Sao Trời

Chương 2: Chương 2




Ngụy Dĩ Thần nghe được lời này cuối cùng cũng vừa lòng mỉm cười: “Rất vui vì chúng ta có chung nhận thức.”

Hiển nhiên mẹ con Chử Nguyệt còn hài lòng hơn Ngụy Dĩ Thần: “Là Chủ tịch Ngụy có lòng nhân hậu.”

Ngụy Dĩ Thần nhìn bọn họ: “Nếu đã vậy, hai người còn ở lại đây làm gì?”

Trần Mỹ Hoa và Chử Nguyệt chợt giật mình, hiểu được ý của Ngụy Dĩ Thần mới xấu hổ đứng dậy: “Vậy chúng tôi về trước.”

Ngụy Dĩ Thần gật đầu: “Không tiễn.”

Sau khi hai người kia đi khỏi, Ngụy Dĩ Thần cũng kêu phục vụ ra ngoài, đi đến bên cạnh Chử Tinh: “Sợ sao?”

Chử Tinh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không vui không buồn: “Ngài cố ý.”

Cũng không phải là câu nghi vấn.

Ngụy Dĩ Thần rút ghế bên cạnh Chử Tinh ra, ngồi đối diện với cậu, thoạt nhìn giống như là muốn nói chuyện lâu dài: “Năm nay tôi ba mươi tuổi.”

Chử Tinh nhìn Ngụy Dĩ Thần, đợi anh nói tiếp.

Ngụy Dĩ Thần: “Mấy năm nay mẹ tôi vẫn lo lắng chuyện hôn nhân của tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ kết hôn. Hoặc là nói, tôi chưa từng cảm thấy mình cần một người sống bên cạnh cả quãng đời còn lại.”

Chử Tinh hơi nhíu mày: “Vậy sao tôi lại xui xẻo như vậy?”

Ngụy Dĩ Thần bị từ “xui xẻo” này chọc cười, sắp xếp lại ngôn từ, tiếp tục nói: “Nhưng mẹ tôi thật sự rất quan tâm, vì để tránh phiền phức tôi mới nghĩ tới hạ sách này.”

Lúc đối diện với Chử Tinh, Ngụy Dĩ Thần cũng coi như có kiên nhẫn, cho nên Chử Tinh cũng thoáng thả lỏng: “Sau đó thì sao?”

Ngụy Dĩ Thần: “Sau đó tôi chọn được em. Trước đó tôi đã điều tra về em, thật sự rất xin lỗi về việc này.”

Chử Tinh cũng không để bụng, lắc đầu.

Ngụy Dĩ Thần tiếp tục nói: “Quan hệ của em với mẹ kế và con riêng không tốt, với cha thì mấy năm nay cũng dần trở nên xa cách. Tôi không thích người có quan hệ gia đình phức tạp, em lại không thân thiết với người trong nhà, nhìn qua rất phù hợp với tôi.”

Chử Tinh quả thực cạn lời với cách lý giải này.

Ngụy Dĩ Thần: “Vừa lúc công ty ba em xảy ra vấn đề, cuộc gặp mặt hôm nay chính là để cuộc “liên hôn” này hợp với lẽ thường hơn.”

Trên thực tế thì Chử Tinh đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý rồi. Chẳng qua chỉ là hôn nhân không có tình cảm thôi, tuy rằng trước đó ba để cậu ôm ảo tưởng tốt đẹp về hôn nhân, nhưng thật ra trong lòng cậu cũng rõ ràng, hôn nhân lý tưởng không hề tồn tại, ngược lại hôn nhân “tôn trọng nhau như khách” này càng làm người ta thoải mái hơn.

Nhưng chính Chử Tinh cũng không thể chấp nhận việc Ngụy Dĩ Thần dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để cậu bị người nhà “đoạn tuyệt quan hệ“. Mặc dù trong lòng cậu đã có dự cảm trước, nhưng khi ngày này đến cậu vẫn sẽ cảm thấy giống như trời sập.

Về việc này, Ngụy Dĩ Thần vô cùng nghiêm túc tự kiểm điểm: “Cũng không phải để em thật sự đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, chỉ là ít lui tới thôi. Như vậy sẽ tránh được nhiều phiền phức không đáng có.”

Nghĩ nghĩ, Ngụy Dĩ Thần lại bổ sung: “Dù là với tôi hay là với em.”

Chử Tinh truy hỏi: “Ngài để ý đến tôi từ tiệc rượu lần trước sao?”

Nếu đúng là vậy, cậu thật sự hận chết hai chân mình tại sao lại đi ra ngoài ban công.

Ngụy Dĩ Thần: “Là trước đó nữa, chẳng qua tiệc rượu làm tôi càng thêm chắc chắn hơn thôi.”

Chử Tinh vô thức hỏi tiếp: “Tại sao?”

Ngụy Dĩ Thần xoa đầu Chử Tinh, nhẹ giọng nói: “Em rất đáng yêu.”

Còn bởi vì em không cẩn thận đi tới nơi người khác “chiếm trước” mà nghiêm túc xin lỗi nữa, thật sự là một đứa trẻ khó làm người ta không thích.

Chử Tinh lập tức đỏ mặt.

Yên lặng một lát, Chử Tinh gần như đã chấp nhận mọi chuyện rồi, trông có vẻ bình tĩnh hỏi: “Sau khi kết hôn chúng ta sẽ phải ở chung sao?”

Ngụy Dĩ Thần lấy chìa khóa từ túi áo tây trang ra: “Căn số 1304 tiểu khu Tân Hồ, phòng ở đã sửa sang xong hết rồi, chỉ đợi em tới thôi.”

Chử Tinh gật đầu nhận lấy chìa khóa, không có ý kiến gì cả.

Ngụy Dĩ Thần: “Quan hệ này sẽ không gây ảnh hưởng gì cho chúng ta cả, cũng không để lộ với người ngoài về cuộc hôn nhân này. Em chỉ cần để mẹ tôi biết tôi đã có bạn đời rồi là được. Nếu như có một ngày em gặp được người định mệnh của em, có thể tùy ý kết thúc cuộc hôn nhân này, dù vậy thì em cũng vẫn được phân chia tài sản theo pháp luật.”

Nghe có vẻ là buôn bán không lỗ vốn, Chử Tinh chớp mắt hỏi: “Còn ngài?”

Hình như Ngụy Dĩ Thần không phản ứng kịp cậu đang hỏi cái gì: “Hả?”

Chử Tinh: “Nếu ngài gặp được người ấy thì sao?”

Ngụy Dĩ Thần cười nói: “Tôi sẽ không chủ động chấm dứt mối quan hệ này, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay em. Còn nữa, với tôi mà nói, người định mệnh cũng không phải là quá quan trọng.”

Chử Tinh nhìn Ngụy Dĩ Thần một lát mới gật đầu: “Dù sao thì tôi cũng không có quyền phản kháng.”

Lời này nghe có vẻ giống như trẻ con đang vô thức làm nũng.

Ngụy Dĩ Thần cảm thấy vuồn cười: “Vẫn phải có.”

Chử Tinh: “Hở?”

Ngụy Dĩ Thần: “Sau này ở nhà của chúng ta, em có thể phạt tôi ngủ thư phòng.”

Chử Tinh nhìn anh, lại cúi thấp đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, cuối cùng giống như đà điểu lựa chọn cuộc sống ở chung với đồ ăn ngon cả đời.

Ngụy Dĩ Thần bị phản ứng này chọc cười, giúp cậu gắp đồ ăn.

Chử Tinh có chút kỳ quái: “Ngài đối xử với ai cũng tốt như vậy sao? Vừa rồi tôi còn thấy ngài... hình như rất không kiên nhẫn với bọn họ.”

Ngụy Dĩ Thần không so đo việc Chử Tinh lược bớt xưng hô, cũng không ngừng động tác gắp đồ ăn cho cậu: “Tính tình tốt là để dành cho người của mình, đối với tiểu nhân thì tốt hơn vẫn nên dùng khí thế người sống chớ tới gần.”

Trong lòng Chử Tinh like cho hình dung Trần Mỹ Hoa và Chử Nguyệt là “tiểu nhân” của Ngụy Dĩ Thần.

Nhưng mà buổi chiều gấp rút đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với Ngụy Dĩ Thần, tâm trạng của Chử Tinh không còn lạc quan như thế nữa.

Mấy ngày trước cậu còn châm chọc Chử Nguyệt là “gà”, không ngờ sông có khúc, người có lúc, hiện giờ đến lượt cậu “bán mình cứu cha“.

Cùng lúc đó, Ngụy Dĩ Thần bảo trợ lý mang hai phần văn kiện đến, sau khi Chử Tinh xác nhận là không có vấn đề gì, hai người cùng nhau kí vào “Hiệp nghị trước khi kết hôn“.

Chử Tinh có vui trong buồn mà nghĩ, tuy là sự thật làm cậu sụp đổ, nhưng nhìn đến số tiền lãi mỗi năm trong tài khoản sau khi đi theo Ngụy Dĩ Thần thì ít nhất cậu cũng bình tĩnh lại một chút.

Sau đó cảm thán, tiền đúng thật là vạn năng.

Nói là đường ai nấy đi, nhưng sau khi Trần Mỹ Hoa mang Chử Nguyệt ra khỏi nhà hàng, khuôn mặt lập tức trở nên âm trầm.

Từ lúc bà ta lật đổ vợ đầu để ở bên cạnh Chử Kiến Quốc, cho dù có người nhìn không thuận mắt cũng không ai dám mặt nặng mày nhẹ với bà ta. Mấy năm gần đây đã quen thuận buồm xuôi gió rồi, đột nhiên bị người ta coi thường làm trong lòng bà ta khó chịu vô cùng.

Chử Nguyệt cũng đầy mặt giận dữ: “Mẹ! Ngụy Dĩ Thần đó là người đàn ông tốt, sao lại để cho tiện nhân Chử Tinh kia chứ!?”

Nói về phù hợp, hiển nhiên cô ta còn xứng với Ngụy Dĩ Thần hơn.

Trần Mỹ Hoa nhìn chằm chằm Chử Nguyệt một lát, nhìn đến nỗi trong lòng cô ta run sợ, lúc này mới nói: “Con tưởng là mẹ không muốn à? Ngụy Dĩ Thần đó chỉ đích danh Chử Tinh, mẹ còn có thể thay xà đổi cột chắc?”

Tuy rằng Chử Nguyệt đã ngậm miệng, nhưng cũng không vì lời này của mẹ mình mà bình tĩnh lại.

Trần Mỹ Hoa hít sâu một hơi, một lần nữa khôi phục lại thần thái bình thường, chậm rãi nói: “Con cứ chờ xem, gà con như nó sớm muộn gì cũng sẽ bị Ngụy gia gặm đến xương cốt cũng không còn.”

Đang nói thì Chử Kiến Quốc gọi điện tới.

Trần Mỹ Hoa đợi điện thoại reo đến hồi chuông thứ năm mới không nhanh không chậm tiếp máy, thanh âm lập tức trở nên ngọt động lòng người: “Ông xã.”

Chử Kiến Quốc ở đầu dây bên kia nói gì đó, Trần Mỹ Hoa cười đáp: “Đã thành công rồi, phản ứng của Tiểu Tinh rất bình thường.”

Qua một hồi lại nói: “Sao nó có thể oán hận anh được chứ, anh là cha nó mà. Hơn nữa ở bên cạnh Chủ tịch Ngụy thì ai cũng hâm mộ nó có phúc đấy.”

Có lẽ là Chử Kiến Quốc rất vừa lòng với câu trả lời này, cuối cùng mới nói đến vấn đề chính.

Trần Mỹ Hoa đã sống cùng người này gần hai mươi năm, cũng hiểu rất rõ tâm tư của ông: “Em nói với Chủ tịch Ngụy là hôm nay anh bận việc nên mới không tới được, hơn nữa anh cũng rất vui khi được giao thiệp với Chủ tịch Ngụy.”

Trần Mỹ Hoa cười nói: “Tất nhiên là em phải hướng về anh rồi, ai bảo anh yêu em thương em vậy chứ.”

Miệng nói lời sến sẩm là thế nhưng thực tế trên khuôn mặt Trần Mỹ Hoa không có bất kỳ cảm xúc gì.

Chử Nguyệt cơ hồ đã quen với cuộc đối thoại thế này, đợi mẹ cúp máy mới thu hồi vẻ không cam tâm: “Mẹ...”

Trần Mỹ Hoa xoay người vỗ vai Chử Nguyệt: “Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, tất nhiên sẽ dành cho con những gì tốt nhất. Ngụy Dĩ Thần đó tính là gì, chúng ta cứ chờ xem, ai có thể cười đến cuối cùng còn chưa biết đâu.”

Chử Nguyệt nghe xong lời này của mẹ mình, trong lòng không cho là đúng. Cho dù có tiền hơn Ngụy Dĩ Thần, nhưng chẳng lẽ có thể đẹp trai hơn Ngụy Dĩ Thần được sao? Đàn ông độc thân vừa đẹp trai vừa giàu có* như Ngụy Dĩ Thần, bỏ lỡ rồi chắc chắn sẽ không tìm được người nào như vậy nữa.

* Cụm từ gốc là 钻石王老五 (Golden bachelor), nôm na là kim cương Vương Lão Ngũ. Từ Vương Lão Ngũ bắt nguồn từ một bộ phim, trong phim nhân vật Vương Lão Ngũ là một tên lưu manh, bị quần chúng dùng để chỉ những người đàn ông độc thân chưa có gia đình, thường dùng với mục đích trêu chọc. Còn cụm trong truyện dùng để chỉ những người đàn ông đã qua 35 tuổi, rất có tiền nhưng độc thân chưa kết hôn, thường dùng chỉ những người có sự nghiệp thành công, tương lai đầy hứa hẹn. (Theo Baidu)

35 là độ tuổi đại khái thôi, chứ anh Ngụy nhà chúng ta mới có 30 à =)))

Sau khi lĩnh giấy đăng ký kết hôn, Chử Tinh được tài xế của Ngụy Dĩ Thần chở về nhà một chuyến, dọn hết đồ của cậu đi.

Chuyển nhà với cậu mà nói chẳng qua chỉ là chuyển chỗ để ở, từ chỗ này tới chỗ khác thôi.

May là lúc về nhà không có ai, cũng không cần diễn một màn phụ từ tử hiếu, quả thực làm Chử Tinh cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Phần nhẹ nhõm này lúc cầm lấy chìa khóa để mở cửa nhà mới đã bay sạch không còn lại chút gì.

Lúc Ngụy Dĩ Thần tiễn cậu lên xe đã từng nói, buổi chiều không có thời gian chuyển nhà giúp cậu, chỉ đành để tài xế đi cùng cậu một chuyến. Tất nhiên cũng có nghĩa là Ngụy Dĩ Thần sẽ không xuất hiện ở nhà mới.

Nhưng Chử Tinh vẫn căng thẳng vô cớ, trái tim đập không theo tiết tấu gì cả, nhưng mà đập rất nhanh.

Qua một lúc lâu, Chử Tinh mới do dự mở cửa. Chìa khóa vừa cắm vào ổ, chưa kịp xoay thì cửa đã mở ra từ bên trong.

Trong lòng Chử Tinh vang lên tiếng hắng giọng, hình ảnh của Ngụy Dĩ Thần vừa thấp thoáng trong đầu gần như là xuất hiện trước mắt ngay lập tức.

Kết quả là dì giúp việc ở biệt thự nhìn qua mắt mèo thấy Chử Tinh vẫn luôn lưỡng lự chần chừ, sốt ruột ra mở cửa giúp cậu.

Người ta vẫn nói “tâm sinh tướng”*, trước đây Chử Tinh sẽ không cảm thán như vậy. Nhưng nụ cười của mẹ Vương lại làm Chử Tinh cảm giác được vô cùng hiền lành, tràn ngập từ ái như thấy được “mẹ” của mình vậy.

* Cụm từ gốc là 相由心生(tướng do tâm sinh): “Tâm” chỉ nội tâm bên trong, nó thể hiện ở tinh thần con người trong trạng thái tư duy bị chi phối bởi ý thức, tư tưởng của một người. “Tướng” dùng để chỉ tướng mạo, khuôn mặt, hình dáng của một người. Người ta nhìn nhận tướng là chỉ phong thái của một người được biểu đạt thông qua cử chỉ, hành động, lời nói và ánh mắt.

Nếu bên trong tốt đẹp thì bên ngoài sẽ xinh đẹp, ngược lại những người gian manh xảo trá thì ti hý mắt lươn, miệng không cân xứng. Tâm tư và hành vi của một người có thể được thể hiện thông qua các đặc điểm trên khuôn mặt.

Đọc thêm tại https://lagi.wiki/tam-sinh-tuong

Làm trái tim treo cao nửa ngày của cậu cuối cùng cũng dỡ bỏ lớp phòng bị.

Mẹ Vương giúp cậu xếp sắp lại hành lý, chỉ còn lại một chút quần áo, đang chuẩn bị mang vào phòng ngủ thì bị Chử Tinh cản lại, nói là cứ đặt ở phòng ngủ cho khách.

Mẹ Vương do dự muốn nói lại thôi, Chử Tinh nhìn đến buồn cười: “Hiện giờ cháu vẫn còn đi học, thời gian về nhà không cố định, đôi khi có thể quấy rầy Ngụy tiên sinh, vẫn là chia phòng ngủ thì tốt hơn ạ.”

Lý do này vớ vẩn đến không thể vớ vẩn hơn, nhưng mà mẹ Vương cứ như vậy bị thuyết phục.

Có điều ở nơi Chử Tinh không nhìn thấy, bà lén gọi điện thoại thông báo cho Ngụy Dĩ Thần.

Ngụy Dĩ Thần nhìn chồng báo cáo trên bàn, tiếp điện thại nghe đầu dây bên kia nói về chuyện của Chử Tinh, một lúc sau mới cười thành tiếng: “Không cần xen vào, em ấy vui là được rồi.”

Mẹ Vương cúp điện thoại, nhìn Chử Tinh đang bận rộn chuyển nhà với nhân viên, lại có nhận thức mới về chủ nhân nhỏ của căn nhà này.

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Ngụy: Dù sao thì cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.