Cô gái ngồi dưới đất, khóc đến cả người co lại.
Hứa Mộc Thâm nhíu mày, không biết cô lại nổi điên gì nữa.
Giơ tay ra, vỗ vỗ vai cô, cả người cô nhảy dựng lên, nhào vào người Hứa Mộc Thâm, nắm tay lại đấm lên trên ngực anh, vừa đánh vừa nói:
“Một đêm tám tháng trước, đều do Lương Mộng Nhàn giở trò quỷ! Tôi cho rằng, anh sẽ tin tôi, ít nhất cho tôi cơ hội để giải thích…’’
“Khốn nạn! Khốn nạn, các người đều khốn nạn. Lúc có việc nhờ tôi thì nói thật dễ nghe nhưng mà kết quả thì sao?”
“Đàn ông đều là những tên khốn, đề sẽ...”
“Hu hu hu...”
Hứa Mộc Thâm nghe nói thế, sắc mặt trầm xuống.
Trong lòng xuất hiện một cảm giác không thoải mái.
Cô đây là coi anh thành Lâm Ý Thành sao?
Cơn tức giận dâng lên, anh bỗng nhiên bắt lấy tay Hứa Tiễu Tiễu, âm thanh lạnh lẽo mở miệng nói: “Hứa Tiễu Tiễu, cô mở to mắt ra nhìn xem tôi là ai?”
Hứa Tiễu Tiễu mời mịt mở mắt ra nhìn, nhìn Hứa Mộc Thâm thật kỹ, sau đó lại rút ra “Anh, anh không phải anh ta…”
Cô vươn tay, sờ mặt anh “Cái mũi anh ta không cao như vậy, con mắt không có dài hẹp như vậy, miệng cũng không giống vậy… Ồ, anh là anh cả sao?
Cô nháy mắt một cái, khi Hứa Mộc Thâm vừa thờ phào một hơi, thì cô đột ngột mở miệng nói: “Anh cả, anh cũng là tên khốn!”
Hứa Mộc Thâm:...
Hứa Mộc Thâm đè lại cơn tức ở trong lòng.
Chỉ thấy Hứa Tiễu Tiễu oan ức mở miệng nói “Các người đều là đồ khốn, đón tôi trở về nhà, chính là vì đám hỏi… Anh cả, anh còn đi bơi cùng Giai Giai …”
Nói đến đây, nghĩ tới điều gì, cô nằm úp trên mặt thảm sử dụng cả tứ chi “ Tôi cũng biết bơi mà, anh xem có đúng hay không…”
Hứa Mộc Thâm:...
Trong lúc đó, tất cả phiền muộn cùng tức giận, đều tan thành mây khói.
Anh lại so đo với một đứa say rượu làm gì kia chứ?
Hứa Mộc Thâm cứ như vậy nhìn cô ầm ĩ, cuối cùng cô mệt quá, nằm ở trên giường, cầm lấy tay anh không cho anh đi.
Hứa Mộc Thâm bình tĩnh ở cùng cô, mãi cho đến trời gần sáng, cô mới nhắm mắt ngủ.
Trước khi ngủ, cô lí nhí nói một câu.
Hứa Mộc Thâm không nghe rõ, áp lỗ tai lại gần “Cô nói gì?”
“Tôi nói” thanh âm của Hứa Tiễu Tiễu rất nhỏ.
“Tôi rất thích anh …”
Hứa Mộc Thâm lập tức đứng hình, cả người hóa đá.
Bên tai bay lên một vòng màu đỏ.
Anh cúi đầu, nhìn cô mở miệng nói: “Tôi là ai?”
Đáp lại anh, là cô gái giương lên cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt đã ngủ đi.
Hứa Mộc Thâm:...
Anh nhìn chằm chằm cô.
Một câu nói kia, giống như viên đá nén vào hồ nước trong lòng anh, làm mặt hồ tĩnh lặng nổi lên rung động.
Lúc Hứa Tiễu Tiễu tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Đầu óc của cô lẫn lộn.
Đêm hôm qua xảy ra chuyện gì, những chuyện nhỏ nhặt đều không nhớ rõ được.
Cô vuốt vuốt đầu mình, ngồi dậy từ trên giường.
Liếc thấy, vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Mộc Thâm đang ngồi ở trên ghế sofa.
Cô lập tức kinh ngạc, “Anh cả, sao anh lại ở trong phòng tôi vậy?”
Nói xong, nhìn chung quanh một lần.
Trong phòng rất sạch sẽ, không bừa bộn.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng cúi đầu nhìn thấy cái gối ôm trong ngực, ánh mắt của cô sáng lên, lập tức nhìn về phía Hứa Mộc Thâm: “Anh cả, không phải anh đốt cái gối này rồi sao?”
“Chuyện này không quan trọng” Hứa Mộc Thâm ngồi lâu quá, lấy một chân gác lên chân khác, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, “ Bây giờ chúng ta nói chuyện một chút, cái tên mà cô đặt cho tôi trong điện thoại.”