Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 111: Chương 111




“Lục tham quân…”

Ngụy tướng quân Ngụy Tông cao giọng gọi, nhưng hắn đột nhiên đến rồi cũng đột ngột lui ra.

Nói đi nói lại, da mặt La Linh Dư vẫn còn rất mỏng, thấy bị bắt gặp thì hai mặt nàng đỏ bừng lên vì xấu hổ, lùi ra sau giơ tay che miệng, không chịu hôn nữa. Tròng mắt nàng lấp lánh như phủ một tầng hơi nước mông lung, tưởng chừng lăn xuống mà lại không. Trên mặt nước lại có ngọn lửa bừng sáng, phản chiếu rực rỡ.

Là một vẻ đẹp tuyệt thế khó ai sánh bằng.

Lục Quân chưa hẳn mụ mị trầm luân, nói gì thì chàng cũng vừa về từ chiến trường, cả người mệt mỏi. Lúc La Linh Dư lùi ra sau, chàng cũng không ngăn cản. Nhưng khi chàng ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt ướt át của nàng, trong lòng đột nhiên trống rỗng như mất hồn.

Vẻ lạnh lùng toát lên trên mặt Lục Quân, khi nữ lang định lui ra, chàng nhanh chóng giơ tay đỡ lấy gáy nàng, lại ép nàng vào lòng mình. Chàng cúi đầu xuống, tiếp tục hôn nàng.

Nhiệt tình đột ngột ập tới.

Nhiệt độ giữa đôi môi bất chợt tăng cao.

La Linh Dư giơ tay đấm vào vai chàng, để chàng buông mình ra: “Ưm ưm ưm!”

Lục Quân nhắm hai mắt, ánh lửa hắt lên mặt chàng, hàng mi in dấu bóng mờ. Mặt chàng vẫn nhợt nhạt, song con tim đã nóng hổi. Chàng cuồng nhiệt một cách bất ngờ, cái nóng giữa răng môi khiến La Linh Dư sắp nghẹt thở ——

Người này bị gì vậy?!

Ngọn lửa tù mù, ánh nến bập bùng, gió đêm thổi qua yên cương và binh khí, va vào nhau kêu vang *leng keng*. Ngỡ như xa lại tưởng thật gần, tiếng các tướng sĩ hoan hô, âm thanh hô hào tửu lệnh, những lời mê sảng khi say theo gió truyền đến rõ ràng. Mà tại những nơi khác trong doanh trướng, có tốp năm tốp ba binh lính tuần tra. Đèn lồng rơi trên mặt đất có dạng yên ngựa kiểu cổ, bị lính tuần tra lơ đãng đi qua suýt nữa đạp phải.

Gần hơn nữa là tiếng mắng chửi.

Ở phương xa nơi đèn đuốc rực rỡ, rượu trắng nồng nặc vương vãi khắp, trong bữa tiệc đêm mừng ngày chiến thắng, những món ăn chính được dọn lên bàn. Có vũ nữ đeo mặt nạ mặc đồ bông, ca múa tưng bừng trước mặt tướng sĩ, đẩy niềm hân hoan chiến thắng của mọi người lên đỉnh điểm. Trong doanh trại không có nhiều trò giải trí, mọi người ca múa bằng đồ sẵn có, ngồi xếp bằng dưới đất, gõ đũa ca hát:

“Hái rau vi, hái rau vi,

Rau vi mới mọc hái đi kẻo hoài.

Ngày về ta biết hỏi ai,

Nhanh ra cũng phải một hai năm trường.

Vợ chồng cách trở đôi đường,

Tại quân hiềm doãn nhiễu nhương tao loàn.

Từ nay chất chưởng bất an,

Vì quân hiềm doãn ta mang vạ này.”*

(*Bài thơ “Thái vi 1” trích trong tập Kinh Thi, bản dịch của Nguyễn Văn Thọ.)

Nhưng những cảnh tượng ấy dần dà xa cách. Bây giờ ở trước mắt, chỉ có gương mặt bình yên của lang quân mà thôi. Chàng có bề ngoài xán lạn, khí chất khoáng đạt như vùng sơn thủy, khiến lòng người thổn thức. La Linh Dư bị hôn đến mức thất thần, tay run run đặt lên vai chàng, lại nghe thấy giọng khàn khàn mơ màng của chàng: “Ta cứ tưởng không được gặp lại muội nữa…”

Tròng mắt La Linh Dư co lại, con tim như bị siết chặt vỡ vụn, lòng quặn đau ——

Đúng thế, phu quân tương lai của nàng vẫn còn tử kiếp trong mình.

Người biết mình có thể chết bất cứ khi nào, nhưng bình thường không bao giờ để lộ. Chàng luôn có dáng vẻ trầm tĩnh nắm chắc mọi chuyện, chính vì nét mặt dối lừa của chàng, mới làm nàng cho rằng chàng nhất định đã tính trước kỹ càng, làm nàng quên đi tử kiếp trên người chàng.

Nhưng sâu trong nội tâm, Lục Quân vẫn hoảng sợ đúng không?

Hai mắt La Linh Dư nóng lên, con tim dúm dó như bị ngâm trong nước. Nàng bỗng ôm chặt cổ chàng, nhiệt tình nghênh đón. Vốn là chàng đỡ gáy nàng hôn nàng, lúc này biến thành nàng đón nhận sự thân mật, cơ thể vùi trong lòng chàng, còn muốn đẩy chàng về phía sau.

Ai còn lo có bị người ta thấy hay không!

Nàng như không đợi nổi, ôm siết bờ vai trẻ tuổi, tràn đầy sức mạnh của chàng. Đống cỏ rối tinh, Lục Quân bị đẩy ngã thật. Chàng ngạc nhiên nhướn mày lên, sau đó bật cười. Vừa có phần mẩn mê, lại có vẻ buồn cười, như không ngờ Dư Nhi muội muội nhà chàng lại dũng mãnh như thế.

Lục tam lang bị đẩy về phía sau nằm trên đống cỏ, vạt áo bên hông bị kéo loạn. Nàng to gan ôm hôn nhiệt tình, rồi nụ hôn dời xuống cổ, lúc nữ lang run rẩy ngậm lấy hầu kết chàng, liếm nhẹ một cái, lập tức cảm giác được cơ thể chàng chấn động mạnh, trong cổ họng phát ra tiếng hừ khàn khàn.

Giọng Lục Quân trầm đến mức hồn xiêu phách lạc: “Muội muội… nữa đi…”

Chàng ngửa cổ ra sau, mạch máu bên dưới hằn lên. Cổ thon dài, hầu kết đẹp, bàn tay bấu vào eo nàng bỗng dùng sức… Cơ thể Lục Quân nóng ran, đè chặt nàng vào lòng, bàn tay mất khống chế xoa lung tung. Một động tác ngày thường bình tĩnh là thế, nhưng vào lúc này lại ngập tràn sốt ruột lẫn muộn phiền.

Như thể không kịp đợi chờ.

La Linh Dư sửng sốt trước phản ứng của chàng, hai má đỏ bừng. Nàng chưa bao giờ thấy chàng trầm mê trong sắp đẹp, chưa từng thấy một Lục Quân như vậy lúc tỉnh táo bao giờ… Thì ra chàng bị hôn cổ lại có phản ứng lớn đến vậy.

Khiến nàng xấu hổ đỏ mặt.

Trong lúc kéo đẩy, quần áo xộc xệch, La Linh Dư vừa vui sướng lại lúng túng. Tay La Linh Dư đặt lên trước ngực chàng, lúc chàng xoa nắn mình, nàng không biết phải phối hợp với chàng ra sao. Lúc thì cảm thấy ở nơi này đủ rồi, lại vừa thấy sợ vừa thấy kích thích. Nhưng đột nhiên, không biết La Linh Dư vào chỗ nào mà khiến cơ thể lang quân cứng đờ, bực bội hừ một tiếng, cơ thể đổ ra sau né tránh.

Không phải là sự hưng phấn.

Mà là đau đớn.

La Linh Dư lập tức choàng tỉnh: “Tuyết Thần ca ca, huynh sao thế?”

Lục Quân bình tĩnh nắm lấy tay nàng, không để nàng sờ lung tung nữa. Môi chàng dán lên xương quai xanh gần như trong suốt của nàng, cười khẽ: “Ca ca đang rất thoải mái.”

La Linh Dư đâu có dễ bị lừa như thế: “Lục Quân!”

Nàng đẩy mặt chàng đang vùi trên vai mình ra, trợn to mắt nhìn giọt mồ hôi trên trán chàng, sắc mặt nhiễm đỏ vì tình dục lại lộ vẻ tái nhợt như quỷ. La Linh Dư lập tức nghiêm túc, tay sờ xuống hông chàng: “Huynh bị thương đúng không?! Huynh bị thương ở đâu? Huynh lừa muội phải không? Lục Quân!”

Sắc mặt Lục Quân khá khó coi.

Chàng vẫn nở nụ cười, lại kéo nàng vào lòng, ậm ờ lên tiếng: “Không bị thương gì cả, ngày lành cảnh đẹp, muội muội cần gì phải mất hứng như thế?”

La Linh Dư ngẩng đầu nhìn chàng, ánh quang trong mắt như bể sao lấp lánh, dao động mê ly.

Lục Quân: “…”

Dù biết chưa chắc trong lòng nàng đã sốt sắng như vẻ ngoài, nhưng bị nữ lang dùng ánh mắt “huynh lừa muội” “muội đúng là đáng thương” “Lục Quân là đồ khốn kiếp” trợn mắt nhìn mình, dù là Lục Quân tâm địa sắt đá cũng bất giác khựng lại. Lục Quân xoay mặt đi, có chút khó chịu —— chàng thật sự rất ít khi bị một tiểu nữ nắm mũi dắt đi.

La Linh Dư biết rõ không thể làm Lục Quân tức giận được, dù gì bọn họ vẫn chưa thành thân, nếu cãi nhau một trận, lỡ chàng không cưới nàng thì sao? Muốn chỉnh nam nhân thanh cao tự đại như Lục Quân, thì phải tiến hành tuần tự dần dần.

Bao nhiêu tâm đắc của La Linh Dư trong chuyện quyến rũ nam nhân, đều dùng cả trên người Lục Quân.

Nên khi vừa thấy trên mặt chàng thoáng qua vẻ mất hứng, cơ thể nàng run lên, yếu ớt ôm cổ chàng tiến đến, nức nở thút thít.

Lục Quân: “…”

La Linh Dư nghẹn ngào: “Người ta lo cho huynh chết đi được, ăn không ngon mặc không ấm, suốt ngày chỉ nghĩ đến huynh, làm chuyện gì người ta cũng nhớ đến huynh. Điều kiện ở doanh trại tệ như thế, vì sao người ta lại ở đây hả? Còn không phải là vì muốn giúp huynh sao. Cả ngày người ta xoay mòng mòng giữa một đám nam nhân thối, ngày nào cũng thấy máu, ngày nào cũng châm kim. Người ta sợ lắm đó…”

Lục Quân: “…”

Chàng phục La Linh Dư sát đất luôn rồi.

Lang quân bất lực cười nói: “Được rồi được rồi, là ta có lỗi với muội, khiến muội phải chịu khổ. Muội làm việc trong doanh trại, không phải sợ thành Nam Dương bị phá, không phải để lấy thanh danh, không phải vì nghĩa lớn trong lòng, mà đều vì ta cả. Là ta là ta đều là ta, hại Dư Nhi muội muội phải rơi vào nông nỗi này. Phải chịu ấm ức khóc sướt mướt, nhìn đi, mũi đỏ lên rồi kìa…”

La Linh Dư bị chàng vừa cười vừa chế giễu làm cho đỏ mặt, khi chàng lại cúi đầu hôn nàng, bóp mặt nàng, nàng lập tức bật cười.

La Linh Dư: “Vậy rốt cuộc huynh có bị thương không?!”

Lục Quân do dự, gật đầu nói: “Đúng là có bị thương, nhưng không nghiêm trọng.”

Chàng nói không nghiêm trọng, nhưng La Linh Dư không tin, khăng khăng đẩy chàng ra muốn nhìn rõ. Hai người câu kéo nhau nửa buổi, có lẽ tinh thần Lục Quân không được tốt,hoặc có lẽ vì thích La Linh Dư thật, nên khi La Linh Dư kéo chàng đứng lên, yêu cầu quay về lều kiểm tra vết thương trên người, Lục Quân từ chối không đặng, cũng không từ chối. Hai người không tham gia tiệc rượu tối nay mà về doanh trướng của Lục Quân. Vừa tới nơi, La Linh Dư thúc giục Lục Quân cởi đồ ra.

Lục Quân liếc nàng: “Có biết xấu hổ là gì không hả? Lần đầu tiên ta thấy nữ lang sốt sắng đòi cởi đồ của lang quân như thế.”

La Linh Dư: “Tuyết Thần ca ca, đã đến lúc này rồi, có thể bớt đùa giỡn được không?”

Mắt nàng xoay tròn, lườm chàng một cái. Lục Quân cúi đầu cười, quả thực không đổi đề tài nổi. Dưới cái nhìn của La Linh Dư, chàng đành ngồi trên giường, bắt đầu thong thả cởi vạt áo. Vai rộng eo hẹp, cởi áo ngoài ra xong rồi đến cởi thắt lưng, động tác chậm rãi của chàng như đi dạo trong sân vắng, như đóa lan nở mình trong đêm, vô cùng quyến rũ.

Nói cho cùng La Linh Dư vẫn còn nhỏ tuổi, dù đã làm chuyện đó với chàng, nhưng khi chàng nhìn sang thì nàng vẫn khó tránh khỏi xấu hổ, ngoảnh mặt sang nơi khác, thật sự không dám nhìn thẳng.

Song, những cảm xúc nhu tình ấy đã biến mất sau khi chàng cởi áo trong ra, La Linh Dư thấy trên ngực, trên lưng chàng đều có vết đao vết kiếm. Không chí mạng đến mức cần băng bó, không đáng kể so với những nam lang khác ra chiến trường, nhưng, nhưng… Lục Quân tuấn tú hơn nam nhân khác nhiều, chàng bị thương cũng như viên minh châu bị rạn nứt, khiến người ta thất vọng.

La Linh Dư dán mắt nhìn vết thương trên vai, trên lưng chàng, xác nhận nhiều lần, dùng mọi cách quân y đã dạy, cuối cùng kết luận là vết thương nhẹ. Nàng không khỏi mất mát: “Chỉ vậy thôi hả?”

Lục Quân liếc nàng: “Nghe giọng muội, có vẻ như mong ta trọng thương liệt giường nhỉ?”

La Linh Dư đỏ mặt: “Làm gì có!”

Chỉ vì trước đó nàng thấy chàng có phản ứng không tình nguyện, cứ tưởng chàng bị thương rất nặng, ảnh hưởng đến gân mạch nên mới không muốn nói với nàng. La Linh Dư lo lắng, đoán già đoán non có thể Lục Quân bị bệnh khó chữa, ngộ nhỡ nửa đời sau chàng phải dựa vào mình chăm sóc thì làm thế nào… Trong lòng nàng xoắn xuýt, vừa sợ Lục Quân đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người nàng, lại vừa không nỡ bỏ Lục Quân. La Linh Dư sắp bị chính mình dọa hù chết rồi, nào ngờ vết thương trên người Lục Quân đúng như chàng nói, thật sự không nghiêm trọng.

Chỉ là vết thương nhẹ, như khi chàng cạo râu thì vô tình làm xước mặt vậy.

La Linh Dư mất mát, miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Để muội lấy cho huynh ít thuốc.”

Lục Quân giơ tay ra chỉ, nàng dựa theo hướng chàng chỉ lấy thuốc mỡ, quay về bôi cho chàng. Chàng chỉ mặc mỗi quần, để trần nửa thân trên, bên trong vóc dáng gầy gò ẩn chứa sức mạnh như đao kiếm phá núi. Đường cong đẹp, như tơ lụa thượng hạng phủ lên mình rồng, liền một đường hùng vĩ, thế núi nhấp nhô, sức mạnh tập trung vào cả bên hông.

Tay La Linh Dư đặt ở phía trên.

Lục Quân nhìn lại.

Nữ lang tức giận: “Sao lại nhìn muội như thế? Muội đang bôi thuốc cho huynh, không nhìn lung tung cũng không sờ lung tung. Ánh mắt nửa cười nửa không của huynh là có ý gì đấy hả?”

Lục Quân cười khẽ: “Ta đã nói gì đâu.”

La Linh Dư: “Huynh không nói, nhưng trong mắt viết rõ còn gì. Lại chê muội tự mình đa tình, mê mệt vì sắc chứ gì… Hứ, trả giá lớn như vậy, đáng đời…”

Lục Quân bỗng ngắt lời nàng, giọng ôn tồn: “Có phải Dư Nhi muội muội nghĩ nhiều rồi không? Có nghĩ đến nếu ta bị thương nặng tới chết, hoặc bị bệnh khó chữa, thì muội phải làm gì chưa?” Chàng đưa tay vén tóc nàng, đầu ngón tay quấn mấy vòng, mỉm cười, cụp mắt nhìn nàng, giọng dụ dỗ: “Nghĩ gì hả?”

La Linh Dư thoáng im lặng: “Tuyết Thần ca ca, tốt nhất không nên khảo nghiệm tình yêu vào lúc bình thường.”

Đôi đồng tử Lục Quân co rút, vẻ mặt thoáng khựng lại, chàng cười ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng hôn: “Dư Nhi muội muội nói đúng, là ta sai rồi. Tốt nhất không nên khảo nghiệm, ca ca thương muội cả đời là được rồi…”

Nụ hôn của chàng khá dịu dàng, chìm trong trìu mến, thành công khiến cơ thể La Linh Dư mềm như nước, ôm lấy hông chàng. Tay nàng sờ lên làn da ấm áp của chàng, lúc chạm vào thuốc mỡ lành lạnh mới thoáng hoàn hồn: A, nàng vẫn chưa bôi thuốc cho Tuyết Thần ca ca xong.

La Linh Dư giãy giụa: “Không, không, không…”

Lục Quân không vui: Vì sao lại “không”?

La Linh Dư đứt quãng nói hết câu: “Đụng đến vết thương trên người huynh mất…”

Lục Quân ngẩn người, hai mắt dịu dàng, khàn giọng nói: “Không sao. Ta không sợ bị đụng, vết thương cũng không nặng. Linh Dư, Linh Dư…” Tay chàng xoa tóc nàng, không nặng không nhẹ ấn xuống. Chàng che giấu cảm xúc của mình, để bản thân kìm nén lạnh lùng. Chàng kiềm chế tới mức cơ thể run lên bần bật, thế nhưng vẫn chỉ ôm hôn nàng.

Lục Quân lẩm nhẩm: “Linh Dư… Quốc gia đại sự còn ở trước mắt, ta lại sa chân vào tình yêu đôi lứa, ham chuyện giường chiếu, có phải không hay lắm không?”

La Linh Dư bị chàng hôn thở dốc, cơ thể cuộn tròn như chú mèo con. Lúc nàng mở đôi mắt ướt át toan trả lời, lại phát hiện Lục Quân không hề muốn nàng trả lời. Lục Quân lẩm nhẩm: “Đã sa rồi thì sa luôn, dù gì quốc gia cũng không phải của ta. Ta sẽ không chạm vào muội, chỉ là hôn, là sờ…”

Chàng không thể đánh mất nàng được.

Nhưng tử kiếp đó, tử kiếp đó… khiến mắt chàng trở nên tối sầm, cực kỳ nóng rực.

Còn La Linh Dư bị chàng đè xuống giường hôn, cảm nhận được cảm xúc bất an như bị núi đè của chàng. Trong lòng nàng thoáng qua sự hoài nghi, nhớ lại các tướng sĩ đều nói với nàng, nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì tham quân sẽ không ra trận giết địch, vậy rốt cuộc vết thương trên người Lục Quân là từ đâu ra? Có phải liên quan đến cảm xúc bây giờ của chàng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.