Hứa Mộc Thâm tiến lên, mặt âm trầm, hiện vẻ không bỏ qua.
Hứa Tiễu Tiễu ôm chặt anh, hô: “Anh cả, anh cả, anh làm gì? Anh có thể bình tĩnh một chút hay không!”
Hứa Mộc Thâm đứng ở chỗ đó, hai tay cứng như sắt, đặt trên tay cô, hơi dùng lực, tay cô đã bị mạnh mẽ tách ra.
Hứa Mộc Thâm lấy lại tự do, lại lần nữa đi về phía Kim tiên sinh.
Lại để Hứa Mộc Thâm đánh khách hàng của mình nữa, chỉ sợ Kim tiên sinh sẽ không tha thứ khoan dung cho bọn họ!
Nghĩ đến đây, Hứa Tiễu Tiễu lại muốn ôm chặt lấy anh lần nữa, nhưng lại bị anh dùng sức một cái, người đập mạnh vào bàn phía sau.
Eo cô đạp mạnh và góc vuông của bàn, nhất thời đau đớn xuyên tim, từ trên eo truyền khắp toàn thân.
“Úi! Eo tôi...... chân tôi!”
Hứa Tiễu Tiễu hít hà một hơi, thật sự là đau đến nỗi mồ hôi lạnh đều chảy xuống.
Cô đỡ eo, đứng thẳng người, lúc này mới phát hiện, Hứa Mộc Thâm vốn định lao ra túm Kim tiên sinh trở về, lại dừng lại bước chân.
Hứa Tiễu Tiễu chịu đựng đau đớn, lại lần nữa tiến lên, ôm chặt lấy anh, “Anh cả, anh cả, anh đừng xúc động, anh với anh ấy có gì thì từ từ nói......”
Lúc này đây, Hứa Mộc Thâm không đẩy cô ra.
Trên hành lang, Kim tiên sinh tiến vào thang máy, cửa thang máy khép lại.
Rốt cuộc Hứa Mộc Thâm không đuổi kịp.
Lúc này Hứa Tiễu Tiễu mới nhẹ nhàng thở ra, cánh tay ôm anh, rốt cuộc chậm rãi buông xuống.
Cô cau mày, nhìn chằm chằm phía sau lưng Hứa Mộc Thâm, “Anh cả, hôm nay anh làm sao vậy?”
Giọng điệu hơi lên cao.
Anh nhảy vào đánh khách hàng của mình một trận, không thể nào hiểu nổi?
Nhưng không nghĩ tới lời này rơi xuống, người đàn ông chậm rãi xoay người.
Trên gương mặt lạnh kẽo như băng không hề có chút tình cảm, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, tựa như đóng băng ba thước quanh cô.
Hứa Tiễu Tiễu cau mày, đang muốn nói cái gì, liền thấy Hứa Mộc Thâm chậm rãi mở miệng nói từng câu từng chữ: “Hứa Tiễu Tiễu, cô lại gạt tôi!”
Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt, “Tôi, tôi lừa anh cái gì?”
Hứa Mộc Thâm cười lạnh, “Loại chuyện phẩm hạnh bại hoại, thật đúng là ăn sâu vào xương tủy, cô thích làm loại chuyện không thể ra ánh sáng này thế sao?”
Hứa Tiễu Tiễu càng mờ mịt, “Anh đang nói cái gì thế!”
Hứa Mộc Thâm thấy cô tới lúc này rồi còn giả ngu giả ngơ, tức giận càng dâng lên.
Tựa hồ sắp phá tan trói buộc thân thể, khiến cả người mình nổ tung!
Anh tiến lên một bước, nắm cổ áo của Hứa Tiễu Tiễu, dùng sức lôi kéo.
Hứa Tiễu Tiễu chỉ cảm thấy cổ nghẹt thở, không tự giác kiễng mũi chân, ngay sau đó, trước mặt bỗng tối lại, khuôn mặt lạnh kẽo của người đàn ông phóng đại, xuất hiện trước mặt cô.
Hô hấp của anh nóng rực, phả lên mặt cô, mang theo hương cỏ xanh của người đàn ông.
Đôi mắt sâu thẳm đang quay cuồng lửa giận ngập trời.
Anh chậm rãi mở miệng nói từng câu từng chữ: “Làm tiểu tam của người khác thì quang vinh thế hả? Nói cho cô hay, tiểu thư nhà họ Hứa, quyết không cho phép đắm mình trụy lạc như vậy! Tự cảm cảm thấy đê tiện!”
Tiểu tam?
Hứa Tiễu Tiễu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Cái gì tiểu tam?
Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên hiểu tất cả!
Lần đầu tiên người đàn ông này gặp cô đã thấy cô không vừa mắt, sau đó ba lần bốn lượt nhắc nhở cô, không được bại hoại thanh danh nhà họ Hứa, cô vẫn luôn cho rằng, anh nói chuyện mình hôn anh.
Nhưng hiện tại, cô đã hiểu!
Thì ra, Hứa Mộc Thâm lại hiểu lầm cô là tiểu tam của Kim tiên sinh?
Hứa Tiễu Tiễu tức khắc cảm thán một tiếng, “Anh cả, anh hiểu lầm......!”