Mặt mày bí xị bước vào trường là thế, nhưng chưa đầy 3 giây sau, hai
đứa nó nhìn nhìn mấy đứa trẻ đang chơi ngoài sân rồi lại quay lại nhìn
nhau và cười tươi rói:
– Đi chơi thôi mày – Nó nói.
– Ok, vào lớp cất cặp rồi đi thôi em yêu!
– Cậu vừa nháy mắt vừa bắt chước giọng điệu của diễn viên trong mấy bộ phim mẹ cậu hay xem.
– Mông tao này. – Nó giơ mông vào mặt câu, vừa dứt lời liền bỏ chạy.
Đùa à, nó cũng thông minh lắm chứ bộ, có ngu đâu mà đứng lại cho cậu
đánh.
– Đồ con nít. Mình không thèm chấp. – Vừa lườm nó, cậu vừa thong thả bước vào lớp.
Lớp nó là một trong những lớp già đầu nhất của trường, toàn những bọn nhóc chuẩn bị bước chân vào lớp 1 và lớp nó cũng nhờ có hai đứa trẻ
Băng Du và Hoàng Lãnh kia mà trở thành lớp quậy nhất cái trường này. Hai đứa nó bước vào, mấy đứa nhóc đang nhao nhao liền im bặt, xếp thành hai hàng đón bọn nó, nói to:
– Chào Lãnh đại ca, Du đại ca.
– Ừ! – Cậu phẩy tay, nhẹ nói.
Đây là cảnh diễn ra mỗi buổi sáng đi học của cái lớp này. Rõ khổ, hai đứa kia cầm đầu, lại thêm xem mấy bộ phim trên TV nữa, nên thành ra bọn nó cứ thích bắt chước như trong phim, dù sao thì đi theo bọn nó cũng
được chơi rất sướng mà. Người lớn ban đầu còn cấm nhưng dần dà cũng đành bỏ cuộc trước cái lũ này, thôi thì kệ, trẻ con mà. Cất cặp xong, nó hét to:
– Ê, đi chơi cát đi chúng mày, hôm qua tao xem TV có bày cách làm
bánh bông lan á, ra đây tao làm cho ăn. – Nói xong nó chạy ào ra ngoài.
Lũ trong lớp nghe được ăn thì xí xởn chạy ra theo, ngồi trong hộp
cát, chăm chú nhìn nó ” làm bánh “. Khoảng 5 phút sau, nó reo lên:
– Xong rồi. – Hí hửng cầm một cái đĩa nhựa đựng một đống cát được đắp thành hình cái bánh khá đẹp giơ trước mặt bọn kia.
Bọn kia ngu ngơ:
– Bánh này ăn được thật đấy à? Đấy là cát mà?
– Được chứ sao không? Hôm qua tao thấy trên TV mà, người ta bỏ cát
màu trắng ( bột mì ấy ạ ) trộn đều với trứng mà, xong rồi bỏ vào lò là
nó thành màu nâu nâu thế này này. – Vừa nói nó vừa chỉ vào ” bánh ” cát. – Tao nghĩ đấy là cát chưa chín nên mới màu trắng, xong người ta phải
bỏ vào lò đó. Còn mình chín rồi khỏi cần bỏ vào lò, thiếu chút trứng
thôi, nhưng mà đâu có sao đâu.
Mấy đứa nhóc tuổi đời còn nhỏ, lại vô cùng tin vào TV và cái tổ hợp
Băng Lãnh kia, nay cả hai thứ bọn nó tin tưởng nói được thì chắc chắn là được rồi. Không biết bọn nó kiếm đâu ra con dao nhựa trong mấy hộp bánh sinh nhật, lôi ra, cắt ” bánh ” và chuẩn bị ăn.
– Mấy đứa đang làm gì vậy? – Cô giáo của bọn nó, thấy bọn nó ngồi túm tụm trong hộp cát nên ra xem thử, ai ngờ lại thấy cái cảnh mấy đứa học
trò nhỏ của mình, trên tay đều cầm đống cát, được cắt như miếng bánh,
chuẩn bị bỏ vào mồm, không khỏi mắt tròn mắt dẹt nhìn bọn nó.
– Dạ, đang ăn bánh. Bánh Du đại ca làm giống như TV á cô, cô ăn không cô?
– Một đứa trong đám nhanh nhảu, cười tươi rói nhìn cô.
– B….bá…….bánh..á?? Cái đống cát đó? – Cô thật khó mà tin được.
– Vâng, trên TV là bột chưa chín nên màu trắng rồi lại còn phải bỏ
vào lò, còn đây là bột chín sẵn rồi, nên Du đại ca chỉ cần làm một chút
là xong.
– ……. – Cô thề cô thật sự không biết phải nói gì. Ai đời, một lũ trẻ
con 6 tuổi, nghịch hơn giặc, cái gì cũng tỏ vẻ mình biết, nay lại ngây
thơ hết sức như vậy. (==|||)
– Cái cát trắng trắng chưa chín đấy gọi là bột mì, còn cái bột đã
chín này gọi là cát. Bột mì làm bánh được, còn cát tuyệt đối không thể
ăn. Ăn vào là mấy đứa phải vào viện đấy. Cho nên, nếu không muốn bị tiêm thuốc thì bỏ đống đó xuống, đi rửa tay và vào lớp giùm, mấy tiểu tổ
tông của cô.
– Tiêm á, vậy bọn mày bỏ hết xuống đi, đợi sau này tao lớn rồi tao
làm cho ăn. – Nó nghe cô nói đến tiêm, sợ xanh mặt, biết là lỗi của
mình, vội sửa sai và không quên hứa hẹn.
Vậy là mấy đứa nhóc ngây ngây ngô ngô, rồng rắn kéo nhau đi rửa tay rồi vào lớp.
Mọi chuyện có lẽ sẽ yên ổn như những lớp học khác, nhưng tiếc quá,
lớp nó lại chả phải lớp bình thường. Buổi trưa, cậu ghé vào tai nó nói
nhỏ:
– Ê, tao vừa có trò này vui lắm!
– Gì? Gì?
– Tí ăn xong tao với mày lấy đồ trang điểm của cô rồi cả lớp chơi trò trang điểm đi. Giống mấy người trong phim đó, hôm bữa tao thấy trong
phim mẹ tao xem rồi, dễ lắm.
– Mà trang điểm để làm gì? – Nó ngu ngơ hỏi lại.
– Mày ngu quá! Trang điểm đương nhiên là để cho đẹp chứ làm gì. Có
thế mà cũng hỏi. – Đập cái bốp lên đầu nó, cậu ra vẻ hiểu biết nói với
nó.
– Mày mới ngu ấy thằng ngu. Thôi đi nói với bọn kia đi. – Ôm cái đầu mới bị đánh, nó cùng cậu lại chỗ đám bạn.
Sau khi giải thích và bàn bạc kĩ lưỡng, tụi nó quyết định sẽ lợi dụng thời gian sau khi ăn trưa. Ăn trưa xong, nhân lúc cô đi ra ngoài, bọn
nó lén lén lút lút lấy túi đồ trang điểm trong giỏ của cô ra.
Một lúc sau, khi đến giờ ngủ trưa, đợi lúc cô ra ngoài, bọn nó vội
vàng lấy đồ ra bắt đầu hành nghề. Đứa này bôi bôi cho đứa kia, đứa kia
trát trát cho đứa nọ.
Lấy chỉ tiêu ” mắt xanh, môi đỏ ” mà bọn nó hay nghe làm tiêu chuẩn.
20 phút sau, cô nó mở của bước vào. Nghe tiếng cửa, tụi nó dừng hết
động tác, quay đầu ra nhìn cô, mắt mở to trông hết sức ngây thơ và vô
tội. Cô giáo đứng hình, thật sự muốn bất tỉnh nhân sự. Cái tụi nhóc mắt
xanh, môi đỏ, má hồng hồng, mặt trắng toát kia, đáng lẽ giờ này phải
đang ngủ nhưng sao….sao…lại làm trò gì với túi đồ trang điểm của cô thế
kia? ” Không, không, không, đống đồ trang điểm bao nhiêu tiền của tôi!! ” Thật đấy, đến cô còn chả dám dùng thoải mái. Đứng chôn chân trước cửa
lớp, nuốt nước mắt vào trong lòng, cô giáo câm như hến.
Kì lạ, hôm nay hiệu trưởng đi đi vòng vòng xem tình hình mấy đứa nhỏ, đến cái lớp siêu quậy này, thấy cô giáo đứng như trời trồng nhìn vào
lớp, liền lại gần ngó vào, cũng bị dọa cho hết hồn. Thầy hiệu trưởng sau một lúc ngẫm nghĩ, bóng đèn trong đầu bật sáng, có ngay đáp án. Với
kinh nghiệm bao nhiêu năm làm hiệu trưởng, ông đã giải quyết chuyện này
một cách ổn thỏa.
Tụi nhỏ nghe lời ông, đi rửa mặt rồi đi ngủ. Tất nhiên trong quá
trình đó, vẫn không tránh khỏi tiếng la hét cười đùa của bọn nó. Còn cô
giáo ấy à, sau khi thầy hiệu trưởng nói chuyện và cam đoan rằng nhà
trường sẽ đền bù lại hộp trang điểm kia thì mới hoàn hồn, trở về như cũ. Nghĩ đến kiểu trang điểm như ma của bọn nó, cô lại buồn cười, dù sao từ trước tới nay, cô vốn không thể nào giận mấy đứa trẻ đáng yêu đó được.
Thật may, lúc sau, bọn nhóc biết điều, sợ cô buồn nên hết mực ngoan
ngoãn cho đến khi về. Một ngày của nó và cậu ở trường mẫu giáo đã kết
thúc.