Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần

Chương 8: Chương 8: Chương 1




Đến khi Thư Dập hạ cánh an toàn, cánh quạt trực thăng cũng dần ngừng lại, Phồn Tinh mới lên tiếng: “Thư tổng, mặc dù mẹ tôi từng học đại học nhưng cuộc đời bà luôn thuận lợi, dượng tôi cũng đối xử tốt với bà nên ở nhà bà nói một là một, nói năng cũng không giữ chừng mực, bà sẽ không vì anh là sếp của tôi mà khách sáo với anh đâu, bà không phải kiểu người nói lý lẽ.” Cô nói đến mức này vì cô thực sự sợ mẹ đập nát “bát cơm” của cô.

Thư Dập nói: “Được thôi, cô đừng nói với bà tôi là sếp cô, cứ bảo tôi là bạn trai mới của cô đi.”

Sét này quá to rồi, Phồn Tinh bị đánh cho không còn lời nào để nói.

Phồn Tinh ấp ứng: “Sếp, anh đừng như vậy mà, mẹ tôi có thể động tay động chân với anh, thật đấy.”

Thư Dập nói: “Bà có thể đánh thắng tôi sao?”

Phồn Tinh nhớ ra sếp cô từng là huấn luyện viên quyền anh, bất giác lại bắt đầu lo lắng cho mẹ mình.

“Nhỡ mẹ tôi nói câu nào khó nghe, sếp đừng so đo với bà nhé! Hay là sếp về đi, có phải sếp muốn đi dạo vịnh Á Long không, hay là tôi đặt một khách sạn, anh vào đó thưởng thức trà chiều, biển ở vịnh Á Long cũng rất đẹp, buổi chiều anh có thể đi bơi. Tôi tự đi gặp mẹ được mà!” Phồn Tinh khổ sở cầu xin, gần như sắp khóc đến nơi.

Thư Dập nói: “Cô yên tâm, nể tình cô đêm hôm qua còn đưa tôi đi bệnh viện, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này.”

Phồn Tinh thầm nghĩ: “Hai việc này khác nhau mà. Thứ nhất, đưa anh đi bệnh viện là trách nhiệm của tôi. Thứ hai, chẳng phải vì xoài tôi mua, tôi cắt cho anh ăn ư? Tôi cũng sợ anh bị dị ứng nặng dẫn đến mất mạng mà.”

Phồn Tinh cho rằng sếp mình vì bị thất tình nên mới có những hành động không bình thường. Thất tình giống như bị dao đâm, lúc vừa bị đâm thì không cảm thấy đau, nhưng sau đó lại thấy đau đớn vô cùng, sếp cô đã thất tình mấy ngày, cuối cùng cũng có triệu chứng của người thất tình rồi, còn muốn đóng vai tổ trưởng tổ dân phố hòa giải mâu thuẫn giữa hai mẹ con cô nữa sao?

Phồn Tinh biết mọi chuyện hôm nay sẽ rất rắc rối, nhưng cô vạn lần không ngờ mẹ cô lại bày ra thế trận Tam đường hội thẩm (*).

(*) Tam đường hội thẩm: ý của Phồn Tinh trong câu nói này có nghĩa là các bên bố mẹ cùng có mặt.

Mẹ Phồn Tinh thực ra cũng chỉ định gọi bố Phồn Tinh đến thôi, hai người sẽ cùng dạy dỗ con gái, đương nhiên mục đích chính là mắng con gái, giống ai không giống lại giống bố cô, đúng là đồ xấu xa, mà câu này, đương nhiên phải có ông Chúc ở bên cạnh nghe mới có ý nghĩa.

Ai ngờ dì Cung lại không yên tâm về chồng, sợ chồng không trấn áp được cục diện, lo bị mẹ của Phồn Tinh bắt nạt, mẹ của Phồn Tinh vốn rất ghê gớm, không có việc gì cũng gọi điện mắng bà xối xả, chồng bà thật thà như vậy, chắc chắn sẽ bị vợ cũ ăn tươi nuốt sống, thế nên bà kiên quyết bế đứa cháu cùng chồng đến khách sạn mẹ Phồn Tinh ở. Bà dõng dạc nói: “Nếu bà ấy dám đánh ông, tôi sẽ đứng bên ngăn cản, nếu không ngăn được thì có thể báo cảnh sát, nếu tôi không ở đó, ông bị bà ấy đánh chết có khi tôi cũng không biết ấy chứ.”

Ông Chúc bị vợ đàn áp đã quen, vợ nói một là một, hai là hai nên đành dẫn vợ và đứa cháu trai cùng đi.

Mẹ Phồn Tinh thấy thế thì nghĩ: “Được lắm, dám dẫn theo cả con hồ ly tinh đến, cả nhà các người muốn hợp sức đối phó với tôi à, phải gọi cho lão Giả xuống lầu mới được.”

Hai bên đã “bày binh bố trận” như thế nên khi Phồn Tinh bước vào đại sảnh khách sạn thì nhìn thấy bố mẹ đẻ của mình đang hằm hè nhìn nhau giống như ngày xưa.

Phồn Tinh thấy tình hình không ổn, vội vàng hỏi nhân viên khách sạn: “Ở đây có nhà ăn theo phong cách Trung Quốc yên tĩnh một chút không?”

Cô sợ cãi lộn, gây ồn ào ở đây, người qua kẻ lại nhìn thấy thì thật xấu hổ.

Nhân viên khách sạn nói: “Xin lỗi, nhà hàng của chúng tôi theo phong cách Đông Nam Á, không có phòng nào cách âm hoàn toàn.”

Phồn Tinh đang chán nản, chưa biết phải nói gì thì nghe thấy tiêng Thư Dập đứng phía sau hỏi: “Vậy có phòng họp không, một phòng yên tinh, không cần quá lớn, chứa đủ mười mấy người là được.”

Cô vô cùng cảm kích sự nhanh trí của CEO, thẩm nghĩ anh thật không hổ danh là sư huynh thiên tài của đại học p nên mới nghĩ ra việc thuê phòng họp ở khách sạn. Phòng họp thì đương nhiên là có, năm mới thế này chẳng ai chạy đêrt tận Tam Á tổ chức hội nghị làm gì.

Mẹ Phồn Tinh không ngờ con gái dám dẫn theo một người đàn ông tới. Bà lạnh lùng nhìn Thư Dập từ đẩu tới chân, vì không rõ mục đích của anh nên không nói lời nào. Thư Dập lại tỏ ra rất điềm nhiên, đưa thẻ tín dụng của mình ra làm thủ tục thuê phòng họp.

Phồn Tinh cảm thấy mắt mẹ như phóng ra hàng trăm mũi dao đâm thủng lỗ chỗ trên lưng Thư Dập, liền vội nói: “Mẹ, chúng ta đi lên phòng họp trên lầu nói chuyện...”

Cô còn chưa dứt lời thì nghe thấy từ phía không xa có tiếng ai đó hớn hở cất lên: “Oa! Phồn Tinh! Thật là trùng hợp!”

Phồn Tinh ngoảnh đầu lại, thì ra là lão Tống. Anh ta mặc mỗi chiếc quần bơi, người quấn khăn tắm, tóc còn ướt sũng, có lẽ vừa tắm xong chưa kịp lau khô.

Lão Tống tỏ ra vui mừng khôn xiết, vội vàng bước đến chào hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Phồn Tinh nghĩ thầm: “Sao giữa đường lại nhảy ra một người gây rắc rối thế này. Còn chưa đủ loạn hay sao?”, nhưng ngoài miệng lại nói: “Mẹ em ở khách sạn này nên... Sao anh lại ở đây?”

Lão Tống cười cười. “Anh và bố mẹ anh ở khách sạn này, vừa bơi xong định về phòng thì nhìn thấy em. Thật là trùng hợp mà! Đây là mẹ em à? Phồn Tinh, giới thiệu chút đi!”

Phồn Tinh đành phải giới thiệu với mẹ: “Mẹ, đây là Tống tổng của công ty con.”

Lão Tống vội vàng lau tay lên khăn tắm, sau đó đưa tay ra muốn bắt. “Cháu chào cô! Cô còn trẻ quá! Phồn Tinh giống hệt cô!”

Mẹ Phồn Tinh nghe nói là sếp của công ty thì nổi giận đùng đùng. Bà chỉ thẳng vào mặt lão Tống, mắng: “Cái đồ miệng nam mô bụng bồ dao găm! Cậu cho rằng mở công ty rồi làm sếp là có thể nhòm ngó con gái tôi à! Phồn Tinh nhà tôi là người trong sáng, tuyệt đối không làm mợ hai cho kẻ có tiền đâu nhé! Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mơ mà lừa gạt đứa không hiểu chuyện như con tôi! Cậu dám lừa gạt nó, tôi liều mạng với cậu!”

Lão Tống tự nhiên bị mắng té tát. Phồn Tinh vội vàng đứng ở giữa. “Mẹ! Mẹ! Mẹ hiểu nhầm rồi! Mẹ nghĩ sai rồi!”

Lão Tống càng cuống quýt. “Ôi, cô ơi! Mợ hai gì chứ, tháu còn độc thân đấy! Bạn gái cháu còn chưa có mà!”

Mẹ Phồn Tinh đang mắng xôì xả, mãi mới dừng lại được, thở hổn hển rồi thốt ra một câu: “Cậu vẫn độc thân?”

Lão Tống gật đầu như gà mổ thóc. “Vâng, vâng! Cháu tốt nghiệp đại học chính quy ra trường, sau đó sang Mỹ học tiến sĩ mấy năm, trường chúng cháu rất ít nữ sinh Trung Quốc, muốn tìm bạn gái cũng không tìm được. Sau khi về nước thì cháu lập nghiệp, công việc bận rộn thế nào Phồn Tinh cũng biết, chúng cháu ngày nào cũng phải tăng ca, có thời gian đâu mà tìm bạn gái ạ!”

Mẹ Phồn Tinh lườm anh ta một cái. “Cậu du học ở Mỹ?”

Lão Tống tự hào nói: “Berkeley, cô đã nghe nói chưa ạ?”

“Nghe nói rồi! Tôi cũng từng qua đó rồi!” Mẹ Phồn Tinh không kìm được liếc nhìn chồng cũ và vợ ông ta là dì Cung một cái rồi bắt đầu khoe khoang. “Mùa hè năm ngoái Phồn Tinh đã mua vé cho chúng tôi đi du lịch, tôi và dượng nó đến bờ biển phía tây nước Mỹ, khi đi qua Berkeley, hướng dẫn viên nói vì không có đủ thời gian nên không vào trường tham quan, còn nói trường này cực tốt, cũng như trường Stanford vậy.”

Lão Tống vội vàng cải chính: “Cô ơi, xếp hạng chuyên ngành của bọn cháu còn cao hơn ở trường Stanford đấy ạ.”

Mẹ Phồn Tinh lại hỏi: “Cậu chưa có bạn gái thật chứ?”

Lão Tống vỗ ngực bảo đảm: “Chưa có thật ạ!”

Mẹ Phồn Tinh suy nghĩ khoảng hai giây, nói: “Vậy để tôi suy nghĩ. Tôi sẽ nói chuyện lại với Phồn Tinh.”

Lão Tống vui mừng hớn hở, còn Phồn Tinh thì cuống lên. “Mẹ! Không phải... Đây là… anh ấy…”

Chuyện gì đang xảy ra thế này!

Đang lúc loạn như cào cào thì Thư Dập quay lại, lão Tống nhìn thấy anh thì rất ngạc nhiên: “Thư Dập, sao cậu lại ở đây?”

Thư Dập mặt tỉnh bơ, đưa tay vỗ vào bụng lão Tống. “Anh ở khách sạn này à? Mau đi thay quẩn áo đi không lại cảm lạnh đấy.’

Người lão Tống dính đầy nước, đứng ở đại sảnh bị điều hòa thổi vào lâu như vậy nên cảm thấy lạnh thật, liền nhếch miệng cười. “Vậy tôi đi thay quần áo trước. Cô ơi, tối nay cháu mời cô ăn cơm nhé! Mọi người cùng đi nhé! Phồn Tinh, lát nữa anh sẽ gọi điện cho em!”

Thư Dập nói: “Thang máy mở rồi kìa, mau lên lầu đi, anh chẳng lịch sự gì cả, cởi trần nói chuyện với phụ nữ thế à!”

Lão Tống thấy Thư Dập nói có lý, Phồn Tinh dù sao cũng là người tinh tế, lại còn có cả bố mẹ vợ tương lai ở đây nữa. Anh ta nhìn xung quanh thấy người ngồi ngưòi đứng, có nam có nữ có cả trẻ con, không biết ai là người thân của Phồn Tinh, vậy mà cứ quấn khăn tắm ướt đẫm đứng ở đây, như vậy chẳng phải quá bất lịch sự sao!

Cửa thang máy mở ra, anh ta le lưỡi rồi vội vàng chạy vào trong.

Thư Dập đuổi được lão Tông chỉ bằng vài ba câu, sau đó hỏi Phồn Tinh: “Đến phòng họp chứ?”

Phồn Tinh thấy vừa nãy mẹ mình mắng lão Tống xối xả, lẩn đầu khí thế như vậy, lần thứ hai, thứ ba chắc cũng suy yếu dần, dù gì sức chiến đấu của mẹ đã giải phóng khá nhiều, tình huống tồi tệ nhất cũng đã đối phó được, còn sợ gì chứ!

Bước vào phòng họp, Phồn Tinh cũng hơi thả lỏng người, phòng họp là sân nhà của cô mà, cô luôn coi đây là một cuộc điều đình khó khăn nhất, vì cuộc họp nào cô chẳng được chứng kiến, có những lần cô tưởng đám kỹ sư nam xông vào đánh nhau đến nơi, nhưng cuối cùng cũng chỉ hùng hổ tranh luận, cố gắng thuyết phục đối phương.

Tuy nhiên cô thực sự không ngờ, Thư Dập lại bước đến nói với mọi người: “Cháu chào cô chú, cô chú đều là bố mẹ của Phồn Tinh, vậy cháu xin tự giới thiệu, cháu là Thư Dập, bạn trai mới của Phồn Tinh ạ!”

Mẹ của Phồn Tinh ngạc nhiên sững sờ, Phồn Tinh cũng đờ người ra, cuối cùng chỉ có dì Cung hỏi: “Cháu là bạn trai mới của Phồn Tinh, vậy... vậy cậu Tống tổng vừa nãy thì sao?”

Thư Dập nói: “À, lão Tống đúng là đang muốn theo đuổi Phồn Tinh, nhưng có cháu ở đây rồi, chẳng phải cố gắng của anh ta là vô ích sao?”

Cuối cùng mẹ Phồn Tinh cũng phản ứng lại được. “Nhưng cậu ấy học ở Berkeley!”

Thư Dập nhẹ nhàng nói: “Cháu học ở Princeton, cô à, Princeton cũng không kém đâu ạ.”

Mẹ Phồn Tinh nghĩ ngợi, đúng vậy, Princeton cũng là trường rất nổi tiêng, huống hồ chàng trai này còn đẹp trai hơn cả lão Tống.

Chỉ có Phồn Tinh nghĩ thầm: “Nhưng mà anh bỏ học giữa chừng, đã tốt nghiệp đâu.”

Thư Dập nói: “Con người lão Tống cũng rất được, nhưng anh ta ngủ ngáy, cô à, Phồn Tinh ngủ rất nông, ồn một chút là cô ấy tỉnh ngay, nếu chồng ngủ ngáy thì cô ấy ngủ ngon sao được? Sức khỏe rất quan trọng, cô ấy không ngủ ngon giấc sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, như vậy thì không ổn chút nào.”

Mẹ Phồn Tinh bất giác gật đầu.

Phồn Tinh nghe như sấm nổ bên tai, thầm nghĩ, nếu Cố Hân Nhiên ở đây, chắc chắn sẽ nháy mắt với cô như muốn nói: “Sao sếp cậu biết lão Tông ngủ ngáy, có phải hai người họ ngủ chung với nhau rồi không?!”

Phồn Tinh cũng không biết chuyện gì đang diễn ra nữa, chỉ biết đến cuối cùng, CEO và tất cả mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Mẹ cô kể với anh về cảnh đẹp nước Mỹ, bà có vẻ tiếc khi không gặp anh sớm hơn, còn quyết định sang năm sẽ đi du lịch miền Tây nước Mỹ. Bố cô thì nói với anh về chuyện câu cá, rằng nên dùng mồi gì khi câu cá ở sông, rồi chẳng hiểu sao lại nói đến cả chuyện câu cá hồi ở Alaska. Anh cũng quan tâm đên cả dì Cung và dượng Giả, thậm chí ngay cả dượng Giả không hay nói chuyện cũng say sưa thảo luận với anh về việc nấu món gà

xào ớt cay thế nào cho ngon. Điều kỳ diệu hơn cả là cậu bé nằm trong xe đẩy vừa tỉnh ngủ, chưa đợi dì Cung bế dậy đã nhìn anh cười toét miệng.

Đúng là mọi người đều vui vẻ, trừ Phồn Tinh.

Mẹ cô nắm lấy tay Thư Dập, nói: “Phồn Tinh của cô giao cho cháu đấy, tính nó không tốt, từ nhỏ được nuông chiều thành hư, cháu cần bao dung nó nhiều hơn...”

Bố cô đứng bên cạnh liên tục gật đầu.

Phồn Tinh cuống lên. “Không phải... mẹ… đó là..”

Thư Dập tỉnh bơ kéo tay cô lại, nắm lấy và nói: “Cháu cảm ơn cô!”

Bố cô lại nói: “Cùng nhau ăn tối nhé, chúng ta phải uống hai chén mới được!”

Phồn Tinh vội vàng ngăn lại: “Không đâu, bố cái này…Tối nay con... con còn có việc! Sếp con tìm con có việc!”

Phồn Tinh nhìn Thư Dập vẻ cầu cứu. Thư Dập gật đầu như không có chuyện gì xảy ra. “Vâng, tối nay sếp của Phồn Tinh muốn họp với cô ấy.”

Mẹ Phồn Tinh nói: “Tết nhất này họp hành gì chứ?”

Phồn Tinh đành tiếp tục nói dối: “Chẳng phải công ty con lên sàn chứng khoán ở Mỹ sao? Người Mỹ đâu có ăn Tết Nguyên Đán như chúng ta.”

Mẹ cô nghe giải thích như vậy thì phàn nàn: “Sếp con cũng chẳng ra sao, anh ta cuồng công việc thì tự làm đi, còn bắt con đi làm cả ngày Tết nữa! Chẳng trách không tìm được bạn gái! Độc thân là đáng đời!”

Phồn Tinh biết bà hiểu lầm lão Tống là sếp của cô, nhưng có Thư Dập ở đây nên cô vờ như không nghe thấy, chỉ nói: “Mẹ, con phải về rổi. Lát nữa sếp con tìm con.”

Thư Dập vẫn còn đứng đó khách sáo tạm biệt mọi người. Mẹ Phồn Tinh liền tìm cơ hội kéo cô lại, dặn dò: “Cậu Thư này đẹp trai hơn Chí Viễn, lại cư xử khéo léo hơn, hãy giữ cho chắc vào!”

Phồn Tinh dở khóc dở cười. “Mẹ, không phải đâu, đây là... Con và anh ấy thật sự...”

Mẹ Phồn Tinh cười bí hiểm. “Thực ra con còn chưa nghĩ kĩ đúng không? Mẹ nhìn thấy cả rồi!”

Phồn Tinh chán nản nghĩ, lát nữa phải nói chuyện với sếp thôi, anh ra chiêu không theo lẽ thường thế này cô làm sao thu dọn được cục diện!

Mẹ cô nói: “Đừng giả vờ nữa con gái, người ta còn biết con ngủ nông giấc, con là người truyền thống như vậy, không thích sao đã cùng người ta... Phụ nữ ấy mà, cơ thể là chân thực nhất!”

Cho đến khi trực thăng rời khỏi mặt đất, Phồn Tinh vẫn như người bị sét đánh trúng, bị sét của mẹ đánh cho đờ đẫn thì đúng là không còn gì để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.