Hàn Tiếu nói:
- Bất kể thế nào thì chúng ta cũng có được chút đầu mối rồi. Thuộc hạ định sẽ truy tìm từ đây, không biết ý tướng quân thế nào?
Địch Thanh gật gật đầu nói:
- Vất vả cho ngươi rồi.
Sau khi Hàn Tiếu rời đi, Địch Thanh thở dài một tiếng rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mấy ngày nay hắn thực sự vô cùng uể oải nhưng trong lòng hắn luôn thấy bất an. Hắn luôn nghĩ rằng có rất nhiều chuyện còn chưa kết thúc, ngược lại nó chỉ càng thêm phức tạp mà thôi.
Chớp mắt đã tới mùa hè. Những ngày này Địch Thanh luôn nhốt mình trong nhà nhưng hắn cũng biết được không ít chuyện ở trong thành. Triệu Trinh cuối cùng cũng quyết định sửa luật, thông báo cho toàn dân, bách tính hân hoan, thần dân ca tụng.
Năm nay là năm Khánh lịch của Đại Tống, lịch sử gọi là Khánh Lịch Tân Chính.
Người chấp hành Tân Chính có Phạm Trọng Yêm, Phú Bật, Yến Thù, Hàn Kỳ, Âu Dương Tu,… Những người này trong mắt người dân là những người có uy danh cực lớn. Thân tín của họ phần lớn cũng vào kinh thành hiệp trợ sửa đổi luật pháp. Nhất thời danh sĩ tập hợp trong kinh thành, cả triều đình cùng dân chúng đều hân hoan ca ngợi.
Phạm Trọng Yêm đưa ra “Thập sự điều trần”, Hàn Kỳ sau khi thảm bại ở trận Tam Xuyên Khẩu nhưng lại được hoàng thượng trọng dụng nên sự cuồng ngạo đã giảm bớt đi nhiều, y viết ra “Bị ngự thất sự”. Những gì hai người này nói ra đều như những mũi kim châm biếm sự trì trệ, căn bệnh trầm kha của Đại Tống.
Công văn truyền ra, cả kinh thành xôn xao, thiên hạ vui mừng nhảy nhót.
Còn Một Tàng Ngoa Bàng bị Địch Thanh làm cho sợ hãi, dường như đột nhiên hiểu ra nhưng chưa vội vàng quay Tây Bắc mời Nguyên Hạo phát binh mà hạ thấp điều kiện, còn Nguyên Hạo lại xưng thần với Đại Tống, xóa bỏ niên hiệu. Để đáp lại Nguyên Hạo, Triệu Trinh đã phong Nguyên Hạo thành Hạ quốc chủ, đồng thời thừa nhận phân định biên giới hiện tại.
Đại Tống không còn lấy chiến bại làm lý do bồi thường tổn thất của Hạ Quốc mà chuyển thành ban thưởng bảy vạn hai ngàn lượng bạc, gấm lụa hàng chục vạn tấm, trà ba vạn cân cho nước Hạ.
Những thứ mà triều Tống tặng đi không thay đổi mà chỉ thêm ban thưởng mà thôi.
Những tin tức này đều là do Hàn Tiếu nói cho Địch Thanh biết. Khi Địch Thanh nghe được tin, hắn bỗng cười lên rồi không nói gì cả. Trong lòng hắn lại nghĩ: “Triệu Trinh rất coi trọng thể diện, những thứ mà y nói đều là những thứ phi lí, nhưng Nguyên Hạo lại kiếm được nhiều lợi ích nhất. Những thứ này nếu dùng để nuôi binh thì thập sĩ sớm đã hoàn thiện rồi. Thì ra ngày đó ta phá hỏng Hạ sứ chẳng qua chỉ là một lợi thế giúp Triệu Trinh đạt được nghị hòa mà thôi.” Nhưng hắn hiện giờ đang bị hiềm nghi, có thể bình an vô sự cùng là nhờ đóng cửa không ra ngoài, có biết được thì cùng vô dụng.
Hoàng hôn gần buông xuống, Diêm Sĩ Lương đột nhiên tới nói:
- Địch tướng quân! Hoàng thượng triệu người vào cung!
Địch Thanh biết những ngày này Trương mỹ nhân bị bệnh, hơn nữa bệnh tình lại không hề nhẹ. Ngày nào Triệu Trinh cũng đều không có tâm trạng lâm triều. Vào những lúc thế này Triệu Trinh tìm hắn có việc gì chứ?
Địch Thanh bụng ôm nghe hoặc vào trong cung. Diêm Sĩ Lương lại dẫn hắn tới ngự hoa viên lần trước.
Xuân qua hạ đến, hoa nở hoa tàn, tâm tình thay đổi, phồn hoa vẫn vậy. Ánh mặt trời chiều lập lờ chiếu rọi lên hàng ngàn hàng vạn bông hoa, một màu đỏ tươi như máu.
Địch Thanh vừa tới ngự hoa viên đã nghe thấy tiếng đàn vang tới. Tiếng đàn lần này ít vẻ cô đơn lãnh đạm mà nó mang dư vị của mùa hè.
Gần hơn một chút, hắn thấy Trương mỹ nhân đang ngồi trước đàn, Triệu Trinh ngồi bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt thương xót. Thấy Địch Thanh tới, Triệu Trinh đứng lên, Địch Thanh chưa kịp thi lễ thì Triệu Trinh đã nói:
- Miễn lễ! Địch Thanh, trẫm tìm ngươi có việc đây!
Địch Thanh thấy thần sắc Triệu Trinh sầu não, hắn khó hiểu hỏi:
- Không biết Hoàng thượng có gì sai bảo?
Triệu Trinh u sầu nói:
- Haizz! Trương mỹ nhân mấy ngày nay lâm trọng bệnh, bây giờ mới khỏe lên được chút ít nhưng nàng ấy mới vừa khỏe hơn đã đòi đánh đàn…Nàng ấy còn muốn nghe ngươi kể chuyện về Tây Bắc nữa. Lần trước không được nghe, không ngờ thoáng cái đã mấy tháng trời rồi. Trẫm khuyên nàng ấy không được nên đành phải tìm ngươi tới đây. Địch Thanh, làm phiền ngươi rồi!
Đã rất lâu rồi Địch Thanh mới lại thấy Triệu Trinh khách khí như vậy. Không ngờ Triệu Trinh vội vàng triệu hắn vào cung là vì chuyện này. Hắn liếc mắt nhìn Trương mỹ nhân một cái nhưng thấy nàng chỉ nhìn chiếc đàn, tựa hồ như không nghe thấy Triệu Trinh nói gì vậy.
Nếu nàng ấy đã mời Địch Thanh tới kể chuyện ở Tây Bắc vậy tại sao sau khi Địch Thanh tới rồi thì nàng ấy lại không nhìn Địch Thanh lấy một cái?
Triệu Trinh kéo tay Địch Thanh ngồi xuống rồi nói với Trương mỹ nhân:
- Mỹ nhân! Địch tướng quân tới rồi. Chẳng phải nàng muốn nghe chuyện ở Tây Bắc sao? Nàng đừng đánh đàn nữa, nghỉ ngơi một chút đi!
Cuối cùng Trương mỹ nhân cũng dịu dàng đứng lên, nàng đi tới cười nói:
- Làm phiền Địch tướng quân rồi!
Đôi mắt dịu dàng của nàng nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Địch Thanh một lượt.
Dù trong lòng Địch Thanh không tình nguyện nhưng nể mặt Triệu Trinh hắn vẫn đáp một tiếng:
- Giây phút ánh mắt Trương mỹ nhân và ánh mặt trời đối diện với nhau, Địch Thanh đột nhiên cảm giác tim mình đập nhanh hơn!
Hắn cũng chẳng biết tim mình đập cái gì nữa. Tới khi gục đầu xuống, Địch Thanh lại hồi tưởng lại giây phút vừa rồi, hắn bỗng nhiên nghĩ: “Trương mỹ nhân mặc dù cười nhưng trong ánh mắt nàng dường như không hề có ý cười? Thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Ý nghĩ trong đầu vụt qua, Địch Thanh không nghĩ lung tung nữa. Có cung nhân bẩm báo:
- Hoàng hậu giá đáo!
Triệu Trinh có chút kinh ngạc, thấy Hoàng hậu bưng một nồi đất đi tới y liền vội đứng dậy đón tiếp:
- Hoàng hậu! Nàng tới đây làm gì vậy?
Hoàng hậu nhẹ nhàng đặt nồi đất xuống, mỉm cười nói:
- Hoàng thượng, tối qua người vất vả chuyện chính sự, phê duyệt công văn. Nghe nói đêm khuya người đói bụng định sai Diêm Sĩ Lương mang chén canh thịt dê tới nhưng tại sao sau đó người lại không làm như vậy nữa?
Triệu Trinh nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Từ khi trẫm nghe Bao Chửng nói người dân ở Tây Bắc chịu khổ sở thì trẫm mới biết ý nghĩa của việc Hoàng hậu nói cái gì mà tiết kiệm trong cung, chăn nuôi trồng trọt ngũ cốc. Tối qua thực ra trẫm rất muốn uống canh thịt dê nhưng trong cung cũng không thường chuẩn bị, một lần ngoại lệ, chỉ sợ lần sau Ngự thiện phòng ngày nào cũng giết dê để chuẩn bị. Nếu cứ như vậy thì có chút lãng phí, vì thế mà trẫm liền nhịn một tối.
Vừa nói người vừa nhìn Địch Thanh rồi nói tiếp:
- Haizzz…trẫm không khai chiến không phải là sợ bọn họ, chỉ là trẫm nghĩ tới lê dân bá tánh phải chịu khổ nạn, như vậy thật không nhẫn tâm?
Địch Thanh biết câu nói sau cùng của Triệu Trinh muốn giải thích nỗi khổ ở trong buổi nghị hòa. Nghe thấy những chuyện lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày của Triệu Trinh, hắn như có những hiểu biết lại một lần nữa Triệu Trinh vậy. Trong lòng hắn nghĩ thầm tuy Triệu Trinh nhu nhược không quả quyết nhưng y có thể hiểu được nỗi thống khổ của lê dân bá tánh, có thể nghe lời của người khác nói, như vậy cũng là một Hoàng đế hiếm có rồi.
Tào hoàng hậu mở chiếc màn đậy nồi đất ra, hương thơm từ chiếc nồi bay ra ngào ngạt. Tào hoàng hậu thản nhiên cười nói:
- Thần thiếp biết Hoàng thượng muốn ăn, vừa hay hôm nay trong cung giết một con dê nên đã hầm cho người một bát canh…
Triệu Trinh mừng thầm trong lòng, y nghĩ thầm Tào hoàng hậu mặc dù không có nét e thẹn động lòng người của Trương mỹ nhân nhưng cũng là một hiền thê. Hậu cung của trẫm không cần tới ba nghìn phi tần, chỉ cần Hoàng hậu và Trương mỹ nhân là đủ rồi. Triệu Trinh nhìn về phía Trương mỹ nhân nói:
- Mỹ nhân, nàng qua đây thưởng thức tay nghề của Hoàng hậu đi!
Trương mỹ nhân cười cười nói:
- Được thôi! Nhưng đây là tâm ý của Hoàng hậu, không biết thần thiếp có phúc phận được thưởng thức nó không?
Tào hoàng hậu che miệng cười nói:
- Muội muội à, muội chê cười tay nghề của ta sao? Có phải muội không muốn uống không?
Trương mỹ nhân thấy Tào hoàng hậu nói vậy, không nén nổi cười nói:
- Hoàng hậu, nô gia đâu có gan dám như vậy?
Xưa nay trước mặt mọi người trong cung Tào hoàng hậu là một người hiền hậu, thấy Hoàng thượng đối xử tốt với Trương mỹ nhân nên nhưng cũng không hề đố kị. Tào hoàng hậu luôn gọi Trương mỹ nhân là muội muội nhưng Trương mỹ nhân lại không dám gọi Tào hoàng hậu là tỷ tỷ, vì thế vẫn luôn xưng là nô gia.