Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 118: Chương 118




118. Gặp lại

Kết quả bốc thăm được công bố rất nhanh, sau một thời gian lố nhố, tất cả các cầu thủ đều đã đi khởi động.

Đối thủ trận đầu của Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch là người họ không quen. Xem tên với trường thì thấy rất lạ, đội này không cùng tỉnh với họ nên chưa từng thi đấu qua lần nào.

Ngay cả trong lúc huấn luyện, đội này cũng không cùng nhóm với họ luôn.

Đội đối phương đã thu hút sự chú ý của bọn họ, trong đó có một cầu thủ cao 2,03 mét, cao hơn Tuỳ Hầu Ngọc 20 cm.

Trận đấu của hai người ở vòng thứ hai, hai cặp trước thi đấu xong mới tới lượt bọn họ thi.

Lần này địa điểm thi đấu hoàn toàn là trong nhà cho nên chỉ cần ném xu là lựa chọn xong rồi, Hầu Mạch chắc chắn sẽ phát bóng trước.

Hơn nữa, khán đài của nơi thi đấu lần này được bố trí rất đặc biệt, gần nơi thi đấu có một sofa hình vòng tròn êm ái, huấn luyện viên và đồng đội của bọn họ có thể ngồi xem trận đấu một cách cận cảnh.

Từ vị trí cầu thủ còn có thể nghe được chỉ đạo của huấn luyện viên.

Thực ra thì lượt đấu đầu mới là tốt, sang lượt thứ hai thì cơ thể khởi động xong đã không còn nóng nữa rồi.

Đôi khi quần vợt là một cuộc chiến kéo dài. Bọn họ không biết nhóm đầu tiên sẽ chơi trong bao lâu nên thường phải khởi động nhiều lần để có thể giữ cho cơ bắp ở trạng thái được đánh thức hoàn hảo lúc thi đấu.

Tuy nhiên, về phương diện này thì Hầu Mạch tốt hơn chút, hắn có thể thông qua cảm xúc và trình độ của ván đầu tiên để phân tích xem thời gian bọn họ có thể kết thúc trận đấu, dự đoán một khoảng thời gian nhất định sau đó mang Tuỳ Hầu Ngọc đi khởi động.

Sau khi khởi động xong thi đấu là vừa.

Sau khi chơi, đối thủ đã chọn đúng lựa chọn khi tung đồng xu, nên đương nhiên họ chọn giao bóng trước.

Hầu Mạch và Tuỳ Hầu Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc và uống một ngụm nước.

Tuỳ Hầu Ngọc liếc mắt nhìn đối diện, lẩm bẩm nói: “Cao to như vậy thì thân thể sẽ nhanh nhẹn được sao?”

“Chẳng phải Croatia cũng cao đến 2,08m sao? Đến lúc đó thử quan sát một chút, hơn nữa chú ý thích nghi với mặt sân.”

Trận đấu đầu tiên diễn ra, bọn họ thậm chí cũng không đi làm quen đối thủ.

Theo như sự xấu tính của Tuỳ Hầu Ngọc thì bất cứ đối thủ nào cậu cũng không để trong mắt, mục tiêu của cậu rất ít. Cặp đôi này trong mắt Tuỳ Hầu Ngọc còn không được tính là đối thủ, chỉ tính là những con quái nhỏ trên đường đánh Boss mà thôi.

Năng lực ứng biến của Hầu Mạch rất mạnh, cũng không hề lãng phí thời gian

Việc cấp bách của bọn họ bây giờ là phải quen thuộc với mặt sân.

Đây là sân trong nhà với mặt sân bằng nhựa, bọn họ phải nhanh chóng làm quen với độ nhám của sân, xem ảnh hưởng tới bóng như thế nào để hoàn thành tốt hơn các trận tiếp theo.

Trận đấu bắt đầu, ngay khi Tuỳ Hầu Ngọc vừa đứng dậy, cậu liền nghe thấy một tiếng reo hò vang dội. Một nhóm người trong khán phòng mặc quần áo đồng phục, giơ tay, hét tên của Tuỳ hầu Ngọc và tên trường

Tuỳ Hầu Ngọc nhìn lướt qua, rngay sau đó đã thu hồi lại ánh mắt.

Ngải Mộng Điềm rõ ràng dốt đặc về tennis, nhưng lại gây dựng nên một câu lạc bộ riêng để cổ vũ cho Tuỳ Hầu Ngọc, thuận tiện còn có thể cổ vũ cho các tuyển thủ khác của trường Phong Tự cố gắng hơn.

Nhưng khi có hai địa điểm thi đấu cùng lúc, Ngải Mộng Điềm chắc chắn sẽ dẫn người đến xem trận đấu của Tuỳ Hầu Ngọc trước.

Tuỳ Hầu Ngọc đang trên sân, Ngải Mộng Điềm dẫn theo một đám con gái tới cổ vũ cuồng nhiệt, hiệu ứng này khiến không ít người nhìn sang hướng của các cô gái.

Trận thi đấu cấp tỉnh Ngải Mộng Ngọt cũng đến xem thì Tuỳ Hầu Ngọc không thấy ngạc nhiên lắm nhưng lại không nghĩ tới mấy cô gái này sẽ đến tận thành phố.

Đoán rằng các cô gái ấy chỉ có thể xem một vài trận đấu đầu tiên thôi. Trường trung học sẽ khai giảng sớm, ngày 20 tháng 8 đi học mà trận chung kết diễn ra vào cuối tháng.

Đối phương giao bóng lần thứ hai, liền hướng về phía Hầu Mạch đánh một cái.

Bóng đi thẳng vào đáy quần mà đến…

Hầu Mạch nhìn bóng nhảy dựng lên, giơ lên đỡ bóng, tuy đánh trả trở về nhưng mà đường bóng không kiểm soát tốt, lúc quay trở lại chỗ có chút chật vật.

May mắn hắn còn có thể bảo vệ tiểu đệ của mình.

Sau khi Hầu Mạch cản bóng, hắn thậm chí còn nghe được vài tiếng cười của đồng đội, đến khán giả cũng cười, hắn vừa tức lại vừa cảm thấy buồn cười, vô cùng bất lực.

Hắn không biết mình có nên nói ra là đối thủ có thể khống chế điểm rơi bóng rất tốt hay không

Sau khi không thực hiện được cú giao bóng ở lượt đầu tiên, Hầu Mạch đi đến chỗ Tuỳ Hầu Ngọc nói: “Tên cao to này giao bóng cũng không tệ lắm, nhưng tốc độ trước lưới chỉ ở mức trung bình, bóng của hắn xoáy ít, chủ yếu là đánh thẳng. Đối phó với cú này thì đừng di chuyển về phía trước mà hãy di chuyển sang trái và phải. Cách này giúp chặn góc, còn có thể mượn lực mà đánh.”

“Ừ.” Tuỳ Hầu Ngọc cầm quả bóng tennis gật đầu.

“Em không cần trả thù giùm anh, đánh không tới đâu.” Hầu Mạch hiểu được tính tình Tùy Hầu Ngọc là gì, liền nhanh chóng nhắc nhở.

“Ừ.” Một câu trả lời hết sức giả trân.

Hầu Mạch chỉ có thể lên lưới đằng trước chuẩn bị, ngồi xổm xuống, chú ý thân hình vừa xuất hiện trước lưới tennis, trơ mắt nhìn quả bóng bay thẳng tới chỗ thân thể cao 2,03m kia.

Người kia không nhanh nhẹn như Hầu Mạch nên chỉ có thể đưa vợt ra ngăn trước người. Bởi vì thân thể đang ở trạng thái ngồi một nửa, cộng với lực trái banh đập vào vợt, vợt đánh ngược lại vào chân người này.

Bóng đã bị chặn nhưng không qua lưới, rơi xuống đất và lăn ra khỏi sân, được người nhặt bóng nhặt lên.

Cũng may hắn ta bảo vệ được tiểu đệ của mình.

Hầu Mạch thấy một màn này, quay đầu lại nhìn Tuỳ Hầu Ngọc, cuối cùng chỉ có thể nói: “Cách em khống chế điểm rơi bóng có tiến bộ.”

Tuỳ Hầu Ngọc nhếch miệng cười: “Đương nhiên.”

Trong khi thi đấu, những lúc tuyển thủ đội đối phương bảo vệ bóng thành công thì sẽ nhảy lên vỗ vào mông nhau như một động tác ăn mừng đơn giản.

Tuỳ Hầu Ngọc bị lời nói của Hầu Mạch vào buổi sáng làm phiền, thấy hành động của hai người liền sững sờ mấy giây.

Không phải chứ?

Không phải vậy chứ.

Chắc là do cậu suy nghĩ quá nhiều…

Trong lượt đấu đầu tiên, Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch đã có thể chơi một cách thành thạo, thậm chí còn chưa đấu lượt thứ ba đã thắng.

Hai người quay lại chỗ ngồi để thu dọn đồ đạc, Hầu Mạch một mình mang balo của hai người, thuận tiện lấy ra một quả chuối, bóc vỏ rồi đưa cho Tuỳ Hầu Ngọc.

Tuỳ Hầu Ngọc thò tay lấy, đi về phía sân, đứng ở sau đồng đội nghe Tô An Di nói: “Bốc thăm vòng hai cũng là lúc 3 giờ chiều.”

“Bọn Hà Thị Bích thi xong rồi à?” Tuỳ Hầu Ngọc luôn nhớ để xem trận đấu của hai người.

“Trận đấu vào buổi chiều.” Tô An Di biết rõ ý nghĩ của Tuỳ Hầu Ngọc nên đã giúp cậu điều tra từ trước rồi.

“Được, vừa vặn tớ cũng muốn đi xem.”

Hầu Mạch đứng bên cạnh, huých cùi chỏ đụng vào người cậu, cậu nhìn lên thì thấy Hà Thị Bích và đồng đội của hắn cũng đang ngồi trên khán đài. Bọn họ vừa đứng dậy rời đi, vừa đi vừa nói gì đó.

Nhưng mà không nghe cũng biết, hai người này đang phân tích cách chơi của cậu với Hầu Mạch.

Huấn luyện viên Vương đứng dậy an ủi: “Bọn họ cũng coi các em là đối thủ trọng yếu mà.”

Lúc này Ngải Mộng Điềm và các cô gái khác đã bu lại nói với Tuỳ Hầu Ngọc: “Lẩu ở đây rất ngon, ăn cay lắm luôn.”

Tuỳ Hầu Ngọc đã nhịn ăn đến giờ, hiện tại nghe thấy hai từ nồi lẩu lại cảm thấy rất thèm.

Hầu Mạch đưa tay bịt lỗ tai Tuỳ Hầu Ngọc, lẩm bẩm như niệm kinh: “Không nghe không nghe con rùa niệm kinh.”

Ngải Mộng Điềm lập tức phàn nàn: “Cậu thật là phiền phức!”

Buổi chiều bọn Tuỳ Hầu Ngọc đến nhà thi đấu, tìm một chỗ trống trên khán đài ngồi xuống.

Đây là chỗ ngồi tốt của một số ít khán giả, người chơi có thể vào sân mà không bị cản trở để xem trận đấu, nhưng đôi khi họ phải ngồi riêng.

Vừa vào chỗ ngồi, Lữ Ngạn Hâm lấy ra một chiếc băng đô trong túi xách ra, nói với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, cúi đầu xuống.”

Tùy Hầu Ngọc buồn bực khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.

Sau khi cúi đầu, Lữ Ngạn Hâm đeo chiếc băng đô lên người, đưa tay lên sờ, đó là một đôi tai mèo.

Đặng Diệc Thành liên tục quay đầu lại nhìn, hỏi: “Tại sao anh không có quà thế?”

Lữ Ngạn Hâm chụp Tuỳ Hầu Ngọc bằng điện thoại di động của mình, trả lời: “Anh đeo không hợp, anh xem Ngọc ca đeo vào hợp biết bao nhiêu.”

Hầu Mạch cũng đi theo, trong chốc lát đi tới bên người Tuỳ Hầu Ngọc nói: “Chụp cho bọn tôi một tấm ảnh chung đi.”

Lữ Ngạn Hâm đặc biệt phối hợp, vỗ hai người rồi xoay lưng ra sau chụp ảnh.

Sau khi Hầu Mạch ngồi xuống, hắn muốn bắt chéo chân, tiếc là khoảng cách giữa các ghế quá hẹp, chỉ có thể ngồi đàng hoàng tiến lại gần Tuỳ Hầu Ngọc nói nhỏ: “Bạn đánh đôi của Hà Thị Bích tên là Sở Hựu, thành tích đánh đơn cũng tạm được, không tính là giỏi, đạt thứ ba cả nước.”

Tuỳ Hầu Ngọc quay đầu trợn mắt nhìn Hầu Mạch, Hầu Mạch cười với cậu: “Đánh không thắng anh thì đều là đồ bỏ đi cả.”

“À”Cậu gật đầu: “Trước khi em tham gia đội tennis cũng chưa có đánh qua với anh, em cũng là đồ bỏ đi à?”

“Chậc, đừng lôi chuyện cũ ra, nói chuyện quan trọng đi.”

Cậu không nói gì nữa, nhìn chằm chằm sân chơi.

Hầu Mạch đứng bên cạnh xem và bình luận: “Thực sự thì Sở Hựu thuận tay phải đánh rất tốt, rất biết nắm bắt cơ hội để đánh vào khoảng trống giữa các đối thủ. Hắn rất hay thay đổi điểm rơi, thuộc kiểu người cơ hội. Đối tác của hắn hoàn toàn phù hợp với hắn ta, bởi vì Hà Thị Bích là người giỏi nhất trong việc tạo ra các cơ hội cho đồng đội của mình, thậm chí còn âm thầm hợp tác và hy sinh mình để nâng đồng đội lên.”

“Cũng giống như Tetsuy…”

“Hả?”

“Không có gì, anh không xem hoạt hình.”

Hai người tiếp tục xem trận đấu và nghiên cứu, thời gian bất giác trôi qua trong vô thức, phải đến khi Tô An Di đến thông báo cho họ về trận đấu tiếp theo, họ mới biết rằng một phần của đợt rút thăm thứ hai đã đến rồi.

“Đối thủ là Khương Duy và Lục Thanh Huy.” Tô An Di ngồi bên cạnh họ nói, giọng điệu có chút nặng nề.

Rõ ràng đây không phải là kết quả rút thăm làm người khác thích.

Cả Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch đều im lặng cùng một lúc.

Vốn đã biết rằng trong trận thi đấu này sẽ gặp được hai người này, nhưng lại không nghĩ tới có thể gặp sớm như vậy.

Chỉ mới đánh qua một trận coi như làm quen sân đã đụng phải một đối thủ mạnh mẽ.

Một lúc sau, Tuỳ Hầu Ngọc gật đầu: “Ừm, tớ biết. Lúc mấy giờ?”

Tô An Di đáp: “Khoảng tối nay, không trước 18:30 đâu.”

Hai trận một ngày, nhưng may mắn là đối thủ của họ cũng thi một trận rồi, coi như công bằng.

Sau khi Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch nhìn nhau, Hầu Mạch vẫn mỉm cười: “Tối nay dạy cho bọn họ một bài học.”

“Cho em mượn dây buộc tóc của anh.”

“Được rồi.” Hầu Mạch nhanh chóng hiểu được ý của cậu.

Chiếc băng đô này được coi là nỗi xấu hổ đi theo Tuỳ Hầu Ngọc trong trận đấu trước. Lần này gặp lại, cậu sẽ đeo chiếc băng đô này một lần nữa, coi như một lời cảnh báo đối với bản thân.

Lần này, cậu không thể thua.

Hà Thị Bích và Sở Hựu thuận lợi mà thắng trận này, Tuỳ Hầu Ngọc cũng thấy rất thoải mái.

Bọn họ thực sự rất lợi hại.

Đây là suy nghĩ trong đầu Tuỳ Hầu Ngọc.

Về phần tóm tắt chiến thuật, đó là công việc của Hầu Mạch.

Sau trận đấu, Tuỳ Hầu Ngọc và bạn bè đi gặp mấy người đồng đội đang khởi động, vừa vặn đụng phải Hà Thị Bích đang đi ra.

Hà Thị Bích nhìn thoáng qua Tuỳ Hầu Ngọc nói: “Tai mèo đáng yêu thật đấy.”

Sở Hựu nhìn theo ánh mắt của hắn, không nói nên lời: “Tại sao cậu luôn thích xem mấy thứ kỳ quái vậy ấy nhể?”

Hà Thị Bích quay đầu nhìn Sở Hựu, không vui đáp: “Đúng vậy, tôi thích những thứ kỳ quái đấy.”

Sở Hựu: “…”

Tuỳ Hầu Ngọc: “???”

Sau khi hai người kia rời đi, cậu chỉ vào băng đô của mình, hỏi: “Kỳ lắm à?”

“Mặc kệ bọn thẳng nam ngốc nghếch kia đi, đáng yêu lắm.”

Cậu đưa tay cởi ra, không đeo nữa.

Hầu Mạch duỗi tay cầm lấy chiếc băng đô cẩn thận cất vào túi xách: “Về phòng lại đeo lại đi.”

Tuỳ Hầu Ngọc: “…”

Hầu Mạch mới là người thích mấy thứ kỳ lạ nhất.

Trận đấu buổi tối trở thành một cuộc chiến dài, mãi đến 19:15 mới đến lượt Tuỳ Hầu Ngọc và Hầu Mạch.

Cả hai đeo balo bước vào trận đấu, trên đầu Tuỳ Hầu Ngọc còn mang dây buộc tóc của Hầu Mạch, một cái đầu xoăn đang buộc dây buộc tóc.

Trong trận này, Tuỳ Hầu Ngọc đã sử dụng cây vợt bóng bàn mà Đặng Điệc Thành và Thẩm Quân Cảnh tặng cho cậu, nó màu vàng sáng nhìn rất gợi đòn, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Ngược lại bên kia hai người cao to, đứng trên sân trông như hai ngọn núi, còn chủ động đi đến để chào hỏi bọn họ. Lục Thanh Huy mỉm cười, nói: “Đây có thể là lần cuối cùng chúng ta đã chơi với nhau trong chỉ trong một thời gian ngắn.”

Chừng nào chưa đi học lại, Khương Duy và Lục Thanh Huy còn có thể tham gia các trận đấu thiếu niên.

Đợi đến lúc khai giảng về sau thì hai người họ đã là sinh viên đại học rồi.

Đây là trận đấu thanh xuân cuối cùng giữa hai người họ.

“Có vẻ như trận đấu này rất quan trọng với cậu! Nếu thua thì không được tốt đúng không?” Hầu Mạch hỏi với nụ cười ranh mãnh trên mặt, câu hỏi khá khó chịu.

“Được, vậy bọn tôi sẽ cố gắng hết sức.” Lục Thanh Huy không quan tâm đến Hầu Mạch ti tiện, bình tĩnh trả lời.

“Chúng tôi cũng thế, phải cho các cậu khắc sâu ấn tượng với bọn tôi mới được.”

“Đã khắc rất sâu rồi.”

Câu này rất đúng, đối với bọn họ thì Lục Thanh Huy và Khương Duy đã nhớ rất sâu rồi, đánh qua một trận là nhớ mãi.

Rõ ràng là một người mới nhưng lại có khả năng phát triển khủng khiếp và sức mạnh kinh hoàng trên sân.

Nó trông giống như một con rắn xinh đẹp và lạnh lùng, đang quấn quanh bọn họ, khiến họ không thở được.

Hai bên lựa cọn ném tiền xu, Hầu Mạch chọn đúng rồi.

Hầu Mạch chọn phát bóng trước.

Khi Tuỳ Hầu Ngọc đang giữ quả bóng đã đến bên mép sân, cậu vỗ hai cái và nhìn về phía đối diện.

Sau khi tung quả bóng tennis thì hướng vào lỗ thủng của hai người mà đánh vào, tốc độ và sức mạnh tuyệt đối nhanh như tia chớp, vụt qua trong nháy mắt.

Khương Duy và Lục Thanh Huy di chuyển cùng một lúc, nhưng họ chỉ có thể nhìn bóng bay ngang qua và đường bay ra ngoài.

ACE!

Tốc độ là 210 km một giờ.

Toàn bộ khán đài đều sôi sục lên.

Đây chắc chắn là một màn mở đầu tuyệt đẹp, có khí thế lớn.

Ở phía đối diện Lục Thanh Huy cười cầm vợt cười: “Bạn nhỏ kia vẫn nóng tính như vậy, vui rồi đây.”

Khương Duy giọng bình tĩnh, hiếm thấy khen ngợi ai: “Có tiến bộ rồi.”

Hôm nay là lần đầu Tuỳ Hầu Ngọc tiên nói chuyện với bọn họ. Cậu hất cằm lên, trong mắt có chút kiêu ngạo, nói: “Đừng để tôi thất vọng.”

Cậu coi bọn họ là đối thủ mạnh, tốt nhất là đừng đánh dễ quá, nếu không thì cậu sẽ rất thất vọng đấy.

Cậu không sợ đối thủ của mình quá mạnh, điều mà cậu lo lắng là đối thủ mà cậu coi trọng, đến cuối cùng lại không phải một đối thủ tiêu chuẩn.

Đối với hai lão tướng mà nói loại lời này, là kiểu kiêu ngạo gì đây?

Nhưng mà cậu nói rất thẳng thắn.

Khi thi đấu với những người thực sự giỏi, chỉ cần giành chiến thắng sẽ vui vẻ đúng không?

Lục Thanh Huy vẫn cười tốt tính, cảm thấy Tuỳ Hầu Ngọc rất thú vị.

Khương Duy bình tĩnh đáp: “Được rồi, chúng tôi sẽ ở phục vụ cậu đến cùng.”

==========

Hết chương 118

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.