Hứa Tiễu Tiễu nhìn chằm chằm ba người trước mặt.
Khi Nam Nam và Bắc Bắc cố ý làm cô khó xử thì Lâm Ý Thành cơ bản không ngăn cản.
Anh ta dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi ở đó, dường như muốn chờ xem kịch vui.
Thật sự Hứa Tiễu Tiễu rất muốn đi nhưng mà lại không thể.
Cô ta bình tĩnh nhìn người trước mặt, nửa ngày sau mới đứng lên, đi ra ngoài.
Lâm Ý Thành nhìn chằm chằm bóng dáng cô ấy rời đi, tức giận nắm chặt tay lại.
Nam Nam nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy ly rượu từ trên bàn lên đưa cho anh ta: “Anh Lâm, cuối cùng cái người phụ nữ đáng ghét cũng đi rồi, đến, chúng ta tiếp tục uống rượu……” Lời nói còn chưa dứt thì Lâm Ý Thành đã cầm lấy ly rượu, dùng sức đập lên mặt đất.
“Bang!” Một tiếng, chén rượu bị vỡ thành năm bảy mảnh.
Nam Nam hoảng sợ:“Lâm, anh Lâm ……” Lâm Ý Thành há mồm: “Cút!” Cái chữ này còn chưa nói ra thì anh ta nhìn thấy một thân hình đã đi nhưng mà lại quay lại.
Lâm Ý Thành sửng sốt.
Nam Nam và Bắc Bắc cũng sửng sốt.
Nhìn thấy Hứa Tiễu Tiễu vén rèm lên, cô ta không có đi vào mà lại né cơ thể ra, mở miệng nói với người sau lưng: “Đúng như vậy, mang vào đi.” Có hai người phục vụ mang hai rương rượu đi vào, đặt ở trên mặt đất.
Vài người đi ngang qua liền phát hiện có khoảng mấy chục chai bia.
Bia của quán bar, tinh tế nhỏ xinh được đặt ngay ngắn ở đó, ánh sáng của quán bar chiếu xuống, xuất hiện một ánh sáng đẹp mắt.
Lâm Ý Thành có chút không hiểu
Người phục vụ bỏ rượu xuống liền gật đầu với Hứa Tiễu Tiễu rồi mới rời đi.
Lúc này Hứa Tiễu Tiễu mới đi vào.
Trên mặt cô ta không có cứ biểu càm nào, chỉ khom lưng hất đổ tất cả đồ vật ở trên bàn xuống.
“Rầm!” Toàn bộ ly rượu và chai rượu đều rơi trên mặt đất.
Cô ta xoay người, lập tức cầm một rương rượu lên “Phanh” đặt ở trên bàn.
Ngay lập tức, dẫm một chân lên sô pha, híp mắt cười lạnh nói: “Tôi đã thay đổi chủ ý.” Ba người tiếp tục trợn mắt há mồm, không biết cô ấy đang làm cái gì.
Hứa Tiễu Tiễu dùng giọng điệu mát lạnh, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi muốn cướp người từ trong tay các cô, không phải muốn thi đấu sao? Ở quán bar thì thi đấu khiêu vũ cái gì, tất nhiên là phải đấu rượu!” Cô ta chỉ vào rượu trên bàn:“Có dám đến hay không?” Lập tức Nam Nam nghẹn lại, nuốt một ngụm nước miếng.
Hứa Tiễu Tiễu cười lạnh, khí phách mà kiêu ngạo: “Không dám thì cút!” Cái dáng vẻ kia làm Lâm Ý Thành có chút hoảng hốt.
Đã bao lâu, anh ta chưa nhìn thấy dáng vẻ khí phách hăng hái của cô ấy.
Lúc trước, tuy cô ấy rất nghèo nhưng cái dáng vẻ ấy lại hấp dẫn ánh mắt của anh ta.
Cô ấy rất tươi sáng, tùy ý, kiêu ngạo.
Khi nhìn dáng vẻ của cô ấy như thế này, chắc chắn Nam Nam và Bắc Bắc sẽ sợ hãi, các cô ấy không biết thật ra, tửu lượng của người này cũng không quá tốt.
Anh ra bình tĩnh nhìn cô ta, nhất thời không có vạch trần.
Bắc Bắc liền đứng dậy: “Tôi uống!” Hứa Tiễu Tiễu không nói hai lời, cầm lấy một lọ rượu, ngửa đầu một hơi uống hết! “Ùng ục…… Ùng ục……” Hai mươi giây sau, một lọ rượu đã thấy đáy.
Dáng vẻ hào phóng kia làm cho tất cả mọi người trong phòng không dám nói lời nào.
Bắc Bắc nhìn dáng vẻ của cô ta như vậy, nuốt một ngụm nước miếng.
“Bang!” Vỏ chai rượu bị Hứa Tiễu Tiễu ném trên bàn, cô ta lau môi, “Tới lượi cô!” Bắc Bắc hít sâu một hơi: “Uống thì uống!” Rồi cũng bưng lên một chai rượu, cô ta không hào phóng như Hứa Tiễu Tiễu được, một hớp nhỏ cũng coi như uống xong.
Nhưng mà một chai còn chưa uống xong thì nghe được “Bang!” Lại là âm thanh của một vỏ chai rượu được đặt trên bàn.
Bắc Bắc ngẩng đầu thì thấy Hứa Tiễu Tiễu đã bưng chai thứ ba lên, lạnh lùng nhìn cô ta.