“Được rồi, các người vừa mới về nhà cũng mệt mỏi rồi, đi rửa mặt nghỉ ngơi một chút đi, mấy người còn lại đi làm việc của mình đi.” Lão phu nhân nói xong, lúc này Liễu Ánh Tuyết mới cười nói gật đầu, cười hiền lành với Tiễu Tiễu: “Mợ hơi mệt, chủ yếu là muốn đi tắm rửa, rửa sạch mỏi mệt của mình.
Tiễu Tiễu, con hãy xem nơi này thành nhà của mình, có chuyện gì thì đến tìm mợ là được! Mợ lên lầu trước đây.” Nhìn bà ta kéo Hứa Nam Gia lên lầu, Hứa Tiễu Tiễu cảm thấy trên lưng giống như có con rắn lạnh băng đang bò lên.
Người đàn bà này, có thể liền điều chỉnh cảm xúc của mình nhanh như thế, hơn nữa còn hiền lành với cô ta, có tâm tư không nhỏ.
Đang nghĩ như thế, bỗng nhiên cô ta cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người cô ta.
Hứa Tiễu Tiễu quay đầu thì nhìn thấy Hứa Thịnh nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi có một câu nói phải nói cho cô.” Trong lòng ngạc nhiên, Hứa Tiễu Tiễu cúi thấp đầu xuống, thái độ rất khiêm tốn, “Xin cậu chỉ giáo.” Hứa Thịnh hừ lạnh:“Ở trong cái nhà này, nên nhớ rõ thân phận của cô.” Ông ta không cho Hứa Tiễu Tiễu cơ hội nói nào liền trực tiếp nhìn Hứa Mộc Thâm: “Mộc Thâm, con đi với ba.” Rồi mới lên lầu.
Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại.
Hứa Tiễu Tiễu cảm thấy bối rối.
Cô ta cắn môi, nắm chặt tay.
Lúc Hứa Mộc Thâm đi theo Hứa Thịnh lên lầu, không biết vì sao lại quay đầu nhìn cô ta một cái.
Cô gái có thân hình mảnh mai, cố chấp quật cường ngồi trên xe lăn, cô ấy thẳng lưng, cố gắng không để người khác coi thường.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác không thoải mái.
Nhưng không thoải mái chỗ nào, anh ta cũng không biết.
Anh ta thu hồi tầm mắt, đi theo Hứa Thịnh lên lầu vào thư phòng.
Đầu tiên Hứa Thịnh dò hỏi một chút chuyện trong công ty, cuối cùng mới mở miệng, nói: “Hứa Tiễu Tiễu kia, con đã tra về cô ta chưa?” Anh ta khó chịu nhíu mày lại: “Lớn lên trong trại trẻ mồ côi, vừa nhìn liền biết không có giáo dục, người như vậy không có nhiều kiến thức, thiếu hiểu biết nhưng ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện mất mặt nhà họ Hứa!” Hứa Mộc Thâm rũ mắt xuống, nhìn cái tay bên người, đột nhiên nhấc lên bỏ vào trong túi quần, nhàn nhạt trả lời: “Danh dự của nhà họ Hứa, còn không đến nỗi bị mất trong tay một người con nuôi.” Thay đổi chủ đề, nói: “Thay vì ba quan tâm cô ta thì tốt hơn hãy quan tâm Hứa Nam Gia một chút.” Hứa Thịnh sửng sốt:“Nam Gia, con bé......” “ Công ty còn có việc, con đi trước.” Hứa Mộc Thâm đánh gãy lời nói của Hứa Thịnh, xoay người rời đi.
Chỉ để lại bóng dáng của anh ta cho Hứa Thịnh, thở dài.
Đứa con trai này càng ngày càng có bản lĩnh.
Nhưng quan hệ cha con của bọn họ vẫn xa cách như cũ.
Hứa Thịnh ngồi ở đấy, hơi phân tâm.
Ông ta còn nhớ rất rõ khi còn nhỏ không phải như thế này.
Hứa Mộc Thâm rất thích ông ta, mỗi lần ông ta trở về từ công ty, thằng bé luôn kêu tiếng “Cha” rồi nhào vào trong ngực ông ta.
Nhưng từ khi nào mà cha con bọn họ giống như hai người xa lạ.
—— Hứa Mộc Thâm đi từ trong thư phòng ra, anh ta híp mắt lại, có chút thất thần.
Khi Hứa Thịnh hỏi về Hứa Tiễu Tiễu, rõ ràng anh ta chỉ cần nói một câu, cô ta làm tình nhân cho người khác thì chắc chắn cô ta sẽ bị đuổi khỏi nhà.
Đây cũng là chuyện mà anh ta vẫn luôn hy vọng.
Nhưng vì sao một phút kia, anh ta đột nhiên theo bản năng che dấu vì nàng? Thậm chí lúc Hứa Thịnh nói cô ấy không có giáo dục, ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh ta trào ra, cô ấy từng nói không có người nào dạy cô ấy......
Nếu như vậy.
Anh ta rũ mắt xuống, như vậy anh ta liền đến dạy cô ấy.