Sáp Huyết

Chương 331: Q.3 - Chương 331: Gắn bó (4)




Địch Thanh chấn động, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:

- Trong này không có nước sao?

Thấy Phi Tuyết im lặng. Địch Thanh không biết tại sao, trong đầu đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc hôn mê.

Lúc đó, hắn thiếp đi, nhưng cảm giác được có người mớm nước cho hắn uống.

- Lúc ta hôn mê, cô cho ta uống nước gì?

Địch Thanh không kìm được hỏi.

Phi Tuyết không nói.

Trong cái im lặng khôn xiết đó, Địch Thanh đột nhiên nghĩ tới khả năng cực kỳ đáng sợ. Dù hắn đã trải qua sinh tử, thân thể kinh hãi cũng không kìm được không ngừng run rẩy như lá rơi trong gió thu.

Không nghe động tĩnh của Phi Tuyết, Địch Thanh đột nhiên khàn giọng nói:

- Rốt cuộc cô cho ta uống gì? Còn cô? Mấy ngày nay làm sao chịu đựng tới giờ chứ?

Hắn lúc này mới hiểu, tại sao giọng của Phi Tuyết lại khẽ như vậy, nhẹ như vậy. Phi Tuyết nhất định cũng khát, nhưng lúc nãy tại sao cô ấy còn nói nhiều như vậy?

Phi Tuyết vẫn không nói gì, Địch Thanh trong lòng kích động. Bỗng nhiên nhớ tới trong sa mạc, Phi Tuyết đem túi nước còn sót lại để lại cho hắn. Lần này thì sao? Địch Thanh bỗng dưng giơ tay, trong bóng tối, liền nắm được cổ tay của Phi Tuyết.

Hắn nhìn không nhìn thấy Phi Tuyết đang ở đâu nhưng hắn cảm giác được. Địch Thanh cảm giác được thân hình Phi Tuyết khẽ run, thậm chí cảm giác được Phi Tuyết nhíu mày. Địch Thanh vội hỏi:

- Phi Tuyết, cô rốt cuộc... Không đợi nói xong, hắn đột nhiên cảm giác được cái gì. Tay đã buông lỏng, tim đập nhanh không ngừng.

- Cô... sao bị thương rồi? Địch Thanh run rẩy hỏi. Lần này hắn nắm là cổ tay trái của Phi Tuyết, cổ tay Phi Tuyết có vết thương, hắn cảm giác được.

- Bị thương đã lâu rồi. Phi Tuyết cuối cùng nói, trong giọng nói chứa phần bất an.

Trong đầu Địch Thanh chợt lóe lên, đột nhiên nói:

- Không phải, trên cổ tay cô là vết thương mới! là vết đao!

Tâm trạng hắn kích động, đưa mắt trong qua, ánh mắt đã xé rách bóng tối, dừng lại trên tay Phi Tuyết.

Hắn nhìn thấy một vết thương.

“Ngươi muốn nhìn thấy, thì ngươi có thể nhìn thấy.”

Bỗng dưng nghĩ tới lời Phi Tuyết nói lúc nãy. Địch Thanh không còn tâm tư nghĩ tại sao mình có thể nhìn thấy, đưa mắt nhìn Phi Tuyết, trong mật thất tối đen, hắn thật sự nhìn thấy được một khuôn mặt còn trắng hơn tuyết, đôi mắt đã bắt đầu ảm đạm.

Đôi mắt đó vốn đã ảm đạm, thấy Địch Thanh nhìn qua, đột nhiên có ánh sáng lóe lên, nhưng trong nháy mắt Phi Tuyết cúi đầu xuống. Nhưng giữa lúc ánh sáng lửa lóe lên, Địch Thanh còn nhìn thấy môi đỏ mộng của Phi Tuyết đã mất hết màu máu.

Trên môi đã nứt ra toàn màu trắng bệch, đó là dấu hiệu của thiếu nước nghiêm trọng.

Địch Thanh không biết lúc này Phi Tuyết làm sao có thể chịu nổi đau đớn, nói ra lời nói bình tĩnh như vậy, khàn giọng nói:

- Cô... tại sao...

Đột nhiên tỉnh ngộ, trước mắt Địch Thanh trở thành màu đen, bỗng nhiên nắm thật chắc tay của Phi Tuyết, thất thanh:

- Cô cho ta uống không phải là nước, là máu, là máu của cô.

Giây phút đó Địch Thanh cảm nhận được mùi vị mằn mặn bên môi, đột nhiên hiểu rõ tất cả. Hắn bị Chiên Hổ làm bị thương nặng ở ngực, mất máu nghiêm trọng. Hắn tuy thể chất to lớn, nhưng lúc này không có lý nào hắn hắn lại có tinh thần hơn Phi Tuyết. Ở trong này không nước không thức ăn, hắn có thể tỉnh lại, giải thích duy nhất là Phi Tuyết cắt cổ tay lấy máu cho hắn uống.

Tay của Phi Tuyết vẫn lạnh buốt như trước, nhưng trong lòng Địch Thanh có lửa đang cháy. Hắn nắm tay của Phi Tuyết, đã rơi lệ, khàn giọng nói:

- Tại sao, tại sao!

Địch Thanh thật sự không biết tại sao! Hắn chưa từng nghĩ ngoại trừ Vũ Thường ra còn có cô gái thứ hai có thể vì hắn cam tâm tình nguyện từ bỏ tính mạng của mình.

Cho tới giờ, hắn chưa từng hiểu qua Phi Tuyết. Hắn và Phi Tuyết cũng chỉ gặp qua mấy lần, nhưng hắn biết trên người cô gái bình tĩnh này, ẩn chứa quyết tuyệt tựa như trời long đất lở. Chuyện Phi Tuyết quyết định, không ai có thể ngăn cản.

Địch Thanh chưa từng biết Phi Tuyết bôn ba khắp nơi là tại sao, cũng không biết tại sao cô ấy lại tới Tây Tạng, càng không biết tại sao lại từ bỏ bản thân để cứu Địch Thanh hắn. Hắn hoàn toàn không biết gì về Phi Tuyết, duy nhất hắn biết là hắn nợ Phi Tuyết quá nhiều quá nhiều.

Thấy Phi Tuyết không có sức ngẩng đầu lên, tim Địch Thanh đau như dao cắt, không kìm nổi ngẩng đầu nhìn lên không trung, gào lên thảm thiết:

- Cốc Tư La, ngươi giết ta rồi thả Phi Tuyết ra ngoài, chuyện này không liên quan với cô ấy!

Nhưng cho dù hắn gào thét, âm thanh cũng trở nên yếu ớt vô lực.

Không người trả lời, mật thất tĩnh mịch như chết, Địch Thanh định hô nữa, Phi Tuyết đã nói:

- Vô dụng, Địch Thanh, ngươi đừng kêu nữa. Giọng nàng tuy thấp, nhưng truyền tới bên tai Địch Thanh như tiếng sấm vang lên.

Địch Thanh chấn động, nắm thật chặt tay của Phi Tuyết, giọng gấp gáp nói:

- Phi Tuyết, cô yên tâm, ta nhất định mang cô ra ngoài, ta nhất định mang cô ra ngoài!

Nhưng cảm nhận được tay Phi Tuyết lạnh như băng, trong lòng bỗng dưng hoảng sợ vạn phần, chỉ là nghĩ:

“Ta thật sự có thể mang cô ấy ra ngoài không?”

Ánh mắt Phi Tuyết lóe lên, nói nhỏ:

- Được, ta yên tâm.

Địch Thanh thấy trong giọng nói của Phi Tuyết đã trở nên suy kiệt, đột nhiên hạ quyết tâm cắn một cái vào cổ tay của mình. Nếu Phi Tuyết có thể mớm máu kéo dài tính mạng của hắn, tại sao hắn không thể? Giây phút đó, hoàn toàn không có nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng Địch Thanh vừa cắn xuống, lại cắn trúng tay của Phi Tuyết.

Không biết lúc nào Phi Tuyết đã nhẹ đặt tay lên cổ tay của Địch Thanh. Địch Thanh sửng sốt, hoảng hốt ngậm miệng, định nói, Phi Tuyết đã nói:

- Ngươi biết tại sao ta muốn cứu ngươi không?

Hai tròng mắt Địch Thanh rưng rưng, lắc đầu nói:

- Ta không biết.

Phi Tuyết ngước nhìn Địch Thanh, trong đôi mắt trong trẻo kia có gợn sóng giống như nước xanh màu ngọc bích:

- Ngươi ở dàn tế Thừa Thiên cứu ta, ta nhất định phải cứu ngươi một lần. Như vậy, ta và ngươi không thiếu nợ nhau.

Địch Thanh nghẹn ngào không nói gì, trong đôi mắt Phi Tuyết dường như có thần thái vừa hiện, lẩm bẩm nói:

- Ở Tây Tạng, có một truyền thuyết... nói hai người không thiếu nợ nhau... kiếp sau... sẽ không gặp lại.

Địch Thanh nắm chặt tay của Phi Tuyết, khàn giọng nói:

- Cô sai rồi, ta nợ cô quá nhiều! Phi Tuyết, đời này ta không thể trả cô, kiếp sau nhất định phải gặp cô trả cho cô. Lần này... nếu không phải ta, cô đâu đến nỗi bị nhốt ở đây.

Nhưng trong lòng lại nghĩ:

“Chẳng lẽ, Phi Tuyết không muốn gặp lại ta sao? Cô ấy... gặp ta, trước giờ không có gặp được chuyện gì tốt. Cũng không trách được cô ấy không muốn gặp lại ta.”

Phi Tuyết nhìn Địch Thanh, trong ánh mắt hắc bạch phân minh, ngàn vạn ý nghĩ sâu xa:

- Ngươi cũng sai rồi, nếu không phải ngươi cứu ta ở dàn tế Thừa Thiên, ta sớm đã chết rồi. Hơn nữa, chuyện này... vốn chính là vì ta mà ra.

Nắm ngược lại tay của Địch Thanh, Phi Tuyết thấp giọng nói:

- Địch Thanh, ngươi có thể hứa với ta một chuyện không?

Địch Thanh không muốn nghĩ nhiều về ý tứ trong lời nói của Phi Tuyết, chỉ là cắn răng nói:

- Cô nói đi.

Trong hai tròng mắt Phi Tuyết phóng ra một tia thần thái, kiên định nói:

- Ngươi hứa với ta, từ nay về sau, ngươi và ta không nợ nhau, được không?

Nàng mềm giọng muốn nhờ, lần đầu tiên trong mắt lộ ra ý khẩn khiết hy vọng.

Địch Thanh lắc đầu, từng chữ nói:

- Không được!

Trong mắt Phi Tuyết có ý thất vọng, dần buông lỏng tay, nhắm nghiềm hai mắt.

Địch Thanh một tay nắm lấy đầu vai của Phi Tuyết, khàn giọng nói:

- Cô đừng cho rằng ta không biết tâm ý của cô. Cô không muốn ta áy náy, cho nên cô mới nói với ta không thiếu nợ gì nhau. Cô nói với ta những lời này, chỉ là hy vọng ta có thể có hy vọng sống tiếp. Nhưng cô nói ra tất cả mọi thứ, có phải vì cô đã định từ bỏ không? Bỗng nhiên hắn ôm lấy Phi Tuyết, khuôn mặt đã đầy lệ nóng, khàn khàn nói:

- Phi Tuyết, nếu cô biết tâm ý của người khác, nhưng cô không biết lòng của ta sao? Ta muốn cô kiên cường sống tiếp, cô có thể không biết sao?

Phi Tuyết nằm ở đầu vai của Địch Thanh khóe mắt đã có nước mắt, thật lâu nàng mới nói:

- Ta biết.

Trong lòng thê lương của Địch Thanh có ý vui mừng, nắm chặc đầu vai của Phi Tuyết, nhìn chằm chằm đôi mắt của Phi Tuyết nói:

- Vậy cô hứa với ta, không được từ bỏ. Ta biết, nếu cô không muốn từ bỏ, nhất định có thể sống sót.

Trên gương mặt trắng bệch của Phi Tuyết đột nhiên hiện lên một tia ửng hồng. Thấy ánh mắt Địch Thanh sáng quắc, Phi Tuyết khẽ thở dài một cái nói:

- Được, ta hứa với ngươi.

Nhưng.. không biết tại sao, nước mắt tuôn ra, Phi Tuyết gục đầu xuống, không nói gì nữa.

Địch Thanh biết ý của Phi Tuyết, cho dù là Phi Tuyết hứa với hắn, giờ khắc này, hai người lại có thể sống bao lâu?

Bóng tối, tĩnh mịch, tuyệt vọng như thủy triều tràn tới, hơi thở dần dần yếu đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.