“ Hàn Tử phong“.
“ Chân cô vẫn chưa lành hẳn đâu, nghỉ lại đây tĩnh dưỡng vài hôm“. Hắn đỡ cô dậy.
“ Cảm ơn“.
“ Rẹt..“. Rèm cửa được kéo ra, hàng ngàn ánh nắng xiên chéo vào....cô bỗng nheo mắt, lấy tay che khuất lại. Cảm nhận thôi thì vẫn chưa đủ, bây giờ nhìn tận mắt thấy biển xanh cát trắng, vườn hoa tim tím sáng rực cả khu vườn.
Rất đẹp....
Tô Mạc Hân ngẩn người hưởng thụ nhìn ra cửa sổ.
“ Cô có ăn không, hay là muốn tôi bón“.
Thừa cơ hội cô muốn hắn hầu hạ một hôm xem thế nào:
“ Được, anh bón cho tôi ăn đi, tôi đau lâm rồi, chân đau, tay đau, bụng đau đầu đau..“. Cô nói. Người bất lực dựa vào thành giường.
“ Há miệng ra..a...“.
Hắn nhẹ nhàng đút cháo cho cô, chăm cô hơn cá em bé.
“ Ực...“.
Lần đầu tiên được trai đút đồ cho ăn, cô không thể nuốt nổi, hai má cứ ửng hồng lên.
Dây dưa với bát cháo mãi cô mới được nửa bát, hắn nhăn mặt, nheo mày nhìn cô.
“ Cô có ăn không, hay là để tôi đút trực tiếp cho”
“ Tôi không nuốt nổi“. Cô khẽ nói.
“ Không ăn.......tôi ăn....“. Nói rồi Hắn ăn hết cháo trong bát, cố ý câu dẫn cô.
“ Hì...hì...“. Cô cười cười nhìn hắn.
“ Ưm.....ư....ưm ưm“.
Hắn nhanh chóng ngồi dậy, “ bón trực tiếp” cho cô. Hắn mạnh bạo koá chặt môi cô, cô muốn đẩy anh ra nhưng không đẩy nổi. Đầu lưỡi hắn khuấy đảo bên trong miệng cô, dồn hết tất cả cháo xang miệng cô. Hai đôi môi mỏng cứ dính lấy nhau, không dời.
“ Ưc......“. Cô bất giác mà nuốt xuống, nuốt cả cháo, nước bọt và cả mùi vị của anh..
Tay hắn nâng đầu cô lên, xoã xoã mái tóc mùi bạch thảo nhẹ của cô ra.
Hắn cố ý cắn nhẹ vào môi cô.
“ Ưm.....aaaaa“.
Hắn là thụ mà sao có thể mạnh bạo với con gái như vậy chứ, nêú như ngày thường cô có thể đấu tay đôi với 5 người đàn ông là hết sức bình thường, vậy mà giờ đây lại chịu cho một tên thụ hoành hành trên môi mình....
cô còn là bệnh nhân, nằm liệt giường sao hắn có thể.....
“ Các người đang làm gì vậy”