Gần hai ngàn người phái ra trước đó chỉ sợ toàn quân bị diệt rồi!
Lưu Bình hoảng loạn, một lúc lâu sau mới nói:
- Quách Tuân, có lẽ phía trước có địch, chúng ta phải lui bước sao?
Quách Tuân trầm mặc hồi lâu, mới hỏi:
- Lưu đại nhân, có từng phái người đi trước đến Duyên Châu xem tình huống đó không?
Sắc mặt Lưu Bình đỏ bừng, lắc đầu nói:
- Ta vẫn cho là lời nói Phạm Tri châu là thật, vốn không có phái người đi tìm hiểu.
Trong lòng của ông ta lại nghĩ: “Bất kể phía trước có địch hay không, cũng phải tiến đến Duyên Châu hội hợp. Ta chỉ muốn cho quân sĩ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, chứ nào có thời gian phái người tìm hiểu?”
Quách Tuân thầm nhíu mày, thầm nghĩ: “Lưu Bình có nhiều chiến tích bình định di nhân ở tây nam, sao lần này xuất binh lại hồ đồ như thế? Hành quân như vậy chẳng phải lấy tính mạng binh lính ra đùa sao?
Thạch Nguyên Tôn nói:
- Phía trước có địch chứng minh quân tình Duyên Châu cấp bách, chúng ta không thể lùi bước.
Lưu Bình cũng gật đầu, kiên quyết nói:
- Không tồi, nghĩa sĩ trong lúc khẩn cấp không ngại vượt lửa qua sông, huống chi lúc này đất nước đang nguy nan! Lưu Nghi Tôn, truyền lệnh xuống, ba quân lập tức xuất phát toàn lực đi Duyên Châu.
Liếc Quách Tuân một cái nói:
- Quách Tuân, ngươi có gì dị nghị không?
Quách Tuân trầm ngâm một lát mới nói:
- Lưu đại nhân, xin hãy tạm hoãn xuất binh. Mạt tướng muốn xin tiên phong mang ngàn kỵ đi thăm dò trước xem tình hình thế nào, sau đó mới xin Lưu đại nhân dẫn binh, không biết ý Lưu đại nhân thế nào?
Hoàng Đức Hòa đứng bên cạnh nói:
- Duyên Châu gặp nạn không thể trì hoãn, sao lúc này còn phải dò trước tiến sau chứ?
Lưu Bình cũng nghiêng theo đề nghị của Hoàng Đức Hòa, không ngờ Lưu Nghi Tôn nói:
- Lưu đại nhân, ta cảm thấy lời Quách Tướng quân nói rất có lý. Chúng ta đã mạo hiểm một lần khiến gần hai ngàn binh lực không rõ tung tích, không nên giẫm lên vết xe đổ nữa, lúc này hãy thận trọng là việc chính.
Lưu Nghi Tôn sớm đã biết đại danh Quách Tuân, cũng biết người này dũng mãnh, nay thấy Quách Tuân không sợ gian hiểm, chủ động xin đi giết giặc trước thì trong lòng khâm phục, liền nói giúp cho Quách Tuân. Mặc dù gã cảm thấy phụ thân uy nghiêm nhưng vẫn cho rằng Quách Tuân mới thật sự là người có năng lực lĩnh binh.
Vương Tín cũng nói:
- Mạt tướng đồng ý với cách nhìn của Quách huynh và Nghi Tôn.
Trong lòng đám người Thạch Nguyên Tôn, Mặc Kỳ Chính và Hoàng Đức Hòa đều không đồng ý, đồng loạt nhìn sang Lưu Bình.
Lúc này trong quân Lưu Bình là lớn nhất, bất kể mọi người đồng ý hay không, thì chỉ có Lưu Bình mới có quyền quyết định.
Lưu Bình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:
- Vậy thì xin Quách tướng quân, Vương Tướng quân mang theo một ngàn khinh kỵ binh đi trước thăm dò tình hình địch, lấy ba mươi dặm làm ranh giới, chúng ta đặt khoảng cách ba mươi dặm để tiền hậu hô ứng, có được không?
Quách Tuân hơi an tâm, thi lễ nói:
- Mạt tướng tuân lệnh.
Sau khi Quách Tuân lĩnh mệnh thì lập tức cùng Vương Tín sóng vai rời khỏi trướng, điểm nhân mã nhanh chóng xuất phát về hướng đông nam.
Trời mưa lất phất, tuyết bay bay, tầm nhìn hữu hạn chỉ thấy nơi nơi um tùm rộng lớn, bầu trời âm u, sự lo lắng trong lòng Quách Tuân càng lúc càng lớn, mới đi được hơn mười dặm đã ghìm ngựa dừng lại.
Vương Tín khó hiểu, hỏi:
- Quách huynh, vì sao tạm nghỉ?
Quách Tuân trầm ngâm nói:
- Phía trước đi thêm hơn ba mươi dặm là ra khỏi Tam Xuyên Khẩu, không nguy hiểm có thể đi, nhưng qua Tam Xuyên Khẩu một chút là có thể nhìn thấy thành Duyên Châu...
Vương Tín hỏi:
- Vậy thì sao?
Quách Tuân nói:
- Chúng ta binh ít, cũng không biết phía trước như nào, không thể khinh suất tính mạng của hơn ngàn người này được.Triệu Luật đâu?
Triệu Luật bước ra khỏi hàng, thi lễ nói:
- Quách đại nhân, có thuộc hạ.
Quách Tuân nói:
- Ngươi lựa chọn trong quân mười người tinh thông cưỡi ngựa đi trước dò đường, lần lượt đi trước cách nhau mười dặm, nếu gặp tình huống thì bắn khói lửa làm hiệu.
Triệu Luật gật đầu mang mười người đi trước.Đơi sau gần nửa canh giờ, nhóm người thứ nhất trở về bẩm báo phía trước không có gì. Lúc này Quách Tuân mới hơi yên tâm, lệnh cho mọi người đi tiếp. Vương Tín thấy Quách Tuân cẩn thận như vậy thì hỏi:
- Xưa nay Quách huynh dũng mãnh, sao lần này lại cẩn trọng như vậy?
Quách Tuân lo lắng nói:
- Vương huynh, không hiểu vì sao ta cảm giác lần hành quân này cực kỳ hung hiểm. Quách Tuân không tiếc bản thân nhưng dưới tay còn các huynh đệ, cũng nên phụ trách bọn họ với đúng. Haizz, đi thôi.
Quách Tuân đã sớm nghi hoặc, thầm nghĩ: “binh lính trấn thủ tại trại Kim Minh rất nhiều, vì sao một đêm lại bị phá? Quân Đảng Hạng xảo trá như vậy, hành động lần này hẳn là có mưu đồ từ lâu, chỉ sợ binh lực vận dụng cũng không thiếu, mục đích của đại quân này là ở đâu? Tất cả tới trợ giúp quân Tống tề tụ tại trấn Đại Liễu, người truyền lệnh kia sao lại căn đúng thời gian chuẩn như vậy...”
Hết thảy đều là bức bọn họ mang quân Tống đi Duyên Châu, trong chuyện này có dụng ý hiểm ác gì?
Quách Tuân lo lắng nhưng biết lúc này tạm thời không còn cách lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Đi thêm gần canh giờ thì đến Tam Xuyên Khẩu.Quách Tuân thầm nghĩ: “Địa thế Tam Xuyên Khẩu rộng lớn, nếu có phục binh...
Mới nghĩ đến đây chợt nghe xa xa vọng đến một âm thanh cao ngất, một ngọn lửa tím cao ngất trời.
Mặc dù trời âm u nhưng ngọn lửa tím này rõ ràng đã được qua xử lý đặc biệt nên trong thời tiết như vậy mà vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Sắc mặt Quách Tuân đã biến đổi.
Hắn biết Triệu Luật mang năm loại khói lửa báo hiệu, mà ngọn lửa màu tím hoàn toàn nói rõ quân tình cấp bách.
Triệu Luật đi theo Quách Tuân nhiều năm, sớm đã trải qua vô số sóng to gió lớn, tính cách trầm ổn, nếu không thật sự nhìn thấy tình huống đáng sợ thì tuyệt đối sẽ không thả khói lửa màu tím.
Phía trước có địch, có đại quân lui tới! Phía trước có hiểm, có hung hiểm thật lớn!
Nơi này là Tam Xuyên Khẩu, vùng đất bằng phẳng, vô hiểm có thể theo, thích hợp cho kỵ binh tác chiến. Nghĩ đến đây, Quác Tuân lập tức ra lệnh:
- Lập tức lui về mời Lưu đại nhân dẫn binh rút quân về hướng tây.
Vương Tín thấy Quách Tuân thận trọng như vậy, cũng không dám chậm trễ, lập tức nói:
- Được!
Mọi người thúc ngựa trở về, nhưng đi chưa được mười dặm, chợt nghe phía trước có tiếng vó ngựa ầm vang.
Sắc mặt Quách Tuân lại thay đổi, thấy du kỵ chạy vội tới thì quát:
- Là chuyện gì?
Du kỵ vội la lên:
- Quách Tướng quân, phía trước là binh mã của Lưu đại nhân.
Quách Tuân phẫn nộ giục ngựa tiến lên nghênh đón Lưu Bình, hô to:
- Lưu đại nhân, sao ngươi lại tới đây?
Lưu Bình thấy Quách Tuân quay lại cũng vội hỏi:
- Tại sao ngươi lại quay về?
Quách Tuân lo lắng nói:
- Tại Thủy Xuyên có dấu hiệu đại quân mai phục, ta đang định xin Lưu đại nhân dẫn binh tạm lui lên núi trấn Đại Liễu, đợi điều tra dấu hiệu xong rồi nói sau. Sao Lưu đại nhân không theo ước định mà lại đến đây?
Lưu Bình trầm xuống, im lặng. Hóa ra Quách Tuân vừa đi thì đám người Thạch Nguyên Tôn nói quân tình khẩn cấp, sao phải đợi Quách Tuân đi trước dẫn đến làm chậm thời gian, chẳng lẽ phía trước có địch thì cũng không đi cứu viện Duyên Châu sao?
Trong lòng Lưu Bình cũng nghĩ như vậy, ông đồng ý theo Quách Tuân cũng là để tiện cho hành quân, thấy mọi người nói như vậy thì lập tức lệnh cho quân Tống xuất phát theo sau. Dù Lưu Nghi Tôn phản đối nhưng một bàn tay vỗ không lên tiếng nên không thể ngăn cản được.
Không ngờ mới đến Tam Xuyên Khẩu, Quách Tuân nói phía trước có địch, Lưu Bình vừa sợ vừa hối hận, đang do dự thì lại có du kỵ chạy vội đến nói:
- Bẩm đại nhân, hướng đông bắc, hướng đông có dấu hiệu đại quân thường lui tới.
Quách Tuân vội la lên:
- Lưu đại nhân, lúc này tình thế đã rõ, chắc rằng quân Đảng Hạng dựa vào khinh kỵ khoái mã bức chúng ta quyết chiến tại Tam Xuyên Khẩu. Kính xin Lưu đại nhân lập tức lệnh cho ba quân lui tạm về hướng tây, tìm địa thế mà thủ.
Thạch Nguyên Tôn ở bên nói:
- Quyết chiến thì quyết chiến, chẳng lẽ binh mã chúng ta lại sợ bọn chúng hay sao? Nghe nói Quách tướng quân dũng quan ba quân, sao lại nhu nhược không dám nghênh chiến như vậy?
Quách Tuân giận dữ, nhưng nghĩ lúc này không nên lãng phí thời gian, đành phải trông cậy vào sự quyết định của Lưu Bình.
Lưu Bình nói:
- Lui lại hướng tây, vậy chẳng phải khiến tòa cô thành Duyên Châu tự chiến đấu sao? Kế này không được, Quách Tuân, ta lệnh cho ngươi đi tiên phong dẫn theo kỵ binh vọt qua trước. Chỉ cần chúng ta vượt qua được Tam Xuyên Khẩu là có thể dựa vào sơn lĩnh để chống cự, còn có thể cứu viện được Duyên Châu.
Quách Tuân vội la lên:
- Lưu đại nhân...
Lưu Bình liếc xéo Quách Tuân, chậm rãi nói:
- Quách Tướng quân, ngươi sợ chết sao?
Quách Tuân ngẩn ra, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình rất khác lạ, liền thở dài ngửa mặt lên trời cười nói:
- Được, được...
Trong tiếng cười của hắn bộc lộ sự bất đắc dĩ. Hắn chỉ là Tuần Kiểm, quan lớn một cấp đè chết người. Nếu Lưu Bình đã quyết định, Quách Tuân hắn không thể chống lại mệnh lệnh.
Tiếng cười vừa dứt, Quách Tuân biết tình hình quân sự khẩn cấp, nghiến răng nói:
- Được, mạt tướng tuân lệnh.
Lúc này Lưu Bình đã như tên cài trên cung, không phát không được. Thấy Quách Tuân lĩnh mệnh liền thở phào, chỉ có thể hy vọng quân Tống dựa vào nhuệ khí mà thắng, quát:
- Nếu đã vậy, Quách Tuân làm tiên phong, Vương Tín hiệp đồng. Ba quân toàn lực xông qua Tam Xuyên Khẩu, đến Duyên Châu hội hợp.
Chúng quân Tống theo quân lệnh cùng xuất phát thẳng hướng Tam Xuyên.