Oà, ta đã giữ đúng lời hứa rồi nha, nghe ý kiến của mọi người xong là viết liền nè * tung hoa *
Từ giờ viết tiến độ chậm chậm chút, tại có người phàn nàn là truyện nhanh quá, đùng một phát là sang cái khác, hê hê.
Cảm ơn rất nhiều bạn đã ủng hộ và góp ý kiến nhiệt tình, thực cảm động và sung sướng * chấm nước mắt *
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó, vì câu nói của cậu mà mặt đần ra, im lặng để cậu dắt tay vào nhà.
Khi cậu đưa tay ra mở cửa, nó mở miệng định hỏi về cái câu nói dễ gây
hiểu lầm kia.
– Đừng hỏi vớ vẩn. – Cậu đã chặn miệng nó rồi lại im lặng đưa nó vào nhà.
– Sao mày biết tao định hỏi? – Nó vẫn hỏi, nhưng là câu hỏi khác.
– Tao đã bảo là đừng hỏi vớ vẩn.
– Tao hỏi là quyền của tao, mày trả lời hay không là quyền của mày.
Mày định cấm tao chắc? Mày có biết mỗi công dân đều có quyền tự do ngôn
luận không? Cấm cái mông tao này mà cấm! – Nó nói một hơi không dừng.
Người ta nói đàn bà, con gái đáng sợ quả không sai.
– Ờ, quyền tự do ngôn luận, thế mày cứ hỏi đi nhá, trả lời hay không là quyền của tao mà. – Cậu trả lời một cách rất thờ ơ.
Nó nhìn cậu, nhìn hoài nhìn mãi, rốt cuộc cũng quyết định mặc kệ cậu
và bắt đầu câu hỏi của mình. Dù sao thì mấy thằng điên nó hay dở chứng
lắm, tính tình lại dở dở ương ương như đàn bà, lo làm gì cho mệt.
– Ê, mày có thấy anh Thiên, ừm, có vẻ như thích tao không? Sao tao thấy đáng nghi quá à? – Câu hỏi đầu tiên.
-…………- Cậu im lặng, đưa nó lên thẳng phòng, cũng chả nhìn nó lấy một cái.
– Hay ảnh đang đùa tao nhỉ? Mai có nên lên hỏi không? Lỡ đâu đúng
thì, ôi ôi, mĩ nam. Nhưng mà, lỡ đâu sai thì mất mặt chết. – Nó vẫn tiếp tục ba hoa chích choè, tay tiện thể kéo cậu xuống giường ngồi cùng
mình.
-……….- Cậu vẫn kiên trì giữ nguyên trạng thái ” Im lặng là vàng “.
– Mà nữa, còn cái câu mày nói là sao? Nói cho rõ ràng coi thằng điên.
-……….- Lại im lặng, lại không quay lại nhìn nó.
– Ê thằng kia, có nghe tao nói không vậy? Ngồi yên như thằng đần thế?
-…………- Lại là cái kiểu im lặng đáng ghét này.
– Mày khinh tao à thằng đàn bà kia ????? – Ức chế, nó gào lên, lấy
gối đập vào đầu cậu, cứ đập và gào lên như kiểu khỉ đực vỗ ngực kêu oan. ( Chả biết đâu ra câu này nữa =3= )
– Má, đồ con heo, vừa đui vừa đần, xin lỗi nhá, đừng có lấy cái từ
đàn bà ra mà so sánh với một đại mĩ nam như tao. – Cậu nhảy dựng lên,
đốp chát lại, phong thái chả thua gì mấy bác bán cá ngoài chợ, còn đâu
là hình tượng mĩ nam lạnh lùng khiến bao em gái say mê. =3=
– Ai bảo mày không thèm trả lời tao? Khinh nhau phải không? Tao cho
mày chết, thằng hỗn láo. – Nó lại gào, lại cầm gối đập tới tấp vào người cậu.
– Chính mày nói trả lời hay không là quyền của tao mà, ơ cái con này, muốn chết à? – Cậu, dùng hết sức bình sinh, cướp gối của nó, vật nó
xuống giường, người đè lên trên người nó, dứ dứ nắm đấm vào mặt nó.
Thiệt tình thì nhìn hai đứa ám muội vô cùng.
– Hai đứa bây có im mồm không thì bảo? Phá làng phá xóm à?
Muốn…..ơ…Ê, Vân lấy điện thoại ra nhanh lên, nhanh nhanh. Rồi…….ok. –
Trúc Linh và Kỷ Vân vì hai đứa ồn ào này mà phải lên phòng bọn nó một
chuyến. Trúc Linh cũng vừa đi vừa gào với bọn nó, cho đến khi đứng trước phòng nó và nhìn thấy cái cảnh kia trên giường, hai bà mẹ vĩ đại vội
lôi điện thoại ra, làm ngay vài tấm.
Hai đứa nó ngơ ngác nhìn mẹ yêu, vẫn chưa nhận ra cái tư thế của mình dễ gây hiểu nhầm cực kì.
– Sao hai đứa nhìn mẹ như vậy? A, đúng rồi, mẹ xin lỗi, mẹ vô ý quá,
mẹ đi ngay đây, hai đứa cứ tiếp tục nha! Cứ gào tiếp cũng được, mẹ không trách nữa đâu, nhưng nhỏ lại chút, không hàng xóm lại qua. Mà hai đứa
giờ tới đó thôi, không được đi quá đâu, tuy mẹ muốn có cháu thật, nhưng
hai đứa mới 16 tuổi thôi, phải nghĩ cho tương lai đã nhé. Vậy mẹ với mẹ
Linh đi nhé! Không làm phiền nữa! – Kỷ Vân tuôn một tràng rồi kéo tay
Trúc Linh đi xuống. Hai người vừa đi vừa cười, lại còn nháy mắt với
nhau:
– Chào sui gia! – Cả hai cùng đồng thanh rồi cười rộ lên.
Trái ngược với không khí ở dưới, trên phòng của nó, hai đứa vẫn đang
yên lặng, hấp thụ từng câu của hai bà mẹ đáng kính. Vài giây sau:
– Mẹẹẹ, bớt suy diễn lung tung đi. Bỏ ngay mấy cái tiểu thuyết và phim Hàn của hai người đi. Trời ơi, bố phải về bảo ban mẹ đấy, không chấp nhận nổi mà. – Cậu và nó, sau khi nghe vào tai mấy câu nói gây sốc dư luận kia, vội vội vàng vàng chạy xuống cầu thang, la hét ầm ĩ.
– Bố còn chưa muốn chết, bọn bây tự sinh tự diệt đi, đừng lôi bố vào. – Nguyên Hoàng sau khi nghe bọn nó gào thét, cộng thêm cái trừng mắt
của Kỷ Vân, nhàn nhạt quăng cho bọn nó một câu.
– Đúng vậy! Thương bố, bố còn đi làm kiếm tiền nữa. Mà người xưa có
câu ” Hậu sinh khả uý. “, bố tin tưởng hai đứa mày, vậy nên đừng kêu bố
nữa. – Khắc Huy phụ hoạ bên cạnh Nguyên Hoàng.
Lời vừa dứt, hai ông bố nhận được cái nhìn và nụ cười kiểu như : ”
Biết điều đấy! ” của Kỷ Vân và Trúc Linh, khiến hai người không hẹn mà
cùng run một cái.
Hai đứa nó há hốc mồm, hết nhìn bố, lại nhìn mẹ, rồi nhìn nhau.
– Tại sao cuộc đời chúng mình lại lâm li bi đát như thế? Oa oa oa, không công bằng, ông Trời không công bằng.
” Bốp “, một cái gối hạ cánh ngay đầu hai đứa nó, Kỷ Vân vừa phủi tay, vừa nói:
– Thử nói lại lần nữa xem nào? Linh ới, đưa kéo lại đây, phải cho bọn này nếm mùi vị khi không còn lưỡi.
– Ấy ấy, bọn con biết lỗi rồi. Lần sau không nói nhảm nữa, mẫu hậu bớt giận.
– Hừm! – Kỷ Vân vừa nhìn vừa nguýt bọn nó. Bộ dạng cực kì dễ thương
nhưng sao vào mắt hai đứa nó và hai ông bố kia thì lại trở thành con ác
quỷ vô cùng đáng sợ.
– Thôi thôi, nhà mình về thôi, hai đứa cũng phải ngủ sớm ngày mai đi
học nữa đó. Linh với Lãnh, về nào! – Khắc Huy lên tiếng, cắt ngang cuộc
nói chuyện mẹ con, chỉ muốn bỏ chạy về nhà sớm. Hai con sư tử Hà Đông
này đáng sợ lắm! T^T
– Vâng, cả nhà ngủ ngon nhé! – Trúc Linh nói xong lại nhìn cậu đang bước tới gần, miệng cười cười, nói:
– À, hai đứa không cần ngại đâu. Cả nhà biết hết rồi mà. Lãnh bé bỏng của mẹ cứ ở lại đây, khỏi về cũng được, nhưng nhớ là còn phải nghĩ cho
tương lai đó nha, nên đừng manh động.
– Mẹ!!! – Nó và cậu lại gào lên. Ôi, ông Trời ơi, tại sao mẹ của bọn nó lại ” tuyệt vời ” quá vậy nè?
– Gì? Mỗi lần trúng tim đen là cứ réo tui là thế nào?
– Con thề con sẽ cắt ngay mấy cái tiểu thuyết và phim Hàn của mẹ. Cả
hai người đừng mong là có thể xem lén trên internet đâu nhé! Xem rồi vớ
va vớ vẩn! – Cậu, Vương Hoàng Lãnh, một người dũng cảm và quá to gan, đã nói lên nỗi lòng của nữ chính và hai ông bố sợ vợ.
– Con nói gì mẹ nghe không rõ? Nhắc lại mẹ nghe cái! – Kỷ Vân, nhìn cậu, cười tươi hết sức, trông hiền hoà và thân thiện cực kì.
– À, à, con nói là con buồn ngủ rồi í mà. Vậy con về nhà nha, mọi người ngủ ngon! Bố, mẹ, về thôi! – Cậu quyết định sẽ làm con rùa rụt cổ, không cần phải làm anh hùng gì
sất.
Nó nhìn cậu, hai ông bố cũng nhìn cậu, cả 3 không hẹn mà cùng phun ra một câu:
– Thằng vô dụng!
– Mấy người á, có ngon thì tự mà nói, trốn sau lưng Vương Hoàng Lãnh này mà có tư cách nói câu đó à?
– Có ngon thì tự mà nói? Nói gì vậy? – Trúc Linh.
– À, buồn ngủ rồi í mà, đi ngủ thôi! – Khắc Huy vừa nói xong, ngay lập tức kéo tay cậu mà chạy về nhà.
Mọi người cười rồi ai về phòng nấy.
Nó nằm trên giường mà trăn trở mãi. Cậu và Minh Thiên làm nó đau đầu
ghê gớm. Thôi, Minh Thiên tạm bỏ qua một bên, suy nghĩ về cậu trước.
Cậu nói cậu sẽ ghen khi nó gần với mấy thằng con trai khác!?! Quả
thật, trước giờ cậu luôn cấm và giữ nó tránh xa mấy thằng con trai, lại
còn luôn luôn nhăn nhó khi nó gần với mấy tên đó. Chẳng lẽ bạn bè mà
cũng ghen sao? Hay là…hay là…có khi nào cậu thích nó hay không? Mà chắc
không đâu, chắc chả có chuyện đó được đâu. Nhưng mà không hiểu sao, khi
nghĩ là cậu thích mình nó lại cảm thấy vui vẻ, nó không hiểu được mình
nữa. Nhưng mà thôi, nghĩ nhiều đau đầu ghê vậy đó, chuyện gì đến rồi
cũng sẽ đến mà. Nghĩ vậy, nó liền quăng mớ bòng bong kia ra khỏi đầu và
ngủ một cách ngon lành.
Trong khi đó, ở ngôi nhà bên cạnh, trong căn phòng đối diện phòng nó, nam chính của chúng ta trằn trọc mãi.
Khi nãy, lúc nó hỏi, cậu im lặng là đều có lí do. Quả thật, khi nãy
là một cơ hội rất tốt để tỏ tình, chỉ cần nó hỏi và cậu nói ra tâm tư
của mình là quá hoàn hảo, dù có hơi không lãng mạn, nhưng chả sao, nó đâu phải tuýp người thích lãng mạn. Tuy là cơ hội tốt, nhưng cuối cùng, cậu lại chọn cách im lặng.
Không phải là vì cậu bực bội Minh Thiên, mà vì cậu lo sợ. Cậu biết nó rất thân với Minh Thiên, rất quý tên đó, vì vậy nên Minh Thiên là một
đối thủ đáng gờm, nhưng đó không phải là điều cậu lo sợ. Bởi, dù sao thì nó cũng xa Minh Thiên bao nhiêu năm, thêm nữa, cậu so với tên đó thì
hơn là cái chắc. Nhưng hơn thì sao? Điều đó cũng đâu đảm bảo được là nó
có tình cảm với cậu? Cho nên khi nó hỏi cậu chỉ im lặng. Câu nói đó là
cậu buột miệng nói ra, chỉ mong nó không để ý tới, không biết được tâm
tư cậu, chứ lỡ đâu nó mà biết được cậu thích nó rồi lại xa cách với cậu
thì khổ.
Tuy cậu bá đạo, luôn tự tin. Tuy mới lúc sáng thôi, cậu đã tự nói với lòng mình rằng, dù nó không thích thì cậu vẫn trói nó chặt bên mình, sẽ ngang ngược níu giữ nó, làm nó yêu cậu. Nhưng cho đến tối nay, cậu hiểu rằng, lòng người chính là thứ khó đoán nhất.
Cậu dù có thế nào, nhưng nếu nó không thích cậu, thì cậu cũng không
thể ngang ngược ép buộc như lời mình nói hồi sáng. Không phải là cậu nhu nhược, yếu đuối mà là vì cậu yêu nó. Chính vì yêu nên cậu phải tôn
trọng nó. Tất nhiên là cậu sẽ không phải cái kiểu ” Hạnh phúc chính là
thấy người mình yêu hạnh phúc, dù người bên cạnh người ấy không phải là
mình. “, toàn là vớ vẩn. Nhưng cậu cũng sẽ không bắt ép nó, cậu có thể
ngăn mấy con ruồi bu xung quanh, nhưng không thể ngăn được lòng nó.
Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, thể nào nó chả yêu cậu. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy mình thật là một người tuyệt vời với những suy nghĩ tuyệt vời
như thế, nó mà biết được những suy nghĩ này thì chắc chắn không thể
không yêu cậu. Mà làm sao để nó biết nhỉ? Kiểu này, ừm, chắc phải sắm
cuốn nhật kí, viết mấy cái câu lãng mạn kia vào, rồi giả vờ làm rơi chỗ
nó, để nó đọc được. Cái đấy có vẻ hay nhỉ? Vừa nghĩ vừa cười, cậu chìm
vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy lúc 5h30, sớm kinh khủng khiếp. Trường cậu vào lớp lúc 7h, cậu và nó lại là sâu ngủ, hằng ngày phải dậy lúc 6h,
một cực hình đối với cả hai đứa. Thế mà hôm nay, cậu tự dậy sớm đến cả
nửa tiếng, tâm trạng lại tốt cực kì. Đứng dậy vươn vai, hít thở, cậu
chui vào toilet 15′ rồi chui ra thay đồng phục.
Vác cái ba lô, cậu trèo sang ban công nhà nó, lôi đầu nó dậy.
– Ê, con heo, dậy đi mày, dậy đi học này, dậy, dậy nhanh lên!! – Cậu lay nó, gào thét bên tai nó.
” Bịch “, đó là tiếng động khi mông cậu tiếp xúc với đất mẹ thân yêu.
Nó, vừa thu chân lại vào trong chăn, miệng còn lầm bầm:
– Mới sáng sớm đã the thé, im lặng đi.
Ô hô, cậu tức không nói nên lời. Con mất nết này.
Và thế là cậu đứng dậy, lấy đà, và ” uỳnh “, cậu đã hạ cánh an toàn
trên người nó. May là giường xịn nên không bị sao cả. Cậu cứ nằm trên
người nó, ôm nó thật chặt, trườn qua trườn lại.
Nó, từ cái lúc có vật thể lạ nhảy xuống người, đã đau muốn chết, nay
cái vật thể đó còn trườn trên người, vừa nặng vừa đau, tỉnh cả ngủ, vùng dậy, đẩy ngã cậu xuống bên cạnh, gào lên:
– Thằng kia, bà đây giết mày!!!!
– Stop, đi đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi đi học.
– Mày dám ra lệnh cho tao ư? Ngon!
– Thôi, tao xin lỗi. Nhanh nhanh, còn đi ăn sáng.
Nghe đến ăn sáng, nó cũng không đôi co với cậu nữa, vội đứng lên, chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu nhìn nó, lau trán, thầm nghĩ : ” Sau này chỉ chết tiền vì ăn. “, mở cửa và bước xuống dưới chờ nó.
Nó, sau 10′, đã ở trước mặt cậu. Hai đứa tung tăng đi ăn sáng rồi tới trường.
Vừa vào sân trường, nhìn thấy Minh Thiên từ nhà xe bước ra, nó liền
chạy lại. Cậu thấy thế, mặt khó chịu, nhưng vẫn đi theo nó. Đùa à, ai
lại để cừu ở gần sói bao giờ.
– Em từ từ thôi, ngã bây giờ. – Minh Thiên thấy nó chạy thì lo lắng, vội lên tiếng.
– Hì hì, anh, buổi sáng vui vẻ! – Nó đứng trước mặt Minh Thiên, cười cười.
– Ừ, buổi sáng vui vẻ! Ăn sáng chưa? – Minh Thiên đưa tay lên xoa đầu nó, không quên quay qua chào cả Hoàng Lãnh.
Cậu chỉ lườm, không nói gì.
– Em với Lãnh ăn rồi. Anh này, anh có thể nói rõ mấy câu anh nói tối
qua không? Em hơi thắc mắc xíu. – Nó vừa nói, vừa đưa tay lên làm cái
hành động hết sức dễ thương để chứng minh cho cái một xíu kia.
Minh Thiên nhìn nó, phụt cười, người đâu mà dễ thương hết sức à.
– Cái đó, đến lúc thích hợp anh sẽ nói với em, nhưng không phải bây
giờ. Từ giờ cho đến ngày đó, anh sẽ cố hết sức, hê, tất nhiên nếu em tự
hiểu ra thì càng tốt. Nhưng, dù có thế nào, đến ngày đó rồi anh sẽ nói,
em chỉ cần chờ thôi. Vậy nhé, vào lớp đi.
– !?! Ngày đó? Cố hết sức? Là sao? – Nhìn theo bóng Minh Thiên, nó ngu ngơ quay qua hỏi cậu.
– Tức là không có gì đó, không cần bận tâm, vào lớp thôi. – Cậu thật
bá đạo, một câu đã phủi sạch hết tâm tư của người ta, kéo tay nó vào
lớp.
Vừa định bước lên cầu thang, một bàn tay nhỏ nhắn giơ ra, chặn hai người lại.
Cậu và nó ngẩng mặt lên nhìn, thì thấy một cô bạn, mà theo nó thì khá là xinh. Còn cậu chỉ nhíu mày khó chịu, chưa kịp nói, cô bạn kia đã mở
lời:
– Tớ là Lê Hoàng Oanh, học cùng lớp với cậu. Hôm nay làm thế này chỉ
là vì muốn nói với cậu điều này. Lê Hoàng Oanh tớ thích Vương Hoàng Lãnh cậu, và cậu chắc chắn cũng sẽ thích lại tớ thôi, tớ chắc chắn đấy, cậu
cứ chờ đi! – Rồi lại quay qua nó, tay chỉ thẳng vào mặt nó. – Còn cậu,
Phạm Băng Du, tôi ghét nhất là cậu, tránh xa Vương Hoàng Lãnh của tôi
ra, đồ con gái lẳng lơ.
Nó sôi máu, định tát con nhỏ xấc xược kia, uổng công nó khen cô bạn đó xinh xắn, vừa định giơ tay thì cậu đã lên tiếng.
Cậu gạt tay Hoàng Oanh ra, nhìn nhỏ bằng ánh mắt sắc lạnh:
– Tôi chả biết cậu là ai cả, nhưng biết điều một chút, đừng có tự
tiện chỉ tay vào mặt Du và dùng mấy từ ngữ vô văn hoá đó nói về Du. Vì
là lần đầu gặp, nên tôi sẽ bỏ qua. Vả lại, Vương Hoàng Lãnh tôi không
phải là của cậu. Đừng ăn nói vớ vẩn như vậy. Lẳng lơ sao? Không biết là
ai đấy?
Cậu kéo nó đi thẳng để lại Hoàng Oanh trong ánh mắt khinh miệt của học sinh khác.
Nó, sung sướng vì cậu bênh vực nó, nhưng đâu đó là xen lẫn cảm giác
buồn bực vì câu nói thích cậu của Hoàng Oanh. Nó dạo này thật kì lạ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đúng là có nói không thêm nam phụ, nhưng nữ phụ vẫn phải thêm. Tiểu Du còn lo, chứ tiểu Lãnh cần gì lo phải không? =3=
Cho nữ phụ vào để tiểu Du sớm nhận ra tình cảm đấy -0-
Cảm ơn mọi người đã bỏ ra ít thời gian quý báu đọc mấy cái lời lảm nhảm này, hê hê.