Sáp Huyết

Chương 272: Q.2 - Chương 272: Khuấy động (2)




Còn chưa dứt lời, cổ tay người đó lật chuyển, một sợi dây thừng bay ra, cắm trên đầu thành. Y mượn lực dây thừng, thân hình bắn lên, đã lên thành cao. Dây thừng trong tay lại bay cuốn lấy cành cây, bay dựng lên, lay động xa.

Mười hai dũng sĩ cả kinh trợn mắt há hốc mồn, không tin trên đời còn có loại thân thủ này.

Thác Bạt Ma Kha chết, mười hai dũng sĩ không thể miễn trách, vừa nghĩ tới đây, các dũng sĩ kiên trì đuổi theo. Vừa mới qua đầu phố, thì thấy chỗ rẽ con hẽm xông tới hơn mười người. Mỗi người tay cầm thương ngắn, sắc bén buộc tới.

Mười hai dũng sĩ đó vội vàng không kịp chuẩn bị, lại bị lật ra một nữa. Hơn mười người hô một tiếng, lần lượt lui lại. Tay cầm thương ngắn những người đó không có đuổi theo, thân hình chớp động, đã ẩn thân bên trong ngõ, biến mất không thấy gì.

Không biết bao lâu, mới có dũng sĩ cả gan nhìn, trong ngõ sớm không có vết chân. Trên tường trắng con ngõ đó, dính mấy chữ máu tươi_kẻ giết người, Địch Thanh!

Kẻ giết người Địch Thanh! Địch Thanh đi tới Chợ Diệp!

Tin tức này như gió truyền đi, lôi đình như sấm, chỉ thời gian nữa ngày, đã truyền khắp chợ Diệp.

Địch Thanh uy chấn tây bắc, đại náo Phủ Hưng Khánh, thậm chí giết Ngọc Môn Quan, người Hạ không thể làm gì được hắn.

Địch Thanh hiệp công thành Bạch Báo, giết Cốt Mị tam hùng, vung đao trước thành Kim Thang, nhưng không ai dám ra thành nghênh chiến.

Địch Thanh thủ thành Đại Thuận, mấy tháng đánh năm trận, chém bảy thướng, đại phá quân địch chợ Diệp.

Mấy ngày nay cái tên Địch Thanh sớm truyền khắp tây bắc, như mặt trời ban trưa.

Quân Hạ đại thắng Tam Xuyên Khẩu, cũng không thể che hết hào quang của hai chữ Địch Thanh.

Cái tên Địch Thanh này trong suy nghĩ người Tây Hạ, đã càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng thần bí. Ai đều nghe nói qua Địch Thanh, nhưng thấy Địch Thanh lại càng thêm ít. Có người nói hắn cây ngọc đón gió, có người nói hắn mặt mũi hung tợn, có người nói thân thể hắn cao hơn một trượng... bản thể của mỗi người nói đều không giống nhau.

Mà bản thể Địch Thanh truyền đến trước mặt Dã Lợi Ngộ Khất, cũng có hơn bốn cái.

Đã hoàng hôn, Dã Lợi Ngộ Khất đang ở lầu Thông Hóa.

Dã Lợi Ngộ Khất quả thật truyền lệnh bảo các quân tướng chợ Diệp nhanh tới. Nhưng sau một hồi truyền lệnh, trong bảy người gọi tới, không ngờ chỉ có ba người chạy tới.

Không nghe hiệu lệnh của Thiên Đô Vương, hậu quả chỉ có một, đó chính là chết.

Nhưng bốn người không nghe hiệu lệnh đó rõ ràng đã không cần sợ hãi. Lại qua một canh giờ, bọn họ được khiêng vào, bốn người đã chết.

Trong mắt mỗi người đều là vẻ mặt sợ hãi khó có thể tin, đương nhiên là không tin có người giết bọn họ ở chợ Diệp.

Trong thi thể có Đoàn Luyện Bảo Vượng La, có Giám quân sứ Thác Bạt Ma Kha của quân ti Gia Ninh, hai người khác, quần áo sang trọng quý phái, hiển nhiên cũng là người của chợ Diệp.

Dã Lợi Ngộ Khất ngồi ở địa vị cao, lạnh lùng nhìn bốn thi thể đó hỏi:

- Giáo luyện sứ, ngươi có tra ra hung thủ là ai?

Dã Lợi Ngộ Khất cái trán cao vút, hai tròng mắt hãm sâu, cái mũi xương gò má cao ngất lên, cả khuôn mặt đều như núi, có đỉnh có khe, rất là kỳ quái.

Nhưng không có ai dám cười lão, thậm chí không có ai dám liếc nhìn lão. Tất cả mọi người đều biết, Dã Lợi Ngộ Khất bản tính tàn bạo, từ sau khi Dã Lợi Vượng Vinh chết, lão càng âm u lạnh lẽo vô cùng. Nếu có ai dám chọc giận Dã Lợi Ngộ Khất, nói không chừng sẽ gặp phải họa sát thân.

Dã Lợi Ngộ Khất hỏi chính là một người Phiên bên tay trái lão. Người Phiên đó thân hình dũng mãnh, sắc mặt vàng như nến, nghe vậy vâng vâng dạ dạ nói:

- Ty chức đã tra ra, hung thủ... hình như là Địch Thanh.

- Hình như?

Dã Lợi Ngộ Khất mỉm cười, thản nhiên hỏi:

- Ngươi hình như cũng sắp chết rồi?

Trời đã lạnh, Giáo luyện sứ đó mồ hôi không ngừng chảy xuống, run giọng nói:

- Hung thủ chính là Địch Thanh!

Dã Lợi Khất thở dài nói:

- Ta nghe nói, bốn người này hình như cùng chết một thời gian, có phía đông, có phía tây chợ Diệp. Địch Thanh lợi hại như vậy, lại phân thân bốn chỗ giết người sao?

Giáo luyện sứ lau mồ hôi nói:

- Vậy thì không phải Địch Thanh rồi.

Dã Lợi Ngộ Khất giọng mỉa mai cười nói:

- Ta là bảo ngươi bắt trộm hay là bảo ngươi ở đây đóan mò? Ngươi mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút. Tô Cật Nẵng.... đem Giáo sứ luyện ra chém.

Lời nói vừa rơi xuống, một người từ sau lưng Dã Lợi Ngô Khất lách người ra, bắt trói Giáo luyện sứ.

Người đó đứng ra mặt như đao gọt, trên người mặc quần áo đen cực kỳ thích hợp, nổi bật trên người như trường thương thẳng lên. Mọi người đều nhận được, người này chính là Tô Cật Nẵng thị vệ thân cận của Dã Lợi Ngộ Khất.

Giáo luyện sứ cũng xem như khôi ngô, cũng không biết là sợ hãi, vẫn hoàn toàn không thể cản lại được. Nhưng lại bị Tô Cật Nẵng bắt trói như con gà.

Lúc Giáo luyện sứ bị bắt ra ngoài, kêu thảm thiết nói:

- Vương gia, ty chức oan uổng. Chỉ xin ngài cho thêm cơ hội.

Dã Lợi Nộ Khất không nói, không ai dám nói, chỉ sợ rước họa vào thân.

Một lát sau, Tô Cật Nẵng đã bưng cái khay vào hành lang nói:

- Vương gia, xin kiểm tra.

Trên bàn có một cái đầu người dính toàn máu, chính là đầu của Giáo luyện sứ.

Mọi người đang nghĩ, vừa lúc này là một người vẫn còn sống, trong nháy mắt chỉ còn một cái đầu, không khỏi trong dạ dày buồn nôn. Nhưng trước mặt Dã Lợi Ngộ Khất, bọn họ nào dám nôn ra?

Dã Lợi Ngộ Khất nhìn đầu người đó, đột nhiên chỉ vào một người cách đó không xa nói:

- Ngươi bây giờ chức quan gì?

Người bị chỉ đó giọng hơi run nói:

- Ty chức là Tùng cấm trong quân, chức vị Giáo luyện sứ dưới Giám sứ quân, Tùng cấm thấp bậc hơn Giáo luyện sứ.

Dã Lợi Ngộ Khất thản nhiên nói:

- Bây giờ ngươi chính là Giáo luyện sứ chợ Diệp, phụ trách tập nã kẻ ác. Đi đi.

Thị cấm đó vừa mừng vừa sợ, mừng là bỗng dưng được đề bạt, sợ là nếu không tìm ra kẻ ác, kết cuộc có phải cũng sẽ giống như Giáo luyện sứ lúc nãy. Nhưng lúc này không có lựa chọn con đường sống. Thị cấm đó chạy như bay xuống lầu, hô quát người ngựa, bắt đầu dốc sức lục soát chợ Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.