Sao Em Đỏ Mặt Rồi

Chương 16: Chương 16




Cuộc trò chuyện với Tô Đào vẫn được tiếp tục.

Đào mật: Nhắc tới bộ phim vừa rồi, tôi chợt nhớ ra lâu lắm rồi tôi không có đi xem phim.

Ragin: Em thích không khí ở đó sao?

Đào mật: Thích chứ, nhưng vì công việc bận rộn nên tôi ít khi đi lắm.

Đào mật: Công việc của anh bình thường chắc cũng bận lắm nhỉ? Có phải cũng không có cơ hội đi xem phim đúng không?

Ragin: Đúng vậy.

Tô Đào vẫn chưa nói xong, Lận Lam đã gửi tin nhắn sang.

Lận Lam: Hình như có chút trục trặc...

Đào mật: Sao thế?

Lận Lam: Tôi gửi cho anh ấy được vài chủ đề rồi, nhưng có vẻ như anh ấy không mấy hào hứng, vả lại tốc độ trả lời tin nhắn cũng rất chậm, không biết là do đang bận hay là đang nói chuyện với người khác nữa.

Đào mật: Ồ...

Đào mật: Chuyện này thì tôi không rõ lắm, nhưng có khi là do người này không thích nói chuyện phiếm, nếu ngay cả mấy câu hỏi đơn giản mà anh ấy vẫn không trả lời thì có thể là do anh ấy bận thật. Cô thử đợi đến mai rồi liên lạc lại với anh ấy xem sao.

Lận Lam thở dài một hơi: Tôi biết rồi.

Thật ra trong lòng Tô Đào vẫn còn một suy đoán khác, nhưng cô ngại không dám nói ra.

Dẫu gì cũng là con gái với nhau, cô và Lận Lam bây giờ cũng không thân mấy, không thể nói thẳng huỵch toẹt ra được.

Bởi vì khả năng lớn nhất chính là, anh chàng kia không có ý gì với Lận Lam, thế nên mới trả lời tin nhắn hờ hững như thế.

Có lẽ đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Tô Đào trả lời, Ragin lại gửi tin nhắn sang: Buồn ngủ rồi à?

Đào mật: Không phải, chỉ là vừa nãy tôi bận giúp một người bạn giải quyết vấn đề thôi.

Ragin: Phức tạp lắm sao?

Đào mật: Cực kỳ phức tạp luôn.

Ragin: Nếu được, em có thể nói với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp em.

Đào mật mỉm cười ranh mãnh đáp: Là vấn đề tình cảm ấy, anh chắc là anh giải quyết được chứ?

Ragin:...

Đào mật: Thật ra thì cũng không phức tạp gì mấy, cô ấy thích một người đàn ông, muốn tìm vài chủ đề chung chia sẻ với anh ấy, nhưng có vẻ như người kia trả lời không nhiệt tình cho lắm. Thế nên cô ấy cảm thấy có hơi thất bại.

Nghĩ đến Ragin cũng là đàn ông, Tô Đào bèn quay sang hỏi anh: Anh cũng là đàn ông, theo anh trong tình trường hợp này thì nó có ý nghĩa gì?

Ragin: Thời gian là vàng là bạc, nếu dùng để nói chuyện phím thì phải xem đối tượng là ai đã.

Đào mật: Vậy...

Ragin: Hoặc là, em có thể khuyên cô gái kia sớm buông bỏ thì hơn.

Tô Đào mới không thèm làm mấy chuyện EQ thấp như thế, nhưng lời của Ragin cũng xem như đã xác nhận suy đoán của cô.

Đào mật: Quả nhiên, suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau.

Ragin: Hôm nay em giỏi quá, cảm giác được làm giáo viên thế nào?

Đào mật: Rất có cảm giác thành công, nhưng hiện vẫn chưa thành công, tôi sẽ cố gắng để có thể thành công vào lần sau.

Thành công vào lần sau.

Đọc dòng tin nhắn này, hàng mi Ragin hơi rủ xuống, anh bất lực ấn mạnh vào ấn đường.

Cô đúng là tinh lực dồi dào mà.

Ragin: Được rồi, cũng đã khuya rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.

Đào mật gửi sang một nhãn dán ngoan ngoãn đi ngủ.

Ragin không kiềm được cong môi mỉm cười.

Đầu ngón tay người đàn ông lướt đến mấy tin nhắn mà Lận Lam gửi sang lúc nãy, anh đọc lại một lượt, sau đó lại thoát ra khỏi giao diện.

...

Hôm nay Trần Bối Lỵ cố ý hẹn Tô Đào ra ngoài dạo phố.

Buổi chiều vừa khéo Tô Đào đang rảnh, bèn đưa cô nhóc đi dạo một vòng trung tâm thương mại.

Trong trung tâm, Tô Đào hỏi, “Quãng thời gian trước chị nghe nói em có dự định mở cửa hàng hả?”

Trần Bối Lỵ, “Đúng rồi chị, em định mở cửa hàng ở bên này.”

Tô Đào, “Em đã có ý tưởng gì chưa?”

Trần Bối Lỵ ngẫm nghĩ rồi đáp, “Em muốn mở một tiệm bánh ngọt.”

“Ý tưởng khá đấy, nhưng giai đoạn đầu vẫn cần rót vốn vào.” Cô thấy Trần Bối Lỵ có vẻ chỉ vừa mới tốt nghiệp, bèn hỏi, “Có phải ba mẹ em sẽ đầu tư cho em không?”

Trần Bối Lỵ thở dài thườn thượt, “Bọn họ không thèm quan tâm em đâu, bởi vì chuyện em chạy sang đây đã đủ chọc giận hai ông bà rồi. Nhưng mà chẳng sao, anh em giàu mà.”

Tô Đào phì cười.

Trong trung tâm thương mại.

Trần Bối Lỵ chọn một mẫu trong bộ sưu tập mới ra, quần áo của hãng này không hề rẻ, Trần Bối Lỵ nhìn sơ qua giá tiền, đau lòng đến độ suýt nữa đã ngừng thở.

Đắt cắt cổ.

Nếu như mình không phải là một sinh viên chỉ vừa mới tốt nghiệp, cô nhóc nhất định sẽ cầm nó về tay mà không mảy may suy nghĩ.

Trông thấy vẻ mặt tiếc nuối đặt bộ đồ xuống của Trần Bối Lỵ, Tô Đào bèn hỏi, “Sao thế?”

Trần Bối Lỵ lắc đầu, đáp, “Không được, đắt quá, em không mua nổi.”

Tô Đào tiện tay cầm tag lên xem

Với giá này thì một người đã đi làm như cô vẫn mua được, nhưng đúng là có hơi đắt với một cô nhóc chưa kiếm ra tiền như Trần Bối Lỵ.

Tô Đào rất thích cô nhóc, hơn nữa mỗi lần Tô Đào ghé thăm đều sẽ mang rất nhiều quà đến, là một cô nhóc rất lễ phép.

Cô hào phóng nói, “Chị tặng em.”

Trần Bối Lỵ ngạc nhiên nhìn sang, nhưng rồi lại lắc đầu, “Không được đâu chị Tiểu Đào... chị tốt với em lắm rồi, em không thể để chị tiêu tiền vì em được, nếu không anh em mắng em chết mất.”

Tô Đào nhìn dáng vẻ lương tâm cắn rứt của cô nhóc, bật cười, “Nhưng em thích nó đến thế mà, nếu sau này để người khác mua mất thì chẳng phải tiếc lắm sao?”

Trần Bối Lỵ nghe xong lại càng buồn hơn.

Tô Đào, “Thế này đi, xem như chị cho em mượn tiền mua bộ đồ này, chờ em kiếm được tiền rồi trả chị sau, em thấy sao?”

Nghe vậy cũng thấy công bằng, Trần Bối Lỵ bèn gật đầu, “Dạ! Em cám ơn chị Tiểu Đào, chị tốt với em quá.”

Tô Đào đang định cầm bộ đồ lên đi thanh toán, bỗng nhiên có một bàn tay sượt qua người cô, cầm bộ đồ lên trước.

Cô gái kia nhìn lướt qua bộ đồ ngắm nghía một lúc, cau mày đáp, “Cũng tàm tạm, trông mới lạ hơn kiểu năm ngoái, có điều không phải gu của tôi, mà mua cũng được thôi.”

Nói xong, cô ả đặt đồ lên tay nhân viên, nói, “Lát nữa thanh toán chung một lượt.”

Hiển nhiên, vẻ mặt hiện giờ của nhân viên có hơi lúng túng.

Tô Đào híp mắt nhìn sang.

Cô biết người này.

Là Củng Kiều.

Đây là đối thủ một mất một còn thời đại học của cô, phải nói, mối ân oán giữa hai người từng dây dưa cả một thời gian dài.

Không ngờ hôm nay lại có thể gặp cô ta ở đây.

Rõ rành rành, hành động vừa rồi của Củng Kiều là cố ý.

Nếu không phải nhìn thấy cô, cô ta cũng sẽ không làm thế.

Hồi còn học đại học, bạn trai Củng Kiều từng gửi cho Tô Đào một bức thư tình dài 500 chữ ở thư viện, kết quả bị Củng Kiều bắt tại trận.

Kể từ đó, Củng Kiều liền xem Tô Đào thành cái đinh trong mắt mình.

Tô Đào cũng rất bất lực, rõ ràng là cô đã chặn tên kia rồi, không ngờ anh ta lại đổi số điện thoại gửi tin nhắn cho cô, đúng là không thể nào đề phòng được.

Nhưng điều cô không thể ngờ chính là, cùng là con gái với nhau, nhưng Củng Kiều lại đổ hết tội lỗi lên người cô.

Cô ta khăng khăng cho rằng chuyện này là Tô Đào sai trước, nếu không phải Tô Đào quyến rũ bạn trai của cô ta thì sẽ không có chuyện xảy ra sau đó.

Tô Đào đúng là có khổ cũng không nói ra được.

Ai lại đi quyến rũ một tên đàn ông vừa không biết chăm sóc vóc dáng lại còn lôi thôi lếch thếch kia chứ.

Cái câu “Người tình trong mắt hoá Tây Thi” quả thật đã thể hiện rất rõ qua con người Củng Kiều.

Dù Tô Đào từng nói rõ ràng với cô ta rằng cô không hề có quan hệ mập mờ hay mập rõ gì với bạn trai cô ta, hơn nữa chuyện này tốt nhất là hai người cứ tự giải quyết với nhau, đừng làm ảnh hưởng đến cô, nhưng Củng Kiều vẫn một mực ghi thù cô.

Dù sao thì khi ấy Tô Đào cũng là hoa khôi nổi tiếng của trường, lòng ghen tỵ vẫn luôn âm ỉ cháy bên trong cô ta.

Tô Đào chẳng thèm để ý đến mấy lời nói nhảm của Củng Kiều ban nãy, cô dứt khoát cầm lấy bộ đồ trên tay nhân viên, hờ hững nói, “Tôi đến trước, tôi lấy.”

Củng Kiều hít sâu một hơi, “Cô...”

Tô Đào nhìn sang, “Cô chắc phải biết đạo lý trước - sau chứ nhỉ?”

Củng Kiều cười khẩy, “Có vài đạo lý tôi hiểu rất rõ, nhưng hình như cô không hiểu đạo lý “đồ của người khác đừng lấy bậy” thì phải, tôi đã nói là tôi lấy trước, thì nó là của tôi.”

Trần Bối Lỵ vội la lên, “Lúc nãy rõ ràng nó nằm trên tay chúng tôi, là cô cướp đi thì có.”

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh cũng rơi vào thế khó xử.

Đây đúng là thiết kết limited, hơn nữa lại còn là mẫu cuối cùng.

Củng Kiều nhướng mày, “Thế thì sao, tôi là thành viên của cửa hàng này, Tiểu Đường, tính tiền cho tôi.”

“Đợi đã.” Tô Đào bỗng gọi nhân viên đến, sau đó lấy thêm vài món đồ trông không hề rẻ đưa cho cô ấy, “Tính hết chỗ này, được chứ?”

Đôi mắt nhân viên sáng bừng lên.

Khách hàng “oánh” nhau, mình lại là người được hời.

“Đương nhiên là được ạ, xin chị chờ một lát, để em đi thanh toán giúp chị.”

Củng Kiều nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của nhân viên, giận đến độ huyệt thái dương giần giật.

Trái lại Tô Đào chẳng có vẻ gì gọi là giận dỗi, cô mỉm cười với Củng Kiều, nói, “Xin lỗi, thứ tôi đã chọn thì nhất định phải có bằng được.”

Dứt lời, cô còn cố tình kích thêm Củng Kiều một câu, “Nếu cô thích thì cứ tiếp tục.”

Củng Kiều, “...”

Ánh mắt Trần Bối Lỵ nhìn về phía Tô Đào ngập tràn vẻ sùng bái.

Chất như nước cất.

Chị Tiểu Đào không những vừa giàu vừa đẹp, lại còn ngầu như trái bầu.

Dạo hết một vòng trung tâm thương mại, Trần Bối Lỵ kích động bày tỏ hôm nay nhất định phải mời Tô Đào ăn một bữa.

Tô Đào thấy cô nhóc kiên quyết như thế bèn đồng ý.

Hai người vừa bước vào quán, Trần Bối Lỵ nhìn lướt qua điện thoại, nói, “À, anh em cũng đang ở gần đây, chị có ngại ăn cùng anh ấy không?”

Tô Đào đương nhiên không ngại, đáp, “Được chứ.”

Trần Bối Lỵ nhắn tin qua Wechat mời anh mình đến ăn cùng.

Trần Bối Lỵ: Anh, em đang ở bên trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, anh đến ăn cơm với em nhé.

Gửi tin đi, cô nhóc còn gửi kèm định vị sang cho anh.

CJY: Không ăn.

Trần Bối Lỵ: Thật hả? Nhưng mà anh đang ở gần thế sang ăn cùng em cho vui, với lại chị Tiểu Đào cũng có mặt, hôm nay em hẹn chị ấy đi dạo phố.

Người bên kia hình như im lặng một lúc lâu.

CJY: Biết rồi.

Đặt điện thoại xuống, Trần Bối Lỵ khẽ thở dài, nói, “Không biết mẫu người thế nào mới hợp với cái vựa nước đá như anh em nữa?”

Tô Đào, “Anh của em chắc là đắt mối lắm nhỉ?”

Đến giờ Tô Đào vẫn còn rất ấn tượng với bóng lưng của cô nàng xinh đẹp mà cô đã gặp lần trước.

Thế nên, chuyện Trần Gia Hữu có duyên với phái nữ đã để lại ấn tượng khắc sâu trong cô.

“Đúng rồi đó chị.” Trần Bối Lỵ nói mà không hề suy nghĩ, “Anh em rất được chị em phụ nữ yêu thích, nhưng em chưa từng thấy anh ấy yêu ai, đúng là kỳ quái...”

Nghĩ đến đây, Trần Bối Lỵ nhìn về phía Tô Đào với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Chị nói xem, có phải anh em không thích phụ nữ hay không?”

“...” Khoé môi Tô Đào lúng túng giần giật, “Anh em có thích phụ nữ hay không thì chị không biết, nhưng chị biết anh ấy đang đứng sau lưng em đấy.”

Nghe thế, vẻ mặt Trần Bối Lỵ cứng đờ ra.

Vài giây sau, mặt mày cô nhóc ỉu xìu, quay đầu tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía anh trai, nói, “Anh, sao anh đi đường mà chẳng có tiếng động gì hết thế?”

Hôm nay Trần Gia Hữu mặc một chiếc sơ mi trắng, thêm một chiếc áo gile màu xám bên ngoài, áo vest vắt trên cánh tay trái, trông anh cực kỳ dịu dàng và tao nhã.

Đuôi mắt anh hơi nhướng lên, nhìn Trần Bối Lỵ đang cố tỏ ra thật đáng thương, hờ hững lên tiếng, “Nếu anh phát ra tiếng động thì làm sao nghe được em đang nói xấu anh.”

Trần Bối Lỵ, “...”

Cô nhóc vội vàng đứng dậy, chột dạ nói, “Anh, anh thích ăn gì, em gọi cho anh nhé.”

Trần Gia Hữu nhận lấy menu, tuỳ tiện chọn vài món ăn nổi tiếng của nhà hàng này.

Bánh mì bơ tỏi, canh cá nấu với hoa bách hợp, bánh phô mai cháy, và thêm một phần beefsteak siêu mềm.

Ăn được một nửa, Trần Bối Lỵ bất ngờ nhận một cuộc điện thoại.

Là chủ của một mặt bằng cửa hàng cô đã gặp mấy ngày trước, hôm nay người ta rảnh nên có thời gian gặp mặt thương lượng kỹ hơn.

Trần Bối Lỵ vội vàng đứng dậy nói, “Không được rồi, em phải nhanh chóng sang bên kia thôi, hai người cứ ăn đi nhé.”

Tô Đào ngước lên nói với cô nhóc, “Hay là em ăn xong rồi hẵng đi.”

“Không được, trễ rồi, em phải đi ngay thôi.”

Cô nhóc cầm giỏ xách chạy ra ngoài, rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại nhét vé xem phim vào tay Trần Gia Hữu, nói, “Anh, đây là vé xem phim em vừa mua, anh thay em đi xem phim cùng chị Tiểu Đào nhé, đừng lãng phí.”

Trần Gia Hữu hé môi, lời từ chối chưa kịp nói ra khỏi miệng, Trần Bối Lỵ đã hấp ta hấp tấp chạy vụt đi mất.

Trong nhà hàng chỉ còn lại hai người, bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh lại.

Tô Đào cúi đầu, cắn miếng beefsteak trên nĩa, ngẫm nghĩ không biết phải mở miệng thế nào.

“Chuyện này...” Cô không nhịn được lên tiếng.

Người đàn ông đặt nĩa xuống, nhìn về phía cô.

Tô Đào mím môi, nói, “Nếu anh bận thì tôi có thể tự đi xem một mình cũng được.”

Hai người khác phái cùng đi xem phim thì có hơi mập mờ.

Mà Tô Đào vẫn chưa to gan đến độ dám chơi trò mập mờ với Trần Gia Hữu.

Có một người lạnh lùng kiêu ngạo thế này ngồi bên cạnh, quả thật cô không dám mạo phạm.

Cô vốn nghĩ Trần Gia Hữu sẽ đồng ý với lời đề nghị này của mình.

Nhưng không ngờ, khi cô vừa dứt lời, Trần Gia Hữu lại nhẹ nhàng đặt tấm vé xem phim lên bàn, sau đó trả lời rằng, “Không khéo là...”

“Hôm nay tôi lại rảnh.”

Tô Đào, “...”

***

Jeongie:

Bữa chị bảo chị thích đi coi phim lắm mà bận không đi được, còn anh thì nay có cơ hội được đi coi với bạn gái tương lai nên có bận cách mấy anh cũng bảo là rảnh.

Trông anh thế thôi nhưng cực kỳ để ý đến những lời chị nói đó.

Bé Bối Lỵ sợ trả tiền ăn thì nói đại đi em chứ ra vẻ bận rộn, gấp gáp làm gì. =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.