Vài năm sau
Thời gian trôi qua thật nhanh. Chớp mắt, từ những cô bé, cậu bé mới
bước chân vào lớp 1, nay nó và cậu đã là học sinh lớp 5, là đàn anh, đàn chị. Cuộc sống vẫn thế, từ trước tới nay đều không đổi. Vương Hoàng Lãnh và Phạm Băng
Du, hai đứa nó vẫn luôn là tổ hợp Băng Lãnh tuyệt vời, vẫn luôn là những đứa trẻ vui tươi, hồn nhiên với bao trò quậy phá.
Cậu và nó hiện là học sinh cuối cấp 1 và cũng nằm trong diện những
người nổi tiếng trong trường. Từ những đàn em nhỏ tuổi, đến những bạn
bằng tuổi, các anh chị lớp trên hay các thầy cô, đều có rất nhiều người
yêu quý hai đứa nhóc này. Chúng dễ thương, đều là trai xinh gái đẹp, lại còn thông minh và rất tinh nghịch nhưng cũng chín chắn và người lớn vô
cùng. Đương nhiên có nhiều người yêu quý thì cũng sẽ có nhiều người ganh ghét. Nhưng hầu hết những người ganh ghét kia là phái nữ và đều nhắm
vào nó. Khỏi cần nói lí do cũng biết. Ai bảo nó với cậu dính nhau như
hình với bóng, ai bảo ngoài nó ra, cậu không thân thiết, thậm chí là
không nói chuyện với bất kì đứa con gái nào. Làm trai xinh gái đẹp là nó khổ thế. Kỷ Vân và Trúc Linh nghe tin trên trường thì rất lo cho nó,
con gái thời nay, ai biết được chúng sẽ làm những gì…..nhưng mọi lo lắng dần được xua tan, vì chắc chắn cậu sẽ luôn bảo vệ nó thật tốt mà.
Mọi người xung quanh lo lắng, nam chính của chúng ta cũng lo lắng,
không rời nữ chính dù chỉ là nửa bước, sợ lúc mình vắng mặt, nó lại gặp
chuyện không hay, nhưng nữ chính của chúng ta thì…..phải nói sao đây,
hết sức hồn nhiên và vô tư? Nó không hề lo lắng dù chỉ là một chút, một
phần là vì nó tin rằng mọi người đều là người tốt, sẽ không làm gì hại
nó, ghét chỉ đơn thuần là ghét; một phần vì nó rất tự tin vào mấy năm
học võ của mình. Đùa chứ, nó và cậu đã được học võ từ năm 6 tuổi, lại là đồ đệ cưng của sư phụ, cần gì phải sợ ai. Vả lại, nó mà có chuyện gì
thì đương nhiên cậu sẽ xuất hiện và sẽ bảo vệ nó, sẽ khiến nó luôn vui
vẻ mà, cho nên có gì đâu mà phải lo lắng, cứ vui chơi như thường thôi.
Mọi chuyện có lẽ sẽ êm đẹp mà trôi qua nếu những chuyện kì lạ không xảy ra.
Cậu thật sự vô cùng lo lắng. Bố mẹ cũng rất lo lắng cho nó. Nó dạo này kì lạ quá.
Ừ thì sáng vẫn đi học với cậu như bình thường, nhưng nó không hề nói
chuyện với cậu, mắt thì cứ nhìn đâu đâu. Trong giờ học cũng hoàn toàn
không nói chuyện với cậu, không nhìn cậu, chỉ chăm chú nhìn bảng hoặc
nhìn ra cửa sổ. Giờ ra chơi nó đều chạy đi đâu mất tiêu. Giờ nghỉ trưa
thì cũng không ngồi ăn với cậu, có tìm cũng không thể thấy bóng dáng nó. Lại nói đến lúc về, nó bỏ cậu, mặc kệ cậu đi một mình, dù cậu có hỏi nó cũng không nói lí do. Cậu chịu đến ngày thứ 3 thì đã quá giới hạn. Giờ
ra chơi hôm đó, vội giữ tay nó, kéo ra sân sau trường, lớn tiếng quát:
– Mày nói đi! Rốt cuộc tao đã làm gì sai? Dạo này mày bị sao vậy? Có
gì thì nói ra, đừng để mọi người lo lắng. Mày không vừa ý điều gì, nói
đi, tao sẽ cố sửa, đừng như vậy nữa. – Cậu sợ, rất sợ, lỡ đâu nó để ý
tới người khác mà bỏ mặc cậu. Cậu không muốn! Cậu cũng đã 11 tuổi rồi,
và cậu biết từ trước tới nay cậu thật sự thích nó. Cậu đã định lên lớp
10 nhất định sẽ nói với nó, nhưng giờ nó khiến cậu thật sự sợ.
-……..- Nó cúi đầu, không nói.
– Du à, tao xin lỗi, là do tao không kiềm chế được. Mày nói đi, có
chuyện gì xảy ra sao? Là lỗi của tao sao? – Cậu hạ giọng, van nài nó.
Nó ngẩng mặt lên nhìn cậu, đôi mắt to tròn, long lanh. Miệng khẽ cười, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
– Không, chả có gì xảy ra hết. Mày cũng không có lỗi gì cả. Chỉ
là……..- Giọng nói nó bỗng nhẹ bẫng đi, tựa như sức sống đang dần mất –
Chỉ là dạo này tao thích thả hồn vào thiên nhiên thôi.
Cậu nhìn nó, nhìn nụ cười gượng của nó, biết thừa là nó đang nói dối
cậu. Gì chứ, nó với cậu dù gì cũng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên
bên nhau, cậu là người hiểu rõ nó nhất. Nhưng nhìn nó, không hiểu vì
sao, cậu bỗng thấy đau lòng. Mà thôi, nó đã không muốn thì cũng không
nên ép.
– Vậy sao? Vậy thì tốt quá! Nếu có chuyện gì thì phải nói mọi người
biết nhé, đặc biệt là tao này, đừng giữ trong lòng. Thôi thì lên lớp đi! – Sẽ không phải là nó chú ý người khác thật đi? Không, cậu nhất định
không cho phép chuyện đó xảy ra.
Buổi học kết thúc, nó lại lẻn thật nhanh, làm cậu không biết tìm nó ở đâu. Còn nó, sau khi lẻn đi, vội chạy về nhà, lao vào thư phòng của mẹ
nó, khóa cửa lại và tìm cuốn sách nào đó. Kỷ Vân nhìn con gái mình,
không khỏi thở dài. Là một người mẹ, cô thật sự lo lắng cho nó. Dạo này, nó hầu như không nói, cũng tách ra khỏi Tiểu Lãnh, mỗi khi về nhà liền
chạy ngay vào thư phòng của cô mà tìm sách. Thời gian ở nhà, ngoài thư
phòng của cô và phòng ngủ ra, nó tuyệt đối không đi đâu hết. Hỏi gì cũng không trả lời, hồn như đang treo ngược cành cây. Mặt nó cứ ngơ ngơ, và
gắng cười. Nhưng nhìn nó, có ai không biết nó đang gắng gượng mà tươi
tỉnh đâu. Nó thông minh và chín chắn, nhưng nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn không thay đổi, nó vẫn như vậy, không có tiến triển gì. Cậu nhìn nó, trong lòng cảm thấy buồn rười rượi. Nó rất quan trọng với cậu nha, lại còn rất thân với cậu,
đùng một cái, lạnh nhạt với cậu không một lí do, bảo cậu phải làm sao
đây.
Nhưng nó nào chú ý. Cả ngày chỉ lo nghĩ về một chuyện. Phải, là
chuyện đã làm nó lo lắng và thay đổi trong thời gian gần đây. Nó, có lẽ
sắp chết rồi! Với một đứa bé bình thường, gặp chuyện này, chắc chắn sẽ
buồn bã, gào thét, khóc lóc. Nhưng nó là ai chứ? Nó sẽ giống với mọi
người sao? Đương nhiên là không! Dù nó buồn thật đấy, sợ thật đấy và
cũng rất muốn khóc nhưng nó tuyệt đối sẽ không khóc. Nó không muốn mọi
người lo lắng, nên quyết định sẽ gắng gượng và giữ bí mật cho đến khi nó chết. Dù là hằng đêm, nằm một mình trong phòng, nó đều cắn răng mà chịu đựng, mà khóc, nhưng thà để một mình nó chịu khổ còn hơn để mọi người
phải lo lắng và khổ cực vì nó.
Chuyện là, dạo này nó thấy ngực mình vô cùng kì lạ. Hơi nhọn lên, hơi nhô lên và to lên nữa. Lại còn rất đau. Chạy cũng đau, nằm sấp cũng
đau, đụng vào lại càng đau. Từ trước tới giờ nó đâu bị như thế? Bạn bè
nó cũng đâu có bị? Vậy mà nó lại bị, chứng tỏ nó đã bị bệnh gì đó. Nên
nó mới trốn tránh mọi người, hằng ngày đều về nhà thật sớm, mà nghiên
cứu đống sách của mẹ. Sau vài ngày, rốt cuộc nó đã biết mình bị sao. Có
vài bệnh có những triệu chứng giống của nó, nên nó nghĩ nó bị một trong
số những bệnh trên. Mà tất cả lại đều là bệnh nguy hiểm, với triệu chứng như nó thì giống với khi ở giai đoạn cuối, khiến nó thật sự hoang mang.
Nó buồn ghê gớm, nhưng trước mặt mọi người thì phải luôn cố tỏ ra vui vẻ.Nó cũng suy nghĩ rồi. Nó sẽ dành thời gian ít ỏi còn lại của mình để làm thật nhiều việc tốt, để cuộc sống của nó cũng có chút gì đó gọi là
có ý nghĩa, dù gì trước giờ nó và cậu, ngày ngày chỉ biết đi phá người
khác thôi mà. Nên chiều nay, trống hết tiết vừa vang lên,nó vội chạy đi, cậu vốn định đuổi theo nó, ai ngờ lại bị giáo viên gọi lên nhờ giúp.
Bực bội, nhưng không thể làm gì.
Còn nó ấy à, sau khi trốn khỏi cậu, nó không đi về nhà như mọi khi.Mà đi vòng vòng khu phố, vừa ngắm cảnh, vừa tìm người cần giúp đỡ. Nhưng
tìm thế nào cũng chả thấy ai cần giúp đỡ, nó bực bội. Tuy vậy, vẫn kiên
trì, dù sao thì ngắm cảnh cũng được mà, nó muốn ghi nhớ hết tất cả mọi
thứ về nơi nó ở, để sau này, khi lên thiên đường, nó nhất định sẽ không
quên. Nghĩ tới, lại càng đau lòng, vội xua đi ý nghĩ, nó tiếp tục đi.
Đã hơn 7 giờ tối, nhưng nó vẫn chưa về. Mọi người nháo nhào lên đi
tìm. Đến khi gần như hết hi vọng, định nhờ cảnh sát giúp đỡ thì thấy nó
lững thững bước về.
Tất cả vội chạy ra, ôm nó vào lòng, rồi đánh nó. Mẹ Vân và mẹ Linh
của nó, vừa mắng, vừa đánh mông nó, vừa khóc. Nhìn mọi người thế này, nó bỗng thấy tủi thân, không kiềm chế được mà khóc òa lên. Mọi người giật
mình nhìn nó, cậu vội lau nước mắt cho nó, cuống quít hỏi han. Nhưng nó
mặc kệ, chạy lại chỗ Kỷ Vân nói có chuyện muốn nói và hãy lên thư phòng. Cô đi theo nó, trong lòng tràn đầy dấu chấm hỏi.
Lên đến thư phòng, nó khóc thút thít, kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe.
Gì chứ, nó thua rồi, nó không làm được, nhìn cảnh mọi người vì nó mà
loạn, vì nó mà khóc, vì nó mà lo lắng, làm sao nó có thể giấu nữa đây,
trong lòng nó giờ đây chỉ còn sự tủi thân và buồn bã. Dù gì mẹ nó cũng
là bác sĩ, tốt nhất nên kể cho mẹ biết. Nó kể xong, còn không quên dặn
mẹ là phải giữ bí mật, tuyệt đối không được nói ra, vì nó không muốn mọi người buồn đâu.
Kỷ Vân nghe con gái kể, mắt mở to, đầy vẻ khó tin. Trời ơi, đây là
con gái cô sao? Cái con bé Phạm Băng Du biết tuốt, tài lanh đó sao? Hóa
ra nó lại ngây thơ đến thế này ư? Không nhịn được mà cười phá lên, cô ôm Băng Du đang ngạc nhiên vào lòng, và nói:
– Haha, con gái à, nguyên do là đó sao? Cũng có ngày con ngốc vậy à?
Đó chỉ là những biểu hiện của tuổi dậy thì mà thôi. Chẳng lẽ con cứ muốn mãi làm một khúc gỗ thẳng đuột hay sao? Ai cũng sẽ bị như con cả, chỉ
là không hiện ra ngoài mà thôi. Con thật là ngốc quá mà. Phạm Băng Du
con không bị bệnh gì cả, mà chỉ là đang ngày càng trưởng thành, trở
thành một thiếu nữ xinh đẹp mà thôi. Từ nay về sau, có gì nhất định phải nói với mọi người, có nghe không? Không được giữ trong lòng mà nghĩ
quẩn rồi làm liều. Được rồi, giờ thì cùng ra ngoài giải thích với mọi
người nào. – Nắm tay con gái, Kỷ Vân bước xuống phòng khách. Con gái cô
thật sự rất dễ thương nha!
Xuống dưới, sau khi nghe giải thích, tất cả đều cười thật to và nhìn
nó khiến nó thật sự rất mất mặt. Riêng cậu, nhìn nó cười ngu ngơ, trong
lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Vậy là nó vẫn như trước, mãi là Băng Du của một
mình cậu.
2 nhà, 6 người, buổi tối ngày hôm đó cùng nhau vui vẻ cho tới khuya. Quả là một kỉ niệm đáng nhớ.