Sáp Huyết

Chương 58: Q.1 - Chương 58: Chém giết (p5)




Tiếng huýt sáo vừa mới cất lên giữa rừng trúc, Địch Thanh chợt cảm thấy trời đất hơi sáng lên. Hắn vội vàng nhìn sang hướng bên hông nhà của Tào phủ thì thấy có ánh lửa phát ra, chỉ trong nháy mắt tiếng huýt sáo đã vang lên dồn dập.

Không ngờ bọn người Hạ Tùy cũng gặp phải kẻ địch? Trong Tào phủ này, rốt cuộc có bao nhiêu kẻ địch?

Lòng Địch Thanh trầm xuống, khắp Tào phủ đều có địch, rất khó để ai đó đến giúp bọn hắn. Với khả năng của hắn và Trương Ngọc thì làm sao có thể đấu lại Tăng Trưởng Thiên Vương?

Tăng Trưởng Thiên Vương lạnh lùng nhìn Địch Thanh, đột nhiên trầm giọng:

- Trả mạng cho ta!

Gió lạnh thổi qua, hoa viên trở nên quỷ khí trùng trùng. Địch Thanh cắn răng nói:

- Người chết không thể sống lại, ngươi không phải là Tăng Trưởng Thiên Vương!

Trong mắt Tăng Trưởng Thiên Vương lấp lánh ánh sáng kì dị, quát:

- Phật chủ tân sinh, Thiên Vương bất tử!

Gã nói xong liền lao kiếm đâm vào cổ họng Địch Thanh. Võ công của kẻ này rất cao cường, ắt không kém tên Tăng Trưởng Thiên Vương ở thung lũng Phi Long năm đó là bao.

Trương Ngọc thấy thế, quát khẽ một tiếng đồng thời lăn một vòng rồi vung đao chém ngang vào hai chân Tăng Trưởng Thiên Vương. Phương thức tấn công mà anh ta đang dùng là vây Nguỵ cứu Triệu.

Lần này Địch Thanh đã sớm đề phòng. Hắn xoay nhanh người lại, thoắt cái đã đến cây cột ở phía sau chuồng ngựa, sau đó nhảy lên đưa tay chụp lấy chĩa sắt cạnh chuồng ngựa.

Trường kiếm ngân lên một tiếng, đâm mạnh vào cột gỗ. Thế kiếm uy mãnh phá tan cột gỗ!

Địch Thanh không thể tưởng tượng được trên đời này lại có kiếm pháp uy mãnh đến thế. Hắn tay không tấc sắt, chỉ cố chụp lấy chĩa sắt để ứng chiến, không ngờ lại tránh được một kiếm quỷ thần khó lường này. Nhìn trường kiếm, sống lưng Địch Thanh ớn lạnh. Nhưng có chĩa sắt trong tay, Địch Thanh không nghĩ nhiều liền vung lên đập mạnh vào trường kiếm.

Đơn đao của Trương Ngọc cũng đã đến chân Tăng Trưởng Thiên Vương. Tăng Trưởng Thiên Vương không kịp rút kiếm. Y tung người nhảy lui về phía sau, trường kiếm vang lên một tiếng "keeng" rồi gãy thành hai đoạn.

Địch Thanh và Trương Ngọc chấn động tinh thần, thừa dịp Tăng Trưởng Thiên Vương vừa mất đi binh khí, một trái một phải cùng nhau đánh tới. Hai người biết đây là cuộc chiến sinh tử, nên thế như hổ điên, xuống tay không chút lưu tình. Trong nháy mắt, Tăng Trưởng Thiên Vương bị bức lui mấy bước đến gần đống cỏ khô trước chuồng ngựa.

Trương Ngọc thấy vậy, mạnh mẽ bước dài tới chém liên tiếp ba đao. Địch Thanh vừa định vung chĩa chặn đường lui của Tăng Trưởng Thiên Vương thì thoáng thấy đống cỏ khô chợt động, trong lòng sợ hãi quát lên:

- Cẩn thận!

Hắn vừa mới quát lên, Tăng Trưởng Thiên Vương đột nhiên đưa tay bắt lấy chĩa sắt rồi tiếp đó khống chế hai tay Địch Thanh.

Đống cỏ khô đột nhiên bị ai đó tung lên, rơi ào ào vào người Trương Ngọc, che khuất tầm mắt anh ta. Trương Ngọc vội nhắm mắt lại, nên không nhìn thấy một luồng ánh sáng bay ra, trong nháy mắt đã chém tới trước mặt anh ta! Thì ra trong đống cỏ khô còn có kẻ địch. Gã đó nhẫn nhịn đến bây giờ mới chịu ra tay. Gã vừa ra tay liền dồn Địch Thanh và Trương Ngọc vào chỗ chết.

Một gã vận áo trắng nhảy ra khỏi đống cỏ khô, tóc tía, mặt mũi hiền lành, trong tay cầm một thanh đao. Thật không thể tin nỗi, người vừa xuất hiện lại là Trì Quốc Thiên Vương mà Địch Thanh trước đây đã nhìn thấy ở thung lũng Phi Long. Địch Thanh kinh hoảng trong lòng, cũng không thèm nghĩ vì sao Trì Quốc Thiên Vương cũng chưa chết. Mắt thấy Trương Ngọc đã bị dồn đến đường cùng, Địch Thanh đột nhiên vứt chĩa, vung tay lên ném một vật về phía người vừa lao ra khỏi đống cỏ khô, gào lên:

- Xem tuyệt độc ám khí của ta đây.

Vật này rào rào xoạt xoạt trên không, biến ảo muôn hình vạn trạng bay tới gã ấy. Trì Quốc Thiên Vương sắp thành công, bỗng nhìn thấy ám khí kỳ dị này, không cố giết Trương Ngọc nữa mà lập tức lui về sau đồng thời vung đao đánh bật ám khí văng đi. Khi đao vừa chạm vào vật ấy, gã mới phát hiện ám khí này chỉ là một quyển sách mà thôi.

Quyển sách này là 《Kinh Thi》.

Địch Thanh bỏ chĩa ném sách cứu Trương Ngọc một mạng, nhưng lại để Tăng Trưởng Thiên Vương đoạt được chĩa sắt. Y trở tay đâm tới, cán chĩa đâm thẳng vào ngực Địch Thanh chính xác không sai một ly. Địch Thanh cảm thấy ngực mình đau đớn tột cùng, hộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cả người văng ngược ra ngoài.

Tăng Trưởng Thiên Vương cũng thấy bất ngờ. Thoạt nhìn thì như là thuận tay đâm tới, nhưng chiêu này ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của y. Y vốn cho rằng sẽ đâm chết Địch Thanh ngay tại trận, nhưng không ngờ ngực của Địch Thanh giống như có cái gì đó ngăn lại, cán sắt như vậy mà lại không đâm thủng được ngực hắn.

Tăng Trưởng Thiên Vương biến hóa cực nhanh, y quát to một tiếng, phóng mạnh chĩa sắt bay tới đâm vào người Địch Thanh. Địch Thanh vẫn còn ở giữa không trung, muốn tránh cũng không tránh được. Có ai đó bỗng bay xẹt qua chắn trước người Địch Thanh. Người này tay không vũ khí, gào to một tiếng, dồn sức vào hai tay nắm chặt lấy đầu chĩa. Song lực ném của Tăng Trưởng Thiên Vương quá mạnh, người này mặc dù nắm được mũi chĩa nhưng không thể nào ngăn được một đòn trí mạng này. Chĩa sắt liền xuyên thủng bàn tay anh ta, rồi đâm vào bụng dưới.

Khóe mắt Địch Thanh như muốn nứt ra, gào lên:

- Trương Ngọc!

Người ngăn cản đòn trí mạng này cho Địch Thanh chính là Trương Ngọc. Mặc dù hai người không phải là huynh đệ, nhưng tình cảm của họ còn hơn cả huynh đệ. Trong tình cảnh này, anh ta không hề nghĩ đến chuyện chạy thoát thân mà chỉ mong sao cứu được huynh đệ, dù có chết cũng cam lòng!

Địch Thanh văng mạnh vào chuồng ngựa. Hắn ngã xuống trên cành tùng mai, phịch một tiếng, mai tuyết tung tóe.

Toàn thân Địch Thanh đau đớn kịch liệt, gân cốt muốn nứt ra, hắn há miệng phun thêm một ngụm máu tươi. Lúc này lửa đã bùng lên khắp Tào phủ, tiếng huýt sáo vang lên bốn phía. Địch Thanh chống tay muốn đứng dậy bước tới cứu Trương Ngọc, nhưng vết thương quá nặng, tay chân hắn đã không còn chút sức lực nào. Hắn vừa mới ngóc dậy lại ngã mạnh xuống đất. Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi gần chết, đom đóm bay loạn trước mắt. Hắn thoáng thấy quyển “Kinh Thi” đang nằm bên cạnh.

Gió lạnh vần vũ, ánh lửa hừng hực. Cánh mai và bông tuyết bay chập chờn theo gió. Địch Thanh dõi mắt nhìn theo cánh hoa rồi dừng lại trên quyển sách. Hắn vừa vặn thấy được một câu trong bài Thảo Trùng: “Trắc bỉ nam sơn, ngôn thải kỳ vi, vị kiến quân tử, ngã tâm thương bi!”

(Trèo lên Nam Sơn, nói hái rau Vi, thiếu người trong mộng, tim thiếp sầu bi!)

Trông thấy câu thơ này, trong lòng Địch Thanh chợt dâng lên nỗi đau thương khôn tả. Cả đời mình thật bất hạnh, ba chìm bảy nổi, vừa mới ban ngày lòng còn tràn đầy niềm vui vì tìm được người mình yêu trong đời, đâu ngờ rằng tới ban đêm lại phải bỏ mạng nơi đây. Nàng ấy chờ đợi đến tận khuya, rốt cuộc vẫn không gặp được mình. Nỗi bi thương này càng lúc càng nồng đậm, ngưng tụ ở ngực, như thể muốn nổ tung. Địch Thanh tuy biết hôm nay chết là cái chắc, nhưng trong lòng hắn lại có một giọng nói liên tục gào thét: ‘Ta không thể chết được, ta không muốn chết, ta không muốn chết!’

Trước đây hắn vẫn có thể tỉnh lại sau khi bị thương nặng ở thung lũng Phi Long, đơn giản là vì còn bận lòng với đại ca. Giờ phút này hắn không muốn chết, là vì hắn căm giận ông trời đùa cợt với hắn, nỗi bi phẫn khó tả dâng trào. Hắn muốn chống lại ông trời. Nỗi đau xót sục sôi mãnh liệt, trong nháy mắt ào ạt xông lên đỉnh đầu, Địch Thanh chỉ cảm thấy trong đầu bỗng nổ ầm một tiếng, hai con rồng to lớn điên cuồng quẫy động.

Hai con rồng này một đỏ một vàng, gào thét rống giận, không ngừng bay lên. Chúng đột nhiên quấn lấy nhau, như mây đỏ đầy trời, như tà dương lóe sáng, rực rỡ khó tả. Thân thể Địch Thanh chấn động, chỉ cảm thấy hai con rồng to lớn này mang đến cho hắn sức mạnh vô biên. Vào thời khắc này, vết thương trên người hắn tuy vẫn còn đau nhưng đã không còn nghĩa lý gì với hắn. Địch Thanh xoay người nhảy lên, chắn trước người Trương Ngọc.

Tăng Trưởng Thiên Vương và Trì Quốc Thiên Vương đều ngơ ngẩn, không thể nào tin được trên đời này còn có người biến thái như hắn. Hắn vừa mới bị thương nặng sắp chết mà sao thoắt cái đã có thể mạnh mẽ như hổ? Càng khiến cho hai vị Thiên Vương kinh hãi là toàn thân Địch Thanh chẳng những run rẩy, mà hai mắt hắn còn co giật không ngừng, như thể bị trúng gió. Hai vị Thiên Vương chưa từng thấy người nào có vẻ mặt quái dị như thế, một sự ớn lạnh không thể khống chế từ đáy lòng dâng lên. Bọn họ chợt phát hiện tên Địch Thanh này lại xa lạ đến thế.

Địch Thanh rống lên một tiếng, xông về phía Tăng Trưởng Thiên Vương.

Địch Thanh lại chủ động ra chiêu đối phó với hai đại Thiên Vương? Tăng Trưởng và Trì Quốc nở nụ cười châm biếm Địch Thanh không tự lượng sức mình, nhưng nụ cười ấy rất nhanh liền biến thành kinh hãi. Bởi vì thế tới của Địch Thanh thật sự quá mãnh liệt, thật sự quá nhanh, nhanh như cưỡi rồng, mạnh như cưỡi hổ. Trong nháy mắt, hắn đã lao tới trước người Tăng Trưởng Thiên Vương.

Tăng Trưởng Thiên Vương cũng đã mất đi binh khí. Y siết chặt nắm tay, đấm cùng lúc hai đấm vào huyệt Thái Dương của Địch Thanh. Chiêu này lấy công làm thủ, ép Địch Thanh không thể không lui về tự bảo vệ mình, cũng có thể coi là chiêu hay vào lúc này. Nhưng Tăng Trưởng Thiên Vương đột nhiên nhận ra, chiêu này cực tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.