Sao Phải Quá Đa Tình

Chương 32: Chương 32: Chương 31




Vừa mở mắt đã trông thấy gương mặt lo lắng sốt ruột của Thẩm Trường Đông, Đinh Dật thấy hơi yên lòng, cô quay đầu nhìn xung quanh toàn một màu trắng xóa, không khỏi nghi hoặc: “Đây là bệnh viện à? Sao tớ lại ở đây?”

Thấy cô đã tỉnh lại, Thẩm Trường Đông mới bớt lo, nhưng lại bắt đầu nổi giận: “Bác sĩ nói gần đây cậu chịu áp lực quá lớn, ăn uống không đầy đủ, cho nên thiếu máu trầm trọng, gần đây cậu đang làm gì vậy? Đến việc ăn uống mà cũng không làm cho tử tế là sao?”

Gần đây làm gì nhỉ, có làm gì đâu, chỉ cảm thấy phiền muộn, Đinh Dật hơi rụt cổ, không nói năng gì cả.

Thẩm Trường Đông thở dài, nói: “Bạn cùng phòng đưa cậu tới đây, bây giờ họ về đi học rồi, bác sĩ bảo cậu cần bổ sung dinh dưỡng, sắp xếp nghỉ ngơi hợp lý, như vậy cũng không cần nhập viện.”

Thấy Đinh Dật không có phản ứng, Thẩm Trường Đông lại nói: “Hôm qua đã kết thúc hoạt động diễn kịch rồi, sau này tớ sẽ đến ở căn hộ bên này, thuận tiện chăm sóc cậu.”

Nhắc đến kịch, Đinh Dật bỗng trợn trừng mắt nhìn cậu: “Cậu diễn kịch gì vậy? Tớ vẫn chưa được xem, không dám cho tớ xem sao?”

Thẩm Trường Đông kinh ngạc: “Không phải tớ đã nói với cậu cái hôm đi xem kịch ở trường tớ à? Chính cậu bảo không rảnh, tại sao tớ phải không dám cho cậu xem?”

Nghĩ lại, đúng là cô không muốn đi, nhưng chưa xong đâu: “Ảnh chụp của cậu với Cổ Lệ là như thế nào? Hừ, còn đăng lên mạng, định thông báo cho cả thế giới biết à!”

Thẩm Trường Đông ngờ vực: “Ảnh nào?”

Đinh Dật cười lạnh: “Ảnh nào? Đừng giả vờ ngốc, rõ ràng cười hết sức ngọt ngào thân mật, là ảnh đính ước. Thẩm Trường Đông, nếu cậu muốn chia tay với tôi tại sao không nói thẳng, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ bám dính lấy cậu?”

Thẩm Trường Đông vội vàng cao giọng: “Ai nói muốn chia tay?!”

Đinh Dật ngồi bật dậy, chợt cảm thấy choáng váng nên lại ngã xuống giường, Thẩm Trường Đông vội đi tới đỡ cô, lớn tiếng gọi bác sĩ, Đinh Dật hất tay cậu ra: “Cút đi! Cậu hô hoán cái quái gì, tôi vẫn chưa chết!”

Đinh Dật lại giãy giụa muốn ngồi dậy, Thẩm Trường Đông vội vàng giúp cô chèn gối vào sau lưng, sau đó điều chỉnh giường nâng lên. Đinh Dật vốn định ngồi yên ổn rồi chửi ầm lên, nhưng nhớ lại bác trai bác gái Thẩm đối xử với mình không tệ, nếu cô mắng Thẩm Trường Đông, chẳng phải cũng mắng cả họ sao, vì vậy cô sửa miệng nói: “Thẩm Trường Đông, đồ vô đạo đức, đã chân đạp hai thuyền mà còn không chịu chia tay! Chẳng lẽ còn muốn ép tôi phải nói ra trước sao? Tôi cho cậu biết, không có cửa đâu!”

Thẩm Trường Đông dở khóc dở cười, đến giờ này mà Đinh Dật vẫn không quên lời nói đùa của họ lúc ban đầu, nói rằng ai hối hận trước thì phải làm theo một yêu cầu của đối phương, nếu không có cô thì cậu còn cần yêu cầu gì nữa. Vì vậy cậu kiên nhẫn giải thích: “Tiểu Dật, tớ nghĩ có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng tớ phải nói rõ, tớ không hề chân đạp hai thuyền, càng không nghĩ đến chuyện muốn chia tay!”

Đinh Dật vẫn chỉ cười lạnh: “Cậu tưởng tôi vừa đui mù vừa ngu dốt chắc? Tự cậu lên diễn đàn mà xem đi, chỉ sợ bây giờ cả thế giới đều biết hai người là một đôi.”

Lúc này bác sĩ nghe thấy tiếng hô đã chạy tới nơi, Thẩm Trường Đông thuật lại tình hình với bác sĩ, sau đó dặn dò Đinh Dật nghỉ ngơi thật tốt, thấy cô quay mặt đi không để ý đến mình, cậu thở dài, nhưng vẫn vội vã rời đi.

Thấy Thẩm Trường Đông đi rồi, Đinh Dật bỗng cảm thấy vô cùng đau xót, cô không chịu được khóc rống lên, bác sĩ ở bên cạnh bị cô làm cho không hiểu gì hết, muốn kiểm tra cho cô cũng không thể làm được, chờ đến khi khóc đã rồi, trong lòng Đinh Dật thoải mái hơn nhiều, cô không muốn ở lại nữa nên yêu cầu xuất viện.

Vừa về đến ký túc xá sắp xếp xong đồ đạc thì điện thoại chợt reo lên, đầu bên kia là giọng nói cực kỳ đáng ghét của Thẩm Trường Đông: “Sao chưa nói tiếng nào đã đi rồi? Bây giờ tớ đang ở dưới lầu các cậu, mau xuống đây, tớ giải thích cho cậu rốt cuộc chuyện là thế nào.”

Đinh Dật nằm co ro trên giường thò đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Trường Đông đang đứng dưới lầu, bên cạnh còn có một nữ sinh, nhìn thấy nữ sinh đó, Đinh Dật lại tức giận, sao, định thị uy chắc? Đôi gian phu dâm phụ kia dám chạy đến địa bàn của cô để giương oai, trong khi cô mới là người bị hại!

Vốn đã không cần chờ câu trả lời của Thẩm Trường Đông, bây giờ lại bất chấp nhiều như vậy, Đinh Dật cô chẳng lẽ dễ bắt nạt lắm ư? Đến thì đến, vậy thì cho bọn họ có đi mà không có về! Đinh Dật quơ lấy cây vợt cầu lông ở cạnh giường rồi xông ra ngoài.

Vừa ra đã đụng phải Triệu Hiểu Đông đang đi vào, cô bạn giật mình trợn trừng mắt: “Đinh Dật, cậu khỏe nhanh thế à? Có thể đánh cầu lông sao?” Đinh Dật đáp bừa một tiếng rồi lao xuống cầu thang.

Thẩm Trường Đông thấy Đinh Dật chạy xuống lửa giận ngút trời như nữ chiến thần, cậu thầm nghĩ không ổn rồi, vội vàng nói: “Ở đây đông người qua lại không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tìm chỗ nào vắng vẻ.”

Gân xanh trên trán Đinh Dật nổi cả lên, nhưng cũng biết cãi lộn ở chỗ này chỉ bất lợi cho mình, dù sao cô cũng sống ở đây, vì vậy cô tạm thời kìm nén cơn giận đi theo Thẩm Trường Đông vào một khu rừng nhỏ, tay phải cầm vợt, tay trái khẽ bóp trán, như thể chỉ cần một câu không ổn là sẽ ra tay.

Cổ Lệ đứng nguyên tại chỗ không chịu đi, Thẩm Trường Đông lạnh lùng nói: “Đừng quên cậu đã đồng ý với tôi điều gì, tự cậu hãy cân nhắc hậu quả.” Lúc này cô ta mới miễn cưỡng đi theo hai người.

Thấy xung quanh có vẻ đã không bị chú ý, Thẩm Trường Đông đứng lại nói với Đinh Dật: “Tớ đã xem bức ảnh đó, và đã yêu cầu quản lý diễn đàn xóa rồi. Tớ và Cổ Lệ đóng vai nam nữ chính trong vở ‘Turandot’ [1], cảnh cuối cùng bị chụp lại rồi đăng lên diễn đàn, trước đó tớ không hề biết chuyện này.”

[1] Một vở opera cổ điển. Đọc thêm nội dung: https://www.nhaccodien.com/tabId/83/ItemI... fault.aspx

“Không hề biết? Vậy hôm nay cậu đưa cô ta đến là có ý gì?” Nhìn Cổ Lệ, Đinh Dật không muốn buông tha.

Thẩm Trường Đông hơi ngại ngùng: “Về sau mới phát hiện ảnh là do Cổ Lệ cung cấp, rất nhiều bài viết đồn đại nhảm nhí trên diễn đàn cũng tra ra địa chỉ IP là từ ký túc xá của cô ấy, vừa rồi cô ấy đã xin lỗi tớ, tớ yêu cầu cô ấy đi giải thích với cậu.”

Hóa ra còn có cả bài viết, Đinh Dật nghĩ thầm, tôi không thấy mà cậu chưa đánh đã khai, không biết trong những bài đó là lời lẽ hay ho gì, vì vậy cô tò mò nhìn Cổ Lệ, người này, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, tại sao lại quyết tâm đeo bám trên một thân cây như Thẩm Trường Đông chứ?

Nhận ra cái nhìn chăm chú của Đinh Dật, Cổ Lệ hơi nổi giận: “Được, tôi thừa nhận tôi tự đa tình, nhưng cô cũng đừng đắc ý quá, chẳng phải cô chỉ có ưu thế thời gian thôi sao? Nếu ba chúng ta quen nhau cùng một thời điểm thì cô tưởng mình có thể thắng à? Cuối cùng đã có được mà không biết quý trọng, còn đi dụ dỗ đàn ông, thật sự là không biết xấu hổ!

Thẩm Trường Đông giận dữ quát: “Cổ Lệ, cậu nói linh tinh gì thế!” Thấy sắc mặt Đinh Dật trắng bệch, trên gương mặt sắc sảo của Cổ Lệ lộ ra nụ cười: “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, vị trị thiếu phu nhân nhà quyền thế Nhật Bản, sức hấp dẫn không nhỏ nhỉ?”

Gần đây Đinh Dật vốn vì chuyện này mà lo âu phiền muộn, hôm nay nghe thấy Cổ Lệ cũng biết chuyện Wada, cô bỗng cảm thấy như sợi dây cung trong đầu vừa đứt phựt một cái, lòng nguội lạnh, cô hờ hững nhìn Thẩm Trường Đông: “Hừ, đúng là hồng nhan tri kỷ không chuyện gì không nói, hóa ra cậu không hề tin tôi, còn đi tìm cô ta khóc lóc kể lể? Thẩm Trường Đông, xem như tôi uổng công quen biết cậu, chúng ta chia tay!”

Nói xong gương mặt cô tái nhợt, quay đầu bước đi, Thẩm Trường Đông cuống đến phát điên, cậu gào lên: “Không phải tớ nói với cô ấy!” Thấy Đinh Dật chẳng hề mảy may để ý, cậu đuổi theo giữ chặt cánh tay trái của cô.

“Cậu là đồ khốn kiếp, buông ra mau!” Đinh Dật giãy giụa, thấy không thoát được, cô bèn dùng tay phải vung cây vợt cầu lông đánh Thẩm Trường Đông.

Do đứng quá gần nên mỗi một cú đánh Thẩm Trường Đông đều hứng trọn, cậu chỉ có thể rụt cổ tránh những bộ phận quan trọng, cố gắng để những cú đập của cô rơi vào lưng và cánh tay, dù vậy nhưng trên gương mặt trắng trẻo tuấn tú của cậu vẫn bị sượt qua vài cái, nổi lên những vệt đỏ.

Đinh Dật vừa xấu hổ vừa giận dữ nên lực đánh sao có thể so với người bình thường, tiếng vợt đập bình bịch vào da thịt vang lên trong rừng cây trống trải nghe rất kinh người, Cổ Lệ hoàn hồn bắt đầu thét lên: “Đinh Dật, đồ điên này, mau dừng tay lại!” Nói xong đi lên định kéo bọn họ ra, không ngờ Thẩm Trường Đông và Đinh Dật thấy cô ta tới, đồng thanh quát: “Cậu cút ngay!”

Đến lúc này, Đinh Dật cũng dừng tay, Thẩm Trường Đông vẫn giữ chặt cô không buông, cậu lên tiếng hỏi Cổ Lệ đang lúng túng: “Đây chính là nhất định giúp tôi giải thích rõ ràng mà cậu nói sao? Cổ Lệ, cậu đến đây đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Sắc mặt Cổ Lệ cứng đờ sợ hãi, nước mắt chực trào ra, cô ta ai oán nhìn Thẩm Trường Đông: “Cậu thật sự nhẫn tâm như vậy? Tớ đã làm sai cái gì, chẳng phải tớ chỉ là thích cậu thôi sao?”

Thẩm Trường Đông cau mày: “Cậu đừng lảng tránh nữa, bây giờ tôi hỏi cậu, chuyện người Nhật Bản, cậu nghe được từ đâu?”

Mắt Cổ Lệ đảo quanh, không biết trả lời thế nào, chợt nghe thấy Đinh Dật cười lạnh một tiếng: “Đủ rồi, đừng diễn kịch trước mặt tôi, tôi vừa nhìn thấy các người là đã buồn nôn! Thẩm Trường Đông, cậu buông ra, nếu không tôi đánh cho cậu sống dở chết dở!” Miệng vừa nói xong, cây vợt trong tay cô lần lữa không tiếp tục vụt xuống, cái kiểu đánh người mà đối phương không chống trả thật sự chẳng thú vị chút nào, Đinh Dật càng thêm bực bội, cô chỉ muốn nhanh chóng trốn vào ký túc xá sắp xếp lại tâm trạng.

Thẩm Trường Đông nhìn Đinh Dật ở trước mặt, đau đớn hỏi: “Có thể thu hồi lời nói chia tay lúc nãy không?”

Khi đó Đinh Dật đang nổi nóng, lại tiếp tục chém đinh chặt sắt: “Không thể, tôi không muốn gặp cậu nữa, chúng ta chia tay thôi!”

Thẩm Trường Đông vẫn giữ chặt tay cô: “Đinh Dật, tớ nhớ cậu là người rất trọng lời hứa, sẽ không bao giờ nói mà không giữ lời! Đã như vậy, cậu còn nhớ lời hứa trước kia của chúng ta chứ?”

Đinh Dật lập tức nghĩ tới giao ước thực hiện một yêu cầu của đối phương, cô cười mỉa mai: “Còn nhớ thì sao? Không phải cậu định yêu cầu tôi quay lại với cậu đấy chứ? Nếu vậy tôi vẫn có thể chia tay một lần nữa, cậu cho rằng cậu thông minh ư? Thẩm Trường Đông, tôi sẽ không để cậu coi tôi là con ngốc đâu!”

Vẻ mặt Thẩm Trường Đông có chút mất mát, cậu lắc đầu nói: “Tiểu Dật, cậu thông minh như thế, sao tớ có thể coi cậu là kẻ ngốc, chính tớ mới là đồ ngốc một trăm phần trăm, bây giờ tớ chỉ có một yêu cầu, cậu chuyển ra ngoài ở cùng tớ.”

Lời vừa nói ra, cả Đinh Dật và Cổ Lệ đều như sét đánh ngang tai, đứng ngây ngốc tại chỗ, mãi sau Đinh Dật mới hoàn hồn, giận đến mức bật cười: “Thẩm Trường Đông, có phải đầu cậu bị tôi đánh hỏng rồi không? Hay là điên rồi?”

Thẩm Trường Đông vẫn bình tĩnh, dường như đã đoán trước được phản ứng của cô. Trước tiên cậu quay đầu nói với Cổ Lệ: “Cậu về đi, sau này đừng gây thị phi nữa, sẽ không có chuyện gì.” Tuy Cổ Lệ rất muốn ở lại xem sự tình diễn biến như thế nào, nhưng cô ta rất e dè Thẩm Trường Đông nên đành lề mề rời đi.

Thẩm Trường Đông nhìn Đinh Dật vẫn đang cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Có phải dạo gần đây cậu hay bực dọc, phiền muộn, hay mất ngủ, mơ nhiều, chuyện gì cũng không muốn làm, luôn có một loại cảm giác bất lực?” Đinh Dật bất an ngẩng đầu hỏi cậu: “Làm sao cậu biết?” Thẩm Trường Đông nhàn nhạt nói: “Lúc cậu hôn mê, tớ đã nói chuyện rất lâu với các bạn cùng phòng của cậu, Tiểu Dật, hi vọng cậu hãy nghe tớ nói hết, trước tiên đừng phản bác lại lời tớ, có được không?”

Cổ Lệ đã đi rồi, Đinh Dật cũng không muốn tiếp tục cậy mạnh, cô thả lỏng thần kinh, dáng vẻ mỏi mệt, ngồi xổm xuống ôm đầu: “Tớ cũng không biết gần đây mình làm sao nữa, tớ thật sự ghét bản thân mình lúc này, tớ hận không thể tự vả vào miệng mình miễn là có thể trở lại trạng thái như cũ, nếu cứ tiếp tục thế này tớ sẽ xong đời mất!”

Thẩm Trường Đông khoanh chân ngồi xuống đất, chậm rãi kéo cánh tay Đinh Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã ướt đẫm, hai mắt khép hờ, nước mắt giống như hạt trân châu tích tụ trượt xuống khỏi làn mi, một giọt, hai giọt, tí tách rơi vào lòng Thẩm Trường Đông, nặng nề vô hạn.

“Đây thật ra là lỗi của tớ, tớ không nên vì chuyện của mình, vì một chút khó chịu mà không để ý đến tâm trạng của cậu. Cũng may việc chưa có gì nghiêm trọng, bây giờ chúng ta có thể điều chỉnh theo nhiều chiều hướng, từ từ học cách kiểm soát bản thân, được không?”

Thực ra mấy ngày qua, Đinh Dật cũng lờ mờ cảm giác được đây không đơn thuần là cảm xúc bất ổn định, chẳng qua cô nhất định không chịu thừa nhận, cả đêm nhìn trần nhà trằn trọc không ngủ được, cô cũng không dám nói ra, sợ rằng bản thân sẽ bị coi thường, bị người ta thương hại đối với cô chính là sự sỉ nhục! Thế nhưng cẩn thận đến đâu chăng nữa thì vẫn bị bạn cùng phòng phát hiện, các cô ấy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nơi này hàng năm vẫn có những người tự sát bằng nhiều cách khác nhau, có chuyện gì là không thể xảy ra cơ chứ?

Nhìn vào đôi mắt xoa dịu lòng người của Thẩm Trường Đông, tất cả sự căng thẳng của Đinh Dật như được kéo chùng xuống, được rồi, được rồi, cuối cùng cũng có người giúp cô chia sẻ những điều này, cô sẽ không cô độc.

Hết chương 31

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.