Sáp Huyết

Chương 131: Q.1 - Chương 131: Hồng nhan (6)




Bát vương gia không còn vẻ thong dong nữa mà mất đi sự bình tĩnh, nắm chặt tay của Địch Thanh, cầm chắc ngọc bội, kêu lên:

- Địch Thanh! Miếng ngọc này của ngươi, ở đâu mà có?

Địch Thanh ôm Dương Vũ Thường, thần sắc đờ đẫn, cũng không để ý tới Bát vương gia, chỉ lẩm bẩm:

- Vũ Thường, ta tìm được manh mối rồi. Nửa mảnh ngọc khác của phụ thân nàng ta tìm được rồi. Vũ Thường! Nàng hãy nghe ta nói, lần này ta tới lăng Vĩnh Định...

Tiếng nói của hắn thấp dần, đã sớm đắm chìm ở trong bi thương, khó có thể tự kềm chế. Hắn coi như Vũ Thường còn ở bên cạnh hắn, nhìn quanh cười vui vẻ. Hắn ngỡ như vẫn ngồi ở phòng của Dương gia, tình cảm tràn đầy.

Hắn chỉ nói cho Dương Vũ Thường nghe.

Bát vương gia cũng không còn lòng dạ nào để nghe nữa, trong mắt tràn ngập kinh hãi, bỗng nhiên đứng lên, quay đầu lại quát:

- Triệu Doãn Thăng! Chuyện này là sao?

Mọi người ngẩn người nhìn Bát vương gia chạy đến quỳ gối bên cạnh Địch Thanh truy vấn nửa mảnh ngọc kia.Chuyện này đã khiến cho mọi người đã không thể tin nổi. Giờ phút này Bát vương gia lại còn gầm lên với Triệu Doãn Thăng, làm cho mọi người càng thêm mờ mịt.

Tất cả mọi người nhìn Thành Quốc Công kia, Thành Quốc Công Triệu Doãn Thăng gần đây vẫn luôn ở trong cung, mới vừa rồi lửa cháy lớn ở trong cung, gã chạy đến bên cạnh Lưu Thái Hậu hộ giá. Khi Lưu Tòng Đức bị Địch Thanh giết chết, cũng là do Triệu Doãn Thăng ra mặt.

Giờ này khắc này, Bát vương gia tìm Thành Quốc Công để làm cái gì?

Không ai lưu tâm Lưu Thái Hậu, càng không có người phát hiện thần sắc trên mặt bà ta trở nên cực kỳ đáng sợ. Bà ta nhìn Dương Vũ Thường đang nằm trên mặt đất, nhìn ngọc bội trên tay của Địch Thanh mà toàn thân run rẩy dữ dội.

Triệu Doãn Thăng đứng ra nói:

- Bát vương gia, mọi việc sau này hãy nói. Lúc này trời đổ mưa to, đúng lúc dập tắt được lửa lớn. Nhưng mưa quá lớn, hãy để cho Thái hậu, Thánh Thượng quay về, để tránh bị bệnh.

Giờ này khắc này, Triệu Doãn Thăng lại nói mấy câu đó, biểu hiện thật lòng trung thành.

Không ai lên tiếng trả lời, Lưu Thái Hậu không hề động, Triệu Trinh cũng không hề động.

Đại cục đã định, toàn bộ quân phản nghịch đều đã chết, nhưng tình thế lại giống như mưa gió đầy trời, sấm sét vang dội, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Hai tròng mắt của Bát vương gia đã như phun hỏa, khàn giọng nói:

- Triệu Doãn Thăng! Ta hỏi ngươi chuyện gì đang xảy ra?

Trong mắt của Triệu Doãn Thăng chỉ có sự lạnh lẽo, vuốt vuốt mưa trên đầu, thở dài nói:

- Bát vương gia, lúc này, không phải thời điểm giải thích. Ngươi đi về trước, ta sẽ từ từ nói với ngươi, được không?

Giọng điệu của gã dường như có ý uy hiếp.

Bát vương gia tức giận, cười thảm nói:

- Triệu Doãn Thăng, ngươi bảo ta trở về? Dương Vũ Thường là con gái của ta! Con gái duy nhất! Nó chết ở chỗ này, ngươi lại bảo ta đi về trước sao?

Mọi người ồ lên, cho dù là Triệu Trinh cũng đều cảm thấy khó tin.

Cha của Dương Vũ Thường không ngờ là Bát vương gia? Điều này sao có thể?

Ánh mắt của Triệu Doãn Thăng như kim châm, hoàn toàn không còn vẻ khiêm tốn như ngày thường, sau một lúc lâu mới nói:

- Bát vương gia, ngươi tới giờ uống thuốc rồi. Ta biết, gần đây ngươi có uống một loại thuốc, chung quy có thể gây nên ảo giác.

- Ngươi thúi lắm!

Bát vương gia phẫn nộ hét lên, sải bước tiến lên, một phát bắt được áo của Triệu Doãn Thăng, gằn từng tiếng nói:

- Ta chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này. Ngọc kia là ngọc ta để lại cho con gái của ta, trên đời này chỉ có một miếng. Ngươi hại con gái của ta!

Mọi người sợ hãi, cảm thấy cho dù trời đang có sấm rền cuồn cuộn, cũng không bằng lời nói của Bát vương gia làm chấn động lòng người. Chuyện của Dương Vũ Thường, không phải là có liên quan với Mã Quý Lương và Lưu Tòng Đức hay sao? Vì sao Bát vương gia lại kéo theo Triệu Doãn Thăng? Chẳng lẽ là... Trong lòng của mọi người đều xuất hiện một cái suy nghĩ đáng sợ, nhưng không dám nói ra.

Triệu Doãn Thăng đã trở nên lạnh lẽo giống như băng. Bát vương gia nắm chặt cố của gã, gã cũng không nhúc nhích, chỉ nói:

- Bát vương gia, ngươi điên rồi. Ngươi không có con gái!

Ánh mắt Bát vương gia đột nhiên trở nên điên cuồng, thình lình nhằm cái cổ của Triệu Doãn Thăng táp tới một cái.

Mọi người kinh hô, Triệu Doãn Thăng chỉ nhích cánh tay, Bát vương gia đã ngã ngồi ở trong mưa. Bát vương gia hung hăng nhìn Triệu Doãn Thăng, oán độc nói:

- Triệu Doãn Thăng, ngươi đừng mong làm lẫn lộn trắng đen. Ngươi vẫn nói ta điên, chính là sợ ta nói ra bí mật chuyện ngươi muốn tạo phản.

Trước cửa Hoàng Nghi Môn, lặng ngắt như tờ. Chỉ có từng tia chớp xẹt qua cộng thêm tiếng sấm cuồn cuộn phía chân trời Nhưng tất cả cũng không thể phá tan sự tĩnh mịch giống như chết kia.

Triệu Doãn Thăng mỉm cười nhưng nụ cười tràn ngập sự bất đắc dĩ, gã chỉ buông thỏng tay, thậm chí ngay cả nói cũng không muốn nói. Gã không cần biện giải, bởi vì rất nhiều người ở đây, đều cảm thấy gã rất đáng thương. Bát vương gia lại nổi điên, mỗi lần lão nổi điên, đều có người gặp xui xẻo, lần này gặp xui xẻo chính là Thành Quốc Công.

- Ngươi cho rằng ta không dám nói ra?

Bát vương gia nhìn Triệu Doãn Thăng.

Triệu Doãn Thăng chậm rãi nói:

- Ngươi không ngại nói ra.

Thanh âm gã trầm thấp, ánh mắt như đao.

Vẻ đau thương ở trong mắt của Bát vương gia càng đậm:

- Trước kia chuyện gì ta cũng không dám làm, ngươi nói gì, ta liền làm cái đó. Ngươi cho rằng ta rất sợ chết? Thật ra ngươi sai lầm rồi, căn bản ta không sợ chết!

Triệu Doãn Thăng thấy thế, trong mắt rốt cục lộ ra vẻ kinh nghi.

Bát vương gia sầu thảm nói:

- Ta sợ, chỉ là sợ con gái của ta gặp chuyện! Từ khi nó ra đời, ta chưa bao giờ thấy nó được một lần. Ta chỉ để lại cho nó một khối ngọc, ngay cả nằm mơ ta cũng muốn gặp nó, nhưng ta thật không ngờ, ta lại nhìn thấy nó ở chỗ này. Ta càng không nghĩ đến, hoá ra ta còn là đồng lõa làm hại chết con gái của mình! Con gái của ta chết rồi, ta còn sợ gì?

Ánh mắt của lão buồn bã, nhìn chằm chằm vào người đối diện. Mọi người nhìn theo ánh mắt của lão trông qua, mới phát hiện người lão nhìn chính là Lưu Thái Hậu. Lưu Thái Hậu cũng hồn bay phách lạc mà nhìn Bát vương gia, không nói được một lời. Trên mặt bà cũng đầy nước mưa, giống như nước mắt.

Lúc này, Lưu Thái Hậu càng thêm già nua.

Triệu Doãn Thăng đã mất đi vẻ bình tĩnh, mày nhíu lại nói nhanh:

- Bát vương gia, ngươi nói bậy bạ gì đó!

- Ta không nói bậy!

Bỗng nhiên Bát vương gia nhìn chăm chằm Triệu Doãn Thăng, khàn giọng kêu lên:

- Hết thảy chủ mưu đều là ngươi, ngươi muốn giết Thánh Thượng! Ngươi cấu kết La Sùng Huân, Dương Hoài Mẫn làm nội ứng, còn thuyết phục Lưu Tòng Đức và Mã Quý Lương dẫn người ám sát Thánh Thượng! Ngươi để cho ta vào cung dò hỏi ý tứ của Thánh Thượng, lại sớm bày ra âm mưu tập giá! Tất cả mọi việc hôm nay, đều là do ngươi làm!

Lời vừa nói dứt khiến cho mọi người kinh hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.