nhàng rơi xuống.

Phạm Thanh Thần thấp giọng: “Tuyết đã rơi rồi… Sợ là tối nay phải khó chịu đấy.”

Gã cảm nhận được nữ lang trong lòng cứng người, ngơ ngác giương mắt nhìn tuyết. Gã hỏi: “Có lạnh không?”

La Linh Dư không để ý đến gã.

Nàng chỉ nhìn bông tuyết bay giữa màn trời, trong nháy mắt ngực thắt lại, con tim từ từ chìm xuống ——

Lục nhị lang nói, Lục Quân chết trong ngày tuyết rơi dày.

Nói chàng chết trên núi đầy sương mù tuyết trắng, trước khi chết máu đã chảy khô, bên cạnh chẳng có một ai. Chỉ có bức huyết thư bị gió tuyết phủ lấp. Ngàn thu trả nàng một lời, vật đổi sao dời vẫn còn yêu.



Khi La Linh Dư biết được giấc mơ kia, khi trong đầu nàng nghĩ đến hai câu chuyện bất đồng.

Ngoài miệng chàng không thừa nhận, nhưng có thể chàng vừa yêu nàng vừa hận nàng.



Chưa bao giờ nàng có cảm giác sợ hãi rõ ràng đến vậy.

Như thể cái chết đột nhiên ập tới, khiến người ta ứng phó không kịp.

Giấc mơ của Lục nhị lang, từ đầu chí cuối vẫn khiến người ta nửa tin nửa ngờ. Huống hồ còn có Lục Quân ở đấy, La Linh Dư vốn không muốn nghĩ nhiều. Nhưng khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, khi nỗi lo lắng đêm ngày ứng với thực tế, thì trong đầu bất giác nhớ lại cảnh mình không tìm thấy Lục Quân trong mơ…

La Linh Dư ở nơi hoang dã, bỗng cảm thấy sợ hãi rùng mình.

Tim nàng siết chặt, thở không ra hơi. Nàng sợ cơn ác mộng ấy trở thành thật, sợ thằn lằn lay động cột đình*.

(*Câu này có nghĩa một sự việc nhỏ có thể thay đổi cả đại sự, như hiệu ứng domino.)

Nữ lang cụp mắt, cắn chặt hàm răng. Phạm tứ lang hỏi nàng có lạnh không, nàng quả quyết nói lạnh, muốn khoác áo dày lên người.

La Linh Dư nghĩ nàng phải tự cứu mình, phải chạy trốn khỏi Phạm Thanh Thần, phải còn sống, phải gặp được Lục Quân ——

Chí ít không thể để Lục Quân gặp chuyện vì mình được!

***

Lúc bông tuyết đầu tiên trên trời rơi xuống, Lục Quân đang ở Dĩnh Xuyên, gặp mặt Hành Dương vương Lưu Mộ. Màn đại trướng vén lên, thiếu niên quận vương sải bước đi ra, thấy Lục tam lang đang ngẩng đầu nhìn tuyết, vẻ mặt đầy suy tư. Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Quân ngoái đầu lại, sắc mặt Lưu Mộ nặng nề, giao một phong thư ra.

Lưu Mộ: “Vừa nhận được tình báo, quân đội Bắc quốc tấn công Nhĩ Dương, Nhĩ Dương đang lâm nguy!”

Lục Quân nhận lấy, nhanh chóng đọc hết bức thư.

Nhìn sắc mặt lờ mờ của Lục Quân, tưởng Lục Quân không muốn ra tay tương trợ, Lưu Mộ lạnh lùng nói: “Bọn ta muốn đến Nhĩ Dương giúp… Ngươi nói tên bắt cóc kia đưa La nương tử đến phương Bắc, nếu bọn họ rời khỏi Nam quốc, thì có khả năng là ở Nhĩ Dương hơn Dĩnh Xuyên bên ta nhiều. Nếu La nương tử bị vây ở Nhĩ Dương, chẳng lẽ ngươi không định đi cứu?”

Lục Quân dẫn binh ngựa tới tụ họp với Hành Dương vương trước, Dĩnh Xuyên không bị địch tấn công, Hành Dương vương cũng nói không biết tung tích của La Linh Dư. Nhưng điều xảy ra đầu tiên trước hết, là Nhĩ Dương rơi vào nguy hiểm.

Vì Lục Quân không ở Nam Dương, nên chàng không nhận được phong thư mới nhất của Lục nhị lang. Nhưng dù không nhận được, cũng không cần nhị ca nói nhiều, Lục Quân cũng đoán được đại khái tình huống. Nếu giấc mơ của Lục nhị lang là thật, Nam Dương xảy ra đại chiến, thành Nhĩ Dương lâm nguy… thì đó chẳng phải là “cơ hội tốt” để bỏ mạng sao?

Lục Quân nhếch mép cười. Bất chợt chàng vươn tay đón nhận bông tuyết, nói với Lưu Mộ: “Nếu công tử biết trước thiên cơ, đoán được ngày mình sẽ qua đời, liệu công tử có tin vào số mệnh, chờ đợi nó không?”

Lưu Mộ ngẩn người, sau đó hừ một tiếng: “Cô sẽ không bao giờ ngồi đợi chuyện lấy sức nhàn đối phó nhọc nhằn!”

Lục Quân đặt tay lên nơi lo lắng trước ngực, trong mắt nhuộm ý cười.

Chàng khẽ gật đầu, lẩm nhẩm: “… Cũng phải thử mới biết được.”

Tuyến thời gian trong mơ của Lục nhị lang quá loạn, cần có người chỉnh sửa lại. Mà Lục nhị lang vốn đơn giản, vì chưa ai gặp nên vẫn luôn hoài nghi tính thật giả trong giấc mơ của hắn.

Mà bây giờ, trận tuyết đầu mùa ở phương Bắc đã rơi. Lá bùa đòi mạng đó chậm rãi bước đi trong đất trời, tiến từng bước một về phía Lục Quân.

Lục Quân nghĩ: có khi đây là cơ hội tốt để thí nghiệm.

Bỗng chàng có một kích động cực lớn, trong đầu nảy sinh suy nghĩ khác thường, chàng muốn đối nghịch lại với mọi quyết định mà mình sẽ làm —— chàng muốn mượn đôi câu vài lời mà đến Lục nhị lang không nói ra được, để phác họa nên câu chuyện hoàn chỉnh. Sau đó nhìn câu chuyện này, nếu có mệnh lệnh hay quyết sách nào đưa ra, chàng cũng sẽ làm ngược lại với chủ định ban đầu của mình. Nếu chàng quyết đoán sửa lại mọi dấu hiệu, thì câu chuyện trong mơ của Lục nhị lang sẽ ra sao?

Những nguy cơ khác mà chàng lường trước, liệu sẽ biến mất hay vẫn tồn tại?



Ừm, cứ để chàng từ từ thử một lần xem sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.