Được rồi, hứa lần cuối, ta sẽ cố chăm chỉ viết truyện >
Hứa là phải làm được =3=
À mà, mọi người có thấy mục lảm nhảm của tác giả này phiền không T^T
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
” …
Không hiểu sao, ngày hôm nay cô bỗng thấy bực tức khi nhìn anh đi với người con gái khác. Cô thấy đau lòng và tủi thân, cô muốn khóc. Cô bỗng dưng lại sợ anh yêu người con gái đó.
…
Hôm nay, anh buồn và nhìn anh buồn, cô cũng buồn. Từ khi nào mà tâm trạng của cô đều dựa
vào cảm xúc của anh thế này? Anh vui cô cũng sẽ vui, anh buồn cô cũng sẽ buồn, anh cười cô cũng cười,…cô dường như không còn là chính mình.
Cứ nhìn anh và cô lại có một suy nghĩ. Lần đầu tiên trong suốt 25 năm sống trên đời này, Hạ Nguyệt cô muốn trở thành chỗ dựa cho một ai đó,
ngoài bố mẹ mình.
…
Hôm nay anh đưa cô đi ăn. Cả buổi tối, hai người đều vô cùng vui vẻ.
Lúc anh lái xe chở cô về nhà, cô thỉnh thoảng lại len lén nhìn anh, ai
ngờ bị anh phát hiện. Anh cười cười, trên mặt là vẻ lưu manh thường
ngày:
– Đừng nói là em thích anh đấy nhé? Nhìn anh suốt thế? Đáng nghi quá, hừ hừ!
Cô thích anh? Sao bỗng dưng tim cô lại đập thình thịch thế này?
– Vương Tuân, từ khi nào anh lại tự luyến như thế? Thích? Thế nào là
thích? Ai thích anh? – Chắc chỉ là cô giật mình vì bị anh phát hiện mình nhìn lén anh, tuyệt đối không thể có chuyện cô thích anh. Trước giờ cô
chỉ xem anh như anh trai.
– Vậy sao? Anh lại tưởng em thích anh? Hừm, thế đã có người trong lòng chưa? Chia sẻ cho anh đây chút nào!
– Người trong lòng? Em không rõ! Còn anh?
– Anh à? Anh đương nhiên là có người trong lòng rồi! Là một cô gái
cực kì xinh đẹp và thông minh! Là cô gái mà anh yêu nhất đời này! – Lúc
nói câu này, ánh mắt anh sáng ngời nhìn cô, nơi đáy mắt là ngọt ngào và
yêu thương mà anh dành cho người con gái đã cướp mất trái tim anh.
Nhưng thật tiếc, cô lại không nhìn thấy ánh mắt ấy. Bởi lúc nghe câu
nói của anh, cô cảm thấy tâm trạng mình suy sụp. Chính cô cũng không
biết nguyên nhân.
…
Đã 2 tuần rồi, cô tránh mặt anh. Anh tìm mọi cách gặp cô, liên lạc
với cô, đều bị từ chối. Anh đã làm gì sai sao? Không, trước giờ anh chưa từng làm gì không đúng với cô cả! Vậy thì tại sao cô lại tránh mặt anh? Anh suy nghĩ mãi nhưng không tìm ra câu trả lời. Thế giới của anh chợt
mất đi ánh sáng khi không có cô, thế giới ấy chìm trong màn đêm u tối.
…
Lí do cô tránh mặt anh sao? Chính cô cũng không biết!
Chỉ là cô bỗng dưng cảm thấy mình thật kì lạ! Cô muốn chiếm hữu anh,
muốn anh thuộc về cô, muốn….” ăn ” anh, cô luôn suy nghĩ về anh,…
Những suy nghĩ ấy làm cô không dám gặp anh, cô chỉ còn biết cách trốn tránh.
Không gặp anh, không nói chuyện với anh, cô cũng thấy đau khổ.
…
Đã 3 tuần kể từ ngày cô tránh mặt anh.
Hôm nay cô không chịu nổi nữa, cô sẽ đi nói với anh!
Cô mặc chiếc váy lụa màu xanh lam, trông nhẹ nhàng mà đằm thắm. Cô
phóng xe tới công ty của anh, chạy thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà,
đạp cửa phòng Chủ Tịch gì gì đó, vừa bước vào phòng, mọi ánh mắt đổ dồn
nhìn cô.
Chết cha! Hình như anh đang họp trong phòng! Đường đường là người
đứng đầu một công ty lớn như cô lại xông vào phòng Chủ Tịch của một công ty lớn khác trong ánh mắt của bao nhiêu người, thử hỏi cô biết giấu mặt vào đâu?
Anh vừa nhìn thấy cô, lòng mừng muốn chết, vội vội vàng vàng đuổi hết mọi người ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, kéo cô vào lòng, ôm thật
chặt.
– Những ngày qua sao em lại tránh mặt anh? Anh đã làm gì sai hay sao? Nói anh biết đi, anh sẽ sửa, chứ đừng bao giờ biến mất khỏi anh nữa,
đừng bao giờ làm vậy nữa được không Hạ Nguyệt?
Cô đẩy anh ra, trong lúc anh đang bàng hoàng, cô nhỏ nhẹ nói:
– Tránh mặt anh là em sai, em xin lỗi. Chỉ là em không biết nên đối mặt với anh như thế nào!
Anh vẫn ngơ ngác không hiểu gì, cô lại nói tiếp:
– Vương Tuân, anh đã có người trong lòng rồi vậy thì hãy nói cho em
biết những cái cảm xúc vớ vẩn của em rốt cuộc là gì? Vì sao anh buồn em
cũng sẽ buồn, anh vui em cũng sẽ vui, anh cười em sẽ cười? Vì sao anh
thân thiết với người con gái khác em sẽ bực tức và khó chịu, em sẽ lo
lắng và sợ hãi? Vì sao có người nói yêu anh, em lại ghét người đó, dù em và người ta vốn chẳng quen biết? Vì sao hàng ngày em chỉ toàn nghĩ đến
anh? Vì sao em muốn chiếm hữu anh, muốn anh thuộc về em? Và vì sao em
lại muốn…ừm, ” ăn ” anh? Vì sao hả Vương Tuân? Em thật sự không hiểu bản thân mình nữa rồi!
Khuôn mặt anh từ ngơ ngác dần chuyển sang vui mừng và hạnh phúc. Anh
lại ôm chầm cô vào lòng. anh cười thật rạng rỡ, buông cô ra rồi lại ôm
vào lòng, giọng vui mừng như một đứa trẻ được cho kẹo:
– Vì sao ư? Là vì cá đã cắn câu chứ sao nữa! Hạ Nguyệt, em muốn biết
vì sao em lại như thế ư? Thế thì Vương Tuân này sẽ nói cho em biết! Hạ
Nguyệt, em không cần phải lo lắng, em như thế chính là vì em yêu anh,
yêu anh giống như anh yêu em. Vì thế nên Hạ Nguyệt, làm người yêu anh
nhé? Không! Phải là làm vợ anh nhé? Được không Hạ Nguyệt?
Cô im lặng trong vòng tay anh, một lúc sau cô nở nụ cười hạnh phúc:
– Ừ! Hạ Nguyệt sẽ là vợ của Vương Tuân! Mãi mãi!
Hóa ra lại đơn giản như vậy! Hóa ra là yêu!
… ”
Cả buổi tối, nó ngồi ôm cuốn sách dày gần 900 trang, nghiên cứu từng
chữ một. Đến trang thứ 291, nhiệm vụ của nó rốt cuộc cũng đã hoàn thành.
Hóa ra là yêu! Vậy ra, nó thật sự yêu cậu à? Hừm giờ thì nó đã thông
suốt, từ giờ chỉ còn việc lên kế hoạch để cá cắn câu nữa thôi! Phải làm
cho cậu yêu nó mới được!
Cầm quyển sách, nó cất vào tủ, mai sẽ đem trả mẹ. Đọc đến trang 291
nó đã biết được tâm ý của mình rồi nên quyển sách không còn giá trị lợi
dụng. Tuy ngôn tình cũng hay phết đấy, chả đến nỗi tởm lợm lắm, nhưng vẫn là nó không hợp với mấy cái tình cảm đấy được.
Hí hửng cất sách rồi chui vào chăn, nó nằm và nghĩ đến cậu.
Thế mà trước giờ nó lại không nhận ra! Mà không cũng may là trúng
phải nó nên mới sớm nhận ra tình cảm vậy đấy chứ! Gặp mấy đứa kia thì
chắc còn lâu mới nhận ra!
” Mình quả thật rất thông minh! Ù uôi, Băng Du ơi, Băng Du à, sao mày lại thông minh như vậy cơ chứ? Ông Trời đã ưu ái mày quá rồi, haizzz. ”
Cuộn tròn trong chăn, cười khanh khách, nó dần chìm vào giấc ngủ. Lâu lắm rồi, nó mới ngủ sớm như vậy. Trong giấc ngủ của nó, có cậu xuất
hiện, cậu tươi cười với nó và ôm nó vào lòng rồi nó và cậu sống hạnh
phúc mãi mãi về sau.
10h tối, một cô gái cuộn tròn trong chăn mà ngủ, nước bọt chảy ướt một khoảng gối, miệng không ngừng lẩm bẩm:
– Tao yêu mày, là tao yêu mày đó!
Và ở ngôi nhà bên cạnh, một chàng trai ôm laptop chơi game, cứ hắt xì liên tục. Vừa chúi đầu vào màn hình vừa nhăn nhó:
– Quái, có đứa nào nhắc mình hay sao vậy? Bực cả mình!
~~
Sáng hôm sau, đang ngủ, thấy có gì nặng nặng, cậu tỉnh ngủ, mở mắt ra nhìn. Vừa mở mắt thì giật cả mình.
Nó đang làm trò gì vậy hả? Nằm trên người cậu, tay chống cằm nhìn
cậu. Nó có biết là nó làm như vậy khiến cậu xấu hổ hay không? >
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi nó:
– Mày đang làm trò gì vậy?
– Nhìn mày.
– Đi xuống ngay cho tao nhờ! Con gái mà vậy đó hả? Xuống dưới trước
đi, 10 phút nữa tao xuống. – Vừa nói, cậu vừa đẩy nó ra khỏi khòng.
Nhìn cánh cửa phòng đóng sập trước mặt mình, nó lẩm nhẩm:
– Kế hoạch 1 : Gần gũi, thất bại. – Thở dài một hơi, nó bước xuống dưới nhà. Phải tính kế tiếp thôi!
Cái người hàng ngày đều tự cho là mình thông minh, thật sự nên xem
lại trí óc mình ngay lập tức. Ai đời lại đi tìm mọi cách cho ” cái
thằng vốn đã yêu mình ” phải yêu mình? Cái kế hoạch vớ vẩn của nó thật
sự dọa cậu hết hồn. Ngồi trong phòng mà tim cậu vẫn đập thình thịch. Nó
hôm nay đầu óc bị sao ư? Nãy nó không nghe thấy tiếng tim cậu đập chứ?
Vừa lo lắng, cậu vừa nhanh chóng làm vệ sinh rồi thay đồng phục, xong lại phóng như bay xuống dưới. Nhìn thấy nó, tim lại đập, má lại đỏ. Ước gì ngày mai, ngày kia và cả sau này, ngày nào nó cũng như thế, mỗi khi
tỉnh dậy đều được nhìn thấy nó nằm trên người. Cậu phải sớm biến ngày
này thành sự thật thôi!
Nó thấy cậu xuống thì vội vàng giục:
– Nhanh lên còn đi ăn sáng! Lề mề thấy ớn!
– Tao biết rồi!
Ăn sáng xong lại đến trường. Mới bước chân vào trường đã thấy cái bản mặt của Minh Thiên, làm cậu thực sự khó chịu. Lườm liếc anh đủ kiểu
nhưng anh nào hay, chỉ chăm chăm nói chuyện với nó. Anh cũng là đang
thực hiện nhiệm vụ cao cả, rước mẹ của những đứa con tương lai của anh
về nhà. Và ban đầu đó chính là phải thân thiết hơn với nó, để bù lại
quãng thời gian xa nhau trước đây.
3 người đi, 2 người vui vẻ chuyện trò, người còn lại thì mặt mày cau
có, thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý của mọi người trong trường.
Sáng nào cũng là cảnh tượng này, Phạm Băng Du đúng là số hưởng, ngày nào cũng được hai mĩ nam của trường hộ tống và tranh giành.
Đứng trong góc, Mỹ An và Hoàng Oanh sắc mặt không hề tốt, vừa lườm nó vừa nắm tay thật chặt.
– Tôi vẫn không thể hiểu con nhỏ Băng Du đó rốt cuộc có cái quái gì
mà thằng nào cũng mê mệt nó. Ngay cả giáo viên như thầy Thiên.
Mỹ An vừa bấm điện thoại vừa nói:
– Chắc là làm trò lẳng lơ gì đấy thôi!
Đầu bên kia điện thoại vừa có tiếng nói, Mỹ An liền trả lời:
– Alo? Là tôi, Mỹ An đây!
-…
– Đúng rồi, tôi chính là bạn của lão Hồng đây! Ông ta đi vắng nên bảo tôi liên lạc với anh.
-…
– Được rồi! Chuyện đơn giản ấy mà! Giờ tôi không nói được, chiều nay gặp nhau ở đâu đó đi!
-…
– Ok!
Hoàng Oanh nhìn Mỹ An tắt máy, cười cười:
– Thế nào?
– Chiều nay đi gặp anh ta với tôi! Có gì thì bàn cụ thể luôn!
– Ừ, có đáng tin không?
– Yên tâm đi!
Rồi hai người lặng lẽ từ trong góc đi ra. Không một ai chú ý hai cô gái ấy cả.
Buổi học hôm ấy vẫn yên bình trôi qua.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cũng định viết dài cơ, mà sợ mọi người đợi T^T
Thôi mọi người đọc tạm đi T^T Mai đi du lịch về, ta sẽ viết tiếp, nói thật luôn!
Thiệt tình giờ đọc lại cái đoạn tự viết của bộ tiểu thuyết tự bịa ” Hãy nói cho em biết thế nào là yêu! ” thấy còn hay hơn truyện chính -,-